← Ch.0095 | Ch.0097 → |
Dịch giả: loki1994
Biên: nila32
Hàn Lập cất Chưởng Thiên tiểu bình đi, dự định sau này vẫn tiếp tục cho bình nhỏ hấp thu Nguyệt Hoa vào mỗi tối, từ từ theo dõi sự biến hóa của nó.
Về phần Đản Hồn Hoa cần cho việc luyện chế hóa thân Địa Chích, chỉ có thể tìm biện pháp khác thôi.
Nghĩ vậy, Hàn Lập xoay người trở về mật thất, đứng trước bàn gỗ.
Trên bàn lúc này có một khay ngọc nhỏ, bên trên có đựng một món đồ màu xanh lớn cỡ đầu người, chính là phần đầu của hóa thân Địa Chích được thờ phụng tại cấm địa Ô Mông đảo trước đây.
Cách đó vài ngày, khi hắn đi tìm Lạc Phong, có thuận tay mượn tạm phần đầu mang về, cũng đã tiến hành nghiên cứu qua một tí.
Hắn lấy đầu lâu đặt trong khay ngọc ra, đặt trên mặt đất, sau đó khoanh chân ngồi lên bồ đoàn, miệng nói lẩm bẩm.
Một tầng ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh thân hắn, sau đó tách ra rồi bao lấy đầu lâu màu xanh, khiến nó lơ lửng giữa không trung.
Hai tay Hàn Lập chuyển động cực nhanh, tư thế quỷ dị. Động tác cổ quái thoạt nhìn giống như động tác tế trời của Man tộc chưa được khai hóa, trong miệng hắn lẩm bẩm một số chú ngữ thâm sâu khó hiểu.
Theo động tác của hắn, mặt ngoài đầu lâu xuất hiện một vầng sáng màu xanh quỷ dị. Vầng sáng lập lòe bất định. Bên trong truyền ra vô số âm thanh nhỏ, mơ hồ, giống như là âm thanh tụng niệm.
Hư không chung quanh thỉnh thoảng hiện ra từng điểm thanh quang không ngừng tụ lại bên trong đầu lâu.
Những đốm sáng xanh này chính là lực lượng Tín Niệm của con dân khắp nơi trên đảo được đầu lâu hóa thân Địa Chích ngưng tụ về đây.
Một luồng sức mạnh vô hình lan ra khắp nơi theo sự lập lòe của ánh sáng màu xanh. Trong hư không, nổi lên từng trận rung động mà mắt thường có thể nhìn thấy được, thậm chí ngay cả mật thất giữa tiểu viện cũng bắt đầu rung lắc.
Hàn Lập không đổi sắc mặt, chú ngữ trong miệng phát ra càng thêm dồn dập.
Lam quang do đầu lâu phát ra nhảy lên vài cái, sau đó mới từ từ ổn định lại.
Sức mạnh này quả thật sự không phải tầm thời. Ẩn chứa bên trong là sức mạnh tín niệm đã được tích góp từng chút một trong suốt gần mười vạn năm qua. Chỉ tiếc Lạc Mông đã vẫn lạc, không có cách nào điều khiển được luồng sức mạnh tập trung ở bên trong đầu lâu hóa thân Địa Chích
Hắn cũng chỉ là dựa theo phương pháp đã được ghi chép lại ở trong ngọc giản, chậm rãi tìm hiểu thử nghiệm cùng với cảm thụ một chút Tín Niệm Lực, chuẩn bị đôi chút cho giai đoạn tu luyện hóa thân Địa Chích của mình.
Lúc này, thần sắc trên mặt Hàn Lập khẽ đồng, một tay đánh vào hư không, hào quang cấm chế xung quanh mật thất lập tức nứt ra một khe hở, xuất hiện một phù lục bạch quang.
Hắn chộp lấy phù lục, đảo thần thức qua, sau đó đặt đầu lâu màu xanh trở lại khay ngọc rồi mới rời khỏi mật thất.
Bên ngoài sân nhỏ của tứ hợp viện, Lạc Phong cung kính khoanh tay đứng đợi hắn.
"Lạc tộc trưởng, ngươi cầu kiến ta gấp như vậy, không lẽ là có tin tức của công pháp cao cấp Địa tiên?" Không chờ đối phương mở miệng, Hàn Lập hỏi.
"Liễu tiền bối đoán không sai, chính xác là có một ít manh mối về công pháp cao cấp Địa Tiên. Hôm qua, trong lúc tụ hợp với vài đạo hữu quen biết, vãn bối vô tình biết được một tin tức, nghe nói tại Đại hội Đấu giá lần kế tiếp của đảo Hắc Phong Đảo, sẽ có công pháp cao cấp Địa tiên xuất hiện, cho nên lập tức quay về thông báo cho tiền bối." Lạc Phong chắp tay thi lễ với Hàn Lập, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
"Lạc tộc trưởng có lòng rồi. Đại hội Đấu giá lần kế tiếp còn khoảng mười mấy năm nữa... Lúc này, còn muốn nhờ tộc trưởng tiếp tục nghe ngóng một chút, ngoài tin tức về công pháp cao cấp Địa tiên ra thì có bất kì tin tức gì về Đản Hồn Hoa hay không?" Hàn Lập nghe vậy trong lòng khẽ động, gật đầu nói.
"Được, Liễu tiền bối cứ việc yên tâm, ta đây liền phân phó cho tộc nhân thăm dò." Lạc Phong gật đầu đáp, bộ dạng muốn rời khỏi đây.
"Lạc tộc trưởng, chờ một chút." Hàn Lập bỗng nhiên gọi Lạc Phong lại.
"Liễu tiền bối, còn có chuyện gì?" Lạc Phong xoay người lại, hơi ngẩn ra.
"Không có gì, chỉ là những ngày qua vì chuyện của ta, khiến cho các ngươi hao tâm tổn trí, Hàn mỗ ghi tạc vào lòng..." Hàn Lập há miệng muốn nói, nhưng khóe mắt hiện lên một tia kì dị, thôi không nói tiếp.
"Liễu tiền bối nói quá rồi, đây đều là những việc mà chúng ta nên làm." Lạc Phong mừng rỡ trong lòng, vội vàng khoát tay.
Hai người rãnh rỗi tán gẫu một hai câu, sau đó, Lạc Phong lập tức rời đi.
Hàn Lập nhìn theo bóng dáng Lạc Phong rời đi, sau đó, quay người trở về mật thất.
Lúc nãy, hắn tính báo cho y biết về sự tình bên trong bí cảnh, về thi hài của Lạc Mông. Nhưng, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây nên đành im lặng.
Việc này liên lụy rất nhiều người, nhất là về sự tồn tại của gốc Đản Hồn Hoa, nếu hắn nói ra bây giờ, không biết sẽ có phát sinh thêm bất kì sự cố nào không. Đợi tới thời cơ chín muồi, hắn sẽ nói ra cho bọn họ biết vậy.
...
Nửa tháng sau, vào lúc sáng sớm.
Mặt trời đỏ tươi chậm rãi mọc lên từ đường chân trời phía xa. Tia sáng ấm áp của mặt trời xuyên thấu màn đêm, báo hiệu bình minh, chiếu sáng từng tia sóng lăn tăn trên mặt biển.
Toàn bộ Ô Mông đảo được bao phủ bởi một vầng hào quang ấm áp. Trên đảo, tại mấy chỗ đặt pho tượng của Lạc Mông, dân cư trên đảo cùng tu sĩ tụ tập đông đảo. Tất cả đều tiến hành cùng một nghi thức, đó là cầu nguyện.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên tứ hợp trong tiểu viện, khiến nó sáng bừng lên.
Giờ phút này, tại mật thất bên trong tiểu biện, Hàn Lập đang nhắm mắt điều tức, chậm rãi mở hai mắt. Trong mắt hiện lên một tia tinh mang.
Trải qua một khoảng thời gian tìm hiểu, kết hợp với việc nghiên cứu đâu lâu Địa Chích của Lạc Mông để lại, hắn đã có một ít tâm đắc với việc ngưng tụ cũng như chuyển hóa sức mạnh Tín Niệm.
Nói cách khác, nếu có hóa thân Địa Chích của riêng mình, cũng như sở hữu công pháp tu luyện Địa Tiên cao cấp thích hợp kết hợp với việc chuyển hóa lực lượng Tín niệm lực thu nhận từ cư dân trên Ô Mông đảo, Hàn Lập nắm chắc năm sáu phần có thể khiến cho Nguyên Anh thoát khỏi trói buộc của những xiềng xích thần bí kia, khôi phục tu vi.
Chỉ là, Chưởng Thiên Bình không có cách nào ngưng tụ ra lục dịch như trước đây. Đối với Đản Hồn Hoa vạn năm cùng công pháp Địa Tiên cao cấp, xem ra chỉ còn trông chờ vào Đại hội Đấu giá mười năm sau tại Hắc Phong Đảo rồi.
"Hơn mười năm, vẫn còn một đoạn thời gian..."
Hàn Lập vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm. Hắn rời khỏi mật thất như một thói quen, đi đến một nơi trong tiểu viện, khom người nhặt lấy tiểu bình màu xanh lá cây. Vừa cầm lấy tiểu bình, hắn khẽ nhướng lông mày, trên tay truyền đến một cảm giác khác thường. Tiểu bình có vẻ nặng hơn lúc trước rất nhiều.
Trong lòng hắn khẽ động, lấy tay để lên nắp bình, thử mở. Nắp bình liền được mở ra mà không tốn một chút công sức nào
Hàn Lập nhanh chóng đặt tiểu bình lại gần trước mắt, đưa mắt nhìn vào trong bình. Khi nhìn xuống đáy bình, trong lòng hắn không khỏi vui mừng.
Dưới đáy tiểu bình, một giọt chất lỏng màu xanh lá cây nhỏ như một hạt đậu men theo thân bình chảy xuống.
Lục dịch đã một lần nữa ngưng tụ trở lại!
Có điều, trạng thái lục dịch có chút khác biệt so với lúc trước. Màu sắc có vẻ đậm hơn, hơi muốn chuyển sang màu đen. Sắc xanh chỉ còn le lói đôi chút.
Hàn Lập cầm tiểu bình nhìn đi nhìn lại nhiều lần, tâm tình dần trở nên bình tĩnh.
Mặc dù hắn đã tính đến tình huống xấu nhất, nhưng tận sâu trong lòng hắn vẫn luôn ôm một tia hy vọng. Nếu tiểu bình thật sự mất linh, đó quả thật là đả kích lớn nhất mà hắn phải gánh chịu, còn hơn cả việc bị mất đi tất cả Pháp bảo.
Cũng may, ông trời không phụ lòng người, thiệt là Liễu Ám Hoa Minh.
Tuy nhiên, so với trước kia, thời gian ngưng tụ lục dịch có vẻ hơi dài, đến tận một tháng. Tốn nhiều thời gian như vậy, không biết là lục dịch ngưng tụ ra sẽ có công dụng gì?
Mới nghĩ đến đây, Hàn Lập không khỏi có chút mong chờ, bèn quay về ngay mật thất. Hắn thả ra tất cả các cấm chế, bàn tay vung lên lấy ra miếng Ngọc bài màu trắng, mở ra thông đạo tiến vào Bí cảnh.
Bên trong bí cảnh, mọi thứ đều như cũ.
Gốc Đản Hồn Hoa yêu dị vẫn đứng lẻ loi tại đó, chỉ có điều, hài cốt của Lạc Mông đã được Hàn Lập chôn bên cạnh nhà gỗ với một phần mộ nho nhỏ.
Hàn Lập lại gần bông hoa màu tím sau đó không chút do dự mở nắp Chưởng Thiên bình, nhỏ lục dịch xuống nhụy hoa. Hắn nhìn chằm chằm vào giọt lục dịch rơi vào nhụy hoa của Đản Hồn Hoa, tâm tình thấp thỏm không yên.
Cảm giác này cũng giống năm đó khi họ Hàn mới biết công dụng của lục dịch. Trong lúc tiến hành thí nghiệm lần đầu, tâm tình của hắn vừa có chút kích động vừa có chút mong chờ.
Sau một ngày một đêm chờ đợi, sáng sớm hôm sau, Hàn Lập tiến vào Bí cảnh, trực tiếp đi đến Đản Hồn Hoa.
Chỉ mới có một ngày trôi qua mà gốc Đản Hồn Hoa kia đã xuất hiện biến hóa kinh người, khiến hắn cảm thấy có chút bất nogwf. Trên mặt cánh hoa, đã xuất hiện một đạo kim văn, nhỏ như tơ nhện, chạy dài xung quanh cánh hoa. Cả bông hoa giống như là được thêu một đường viền màu vàng.
Theo lời Lạc Mông lưu lại trong ngọc giản, từ sau vạn năm, trên mặt cánh hoa sẽ sinh ra một đạo kim văn, cứ cách một vạn năm sẽ có thêm một đạo, kéo dài đến mười vạn năm.
Gốc Đản Hồn Hoa này đã được tám ngàn năm, theo như cảnh tượng phát sinh trước mắt, công hiệu của giọt lục dịch này ít nhất cũng có thể giúp hoa tăng trưởng thêm hai ngàn năm.
Kết luận này làm cho Hàn Lập có vẻ hài lòng.
Trước mắt, khi trở về Tiên Giới, lục dịch thu thập được khá chậm chạp, thế nhưng công hiệu của một giọt này lại hơn hẳn lúc ở Linh Hoàn Giới gấp mấy chục lần.
Sau đó, Hàn Lập lại chờ thêm một tháng để xác nhận rằng Chưởng Thiên Bình quả thật có thể tiếp tục ngưng tụ được một giọt lục dịch. Cuối cùng, tâm trạng nặng nề như bị hòn đá treo trước người, đã được gỡ xuống.
Nhưng hắn cũng không có buông lỏng bản thân mà tập trung nghiên cứu phương pháp luyện chế hóa thân Địa Chích, thỉnh thoảng sẽ lấy đầu lâu pho tượng ra, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Trong nháy mắt, ba tháng lại trôi qua.
Trong suốt thời gian này, mỗi ngày hắn đều suy diễn trình tự luyện chế hóa thân Địa Chích một cách kỹ càng.
Hàn Lập lúc này đã nghiên cứu phương pháp luyện chế đến mức thấu triệt. Chỉ cần đợi đến lúc Đản Hồn Hoa thành thục cũng như thu thập đầy đủ tài liệu, hắn nhất định có thể một lần luyện chế thành công hóa thân Địa Chích.
Dưới sự thúc dục sinh trưởng của lục dịch trong tiểu bình, tất cả các cánh hoa của Đản Hồn Hoa đã sinh ra đạo kim văn thứ hai.
Theo hắn tính toán, cần thời gian một tháng tại Tiên Giới mới có thể ngưng tụ ra một giọt lục dịch, công hiệu thúc đẩy sinh trưởng trong khoảng ba ngàn năm. Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, trong vòng ba bốn năm nữa, hắn sẽ có được một cây Đản Hồn Hoa hơn mười vạn năm tuổi.
← Ch. 0095 | Ch. 0097 → |