← Ch.0493 | Ch.0495 → |
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Nhưng vào lúc này, Kim sắc Khôi Lỗi bỗng nhiên quay đầu lại, đồng tử đờ đẫn phản chiếu công kích đang đánh tới, bên ngoài thân nó đại phóng kim quang, thình lình hiện ra từng đường vân kim sắc lôi điện.
"Đùng" một tiếng nổ lớn vang lên, từng đạo kim sắc lôi điện vừa thô vừa to hiển hiện ra, vô số phù văn lôi điện nhảy lên trong đó, thình lình tản mát ra một cỗ Pháp Tắc Chi Lực mãnh liệt.
Ngay sau đó, Kim sắc Khôi Lỗi nhanh chóng nâng một cánh tay lên, hung hăng đánh một quyền vào hư không.
Một đạo kim sắc lôi điện vừa thô vừa to bắn ra, trong đó cuồn cuộn vô số phù văn lôi điện, đánh lên trên ngọc như ý màu xám.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Ngọc như ý đại chấn, bị đánh bay ngược trở về, hôi quang nồng đậm mặt ngoài ngọc như ý bị kim sắc lôi điện xé rách, linh quang tản mát ra có chút tán loạn, tựa hồ linh tính đã bị kim sắc lôi điện làm tổn hại.
Thân hình Kim sắc Khôi Lỗi cũng đại chấn, đạp đạp thối lui mấy bước mới đứng vững, kim sắc lôi điện trên người cũng hỗn loạn một hồi, suy yếu không ít.
Hắc Bạch Kim Tiên thấy cảnh này, lập tức vui vẻ, tay tiếp tục bấm pháp quyết.
Hắc Bạch quang đoàn quay tít một vòng, hóa thành hai bàn tay to một đen một trắng, trảo xuống Kim sắc Khôi Lỗi, mắt thấy muốn bắt lấy Kim sắc Khôi Lỗi.
Vào thời khắc này, một màn xuất hiện vượt quá dự kiến của mọi người!
Bên cạnh Kim sắc Khôi Lỗi loé lên bóng người, hai bóng người xám trắng quỷ mị bay vụt tới, đúng là hai pho tượng xám trắng đứng hai bên đại điện, lúc này vậy mà sống lại, trên người hiện ra từng đạo linh văn màu vàng đất.
Tia sáng màu vàng đất nồng đậm từ trên người hai pho tượng tán phát ra, trong đó thình lình cũng xen lẫn chấn động pháp tắc cuồn cuộn!
Trong tay hai pho tượng trắng xám này đều cầm lấy hai thanh chiến đao màu vàng, đột nhiên giao nhau bổ vào phía không trung.
Hai đạo đao mang cự đại màu vàng đất vô thanh vô tức bắn ra, giao nhau hình thành một chữ thập khổng lồ.
Bên trên đao mang hiện ra gợn sóng hình răng cưa, lăng lệ ác liệt vô cùng, hơn nữa tán phát ra trận trận chấn động pháp tắc vô cùng trầm trọng. Những nơi đi qua hư không vặn vẹo kịch liệt, dường như cũng bị đao mang trảm phá.
Ầm ầm hai tiếng nổ mạnh!
Hắc Bạch đại thủ lập tức vỡ tan, một lần nữa biến thành Hắc Bạch đại kỳ, phản chấn bay ngược về.
Trên thân hai pho tượng xám trắng chớp động hoàng mang, lại không nhúc nhích, giống như hai ngọn núi nguy nga đứng vững vàng.
Ba người Tề Thiên Tiêu thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thần sắc đám người Hàn Lập đứng ở một bên cũng đều biến đổi.
Vào thời khắc này "Sưu sưu" một hồi tiếng rít gào sắc nhọn vang lên, những pho tượng xám trắng hai bên đại điện đều bắn ra, rơi vào trong đại điện, chừng bốn mươi năm mươi bộ, vây đám người Tề Thiên Tiêu vào chính giữa.
"Người tự ý trộm đan dược, sát!" Bốn mươi năm mươi pho tượng cùng mở miệng rống to, thanh âm trầm thấp, phảng phất như hai thanh sắt ma sát với nhau.
Tiếng gầm cực lớn khuếch tán ra, dẫn tới cả tòa đại điện rung động lắc lư ông ông.
Sóng âm từ bốn phương tám hướng hội tụ đến cuồn cuộn, hư không nổi lên từng gợn sóng lấy mắt thường có thể thấy được, che khuất cả ba người Tề Thiên Tiêu.
Thân thể ba người run rẩy một hồi, trên mặt lộ ra một tia thống khổ.
Vào thời khắc này, trên người mấy chục pho tượng đều hiện ra tia sáng nồng đậm màu vàng đất, hơn nữa nhanh chóng kết nối với nhau, từng đường vân màu vàng giăng khắp nơi, trong nháy mắt hình thành một hư ảnh bàn cờ màu vàng thật lớn, bao vây ba người vào trong đó.
Mỗi một đường vân màu vàng đều tản mát ra chấn động pháp tắc trầm trọng như núi.
Đường vân màu vàng giao thoa lẫn nhau, từng cỗ chấn động pháp tắc thình lình chồng chất chung vào một chỗ.
Ba người Tề Thiên Tiêu bị hư ảnh bàn cờ màu vàng bao lại, lập tức thân thể nặng như núi, giống như bị vô số ngọn núi khổng lồ đè lên thân thể, dùng thực lực Kim Tiên của ba người vậy mà vẫn không thể động đậy, sắc mặt lập tức đại biến.
Mấy chục bộ Khôi Lỗi thi triển thần thông vây khốn ba người, lập tức huy động binh khí trong tay.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Từng đạo đao mang, kiếm quang cực lớn bắn ra như mưa, chém về phía ba người.
Cùng lúc đó, đường vân kim sắc trên mặt đất sáng lên mãnh liệt.
"Oành" một tiếng, từng cỗ hoả diễm màu trắng từ bên trong tuôn ra, trong nháy mắt che mất toàn bộ hư ảnh bàn cờ màu vàng, hóa thành một thế giới hoả diễm.
Khí tức cực nóng khuếch tán ra cuồn cuộn, hư không cũng vặn vẹo theo, đám người Hàn Lập ở phía xa cũng cảm thấy cực nóng không chịu nổi.
Liên tiếp biến cố xảy ra nhanh như thiểm điện, làm cho thần sắc đám người Hàn Lập biến sắc lần nữa.
Bất quá bọn Hàn Lập ngoài vẻ khiếp sợ ra, trên mặt còn mang theo vẻ hả hê.
"Kêu gào thật thê thảm... Đại thúc, may mắn ngươi không thả ta ra, so với bọn hắn ở đó thì nơi đây vẫn an toàn hơn một ít." Kim Đồng sợ hãi nói.
Hàn Lập không có trả lời, trong hai mắt mơ hồ có lam mang chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phong Thiên Đô thấy vậy, đồng tử co rụt lại mãnh liệt.
Tuy lão muốn đi tiếp ứng, nhưng thi triển lồng giam xiềng xích này, căn bản không cách nào rời khỏi.
Nhìn biển lửa trước mắt, trong lòng lão không khỏi hiện lên một tia hối hận.
Sớm biết nơi đây còn có nhiều cấm chế và Khôi Lỗi lợi hại như vậy, nên chậm một chút để cho đám người Lạc Thanh Hải đi trước dò xét một phen.
Đáng tiếc lòng tham làm mờ mắt, dưới mắt bọn họ thì Phục Lăng Tông đã ở phía đối lập, không có khả năng tiếp tục hòa giải, lại phải đối diện với mấy cấm chế và Khôi Lỗi lợi hại này, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, lâm vào việc đâm lao phải theo lao.
Vào thời khắc này, một nơi trong biển lửa hơi chấn động, một đạo hôi quang từ trong điện bắn ra, rơi vào bên cạnh cửa điện, hiện ra thân ảnh Tề Thiên Tiêu.
Giờ phút này toàn thân gã cháy đen một mảnh, tóc cũng bị đốt rụi hơn phân nửa, sắc mặt tái nhợt vô cùng, khóe miệng chảy ra hai luồng máu tươi, thoạt nhìn chật vật vô cùng. Sau khi Tề Thiên Tiêu rơi xuống đất, thân hình lảo đảo vài cái mới đứng vững được, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Biển lửa màu trắng phía trước nổi lên sóng gió nhanh chóng yếu bớt, rất nhanh chui xuống mặt đất, biến mất vô tung.
Trên mặt đất rơi xuống hai đại kỳ một đen một trắng, bất quá Linh quang phía trên ảm đạm, hiển nhiên bị hao tổn không nhẹ.
Hai gã Hắc Bạch Kim Tiên Phục Lăng Tông lại không thấy bóng dáng, hiển nhiên thân thể, Nguyên Anh, trữ vật pháp khí trên người cũng đều bị bạch sắc hỏa diễm đốt thành hư vô.
Hai kiện Tiên Khí này cứng cỏi vô cùng nên lúc này mới còn tồn tại.
Phong Thiên Đô nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng nhiên xanh mét.
Tề Thiên Tiêu tự mình lĩnh giáo qua uy lực đáng sợ của bạch sắc hỏa diễm kia, cũng không kinh ngạc, bất quá cũng hung hăng cắn răng một cái.
Đám người Hàn Lập nhao nhao ngược lại hít một hơi khí lạnh, âm thầm khiếp sợ uy lực những bạch sắc hỏa diễm kia.
Không bao lâu, tia sáng màu vàng đất trên người mấy chục pho tượng xám trắng cũng tiêu tán theo, hư ảnh bàn cờ màu vàng cũng biến mất vô tung.
Mỗi pho tượng xám trắng quay người đi đến hai bên đại điện, rất nhanh trở lại đứng ngay chỗ cũ, dường như chưa phát sinh chuyện gì, cũng không có đuổi bắt Tề Thiên Tiêu.
Mà bộ Kim sắc Khôi Lỗi tiếp tục cất bước đi lên phía trước, rất nhanh đi tới trước chỗ ngồi màu vàng, tay nhấc lên, viên ngân sắc đan dược kia từ trong tay nó bắn ra, đưa đến bên miệng người có bộ dáng trì độn kia.
Mọi người tại đây trơ mắt nhìn người trì độn khẽ há miệng, viên đan dược bay vào trong miệng, sau đó chui vào trong cơ thể gã.
Đan dược vừa vào bụng, trên thân gã rất nhanh hiện ra một tầng lục quang nhu hoà, chớp động nhẹ nhàng.
Mấy hơi thở sau, lục sắc quang mang mới tiêu tán đi, khí tức người sống trên thân gã lập tức thoáng tăng lên một ít.
Đám người Hàn Lập bị tình huống quỷ dị trước mắt làm cho khiếp sợ, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vào thời khắc này, có một đầu Ly Long trên lò đan khẽ há miệng, một cỗ ngũ thải hà quang từ phía trên tán phát ra.
Hầu như cùng thời khắc đó, lại có một đầu Ly Long khẽ há miệng, tản mát ra một cỗ ngũ thải hà quang.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Bầu trời phía trên đại điện hiện ra từng mảnh kim vân cuồn cuộn, tạo thành một vòng xoáy kim sắc thật lớn.
Chấn động khí tức đáng sợ từ trong vòng xoáy kim sắc tán phát ra, trầm trọng vô cùng, so với lần trước càng thêm hùng vĩ.
Trên ngực mọi người trong điện dường như bị một tảng đá lớn đè ép, hô hấp cũng khó khăn, tuy rằng bọn hắn đã cảm thụ qua một lần Đan Kiếp, lúc này lại nhịn không được trong nội tâm rùng mình.
Lúc này Phong Thiên Đô đang mở ra Linh Vực nên chịu ảnh hưởng lớn nhất, trên ngực dường như bị một búa trùng trùng điệp điệp đánh lên, sắc mặt tái nhợt, Linh Vực màu đen phóng thích ra cũng chấn động một hồi.
Lạc Thanh Hải thấy cảnh này, trong mắt loé lên tinh quang, toàn thân hiện ra lam quang chói mắt, lập tức hóa ra vô số gợn sóng màu lam, hung hăng trùng kích lên Linh Vực màu đen.
"Xoẹt" một tiếng, Linh Vực màu đen bị phá ra một cái khe hở.
Lạc Thanh Hải thấy vậy, trong tay hiện ra một điểm lam quang, bắn tới khe hở màu đen nhanh như điện, lóe lên biến mất vô tung.
Phong Thiên Đô bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, hai tay vung lên.
Hai luồng hắc quang to cỡ đầu người bắn ra, trong đó có vô số phù văn nhảy lên, dung nhập vào trong Linh Vực.
Toàn bộ Linh Vực màu đen sáng lên mãnh liệt, lập tức ổn định lại, chữa trị lại đạo khe hở kia.
Đồng thời từng cỗ hắc quang áp bách đến, lần nữa áp chế lam quanh quanh người Lạc Thanh Hải.
Trên mặt Lạc Thanh Hải lộ tia cười lạnh, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, vài câu chú ngữ trầm thấp bay ra khỏi miệng.
Lam quang bên ngoài thân gã khẽ chuyển, thình lình hóa thành một quang đoàn màu lam như thực chất, phía trên có vô số hư ảnh gợn nước chớp động, bảo hộ thân thể gã vào bên trong.
"Lạc Thanh Hải, ngươi vừa mới làm gì?" Phong Thiên Đô nhìn Lạc Thanh Hải, lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt Lạc Thanh Hải lộ ra vẻ tựa tiếu phi tiếu, không có trả lời, tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, quang đoàn màu lam quanh người càng phát ra sáng ngời.
Tuy rằng không thể ngăn cản Cách Nguyên Pháp Liên, nhưng hắc quang bên trong Linh Vực lại không cách nào xâm nhập vào được.
Trong mắt Phong Thiên Đô loé lên hàn quang, đang tính làm cái gì đó.
Vào thời khắc này, giữa vòng xoáy kim sắc đang xoay tròn có hai luồng ngân quang như hai giọt nước ngân sắc hiện ra.
Trên giọt nước ngân sắc có tia điện lượn lờ, không ngừng phát ra tiếng "Xì xì", lập tức rơi xuống, đánh vào đỉnh bảo trên đỉnh cung điện vàng ngọc.
Một mảnh ngân quang chói mắt bỗng nhiên hiển hiện ra, bao phủ toàn bộ cung điện vàng ngọc lại.
Phù văn ở các nơi trên đại điện sáng lên lần nữa, tách ra kim quang đầy trời, chặn ngân mang chói mắt từ không trung rơi xuống, đan vào với nhau.
Tất cả mọi người lập tức bị ngân quang kim mang bao phủ, trước mắt một mảnh trắng xoá, cái gì cũng không nhìn thấy.
...
Giờ khắc này, cửa đá ngay cửa vào hạp cốc chợt lóe lên, một đạo lam quang khác từ trong điện phóng ra, "Lạch cạch" một tiếng vỡ vụn ra, hóa thành một màn sáng màu lam.
Mọi người trong hạp cốc thấy cảnh này, sắc mặt đều biến đổi, đứng lên.
Trên màn sáng màu lam nổi lên quang mang như gợn nước, lập tức ngưng tụ ra một hình ảnh rõ ràng, giống với tình cảnh hai người Hắc Bạch Kim Tiên Phục Lăng Tông trốn vào trong đại điện lúc trước.
"Cái này là..."
"Hảo! Hai tên kia nói muốn đi thăm dò sơn mạch, nguyên lai là vụng trộm tiềm nhập vào trong!"
"Phục Lăng Tông lại bội tín!"
Đám người trong hạp cốc giận dữ, dời ánh mắt nhìn về phía lão giả Kim Tiên mập mạp còn lưu lại của Phục Lăng Tông lúc này.
Lão giả kia biến sắc, nhưng dường như đã sớm chuẩn bị, thân thể chuyển động như con quay.
"Vèo" một tiếng, thân thể của lão hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh, chạy trốn về phía xa.
Mọi người tại đây nhướng mày, cũng không có đuổi theo, quay đầu nhìn về phía cửa đá nơi cửa vào, nhìn nhau.
P/s: Mấy chương tới mỗi ngày chỉ có 1 bi nhé các Phàm Mê.
← Ch. 0493 | Ch. 0495 → |