← Ch.0613 | Ch.0615 → |
Dịch: Tiểu Mjnh
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Theo lần lượt từng món lên đài đấu giá, không khí trong phòng càng thêm nóng bỏng, thời gian cũng trôi qua từng giờ từng phút.
Hàn Lập một mực chỉ quan tâm đến Huyền Chỉ Tinh Thạch, không cảm thấy hứng thú với những bảo vật trước mắt, thời điểm dần nóng lên chợt nghe người chủ trì đấu giá nói:
"Kiện vật phẩm này tên là "Đoạn Thì Hồ" chính là một bộ bảo vật lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, bất kỳ vật phẩm đồ phàm tục hay là Pháp Bảo Tiên Linh khí bỏ vào trong đó có thể ngăn cản dòng chảy của thời gian trôi qua, bảo trì bộ dáng như cũ, cho dù qua trăm vạn năm cũng không thay đổi chút nào. Vật này giá khởi điểm năm trăm Tiên Nguyên Thạch."
"Năm trăm mười Tiên Nguyên Thạch." Rất nhanh đã có người tăng giá.
"Năm trăm hai mươi Tiên Nguyên Thạch..."
"Ta ra năm trăm năm mươi..."
Giá cả một đường nước đẩy thuyền lên, rất nhanh đạt đến sáu trăm bảy mươi Tiên Nguyên Thạch.
Lúc này, người áo đen bỗng nhiên mở miệng nói: "Bảy trăm Tiên Nguyên Thạch."
Từ khi gã đưa ra giá cao, trong Ngọc Côn Lâu liền rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, nhưng rất nhanh bị một âm thanh khác phá vỡ.
"Bảy trăm mười Tiên Nguyên Thạch." Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng hô.
Người áo đen trên lầu hai gần hắn nhìn qua, tiếp tục mở miệng ra giá: "Bảy trăm hai mươi Tiên Nguyên Thạch."
"Bảy trăm năm mươi."Hàn Lập dứt khoát nói.
Cạnh tranh đấu giá cũng không phải luôn luôn tăng giá một mực ngươi tới ta đi, mà để cho đối thủ cạnh tranh thấy tình thế bắt buộc cùng sự quyết tâm của mình, cũng như bức bách đối thủ chủ động buông tay.
"Bảy trăm sáu mươi Tiên Nguyên Thạch." Gã áo đen hiển nhiên không bị Hàn Lập hù dọa.
"Tám trăm."
Hàn Lập nâng giá thật cao lần nữa, dẫn tới một hồi xôn xao trong Bạch Ngọc Lâu, hầu như từng ánh mắt đều nhìn qua hắn.
Gã áo đen kia dường như hiểu được giá này không đáng để mua, liền không tiếp tục tăng giá nữa.
"Thật sự vật ấy trọng yếu như vậy? Đáng giá để hao phí nhiều Tiên Nguyên Thạch hay không?"
Lông mày Cảnh Dương thượng nhân không khỏi nhíu lại, mở miệng hỏi.
"Đạo hữu có chỗ không biết, Đan sư chúng ta thường hay luyện chế linh dịch có chút đặc thù, trả giá cực cao nhưng không cách nào bảo tồn lâu dài, thường tổn thất cực lớn. Nếu như có vật này, về sau tiết kiệm Tiên Nguyên Thạch có lẽ sẽ không dừng lại bảy trăm Tiên Nguyên Thạch này đâu." Hàn Lập cười giải thích.
Trên thực tế, hắn muốn thử nghiệm xem Đoạn Thì Hồ này có chứa được lục dịch hoặc là tinh hạt từ Lục bình ngưng tụ ra hay không, nếu như có thể bảo tồn thật sự là một niềm vui lớn, nếu không được, thì cũng là một bảo vật Thời Gian Pháp Tắc khó cầu, cũng không lỗ gì.
Sau khi Hàn Lập thu món bảo vật này, đấu giá hội vẫn tiếp tục tiến hành, về sau phẩm cấp từng kiện bảo vật xuất hiện càng tốt hơn, đương nhiên giá cả món sau cũng cao hơn món trước.
Các loại Pháp bảo thay nhau ra đấu giá, tu sĩ khắp nơi càng cạnh tranh dữ dội, trong đó có các loại đồ vật có ích cho thần hồn, Hàn Lập cũng tham dự canh tranh. Kết quả dường như hắn bị gã áo đen cố ý nhắm vào, mỗi món đồ đều tận sức tranh chấp với hắn, cuối cùng lại bị người ra giá cao mua vào.
Hàn Lập thấy mấy thứ này không bằng đồ vật Thời Gian Pháp Tắc, cũng không muốn người khác để ý, những món nào vượt qua giá cả mong muốn hắn liền chủ động buông tha.
Rất nhanh đã trôi qua ba canh giờ, đấu giá hội cũng đã qua phân nữa, Huyền Chỉ Tinh Thạch một mực không có xuất hiện.
"Cảnh Dương đạo hữu, ngươi nói cho ta biết khi nào Huyền Chỉ Tinh Thạch xuất hiện?" Hàn Lập nóng lòng chờ đợi, vội truyền âm hỏi.
Cảnh Dương thượng nhân cố nén cười, trả lời: "Có thể làm Lệ đạo hữu khó chịu, cũng chỉ có Hoa Tâm Thạch này, yên tâm đi, ta nhớ không lầm, vật đấu giá kế tiếp sẽ xuất hiện."
Gã vừa dứt lời, chợt nghe người chủ trì đấu giá tuyên bố: "Món bảo vật tiếp theo cũng không phải vật tầm thường, vật này sống tại đáy vực sâu vạn trượng tụ tập tử linh u hồn, mặc dù hoàn cảnh xung quanh hung ác ô uế, nhưng trong bùn mà không hôi mùi bùn, trời sinh là chí linh chi vật, được xưng là tinh hoa vạn hồn, chỉ một gốc có thể làm cho thần hồn tu sĩ Kim Tiên tăng lên tới ba thành."
Chỉ nghe miêu tả đã làm tâm thần Hàn Lập xiết chặt, lông mày nhíu lại, ánh mắt không khỏi chăm chú nhìn trên đài.
"Vật này chính là "Thần Hồn Tiên Thảo", giá khởi điểm một nghìn Tiên Nguyên Thạch." Chủ trì đấu giá hô to.
Hàn Lập nghe vậy, chợt quay đầu nhìn về Cảnh Dương thượng nhân, mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.
Ánh mắt Cảnh Dương thượng nhân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không biết vì sao thứ tự đấu giá lại thay đổi.
"Cảnh Dương đạo hữu, đây là có chuyện gì? Hẳn là ngươi nhớ lầm rồi?" Hàn Lập thấp giọng hỏi.
"Mặc dù ta mê rượu, nhưng thứ tự hơn trăm món đồ đấu giá này chắc chắn sẽ không sai, huống hồ là món Lệ đạo hữu quan tâm nhất. Chờ một lát, ta đi hỏi đã." Cảnh Dương thượng nhân có chút lúng túng nói ra, lập tức nhắm mặt lại.
Trong lúc bọn hắn ngạc nhiên, trong lầu phát ra âm thanh cạnh tranh liên tiếp.
Chỉ một lát sau, giá cả đã bị đẩy cao đến hơn hai ngàn Tiên Nguyên Thạch.
Đồ vật có thể tăng cường thần hồn, món bảo vật dị thường khó có đối với Hàn Lập, có vật này nói không chừng có tác dụng trọng yếu trong việc hắn tu Luyện Thần Thuật.
Ngay khi do dự, Hàn Lập có chút nhịn không được muốn tham dự đấu giá, nhưng ngay lúc này Cảnh Dương thượng nhân tựa hồ đang truyền âm cùng người khác liền mở hai mắt ra, trong miệng thở nhẹ một hơi.
Hàn Lập thấy vậy, lúc đầu định ra giá mạnh mẽ nuốt trở lại, đưa ánh mắt hỏi thăm về Cảnh Dương thượng nhân.
"Ha ha, Lệ đạo hữu chớ vội, là có người đột nhiên thêm vào món đồ này, kế tiếp hẳn là Huyền Chỉ Tinh Thạch." Cảnh Dương thượng nhân cười khẩy một tiếng, mang theo chút áy náy nói với Hàn Lập.
"Thì ra là thế, tình huống như thế thường xuyên xuất hiện hay sao?" Lông mày Hàn Lập hơi nhíu lại, có chút nghi ngờ hỏi.
"Trước kia vẫn chưa có, danh sách đấu giá an bài thường sẽ không tăng thêm hay là thay đổi. Dù sao trong đợt đấu giá tăng thêm vật phẩm liền phải tìm người thẩm tra sẽ thêm nhiều phiền phức." Cảnh Dương thượng nhân suy nghĩ một lát, nói ra.
"Đã chờ lâu như vậy, lại chờ thêm một chút nữa cũng không sao? Bất quá thân phận người thêm bảo vật đấu giá này có lẽ không thấp, mới có thể hưởng đặc quyền như vậy" Hàn Lập cười cười, chẳng hề để ý nói.
"Hắc hắc, ngươi nói không sai! Nghe nói chuyện này nhất thời phát sinh, người đó lại có chút quan hệ với vị đại nhân giám sát tiên sứ nội thành. Bất quá ta cảm thấy "Vạn Hồn Thảo" này hơn phân nửa chính là món đồ của vị đại nhân giám sát sứ đó. Nếu không có tu vi đạt trình độ đó, há có thể tùy tiện xuất ra bảo bối như vậy?" Cảnh Dương thượng nhân cười "Hắc hắc" nói ra.
Hàn Lập gật đầu khẽ, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng liền đè nén cảm xúc, nhất quyết từ bỏ tham dự cạnh tranh.
Chuyện này có chút khác thường, mặc kệ vật ấy lai lịch gì, cảm giác trong lòng hắn luôn có chút không đúng cho lắm.
Trải qua một phen tranh đoạt dữ đội, cuối cùng gã áo đen trả giá cao ba nghìn năm trăm Tiên Nguyên Thạch, lấy được gốc "Vạn Hồn Thảo".
"Món bảo vật tiếp theo, chắc hẳn nhiều đạo hữu đã chờ đợi ở đây rất lâu." Người chủ trì đấu giá tựa hồ bán bảo vật được giá cao nên có chút hưng phấn, lúc này trên mặt tươi cười không thôi.
Trong lúc y nói chuyện, một thiếu nữ áo vàng mang theo hộp gấm ngọc bích đưa lên bàn đấu giá, trên hộp ngọc dán mấy tầng phù lục cấm chế.
Thiếu nữ nhẹ nhàng gỡ phù lục trên hộp, hộp gấm tự động mở ra, lộ ra một khối Tinh Thạch xanh biếc lớn chừng nắm tay.
Tinh Thạch tản mát ra hào quang màu xanh lục, nhìn cũng không thu hút, phía trên có thể thấy đường vân hình đóa hoa mơ hồ, khắc sâu vào trong tinh thạch, tựa như trời sinh đã có.
Một mùi thơm kỳ lạ từ Tinh Thạch màu xanh lá tỏa ra, mọi người ở đây đều ngửi thấy mùi thơm, lục phủ ngũ tạng dường như được tẩy rửa một lần, toàn thân một hồi bay bổng.
Mọi người trên đài náo loạn một hồi, không ít người phát ra âm thanh vui mừng.
Hàn Lập tận mắt thấy Tinh Thạch màu xanh lá, ánh mắt liền tỏa sáng, có chút ngồi ngay ngắn lại.
"Tin tưởng các vị đạo hữu đều nhận ra. Không sai, đây chính là" Huyền Chỉ Tinh Thạch" được gọi là Hoa Tâm Thạch, tài liệu luyện chế đan dược cực phẩm khu trừ sát khí đột phá sát suy khi tiến cảnh Thái Ất, ý nghĩa như thế nào cũng không cần tại hạ nhiều lời. Mà khối Huyền Chỉ Tinh Thạch này được lấy ra từ dưới gốc dược linh Huyền Chỉ Hoa trên hai mươi vạn năm tuổi, bổn lâu tốn rất nhiều tâm huyết mới lấy được bảo vật này, chư vị tuyệt đối không nên bỏ lỡ, khởi điểm một nghìn Tiên Nguyên Thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một trăm Tiên Nguyên Thạch."Người chủ trì đấu giá tuyên bố cạnh tranh bắt đầu.
"Một nghìn Tiên Nguyên Thạch." Người chủ trì vừa dứt lời, lập tức một âm thanh vang lên.
"Một nghìn mốt!"
"Một nghìn ba trăm!"
Lập tức từng giọng ra giá vang lên liên tục.
Kỳ vật Huyền Chỉ Tinh Thạch trợ giúp vượt qua sát suy đột phá cảnh giới Thái Ất này, đối với bất kỳ kẻ nào đều là bảo vật trân quý, coi như mình không cần, cũng có thể lưu lại cho con cháu dùng, tuyệt không lãng phí.
Giá cả một đường đẩy lên cao, trong nháy mắt đữ đột phá hai nghìn Tiên Nguyên Thạch.
Đến giá này, người ra giá lập tức ít hơn rất nhiều, giá cả tăng lên cũng bắt đầu chậm lại.
"Lệ đạo hữu, ngươi không phải một mực tìm kiếm vật ấy sao? Vì sao còn không ra tay?" Cảnh Dương thượng nhân thấy Hàn Lập không ra giá, liền hỏi.
"Vật này ta nhất định phải có được, người thật sự muốn lấy Huyền Chỉ Tinh Thạch còn chưa ra giá, ta cũng không nóng lòng ra tay." Hàn Lập nhìn chung quanh từ tốn nói.
Ngay khi giá cả nâng lên hai nghìn năm trăm Tiên Nguyên Thạch, tình cảnh nhất thời chậm lại.
Người ra giá là đại hán mập mạp, phục sức nhìn không giống tu sĩ, mà giống như là thương nhân, ôm trong ngực hai nữ tu dung mạo xinh đẹp.
Hai nàng thỉnh thoảng lấy trà bánh bên cạnh đút vào miệng đại hán, ngực đại hán thì ôm song mỹ, khuôn mặt ra vẻ hưởng thụ.
"Thiên Bảo Thương Hội Quy đạo hữu ra giá hai nghìn năm trăm Tiên Nguyên Thạch, còn ai ra giá cao hơn hay không?" chủ trì đấu giá mỉm cười nói ra, ánh mắt liếc nhìn chung quanh.
"Ba nghìn Tiên Nguyên Thạch!" Một tiếng gọi lười biếng vang lên, chính là gã áo đen ra giá mua Vạn Hồn Thảo, chỉ một lần đã tăng thêm năm trăm Tiên Nguyên Thạch.
Mọi người ở đây đều nghị luận rôm rả, mặc dù Huyền Chỉ Tinh Thạch trân quý, nhưng nâng tới giá này, đã có chút hơi cao.
"Ba nghìn một trăm." Đại hán mập mạp nghe cái giá này, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn ra giá lần nữa.
"Ba nghìn năm trăm!" Gã áo đen hừ một tiếng, lần nữa nâng giá thật cao, tựa như mấy trăm Tiên Nguyên Thạch này không đáng để trong mắt.
Thớ thịt mỡ toàn thân đại hán mập mạp run lên, sắc mặt đen lại, không ra giá nữa.
Hai nữ tu bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của đại hán khó coi, liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không dám làm loạn.
"Ba nghìn sáu trăm!" Lại một giọng nói già nua tham dự đấu giá, là lão già tóc xám, trong tay đang vuốt ve thanh tiểu kiếm màu tím dài bốn năm tấc, thân kiếm lóe lên từng đạo điện mang màu tím.
Trong đôi mắt người này thỉnh thoảng hiện lên một đạo điện mang dọa người, làm cho người ta nhìn vào liền kinh hồn táng đảm.
Hàn Lập nhìn về lão già tóc xám, khí tức trên người này phát ra mạnh mẽ, đúng là một trong mấy người hắn nhìn không rõ tu vi cho lắm.
"Cảnh Dương đạo hữu, nhìn người này có chút không tầm thường, không biết ngươi có nhận ra?" Hàn Lập tùy ý hỏi một câu.
"Người này là Phùng Thiên Nghiêu, một vị trưởng lão Thái Ất cảnh ngụ ở Tử Lôi Kiếm Tông nằm ở đông bắc Đoạn Giới sơn mạch thuộc Hắc Sơn Tiên Vực, không nghĩ hắn cũng muốn tranh đoạt vật này, xem ra giá tiền Huyền Chỉ Tinh Thạch sẽ tăng lên rất cao. Lệ đạo hữu, lần này ngươi hãy tự cầu phúc cho mình. Cảnh Dương thượng nhân mang vẻ thông cảm nhìn về Hàn Lập, nói như thế.
← Ch. 0613 | Ch. 0615 → |