Vay nóng Tinvay

Truyện:Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên - Chương 0425

Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên
Trọn bộ 1395 chương
Chương 0425: Tìm kiếm bảo vật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1395)

Siêu sale Shopee


Dịch giả: cubihu

Trên sàn phía sau bệ đá thanh đồng là bảy tám cái rương gỗ vuông vức được sơn phủ đặt rải rác, bên trên dán phù lục, hoàn toàn không bị tổn hại chút nào.

Hiển nhiên là hai lần lấy trộm công pháp trước đây đều rất gấp gáp, Lãnh Diễm lão tổ cũng không có thừa thời gian tới ăn cắp đồ vật bên trong.

Sau khi ánh mắt Hàn Lập đảo qua bốn phía, hắn cất bước đi ra phía trước, bàn tay sáng lên thanh quang, vuốt lên trên bề mặt một cái rương nào đó, phù lục dán trên đó liền đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, giống như mục nát hoá thành bột mịn.

Hắn đưa một tay ra mở nắp rương ra, ánh mắt chỉ đảo qua, khóe miệng lập tức nở ra một nụ cười.

Chỉ thấy trong rương là chồng chất từng tầng tinh thạch màu xanh da trời, lớn chừng bàn tay được xếp rất chỉnh tề, có chừng hơn trăm khối, thình lình chính là Thiên Tinh thạch ẩn chứa tinh quang lực cực kỳ tinh thuần.

Có dồi dào Thiên Tinh thạch như vậy, sau này tu luyện Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công tự nhiên thành làm ít hưởng nhiều.

Hàn Lập khẽ hít một hơi, kềm chế vui sướng trong lòng, mở tất cả rương gỗ ra. Kết quả phát hiện đều không có ngoại lệ, toàn bộ bên trong đều chứa Thiên Tinh thạch, tổng cộng số lượng có chừng xấp xỉ một nghìn khối.

Hắn vung tay, không chút khách khí cho toàn bộ số rương gỗ này vào bên trong vòng tay trữ vật. Sau khi xong xuôi, hắn lại quan sát toàn bộ hậu điện, xác định bên trong đích xác đã không có vật gì khác nữa thì lúc này mới xoay người ra cửa ngầm, đi tới trước điện.

Đi qua tấm bình phong cực lớn lúc trước, đuôi lông mày Hàn Lập bỗng nhiên khẽ động, hắn dừng bước.

Hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tấm màn vẽ bầu trời đầy sao trên đó, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm ứng kỳ dị. Sau khi hơi trầm ngâm, hắn liền đặt một tay lên trên bình phong, rồi thu nó vào.

Sau đó, hắn liền bước đi đến bên cạnh Lãnh Diễm lão tổ, kéo cánh cửa điện đi ra ngoài, toàn bộ quá trình không hề liếc gã một cái nào.

Vừa đi ra, hắn đã nhìn thấy Lục Vũ Tình mang vẻ mặt lo lắng tiến đến đón.

"Liễu... Hàn đại ca, các người đã có thể ra được rồi ư..." Lục Vũ Tình liền vội vàng nói.

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Hàn Lập nhíu mày hỏi.

"Bắt đầu từ lúc nãy, quảng trường bên kia không ngừng loé lên quang mang đủ các màu, động tĩnh lớn đến kinh người." Lục Vũ Tình chỉ tay về phía quảng trường đá trắng, đáp.

Lời nàng vừa dứt, phía bên kia bỗng truyền đến tiếng "ầm ầm" rất lớn, liền sau đó là một quang trụ màu đỏ đậm phóng vút lên trời.

"Xem ra là bọn người Huyết Hàn đang phá trận, chúng ta phải rời đi mau." Hàn Lập nhìn lướt qua phía đó, nói.

"Chúng ta đã hoàn toàn đi chệch khỏi con đường ban đầu, trong khi khu vực mà ta đánh dấu chỉ hữu hạn. Hiện tại chúng ta làm như thế nào để có thể tìm lại được đây?" Lục Vũ Tình có chút lo lắng hỏi.

Hàn Lập nghe vậy, không trả lời nàng ngay mà thân hình phóng vút lên không trung, nhìn ra xa xa phía sau đại điện trong chốc lát, rồi mới lại hạ xuống đất.

"Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Dù sao thì ngươi đã tiến nhập nơi này, chẳng qua cũng là từ hai chữ cơ duyên mà ra, phía sau ngọn núi có không ít cung điện lầu các, chưa chắc ngươi sẽ không có thu hoạch." Hàn Lập nhìn đối phương, chậm rãi nói.

"Điều này... cũng tốt." Lục Vũ Tình hơi ngẩn ra, có chút chần chờ đáp.

"Hàn đạo hữu, ta có thể tiếp tục đi cùng các ngươi trên con đường tiếp theo hay không?" Lúc này, Lãnh Diễm lão tổ từ trong đại điện đi ra, thần sắc có chút bất an, mở miệng hỏi.

"Sự tình trong đại điện lúc trước, ta đã không thèm so đo với ngươi nhưng đạo hữu chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước. Con đường phía sau chúng ta vẫn là mỗi người đi một ngả, đường ai nấy đi thì tốt hơn." Mặt Hàn Lập không chút thay đổi, nói với giọng lãnh đạm.

Khi hai người đang nói chuyện, quảng trường bên kia lại truyền tới một hồi ầm vang, hai quang trụ phóng vọt lên trời.

"Hàn đạo hữu, ta không đòi hỏi xa vời nửa phần sau của Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công kia, ngươi có thể vì nhớ tới chút tình hương hỏa ở Linh Hoàn giới mà mang ta đi cùng hay không? Nếu là ta một mình lưu lại ở đây, không ra được khỏi bí cảnh thì không nói, chứ một khi gặp đám người Huyết Hàn, ta chắc chắn phải chết rồi." Lãnh Diễm lão tổ tự biết đuối lý, cũng không cãi lại, chỉ thỉnh cầu.

Hàn Lập nghe vậy, mặt lộ vẻ trầm ngâm, sau khi im lặng một lúc, mở miệng nói: "Ta chỉ mang ngươi ly khai khu vực này, chờ đến nơi khác ngươi tự mình tìm đường rời đi, sau này chúng ta không liên quan."

"Đa tạ." Lãnh Diễm lão tổ cũng không nói gì nhiều, lập tức khom người thi lễ một cái.

Hàn Lập hơi nghiêng người, không nhận cái cúi đầu này của y, chỉ dẫn theo Lục Vũ Tình đi xuống bình đài trước cửa điện lớn, đi tới sơn đạo phía bên phải.

Thần sắc Lãnh Diễm lão tổ buồn vô cớ, khẽ thở dài, rồi vội vã đi theo.

Trên con đường sơn đạo dọc theo đại điện, ven đường có không ít cung điện lầu các lớn nhỏ, chỉ là quy mô so với ba toà trước đây thì nhỏ hơn nhưng chiếm diện tích cực lớn.

Trong lòng Hàn Lập biết kết cấu nơi này vô cùng giống Quảng Hàn cung, cho nên phía bên kia sau núi chắc chắn sẽ có Linh Dược viên ở đó. Hắn vốn định một mạch không ngừng, đi thẳng tới phía đó nhưng khi dùng thần thức dò xét kiến trúc lầu các chung quanh thì hắn có chút chần chờ.

"Hàn đại ca, ngươi làm sao vậy?" Trên đường đi, Lục Vũ Tình thấy Hàn Lập bỗng nhiên dừng bước lại, không khỏi hỏi một câu.

"Nơi này có rất nhiều công trình, hầu như đại bộ phận đều có cấm chế phong ấn, chẳng qua là trong đó tốt xấu lẫn lộn, có cấm chế vô cùng thô sơ, có cấm chế lại tinh xảo, có lẽ bên trong hơn phân nửa đều là bảo vật niêm phong bảo tồn, nếu không tìm kiếm một phen, thật sự đáng tiếc." Hàn Lập trầm ngâm nói.

"Hàn đại ca, việc này... Phía sau còn có bọn Huyết Hàn đuổi theo không rời, không phải là chúng ta..." Mắt Lục Vũ Tình lóe lên vẻ lo âu, do dự nói.

"Không sao cả, cho dù bọn chúng tìm được phương pháp phá trận thì muốn đi ra cũng phải tốn chút thời gian. Huống hồ tới ba toà đại điện phía trước, bọn chúng sao có thể nhịn được mà không đi tra xét một phen, cứ gì nhất định phải đuổi theo chúng ta." Hàn Lập khoát tay áo, giải thích.

"Vậy cũng được... Chúng ta sẽ ở đây tìm kiếm một lúc." Ánh mắt Lục Vũ Tình nhìn về phía những tòa đại điện cách đó không xa, hiện lên một tia nóng bỏng.

Nếu mất công nhiều như vậy mới có thể tiến nhập nơi này, cơ duyên có cơ hội tìm vật mà tất cả mọi người ở bên ngoài đều mong muốn, nàng đâu thể nào thực sự không muốn đi tra xét một phen.

"Chúng ta phân công nhau hành động, bằng bản lãnh của mình đi tìm bảo vật, sau nửa canh giờ sẽ tập hợp lại ở chỗ này. Nếu như trên đường có biến cố gì, sẽ phải rời nơi này trước hạn." Hàn Lập dặn dò.

"Được." Lục Vũ Tình gật đầu đồng ý, xoay người phóng vút về một hướng.

Lãnh Diễm lão tổ vẫn đứng ở một bên, có chút lo sợ bất an, nhưng cũng không dám nói gì.

Hàn Lập chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, thân hình lóe lên, liền đi theo hướng ngược lại hướng Lục Vũ Tình.

Sau khi Lãnh Diễm lão tổ thấy hắn rời đi, im lặng thở dài một hơi, lật bàn tay một cái, lấy ra một cái ngọc giản, cẩn thận tra xét một hồi lâu, rồi lại nhẹ nhàng xoa ở trong tay một hồi, trên mặt mới hiện lên vài phần tiếu ý.

Bên trong khối ngọc giản này ghi lại chính là nửa sau Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, là trước đó ở trong đại điện, thời điểm Hàn Lập cùng khôi lỗi Đồng Nhân chém giết, y lén lút sao chép phiến đá kia.

Có thu hoạch này, chuyến này cuối cùng cũng không uổng.

Trong lòng y nghĩ như vậy, rồi cất ngọc giản, thu lại thần quang trong mắt, sau đó y cũng chọn một hướng, lướt thân đi.

...

Trước toà lầu các ba tầng trên quảng trường nhỏ đá xanh, thanh quang lóe lên, thân ảnh Hàn Lập nhẹ nhàng hạ xuống.

Sau đứng vững thân hình, hắn liếc mắt quan sát toàn thể lầu các, phát hiện ở tám cái mái hiên mỗi tầng đều có treo một cái chuông đồng nhỏ màu hoàng kim, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng bề mặt không có nửa điểm gỉ sét ăn mòn, thậm chí ngay cả màu sắc cũng chưa bị nhạt phai đi chút nào.

Trong lòng Hàn Lập hơi động, tay áo bào vung lên, một luồng gió mát từ trong ống tay áo thổi ra, đập vào cánh cửa lầu các.

Chỉ nghe một tiếng "thình thình" vang nhỏ, cánh cửa hơi chấn động một chút.

Hai mươi bốn cái chuông đồng dưới mái hiên lầu các ba tầng đồng thời rung động nhè nhẹ, vang lên tiếng chuông vô cùng thanh thuý, dễ nghe.

Thanh âm lọt vào tai, ban đầu thấy tuyệt vời, nhưng rất nhanh Hàn Lập liền có thể phát hiện dị thường.

Đáng lẽ tiếng chuông phải dần dần nhỏ đi, nhưng chúng chẳng những không nhỏ đi mà ngược lại còn vang lên trùng điệp, càng ngày càng trở nên vang dội... Cuối cùng dĩ nhiên là tiếng vang rất lớn như chuông vàng, mỗi một lần vang lên đều làm cho đầu óc Hàn Lập trở nên mơ hồ, ánh mắt cũng biến thành mơ mơ màng màng.

"Hai mươi bốn cái chuông đồng trên mái hiên... lại một bộ cấm chế thần hồn hoàn chỉnh, thật đúng là hiếm thấy." Lúc này trong hai mắt Hàn Lập bỗng nhiên lóe lên thanh quang, trong nháy mắt ánh mắt khôi phục tỉnh táo, nhịn không được tấm tắc khen kỳ lạ.

Lấy hắn tu luyện Luyện Thần thuật tới tầng thứ tư có thần thức cực mạnh, chỉ vì không đề phòng mà nhất thời trúng chiêu, những người khác sợ là khó may mắn mà thoát khỏi được.

"Nếu như chiến đấu với kẻ địch, quấy nhiễu chỉ trong nháy mắt này cũng đủ để phân thắng bại..." Trong lòng Hàn Lập nghĩ như vậy, cũng đã có chủ đích với những cái chuông này rồi.

Tuy nhiên, lúc tay hắn xuất ra, cách không chụp lấy vật này, vậy mà nó không hề nhúc nhích, căn bản không lấy xuống được.

Hàn Lập "ồ" lên một tiếng nhỏ, lại quan sát tỉ mỉ cả tòa lầu các, mới chợt hiểu ra, hoá ra là cấm chế thần hồn này vốn không chỉ là hai mươi bốn cái chuông đồng, mà là cả toà lầu các ba tầng.

Theo suy đoán của hắn, uy lực cấm chế của những cái chuông bên ngoài lầu này chẳng qua chỉ là một góc nhỏ bé của cấm chế của cả toà lầu các này, chỉ sợ bên trong mới là Càn Khôn. Nếu có người nghĩ lầm là đã phá giải được cấm chế tiếng chuông mà nghênh ngang xông vào bên trong thì chỉ sợ lúc đó mới thực sự là thời điểm chịu đau khổ.

Sau một lát tự đánh giá như vậy, Hàn Lập vung tay lên, một vệt hào quang hiện lên, thân ảnh đạo nhân lại hiện ra một lần nữa.

"Nhanh như vậy lại gọi ta ra, có phiền toái gì thế?" Đạo nhân mở miệng hỏi.

"Đúng thật là có chút việc, muốn làm phiền đạo hữu một chút." Hàn Lập hơi xin lỗi nói.

"Mời đạo hữu nói." Đạo nhân hơi nhíu mày, nghiêm mặt nói.

"Toà lầu các trước mắt này là một kiện linh bảo cấm chế phẩm chất cực cao, ta muốn đem luyện hoá nên cần phải tốn chút thời gian. Làm phiền đạo hữu thay ta tìm kiếm bảo vật chung quanh đại điện. Vô luận tìm được thứ gì, sau này ta đều dùng Tiên Nguyên thạch cảm tạ." Hàn Lập nói như thế.

"Được." Đạo nhân không chần chờ, gật đầu đáp ứng.

Hàn Lập suy tư trong khoảng khắc, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, lật bàn tay một cái, lấy ra một cái hồ lô màu vàng đưa cho đạo nhân, rồi nói.

"Đậu Binh trong này ngươi cũng có thể điều khiển được nên có thể điều động ra, cùng nhau tìm kiếm."

"Phương pháp này rất tốt." Đạo nhân tiếp lấy hồ lô, trên người lóe lên tia điện, lập tức biến mất tại chỗ.

Ánh mắt Hàn Lập khép nhỏ lại, bắt đầu âm thầm thôi động Luyện Thần thuật, thanh quang ngưng tụ trên tay, liền đẩy cửa lầu các, bước vào.

Toà lầu các này hiển nhiên là không giống bình thường, hạch tâm cơ yếu tất nhiên là ở bên trong, muốn phá giải và luyện hóa ngoại trừ tiến vào bên trong thì không còn cách nào khác.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1395)