← Ch.0863 | Ch.0865 → |
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Việc này ngươi không biết rõ cho lắm, trận Huyền đấu này nhất định không thể đánh tiếp được, nếu không ngăn cản thì sẽ muộn." Thần Dương đè cánh tay của y xuống, định đẩy ra rời đi.
"Ngươi cũng đừng quên quy củ trong thành này, kết cục của Huyền đấu chính là sinh tử tự lo, tuyệt không có khả năng ngừng lại. Chẳng lẽ vì không muốn để thua ta một mỹ nhân, ngươi muốn ngỗ nghịch chống lại quy định của Thành chủ sao?" Hổ Bí cũng mạnh mẽ, cả giận nói.
Thần Dương nghe được lời ấy, thoáng bình tĩnh lại, cau mày đẩy cánh tay Hổ Bí ra, lạnh lùng nói:
"Việc này ta đi tìm Thành chủ."
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Thành chủ cũng sẽ không làm hư quy củ do hắn định ra đâu." Hổ Bí nghe xong, lúc này mới chậm rãi thu cánh tay lại, giống cười mà không phải cười nói.
Thần Dương căn bản không để ý tới lời nói của y, trực tiếp quay người rời khỏi gian khách quý.
Lúc này, khán giả trên Huyền Đấu Trường cũng đã phản ứng kịp, rốt cuộc có người nhận ra đầu Song Đồng Hổ Lân Thú kia.
Chẳng qua lúc này tất cả mọi người chỉ cảm thấy kinh ngạc, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên tiếp tục ủng hộ Nhân tộc kia, hay là một lần nữa ủng hộ đầu Hổ Lân Thú.
Trong lúc mơ hồ, có một ít người tựa hồ sinh ra một chút lòng trắc ẩn với tên Nhân tộc kia.
Độc giác nam tử vốn đặt cược trên thân Hàn Lập, giờ trợn mắt há hốc mồm co quắp ngồi xuống, trong nội tâm phức tạp.. Phía trước gã là nam tử da xanh một mực trào phúng nhìn gã, khóe miệng kéo đến mang tai, cười thỏa mãn vô cùng.
Mặc kệ người vây quanh như thế nào, Hàn Lập thân ở giữa Huyền Đấu Trường, tâm thần lại căng thẳng lên.
Sau khi Hổ Lân Thú phát sinh biến hoá đồng tử, khí thế trên người liền biến đổi, cách biệt một trời một vực so với lúc trước.
Hàn Lập hơi nghiêng người về phía trước một chút, bước một bước hơi dời về phía sau, bày ra một thế quyền đơn giản, song quyền nắm chặt nhìn về phía đầu Song Đồng Hổ Lân Thú kia.
Lúc trước dị thú kia đã nếm qua một lần thiệt thòi, lần này không tùy tiện xông lên cắn xé Hàn Lập nữa, mà mũi hơi dựng thẳng, lộ ra hàm răng trắng xoá, nhìn Hàn Lập thấp giọng gầm rú.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hai vai Hổ Lân Thú hướng thẳng về phía trước, toàn thân truyền đến một hồi tiếng vang đồm độp, ngay sau đó hàng trăm hàng ngàn miếng lân phiến đen trắng từ bên ngoài thân bắn ra, như một trận mưa tên hắt vẫy ra.
Lân phiến đen trắng lướt không đến, giữa không trung hiện ra một mặt phiến (quạt) trùm xuống, bao phủ Hàn Lập phía dưới.
Hàn Lập thấy thế, chân sau đột nhiên phát lực, mãnh liệt đạp một cái trên mặt đất, thân hình liền mơ hồ, từ chỗ này biến mất không thấy gì nữa. Tiếp theo trong nháy mắt hiện ra phía bên trái trận mưa lân phiến.
Nhưng mà hắn vừa mới ổn định, tựa hồ Hổ Lân Thú đã sớm dự mưu, lại đột nhiên nhảy đến trước người hắn, há miệng cắn xuống đầu hắn.
Hàn Lập lập tức cong eo lại, thân hình cong về phía sau, khó khăn lắm từ dưới miệng lớn dính máu chợt lóe lên.
Thân hình hắn đi vào phía dưới Hổ Lân Thú, hai chân mãnh liệt đạp một cái, toàn thân nhảy lên trên không, nâng lên một quyền đánh tới.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng trầm đục, thân hình Hổ Lân Thú bị một cỗ man lực nện ngã lật qua một bên.
Thân ảnh Hàn Lập từ dưới thân lân thú một lần nữa hiển lộ ra, một nắm tay run rẩy không ngừng. Trên nắm tay, ngoại trừ ngón giữa cùng ngón trỏ, tất cả đều loang lổ vết thương, dính đầy máu.
Chính hắn tựa hồ không quan tâm đến vết thương này, chẳng qua hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Hổ Lân Thú, thân hình vội vàng đuổi gấp theo, tính áp chế nó, công kích vào chỗ hiểm, một kích chí mạng.
Nhưng mà, còn không đợi hắn đánh đến trước người Hổ Lân Thú, dị thú hung mãnh kia cũng đã trở mình lên, thân hình lại run lên mãnh liệt, vô số lân phiến lại phá không lao tới.
Thân hình Hàn Lập mạnh mẽ dừng lại, thuận thế lăn về phía trước một cái, tránh thoát một mảnh mưa lân phiến bắn nhanh tới. Tất cả Huyền khiếu trên hai chân đột nhiên sáng ngời, mãnh liệt đạp mặt đất một cái, thân hình như báo lao thẳng tới gò má Hổ Lân Thú.
Hổ Lân Thú thấy thế, miệng máu há to, cắn xuống Hàn Lập.
Lần này, Hàn Lập không có bất kỳ động tác tránh né nào, đột nhiên nâng lên một quyền, đánh mạnh xuống mặt đất phía dưới.
Một đạo quyền cương vô hình đột nhiên bộc phát ra, hóa thành một cỗ khí kình cường đại đánh xuống mặt đất, mang theo lực phản chấn đẩy thân hình Hàn Lập đột nhiên cất cao mấy trượng, vừa vặn tránh thoát miệng lớn của Hổ Lân Thú.
Chỉ thấy mũi chân hắn điểm một cái vào mũi Hổ Lân Thú, tính giống như lúc trước lướt thẳng về phía mi tâm lân thú.
Thế nhưng ngay lúc một cước của hắn vừa ly khai cánh mũi, một cước khác sắp đạp trúng xương mũi thú, thì đột nhiên dị thú kia chợt ngoẹo đầu, làm cho một cước của Hàn Lập đạp hụt, đạp trượt xuống gương mặt của nó.
Hàn Lập không thể phi hành, giữa không trung cũng không cách nào mượn lực, một cước giẫm vào khoảng không, chỉ có thể trượt xuống theo gương mặt Hổ Lân Thú.
Nhưng mà, còn không đợi chân của hắn rơi vào trên mặt Hổ Lân Thú, một hồi tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy ba sợi ria mép bên má Hổ Lân Thú vậy mà như ba thanh trường kiếm sắc bén, quét về phía thân thể Hàn Lập.
Phía trên ria mép hình như có hào quang lưu chuyển, giống như quấn lên một tầng tinh huy, hiện ra vẻ sắc bén trước đó chưa từng có, tính cắt hắn thành bốn đoạn.
Trong thế nghìn cân treo sợi tóc, phía trên ngón giữa và ngón trỏ tay phải Hàn Lập sáng lên bạch quang, chủ động đưa ra ngoài, va chạm với một sợi mép Lân Thú, đột nhiên nhấn một cái, ép ria mép Lân Thú khẽ cong lại, tiếp theo mãnh liệt bắn ngược lên.
Lúc hai sợi ria mép kia quét đến Hàn Lập, bị hắn dựa thế phản lực, tránh né ra.
"Tốt!"
"Làm tốt lắm!"
Chứng kiến một màn mạo hiểm này, thanh âm người xem Huyền Đấu Trường lập tức nổ tung, trầm trồ khen ngợi liên tiếp.
Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, đối với việc này mắt điếc tai ngơ, thân hình giữa không trung xoay ngược lại, không rơi vào chỗ mi tâm Hổ Lân Thú nữa, mà rơi vào bên cạnh tai trái của nó.
Hắn lập tức níu một cái vào lỗ tai Hổ Lân Thú, giống như nhảy dây, thân hình giữa không trung vặn qua một vòng, nâng lên một cước mãnh liệt đạp vào lỗ tai Hổ Lân Thú.
Cùng lúc đó, Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công cùng Vũ Hóa Phi Thăng Công đồng thời vận chuyển lên, tất cả lực đạo trên thân đều dồn vào một cước kia, nặng nề đá vào.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Đầu lâu Hổ Lân Thú mãnh liệt nghiêng về bên phải một cái, kéo toàn bộ thân hình nghiêng theo về bên đó.
Thân hình Hàn Lập từ trong lỗ tai Hổ Lân Thú rơi xuống, nửa người trên dính đầy máu đỏ tươi, sau khi rơi xuống đất liền lảo đảo ngã về phía sau.
Đầu Song Đồng Hổ Lân Thú cũng lảo đảo về phía bên phải vài bước, cuối cùng vẫn đổ ầm xuống.
Chỉ thấy mũi nó mấp máy, khí tức yếu đi vài phần so với lúc trước, không chỉ tai trái chảy máu như suối, trong hai hốc mắt cũng chảy ra hai đường huyết xà uốn lượn, thoạt nhìn thê thảm vô cùng.
"Con mẹ nó đều ngã xuống, tính ai thắng đây?" Hổ Bí nhìn xem một màn này, khẽ gắt một tiếng, nói ra.
Các nơi trên khán đài Huyền Đấu Trường cũng đều ồn ào một mảnh, chỉ có rất ít người hô hào Lệ Phi Vũ mau đứng lên, nhưng lại có nhiều người ủng hộ đầu Hổ Lân Thú kia nhanh đứng lên ăn thịt hắn.
Mặc dù Hàn Lập chém giết một hồi đặc sắc tuyệt luân, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn hy vọng khoản đặt cược của mình lên Hổ Lân Thú thắng, ít nhất thì không thể đánh ngang tay, chứ không lại để cho Phủ thành chủ là nhà cái không công thủ thắng.
Trong lúc mọi người hoan hô cuồng nhiệt, thân hình đầu Song Đồng Hổ Lân Thú kia chấn động, vẫn là đứng lên trước, ánh mắt nó đã bị vết máu làm mơ hồ, nhưng thân hình vẫn lắc lư đi tới hướng Hàn Lập.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn.
Nhưng mà, Hổ Lân Thú mới đi tập tễnh được ba bước, chung quy vẫn không cách nào chống đỡ ngã đổ xuống, một đầu lâu cực lớn vừa vặn rơi trước người Hàn Lập.
Hàn Lập cau mày, chịu đựng đau đớn kịch liệt trên đùi truyền đến, gượng đứng lên, bò từng bước từng bước lên trên đầu lâu Hổ Lân Thú.
Hai chân hắn xếp bằng ở phía trên mi tâm Hổ Lân Thú, dồn tất cả lực lượng còn sót lại trên người vào hai ngón tay động thiên Hoa Chi đã được luyện hoá, đâm thẳng vào đầu lâu Hổ Lân Thú.
Thoáng một cái, hai cái, ba cái...
Chỗ mi tâm Hổ Lân Thú dần dần huyết nhục mơ hồ, một lỗ thủng lớn chừng quả đấm bị cứng rắn đục ra.
Trên mặt Hàn Lập nhe răng cười, đưa tay vào, mãnh liệt lôi ra từ bên trong một viên Thú hạch màu tím lớn chừng quả đấm.
Cảm nhận được bên trong Thú hạch ẩn chứa Tinh Thần chi lực tinh thuần, nụ cười trên mặt hắn càng thêm quỷ dị, máu loãng trên đó cũng không có lau đi, trực tiếp ném vào trong miệng, nuốt vào trong bụng.
Trên khán đài Huyền Đấu Trường vốn một hồi yên tĩnh, ngay sau đó bộc phát ra một hồi thanh âm hoan hô mãnh liệt.
Tên độc giác nam tử kia thoải mái cười to, nhìn nam tử da xanh bên cạnh rủ đầu xuống, cao giọng hô: "Đồ con rùa, lần này cha ngươi phát tài rồi... , ha ha..."
...
Thanh Dương Thành, bên trong phủ đệ Thành chủ.
Đỗ Thanh Dương đứng ở trước bàn, một tay chắp sau lưng, một tay cầm hai khối xương sọ dị thú không biết tên, chậm rãi xoay tròn, phát ra từng trận tiếng vang xương cốt va chạm.
Y xoay tròn một lát, sau đó nhìn thoáng qua Thần Dương đứng ở phía dưới, mở miệng nói ra: "Được rồi, chuyện ngươi nói ta cũng biết rồi, đầu Hổ Lân Thú kia ta tạm thời sẽ cho thay thế."
"Thành chủ đại nhân, thứ cho thuộc hạ ngu muội, Song Đồng Hổ Lân Thú này chính là Huyền giai dị thú, Lệ Phi Vũ kia xác định chắc chắn đánh không lại, vạn nhất bị giết, thành món ăn trong bụng Hổ Lân Thú, Chân Linh huyết mạch này..." Thần Dương có chút chần chờ nói.
"Hắn còn sống thì có công dụng của sống, chết thì có cách dùng của chết, ta đều có chừng mực. Được rồi, chuyện này ngươi không cần phải quan tâm nữa, ta cũng bận rộn, ngươi đi đi." Đỗ Thanh Dương chậm rãi nói ra.
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Trên trán Thần Dương chảy ra một chút mồ hôi, vội vàng cáo lui.
Lúc gã phản hồi Huyền Đấu Trường, liền thấy khán giả trong sân đã liên tiếp rời đi, thần sắc trên mặt họ đều rất kích động, tựa hồ trận chém giết kia còn chưa xong, còn đang say sưa bàn luận.
Gã bán tín bán nghi quay về gian khách quý, liền thấy Hổ Bí đang ngồi trên ghế dựa, một tay ôm mỹ nữ của mình, một tay mò vào trong bộ ngực của nữ tử.
Thấy Thần Dương trở về, nụ cười trên mặt nữ tử sượng sùng, nàng bị Hổ Bí ôm cứng trong ngực không cách nào nhúc nhích được, chỉ có sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía chủ nhân của mình.
Thần Dương chỉ khẽ cau mày, ánh mắt nhìn lại Huyền Đấu Trường, chỉ thấy mặt đất chỗ đó đã bị phá toái, vết máu loang lổ, thoạt nhìn quả thực một mảnh hỗn độn.
← Ch. 0863 | Ch. 0865 → |