Vay nóng Homecredit

Truyện:Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên - Chương 0862

Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên
Trọn bộ 1395 chương
Chương 0862: Tiếng hò hét vang khắp nơi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1395)

Siêu sale Shopee


Dịch: Miêu Như

Biên: Tiểu Mjnh

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trong nháy mắt, đã qua hơn nửa ngày.

Chỉ nghe một tiếng "Két" vang nhỏ, thạch thất trước mặt gã mặt sẹo từ từ mở ra.

Gã mặt sẹo giật mình đứng lên, bước nhanh về phía trước, đứng đợi trước cửa.

Tiếng bước chân vang lên, một bóng người cao lớn từ bên trong thạch thất đi ra.

Người này chính là một cự hán một mắt, thân hình vô cùng cao lớn, còn cao hơn gã mặt sẹo khoảng hai cái đầu, thân thể rất vạm vỡ giống như một con gấu khổng lồ, từ trong bóng tối bước ra.

Trên ngực cự hán độc nhãn xăm một con gấu màu xanh rất to, khiến cho gã toát lên vẻ dữ tợn, cả người giơ tay nhấc chân đều tạo ra một khí thế như một ngọn núi cao nguy nga khổng lồ.

"Độc Long lão đại, ngài phải làm chủ cho ta!" Gã mặt sẹo không nói hai lời, "Bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt cự hán, khóc lóc kể lể.

"Mặt Sẹo, cánh tay của ngươi bị sao vậy?"

Độc Long ngẩn ra, sau khi thấy cánh tay của mặt sẹo, sắc mặt gã lập tức trầm xuống.

"Tay của ta là do một người mới chặt gãy, chuyện là thế này..." Lúc này, Mặt Sẹo mới thêm dầu thêm mỡ vào thuật lại những lần xảy ra xung đột với Hàn Lập, nhấn mạnh vào việc Hàn Lập không coi Độc Long lão đại ra gì, khi nghe Huyền điểm là để tặng cho Độc Long lão đại, không những hắn không đưa mà còn đánh cả gã nữa.

"Những gì Mặt Sẹo nói là thật?" Độc Long khẽ nhíu mày, nhìn về phía một gã Huyền Đấu Sĩ vừa mới đi ngang qua, lạnh giọng hỏi.

"Quả là là có chuyện này, đúng là người mới kia rất là phách lối." Người đó nhìn Mặt Sẹo cúi đầu nói.

"Hay lắm! Bây giờ người mới càng ngày càng không biết phép tắc gì cả." Độc Long gật đầu một cái, sãi bước về phía thạch thất của Hàn Lập.

Nhưng mà vào lúc này, bảng số treo bên hông gã, chợt lóe lên một đạo hắc quang.

Độc Long ngừng chân lại, tháo cái bảng số xuống, rồi nhìn một cái, gã khẽ nhướng mày." Mai mắn cho tiểu tử ngươi."

Gã hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về chỗ ở của mình.

"Độc Long lão đại?" Mặt sẹo chần chờ hỏi một tiếng.

"Ta có một cuộc tranh tài cần đánh, ngươi yên tâm, chờ khi trận đấu kết thúc, ta sẽ cho cánh tay bị thương của ngươi một câu trả lời." Độc long vừa đi vừa nói chuyện.

"Lão đại cứ dóc lòng lo cho trận đấu của mình đi, có cần sai bảo gì cứ giao cho ta, ta sẽ không để uy nghiêm của ngài bị tổn hại được." Mặt Sẹo vội vàng khoát tay nói.

Độc Long hài lòng gật đầu một cái, rồi lại quay đầu nhìn về gian phòng "332" của Hàn Lập, rất nhanh đi vào gian phòng của mình.

"Tiểu Tử, lại để ngươi sống lâu hơn một chút vậy." Mặt Sẹo câm hận nhìn nơi Hàn Lập ở, rồi quay người đi ra.

...

Hàn Lập đối với mọi chuyện xảy ra bên ngoài tự nhiên không biết chút gì.

Lúc này, hắn đang ngồi xếp bằng trong căn phòng số "332" của mình. Hai ngón tay kẹp một viên thú hạch Tháp La Thú cuối cùng, do dự một chút rồi ngước cổ lên nuốt xuống.

Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, tiếp tục vận chuyển lên " Vũ Hóa Phi Thăng Công".

Một lát sau, trên đùi hắn phát ra điểm ánh sáng huyền khiếu thứ hai, hơn nữa theo thời gian trôi qua, Huyền Khiếu càng ngày càng sáng.

Không biết qua bao lâu, một tiếng "Phốc" vang nhỏ, Huyền Khiếu bỗng phát sáng lên, rồi sau đó lại phai nhạt xuống.

Hàn Lập mở mắt ra, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ.

Nhờ có lực lượng của ba viên thú hạch Tháp La Thú, cuối cùng hắn cũng mở ra được huyền khiếu thứ hai.

Sau đó, hắn thở dài một hơi, một tay vỗ lên đất một cái, thân thể mượn lực đó mà nhảy lên. Hai chân động một cái, rất nhanh cả người chớp động đi khắp gian phòng, tốc độ nhanh hơn lúc trước không ít, hơn nữa cái cảm giác nặng nề lúc đi lại của thân thể cũng đã giảm đi rất nhiều.

Càng đi sâu vào bộ công pháp "Vũ Hóa Phi Thăng Công", hắn ngày càng xem trọng bộ công pháp này, nhất là trong hoàn cảnh bây giờ, cần phải sớm tu thành thành. Nhưng lúc này trên người hắn chỉ còn lại ít huyền điểm, cần phải kiếm thêm một ít mới được.

Vào thời khắc này, thẻ bảng số mà hắn đặt lên giường, chợt sáng lên hắc quang, phát ra âm thanh ông ông.

Hàn Lập lấy bảng số ra, phía trên hiện ra một hàng chữ nhỏ.

"Thật sự muốn cái gì, là được cái đó?" Trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Bên trong khu vực thứ chín, giờ phút này tụ hợp mười mấy tên Huyền Đấu Sĩ, thấy Hàn Lập xuất hiện, ánh mắt rối rít lộ ra vẻ cổ quái.

Lần này, Hàn Lập cũng không để ý, bước nhanh rời khỏi đây, nhanh chóng tới đại sảnh.

Hắn không dừng lại ở đây mà đi vào một lối đi khác.

Bên trong lối đi đó là từng bậc cầu thang, dẫn xuống phía dưới, rất nhanh đến đáy đại sảnh, tuy là phần đáy đại sảnh cũng là một gian đại sảnh khác, nhưng nó có diện tích xấp xỉ đại phía trên, chỉ là ánh sáng ở đây hơi mờ tối.

Trước đại sảnh là một cửa đá rất to, ngăn cách phía bên ngoài.

Lúc này bên trong phòng khách có một đại hán đầu mọc một sừng, ngoài ra không có ai khác, thấy Hàn Lập xuất hiện, Độc Giác đại hán nhìn lại.

"Ngươi chính là Lệ Phi Vũ?" Độc giác đại hán hỏi, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Hàn Lập lấy bảng số treo ở đó ra.

"Hay lắm, tới rất đúng lúc. Kế tiếp ngươi sẽ có một trận giao đấu, chuẩn bị cẩn thận một chút đi." Độc Giác đại hán gật đầu một cái, đi tới cạnh cửa đá, vỗ bàn tay lên trên cửa đá một cái.

Trên cửa đá "Két " một tiếng, mở ra một chiếc cửa nhỏ vẻn vẹn chỉ có một người đi qua được.

Độc giác đại hán quay đầu ra hiệu Hàn Lập đứng ở đây đợi, sau đó bước đi ra ngoài.

"Chư vị, cuộc tỷ thí tiếp theo ngàn năm khó gặp, hai vị tuyển thủ ra sân, một bên là một con Linh Thú Hổ Lân Thú sống hơn ba nghìn năm, đây là lần thứ tư con Lân thú này ra sân, lần trước nó đã thắng ba tên Huyền Đấu Sĩ, còn xé nát hai người để ra làm thịt, xứng đánh cho một hung thú ăn thịt người!" Giọng nói của Độc Giác đại hán vang động trên sân, gây hưng phấn hò hét trên khán đài.

Có thể là lần đầu Hàn Lập ra sân, cho nên lúc này hai cuộc so tài khác cũng đều tạm ngừng, cả hội trường chỉ có trận giao đấu của Hàn Lập và Hổ Lân Thú.

"Kế tiếp là một tuyển thủ khác cũng không phải dạng vừa, đó là một tên cực kỳ hiếm thấy, hắn đến từ nhân tộc tiên vực Huyền Đấu Sĩ, Lệ Phi Vũ!" Độc Giác đại hán tiếp tục kêu lên.

Lời này vừa nói ra, người xem trên kháng đài xôn xao lên, tiếng hò hét vang khắp động thiên!

"Nhân tộc Huyền Đấu Sĩ? Đã biết bao năm rồi chưa từng thấy!"

"Ồ thật là chuyện hiếm lạ!"

"Hắc hắc, nếu ta nhớ không lầm thì ngàn năm trước có một tên nhân tộc Huyền Đấu Sĩ ở sân giác đấu Huyền Thành bị xé nát, về sau không còn Huyền Đấu Sĩ nhân tộc nữa, dù sao nhân tộc cũng quá yếu."

"Nhân tộc hèn mọn, phải cạo thịt và máu hắn từng tấc từng tấc một!"

Từng trận kinh hô ôn ào từ tám hướng kháng đài vang lên như dời núi lấp biển.

"Hổ Lân Thú và Lệ Phi Vũ ở giữa huyền đấu liền sẽ bắt đầu, nếu người xem có hứng thú, thì hãy mau chóng đặt tiền cược, một khi giao đấu bắt đầu thì cuộc đặt cược sẽ lập tức dừng lại." Thấy tình cảnh trước mắt Độc Giác đại hán mừng thầm trong lòng, cất giọng tuyên bố.

Lúc này, trên bình đài đã báo ra tỉ lệ đặt cược của Hàn Lập và Hổ Lân Thú, là năm bồi một.

"Ta đặt Hổ Lân Thú, một trăm huyền tệ!"

"Ta cũng đặt Hổ Lân Thú, một trăm năm mươi huyền tệ!"

"Ta cũng đặt ba trăm huyền tệ, Hổ Lân Thú!"

"Lão Trần, ba trăm huyền tệ là số vốn cuối cùng của người, ngươi muốn đặt hết luôn sao?"

"Trước khi ta chưa tới đây, ta đã có một vị hảo huynh đệ tốt, chính bị tu sĩ nhân tộc tiên vực giết chết, không nghĩ đến hôm nay sẽ gặp lại một gã nhân tộc, xem như vì người huynh đệ kia, hôm nay ta phải lấy tất cả tài sản cược người kia sẽ chết!"

Khi thân phận tu sĩ nhân tộc của Hàn Lập được công khai thì sự náo động tăng lên như sóng to gió lớn, người tham sự cũng dần tăng lên, hơn nữa tất cả mọi người đều cược Hàn Lập sẽ chết.

Không lâu sau, số người đặt tiền cược tăng nhiều, tỷ số bồi giữa Hàn Lập và Hổ Lân Thú cũng từ đó mà năm bồi một tăng thành Thập Nhị so với một. Nói cách khác, nếu có người cược Hàn Lập thắng nếu mà đặt đúng, thì một trăm mai huyền tệ sẽ trở thành một ngàn hai trăm mai huyền tệ và ngược lại.

Nhưng dù sao, đại đa số đều cược cho Hổ Lân Thú.

Dầu gì đây cũng là cơ hội kiếm tiền nên không ai từ chối.

"Đã đến giờ, hết giờ đặt cược tiền, cuộc giao đấu bắt đầu!" Độc Giác đại hán hét lớn một tiếng, tiếng sóng to lớn ở hội trường cũng cuồn cuộn lan rộng ra.

"Ầm ầm..."

Một tiếng va chạm vang lên, cánh cửa căn phòng tối sát bên Huyền đấu trường từ từ bật lên.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, rọi ra một bóng dáng nào đó.

Kèm theo đó là từng trận hô hào cùng tiếng gào thết khắp bốn phía từ những người vây xem ở trên khán đài Huyền Đấu Trường. Dưới sự hướng dẫn của người chủ trì, dần trở nên hưng phấn và cuồng nhiệt.

Hàn Lập chậm rãi đứng lên, đi qua cửa đá kia, đi ra khu Huyền Đấu Trường khổng lồ được lát đá màu đen.

Hắn từng bước đi ra giữa quảng trường, hơi cúi đầu, cẩn thận quan sát vách đá màu đen không biết bao nhiêu năm đã thắm máu, tạo thành một màu đỏ sậm. Hàn Lập cảm giác không khí xunh quanh bốn phía đều tràn ngập một cỗ mùi tanh nhàn nhạt.

"Người này là nhân tộc sao, hãy xem thân thể hắn kìa, quá là mỏng manh..."

"Không có thú vị gì cả, chắc là không cản được một kích của lân thú được..."

"Vậy mà không thèm đeo khôi giáp, tay không, cái này là đi chịu chết sao?"

"Trận chiến này không có gì đáng để xem, chỉ là công khai cho lân thú ăn mà thôi, chả trách sao vì vậy mà tỷ số lại bồi cao như vậy..."

Trên kháng đài, một nam tử da xanh có vóc người cường tráng, chỉ là thân thể của gã còn nhỏ bé so với nam tử Độc Giác, tùy ý cười nói:

"Ngươi là người đánh cược tên nhân tộc kia thắng sao? Ta nói, tiểu tử ngươi vì tiền mà muốn điên rồi sao! Hắn mà thắng ta sẽ quỳ xuống kêu ngươi bằng cha, ha ha.."

"Ai... Người nào nói! Chưa tới phút cuối, không ai biết trước được gì xảy ra." Thần sắc nam tử Độc Giác lúng túng, tuy ngoài miệng có chút không phục nhưng cách nói chuyện lộ ra vẻ không chắc chắn.

Vốn Gã thấy tỷ lệ đặt cược cho Lân thú quá tăng cao, gã liền ôm lòng cầu may muốn cược lớn một lần, nhưng khi thấy bộ dáng Hàn Lập ra sân, mơ hồ trong lòng gã như muốn tuyệt vọng.

"Ha ha Kỳ tích ư? Cứ Cho là vậy đi! Ta Không nghĩ rằng ngươi ở trong Tích Lân Không Cảnh mảnh đất chim không thèm ỉa lâu như vậy mà vẫn còn ngây thơ!" Nam tử da xanh ha ha cười lớn.

Độc Giác nam tử không thèm nói nhiều, sắc mặt biến đổi lúc trắng lúc xanh.

Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, chỉ mong cho cái tên vừa hại gã thua tiền vừa làm gã mất mặt này, sẽ chết thảm hơn một chút.

Tiếng hò hét nổi lên bốn phía Huyền Đấu Trường, không chỉ riêng họ mà tất cả mọi người đều nhận định, tên nhân tộc yếu đuối này sẽ không chịu nổi, tuyệt đối không phải là đối thủ của lân thú.

Bọn họ bắt đầu mong đợi một thịnh yến đẫm máu tanh sắp xảy ra!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1395)