← Ch.0806 | Ch.0808 → |
Dịch: giang_04 + Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Một đạo nhân ảnh từ bên trong kiếm khí màu vàng tán loạn chợt lóe lao ra, đúng là Hàn Lập.
Hắn mới vừa hiện thân, bên ngoài thân bỗng nhiên kim quang mở rộng, mảng lớn kim quang nhanh chóng khuếch tan ra bốn phương tám hướng, trong chớp mắt tạo thành một linh vực màu vàng rộng đến mười mấy dặm.
Cùng lúc đó, mười tám chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm từ trên người hắn nhanh như điện bắn ra, lóe lên rồi biến mất, liền nhập vào trong hư không không thấy bóng dáng.
"Thời gian linh vực!"
Hoa Kính cảm nhận được tốc độ thời gian bên trong linh vực màu vàng trở nên chậm chạp, bất chấp tất cả, bên ngoài thân gã cũng mở rộng tinh quang màu vàng, trong nháy mắt mở ra một cái linh vực tinh quang.
Bên trong linh vực này, tinh quang (ánh sáng trong suốt) chớp động, còn có vô số cánh hoa bay múa đầy trời, làm cho người nhìn có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Hai tay gã vội vàng bắt pháp quyết, gương đồng trên đỉnh đầu chợt sáng lên, một đạo hoàng sắc quang trụ bay xuống, bao phủ toàn bộ thân thể gã.
Đồng thời, quanh người Hoa Kính chợt loé hoàng mang, một cái chuông lớn màu vàng cao hơn mười trượng hiện ra, bao phủ thân thể gã cùng với chiếc gương đồng kia vào bên trong.
Gã vừa mới mở ra hai tầng phòng ngự này thì mười tám chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chợt loé xuất hiện ở hư không cách đó mấy trượng, toàn bộ chém xuống thẳng xuống chuông lớn màu vàng.
"Coong " một tiếng vang thật lớn, chuông lớn màu vàng rung lên bần bật, làm cho hoàng mang tản ra dao động phập phù một trận, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Bên trong chuông lớn, Hoa Kính ngẩn ra.
Lấy uy thế của mười tám chuôi phi kiếm thể hiện lúc trước, mặc dù chưa chắc có thể phá vỡ phòng ngự của Chuông lớn màu vàng này, nhưng cũng không chỉ gây ra một chút động tĩnh như vậy.
Vào thời khắc này, hư không phía trên chuông lớn đột nhiên nổi lên không gian giao động, một nắm đấm phủ đầy những lân phiến màu tử kim, lớn như một tòa nhà hiện ra, đấm mạnh vào chuông lớn màu vàng.
"Uỳnh " một tiếng vang thật lớn, ánh sáng màu vàng bên ngoài chuông lớn chớp động kịch liệt, chuông lớn màu vàng giống như đồ sứ trong nháy mắt vỡ vụn ra, rơi tứ tán khắp nơi.
Mà giờ khắc này hư không một lần nữa chập chờn kịch liệt, một Tử Kim Ma Thần ba đầu sáu tay hiện ra, chính là Hàn Lập thi triển biến thân Niết Bàn Thánh Thể.
Hai mắt hắn lóe lên ánh sáng, một cỗ lực lượng quỷ dị không ngừng từ phụ cận linh vực thâm nhập vào trong đầu hắn, nhằm nhiễu loạn ngũ giác của hắn.
Lực lượng thần thức khổng lồ trong đầu Hàn Lập vận chuyển hết tốc lực, vừa chống đỡ ảnh hưởng của linh vực xung quanh, vừa một quyền đánh lên chuông lớn, năm tử kim quyền đầu còn lại liền vung lên đánh vào hoàng sắc quang trụ quanh người Hoa Kính.
"Ầm" một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Lực lượng cuồn cuộn ba động đột nhiên bùng nổ, làm cho không gian trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh vặn vẹo, toàn bộ đầu thú màu vàng quanh người gã nổ tung phiêu tán.
Hoàng sắc quang trụ chớp động kịch liệt, bất ngờ cũng vỡ vụn ra từng tấc.
Hoa Kính mặc dù không bị nắm đấm tử kim đánh trúng chính diện, nhưng dư âm cuốn tới, khiến cả người gã giống như một bó rơm rạ bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.
Trong mắt gã rốt cuộc lộ ra vẻ hoảng sợ, thừa dịp đó thân hình hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng, phi độn bỏ chạy về phía xa.
Chỉ là, lúc này Hoa Kính thân ở bên trong Thời gian linh vực, mặc dù gã thi triển hết tốc lực, nhưng vẫn như cũ rất chậm chạp.
Trong mắt gã lóe lên lệ mang, bỗng nhiên há miệng phun ra một đoàn máu tươi, nhập vào trong gương đồng trên đỉnh đầu.
Gương đồng màu vàng trong nháy mắt dâng lên một tầng huyết sắc, sau đó một đạo huyết sắc tinh quang từ trên gương đồng rơi xuống, dung nhập vào trong cơ thể Hoa Kính.
Thân thể Hoa Kính chợt phồng lên, bên ngoài thân hiện ra một tầng đỏ thẫm, toàn thân nổi lên gân xanh, biến thành cầu vồng cũng đột nhiên sáng ngời gấp mấy lần, tốc độ sau đó tăng lên gấp bội.
Cùng lúc đó, hư không phụ cận chợt loé lên, mấy chục đạo cầu vồng màu vàng giống nhau như đúc hiện ra, bay về bốn phương tám hướng.
Những cầu vòng này tản ra khí tức hoàn toàn giống nhau, cũng không biết cái nào là thật, cái nào là giả.
"Muốn chạy!" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, trên người chớp động kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân ở sau lưng hắn hiện ra, cấp tốc vận chuyển.
Ông ông ông!
Vô số gợn sóng màu vàng từ bên trong Chân Ngôn Bảo Luân tỏa ra, trong nháy mắt mở rộng ra khắp nơi, bao phủ tất cả cầu vòng vào trong đó.
Toàn bộ cầu vòng lập tức ngừng lại, không thể nhúc nhích.
Hàn Lập thấy cảnh này, thở nhẹ ra một hơi.
Nhưng vào thời khắc này, một đạo cầu vồng lúc trước phi độn về hướng bên trái chợt sáng lên, một cỗ khí tức cực lớn từ trong đó bộc phát ra, vượt xa cảnh giới tu vi của Hoa Kính, cơ hồ gần đạt tới cấp Đại La, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên cao.
Cầu vồng kia chớp động ánh sáng, gợn sóng màu vàng phụ cận cũng run rẩy theo, mơ hồ có khuynh hướng bị phá ra.
Trong lòng Hàn Lập cả kinh, vội vàng bắt pháp quyết.
Mười tám chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bên cạnh hắn bắn ra toàn bộ, từng đạo kiếm khí màu vàng nở rộ mở rộng ra, bao phủ tất cả toàn bộ cầu vồng vào trong, sau đó đột nhiên xoắn giết.
Nhất thời, toàn bộ cầu vồng đều vỡ vụn, thân thể Hoa Kính bên trong cũng bị nổ tung, hóa thành đoàn đoàn ánh sáng.
Hơn nửa kiếm khí bọc lại cái cầu vồng phía bên trái kia, điên cuồng bổ, chém, đâm. Bên trong một tiếng "Phốc" vang lên, thân thể Hoa Kính nổ tung bắn ra, hóa thành một bãi thịt vụn.
Mà cỗ khí tức đang tăng vọt kia nhất thời biến mất, gợn sóng màu vàng xung quanh cũng khôi phục nguyên dạng.
Lúc này Hàn Lập mới thở ra một hơi dài, bắt pháp quyết tản đi biến thân Niết bàn thánh thể, khôi phục hình người.
Hắn lật tay lấy ra hai viên thuốc ăn vào, sau đó vẫy tay đánh ra một đạo thanh quang, cuốn thân thể không lành lặn của Hoa Kính cùng với gương đồng màu vàng gần đó tới.
Huyết quang phía trên gương đồng màu vàng giờ phút này cũng từ từ biến mất, khôi phục màu sắc vốn có.
Hàn Lập cầm lấy gương đồng màu vàng kia, ánh mắt chớp động.
Gương này tám phần là bản mệnh Ma bảo của Hoa Kính, dùng để thúc giục Thôi miên pháp tắc, không chỉ có có thể tùy tâm sở dục điều khiển người khác, thậm chí còn có thể thôi miên chính mình, vừa rồi gã không tiếc tiêu hao bản nguyên bộc phát ra lực lượng vô hạn đến gần cấp độ Đại La.
Cũng may Luyện Thần Thuật của mình gần đây đại tiến, nếu không chưa chắc có thể ngăn cản được thần thông kia của Hoa Kính.
Cánh tay Hàn Lập khẽ động, trong tay áo bay ra một đạo hào quang xanh biếc quấn lấy gương đồng, thu nó vào trong Huyền Thiên Hồ Lô.
Sau đó hắn cong ngón tay búng ra, một luồng thanh quang chui vào trong tàn thể, rất nhanh cuộn lấy một Nguyên Anh màu vàng bay ra.
Trong mắt Hàn Lập loé lên sát ý, thò tay bóp chặt Nguyên Anh, đang tính dùng sức bóp nát, động tác chợt dừng lại, quay đầu nhìn Thạch Xuyên Không ở phía xa đang nằm dưới mặt đất.
Hắn suy nghĩ một chút, buông tay, há miệng phun ra một đoàn hoả diễm màu bạc, vây quanh Nguyên Anh màu vàng, nhanh chóng đảo qua một vòng, hóa thành từng điểm phù văn hoả diễm màu bạc khắc sâu lên người nó.
Làm xong những thứ này, Hàn Lập phất tay phát ra một đoàn hỏa diễm, chui vào trong tàn thể Hoa Kính, thiêu đốt hừng hực.
Tàn thể Hoa Kính rất nhanh hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một kiện nội giáp đen nhánh, một vòng tay trữ vật màu vàng, còn có một phù điêu đầu thú màu vàng.
Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, cầm lấy phù điêu đầu thú màu vàng kia.
Vật này chỉ lớn cỡ bàn tay, điêu khắc rất sống động, phảng phất như vật còn sống.
Trong lòng hắn khẽ động, hẳn là vật này phát ra tấm lụa màu vàng hầu như có thể xuyên thủng hết thảy công kích lúc nãy.
Toàn thân vật này màu vàng đất, nhưng thoạt nhìn tựa hồ cũng không phải là dùng tài liệu ngọc thạch luyện chế thành, sờ tới sờ lui giống như là xương cốt gì đó.
Hắn ngắm nghía một chút liền thu vào, tính toán ngày sau lại chậm rãi nghiên cứu.
Hàn Lập phất tay thu nội giáp đen nhánh, còn có vòng tay trữ vật vào, sau đó mới bấm niệm pháp quyết thu hồi Linh Vực cùng Chân Ngôn Bảo Luân.
Gợn sóng màu vàng biến mất, Nguyên Anh Hoa Kính lập tức khôi phục lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hoảng sợ, bên ngoài thân sáng lên hoàng mang.
Nhưng vào thời khắc này, một đạo hoả diễm màu bạc từ trên những phù văn màu bạc trên người gã đột nhiên sáng lên, thiêu huỷ hoàng mang trên Nguyên Anh, đồng thời trên Nguyên Anh lưu lại một đạo hắc ngân.
"A!"
Nguyên Anh Hoa Kính phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn thân run rẩy kịch liệt.
"Trên người của ngươi ta đã hạ chân diễm cấm chế, lần này chỉ cảnh cáo, nếu ngươi còn dị động bất luận cái gì, ta sẽ để cho ngươi Nguyên Thần câu diệt." Hàn Lập lạnh giọng nói ra.
Nguyên Anh Hoa Kính run lên, lập tức an tĩnh lại.
Hàn Lập hài lòng gật đầu nhẹ, phất tay thu hồi mười tám chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, sau đó thân hình nhoáng một cái, rơi xuống bên cạnh đám người Thạch Xuyên Không.
"Vị đạo hữu này, chúng ta từ từ nói chuyện a, ta và ngươi cũng không có thù hận gì, chẳng qua đều vì mình chủ, mới chém giết một hồi. Ngươi bảo hộ Thạch Xuyên Không, có lẽ cũng vì thù lao hắn trả cho ngươi. Ma Chủ đại nhân có rất nhiều hoàng tử công chúa, Thạch Xuyên Không chẳng qua không có ý nghĩa gì nhiều. Ta hầu hạ Ngũ điện hạ Thạch Cánh Nghiên, thế lực dưới trướng khổng lồ, càng nắm trong tay vô tận tài nguyên, so với Thạch Xuyên Không mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, nàng cầu hiền như khát nước, đạo hữu sao không chuyển qua đầu quân dưới trướng nàng? Dùng thực lực của đạo hữu, chỉ cần có ta dẫn tiến, Ngũ công chúa đại nhân tất nhiên sẽ tin tưởng ủy thác trách nhiệm, thù lao Thạch Xuyên Không trả ngươi, Ngũ công chúa đại nhân nhất định có thể trả gấp bội, không, gấp ba!" Nguyên Anh Hoa Kính run lên, lập tức nhanh chóng nói ra, bắt đầu khuyên bảo Hàn Lập.
"Cởi bỏ hoa kính trên người bọn họ." Hàn Lập tựa hồ mắt điếc tai ngơ, nhàn nhạt nói ra.
"Đạo hữu, ta xem ngươi tựa hồ cũng không phải là người tộc ta, ngược lại có chút giống tu sĩ Chân Tiên giới tu luyện Ma công, ngươi hẳn là không hiểu tình huống Thánh Vực trước mắt rồi. Hiện tại trong Dạ Dương Thành đã xảy ra một đại sự, vì việc này, các vị Hoàng tử công chúa đang tranh đấu với nhau, rất nhiều thế lực lớn nhỏ trong Thánh Vực đều bị cuốn vào trong đó, giống như tu sĩ Thái Ất chúng ta vậy, nếu đứng sai đội ngũ, lập tức sẽ là kết cục thân tử đạo tiêu, đạo hữu có muốn suy nghĩ lại không..." Nguyên Anh Hoa Kính càng nói càng nhanh.
"Cởi bỏ hoa kính trên người bọn họ, ta sẽ không nói lần thứ ba! Giết ngươi, hoa kính trên người bọn họ hẳn là cũng sẽ tự động cởi bỏ a." Ánh mắt Hàn Lập phát lạnh, lần nữa chậm rãi nói ra.
Nguyên Anh Hoa Kính há hốc miệng nhìn Hàn Lập, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng loạn, nhất thời không nói gì.
"Rất tốt." Hàn Lập cười lạnh một tiếng.
Phù văn hoả diễm màu bạc trên người Nguyên Anh Hoa Kính lập tức trở nên sáng ngời, từng sợi ngân diễm hiển hiện ra.
"Đừng, đừng, ta lập tức cởi bỏ hoa kính, đạo hữu hạ thủ lưu tình." Trên người Nguyên Anh Hoa Kính hiện ra từng đạo hắc ngân, đau nhức vô cùng kịch liệt, vội vàng kêu to lên, hai bàn tay nhỏ bé nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Trên trán ba người Thạch Xuyên Không chớp động hồng quang, một hoa văn màu đỏ kỳ dị hiển hiện ra, sau đó lóe lên phiêu tán.
Hàn Lập thấy cảnh này, gật đầu nhẹ, ngừng cấm chế ngân diễm trên Nguyên Anh Hoa Kính, sau đó bấm niệm pháp quyết điểm một cái.
Chỗ mi tâm ba người Thạch Xuyên Không chớp động tinh quang, có vài sợi xiềng xích lóng lánh từ đó bắn ra, chui vào trong cơ thể Hàn Lập.
Mí mắt ba người khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi mở mắt ra, chẳng qua sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Hàn Lập phất tay áo vung lên, ba đạo phù lục màu xanh bắn ra, lóe lên hóa thành ba đoàn hào quang xanh biếc, dung nhập vào trong cơ thể ba người.
Sắc mặt đám người Thạch Xuyên Không lập tức dễ nhìn hơn một chút, ngồi dậy.
"Lệ đạo hữu... Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Thạch Xuyên Không có chút mờ mịt, vỗ vỗ đầu, tựa hồ không nhớ ra được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Khuôn mặt lão giả mặt đen cùng thiếu phụ váy hồng cũng lộ vẻ nghi hoặc.
"Đúng rồi, Hoa Kính kia đâu, đã chạy thoát rồi sao?" Thạch Xuyên Không bỗng nhiên cả kinh, hồi tưởng lại chuyện mới vừa rồi, nhìn chung quanh vài lần, hỏi gấp.
← Ch. 0806 | Ch. 0808 → |