Vay nóng Tinvay

Truyện:Phương Trượng - Chương 026

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 026: Khách đến giữa đêm
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Lazada


Quả nhiên, Hoắc Nguyên Chân nói tiếp:

- Bần tăng ném tổng cộng một trăm hai mươi đồng tiền trong khu vực thứ tư này. Bọn các ngươi trong quá trình nghỉ ngơi đã từng một mình hoặc cùng những người khác phát hiện ra tiền rơi, những biểu hiện của các ngươi cũng không giống nhau.

Dứt lời, Hoắc Nguyên Chân lấy ra một phần danh sách:

- Ở đây có tên của tất cả các ngươi, nhưng chân chính thông qua khảo nghiệm chỉ có ba người.

Vừa nói, Hoắc Nguyên Chân đọc tên:

- Hoàng Phi Hồng, thông qua! Thiết Ngưu, thông qua! Tô tiểu tử, thông qua!

Sau khi đọc xong, Hoắc Nguyên Chân lại nói:

- Thấy tiền không tối mắt là một phẩm hạnh tốt, người đánh rơi tiền nhất định rất lo lắng, mang trả lại tiền thật ra chính là giải khổ cho người khác, chính là hành thiện. Chớ cho rằng vài đồng tiền là chuyện nhỏ, chớ thấy điều ác nhỏ mà làm, chớ thấy điều thiện nhỏ mà không làm, tích lũy nhiều điều ác nhỏ sẽ gây ra họa lớn, các ngươi hãy suy nghĩ lại, mạnh ai về nhà nấy đi thôi.

Những người không được đọc tên không có lời gì để nói, mặt mũi xấu hổ trả lại tiền mà mình nhặt, sau đó nhất nhất thị lễ với Hoắc Nguyên Chấn, lục tục xuống núi.

Nhìn ba người còn lại, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Ba người các ngươi kể từ bây giờ chính thức trở thành đệ tử tục gia Thiếu Lâm ta, một lát nữa theo bần tăng đi tế bái tổ sư, coi như trở thành đệ tử Thiếu Lâm ta.

Hoàng Phi Hồng là đệ tử được ngắm nhận trước, lúc này mặt mày phơi phới, ưỡn ngực thóp bụng đứng ở đó.

Tô tiểu tử lại là một tiểu khiếu hóa tử mười lăm mười sáu tuổi, đầu bù tóc rối mặt mày dơ bẩn, y ghi danh chính là Tô tiểu tử.

Hoắc Nguyên Chân cố ý nhìn Tô tiểu này từ một chút, hỏi:

- Tên của người gọi là Tô tiểu tử sao?

- Hồi bấm phương trượng, tiểu tử họ Tô, nhưng lúc còn nhỏ, phụ mẫu đã không còn. Tiểu tử xin ăn mà sống, không ai đặt tên cho, mọi người chỉ gọi là Tô tiểu tử.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:

- Thân là tên khất cái, nhưng lại có thể thấy tiền mà không tối mắt, ngươi rất tốt. Như vậy đi, hôm nay bần tăng sẽ đặt cho ngươi một cái tên tục gia, gọi là Tô Xán đi.

Tô Xán nghe nói mình có tên, kích động lệ nóng đoanh tròng, lập tức quỳ rạp xuống dập đầu với Hoắc Nguyên Chân:

- Đa tạ phương trượng Đại sư, ta có tên rồi, đa tạ phương trượng Đại sư....

Tô Xán! Tô Hoa Tử!

Trong lòng Hoắc Nguyên Chấn xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, nhưng ngoài mặt bất động thanh sắc, mặc cho Tô Xán dập đầu mấy cái, sau đó mới bảo y đứng lên, chuẩn bị dẫn bọn họ đi ra hậu sơn.

Nơi đó có phần mộ Huyền Minh lão hòa thượng, nói là tế bái tổ sư Thiếu Lâm, thật ra thì cũng chính là tế bái một mình Huyền Minh lão hòa thượng.

Mọi người đang muốn đi tới đó, đột nhiên Thiết Ngưu quỳ xuống:

- Phương trượng, ta không muốn làm đệ tử tục gia, ta muốn cạo trọc đầu, làm hòa thượng!

Nghe Thiết Ngưu muốn quy y, Tô Xán cũng quỳ xuống, cũng hy vọng có thể quy y trở thành đệ tử chính thức.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân cự tuyệt đề nghị của hai người, vẫn chưa tới thời điểm quy y. Đệ tử Thiếu Lâm chính thức khác với đệ tử tục gia, phải lựa chọn cẩn thận, mặc dù tư chất hai người này không tệ, nhưng vẫn phải quan sát thêm một thời gian.

Hoắc Nguyên Chân cùng bọn Nhất Không, cùng với ba người Hoàng Phi Hồng, tổng cộng tám người đi tới hậu sơn.

Ở giữa Thiếu Lâm tự cùng Ấm Mã hồ có một mảnh đất trống, đây là Hoắc Nguyên Chấn lưu lại từ trước chuẩn bị làm thành rừng tháp, phần mộ của Huyền Minh lão hòa thượng cũng là ở chỗ này, chỉ bất quá chưa làm thành thạch

Mọi người dựa theo lễ tiết, ba quỳ chín lạy, tế bái sư tổ.

Hoắc Nguyên Chân quỳ gối ở trước nhất, dâng hương cho phần mộ Huyền Minh lão hòa thượng.

Mặc dù mình là nhân sĩ chuyển kiếp, thậm chí cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt Huyền Minh, nhưng dù sao mình cũng thừa kế ký ức của Nhất Giới, trong đầu cũng có ấn tượng khắc sâu đối với Huyền Minh.

Mình tu luyện Đồng Tử Công trời đánh này, chính là do Huyền Minh ban tặng.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không hận Huyền Minh, lão cũng chỉ lo lắng cho ái đồ, hy vọng Nhất Giới có thể có một phen thành tựu. Mặc dù Đồng Tử Công nhìn qua như bẫy rập người ta, nhưng nội lực tinh thuần, chỉ cần không phá thân đồng tử, sau khi đại thành nội lực cơ hồ vượt trên tất cả công pháp trong thiên hạ.

Đốt hương xong, coi như là Hoắc Nguyên Chân chính thức nhận ba tên đệ tử tục gia.

Khác với đệ tử chính thức, đệ tử tục gia không có chỉ định sư phụ, lão sư tập võ tạm thời do Nhất Tịnh đảm nhiệm, lão sư Phật học là do hai người Nhất Không, Tuệ Chân thay phiên dạy.

- Hôm nay ba người các ngươi vào Thiếu Lâm ta, mặc dù là đệ tử tục gia nhưng cũng đại biểu cho Thiếu Lâm tự. Lúc ở bên trong chùa nhất định phải tôn trọng sự trưởng, chuyên cần tu tập Phật pháp võ nghệ. Mặc dù Thiếu Lâm ta là tự viện cửa Phật, nhưng giới luật đối với đệ tử tục gia vẫn tương đối rộng rãi, chỉ cần các ngươi không nhậu nhẹt trong chùa, không nhục mạ người khác là được.

- Lúc ở bên ngoài chùa không có ước thúc cụ thể gì với các ngươi, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, Thiếu Lâm ta chúng sẽ là võ lâm đại phái tương lai, cũng đại biểu nhà Phật, bất kể trường hợp nào cũng không thể làm ra chuyện nhục tới thể diện Thiếu Lâm!

- Cẩn tuân lời dạy của phương trượng!

Ba đệ tử dập đầu, coi như là chính thức trở thành đệ tử tục gia Thiếu Lâm.

Hoắc Nguyên Chân lại nhìn về phía Nhất Không nói:

- Thiếu Lâm chúng ta ngày sau sẽ không mặc tăng bào màu xám cùng màu vàng đất nữa.

- Phương trượng, không mặc tăng bào vậy phải mặc cái gì?

Nhất Không vô cùng kinh hãi, từ trước tới nay Thiếu Lâm vẫn luôn mặc như vậy.

- Vẫn là tăng bào, nhưng màu sắc cùng chất liệu vải đều phải đổi một chút, hơn nữa hình dáng này cũng không tiện. Bần tăng thấy nên như vậy, sau này đệ tử tục gia Thiếu Lâm nhất luật hủy bỏ trường bào, thay trang phục màu đen cũng là hình dáng tăng bào, nhưng đều hủy bỏ những vạt áo cùng ống tay áo rộng kia, như vậy mới có lợi cho hành động, có lợi cho luyện công.

Nhất Không gật đầu:

- Như vậy cũng có thể, dù sao cũng là đệ tử tục gia, không cần mặc rườm rà giống như chúng ta.

- Không riêng gì bọn họ đổi, chúng ta cũng đổi. Bắt đầu từ hôm nay, mấy người trong chùa chúng ta, hai người Tuệ Chân Tuệ Minh vốn là đệ tử ngoại môn, bây giờ cũng chính thức tiến vào nội môn, trừ ta ra, toàn bộ thay tăng bào màu trắng, chia làm hai bộ. Một bộ là trang phục, một bộ là bào phục, nhưng nhất định phải dùng chất liệu vải tốt nhất, hơn nữa hình dáng cũng hơi thay đổi.

- Ngươi hãy xuống núi, lên trấn trên hoặc vào trong huyện đi mua vải, sau đó cầm trở về Phong Lâm thôn, mời nàng Lâm Nhu chăn dê thống nhất may cho chúng ta. Mẫu thân nàng và nàng đều biết may y phục, tài nghệ rất khá.

Nhất Không ngay cả người:

- Phương trượng, chuyện này cần tiêu hao không ít bạc...

- Gần đây ta kể chuyện cộng thêm tiền kiếm được từ Vạn Phật tháp, không phải là còn có mấy ngàn lượng bạc hay sao?

- Nhưng phương trượng, ngài còn vay mượn của...

Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:

- Không sao, tiền vay mượn không vội, trước hết hãy làm xong chuyện này đi.

Bọn Nhất Tịnh, Tuệ Chân cùng Hoàng Phi Hồng bên cạnh đều mừng ra mặt. Mặc dù mặc y phục thế nào không phải là vấn đề gì lớn, nhưng ai mà không muốn mặc đẹp một chút. Đề nghị thay đổi y phục của phương trượng thật là quá tốt, chẳng qua là Nhất Không còn phản đối khắp nơi, quả thật vô cùng đáng ghét, ánh mắt mấy người bọn họ nhìn về phía Nhất Không không có chút thiện ý nào.

Giữa ánh mắt của mọi người, Nhất Không phát hiện ra trong lúc không hay không biết mình đã đứng vào phía đối lập với mọi người, không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn trong lòng. Kiếm tiền thế nào, xài tiền như thế nào đó là chuyện của phương trượng, mình cần gì phải lo lắng, dù sao may y phục mới mình cũng có một phần.

Chuyện này coi như đã định, mấy tên đệ tử tục gia đi học tập Phật pháp cùng Tuệ Chân trước, học xong Phật pháp còn phải đi học tập Phục Hổ quyền cùng Nhất Tịnh, Nhất Không đi mua vải.

Hoắc Nguyên Chân lại thành người rảnh rỗi, bây giờ Thiếu Lâm cũng không có bao nhiêu chuyện, mỗi ngày có một ít người đến chuẩn bị trở thành đệ tử tục gia, mỗi ngày có người tới Vạn Phật tháp thỉnh Phật, những chuyện này mấy người còn lại cũng có thể làm rất tốt. Hàng ngày hắn chỉ cần nghe hồi báo, thu tiền là được.

Cuộc sống như vậy kéo dài một thời gian, Hoắc Nguyên Chân vẫn một mực ở ở trong phòng mình tu luyện Đồng Tử Công.

Tu luyện nội lực là một quá trình tích lũy theo tháng rộng năm dài, vô cùng thử thách tính kiên nhẫn của người tu luyện.

Vì lý tưởng vĩ đại cuối cùng hoàn tục, Hoắc Nguyên Chân mới có đầy đủ động lực cùng kiên nhẫn. Dù sao Đồng Tử Công là hạng mục không thể thiếu, sau khi đại thành mới có thể hoàn tục, hắn không thể nào lười biếng được.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, trong nháy mắt đã tới gần cuối tháng Sáu.

Hoắc Nguyên Chân tính toán thời gian, ngày mai mình là có thể quay Hệ Thống lần nữa.

Trong khoảng thời gian này, Đồng Tử Công của hắn có tiến bộ rất lớn, chân khí trong cơ thể đã từ từ có dấu hiệu lưu động, một khi chân khí có thể lưu chuyển toàn thân, coi như là mình tiên vào Hậu Thiên trung kỳ

Vốn định tối nay sẽ hành công một vòng, sau đó nửa đêm sẽ bắt đầu quay thưởng. Nhưng đếm xuống, đột nhiên bên ngoài Tuệ Minh còn báo cáo, nói là bên ở ngoài sơn môn có một đám người tới, nói muốn gặp phương trượng.

Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ đi ra ngoài, đi tới trước cửa chùa.

Ra cửa chỉ thấy bên ngoài có chừng mấy chục người, đứng thành đội ngũ chỉnh tề trên sơn đạo không phải là quá rộng, y giáp sáng ngời, rõ ràng là một cánh quân.

Trước mặt có một tướng quân khôi ngô đang đứng, chính là Thượng Quan Hùng rời đi trước đó vài ngày lại trở lại.

Bên cạnh Thượng Quan Hùng còn có một lão nhân tóc bạc, người này nhìn qua chừng sáu mươi tuổi, nhưng cảm giác tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, hai mắt lấp lánh hữu thần. Sau khi nhìn thấy Hoắc Nguyên Chấn, thậm chí trong mắt lão phóng xuất thần thái kỳ dị.

Thấy Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở cửa chùa, đầu tiên Thượng Quan Hùng thi lễ với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng Đại sư, gần một tháng không gặp, ngài có khỏe không?

- A Di Đà Phật, phong thái Thượng Quan thí chủ vẫn như cũ, bần tăng quá mức vui mừng.

Hoắc Nguyên Chân dựng đơn chưởng làm lễ, hàn huyên một câu cùng ThượngQuan Hùng.

Thượng Quan Hùng cười hắc hắc, quay đầu nhìn lão nhân nói:

- Quan lão tiên sinh, vị này chính là phương trượng Thiếu Lâm ta nhắc tới với ngài, Nhất Giới Đại sư, cao tăng hữu đạo chân chính, người duy nhất trên thế giới này có thể cầu thông cùng Phật tổ.

.

Vị Quan lão tiên sinh này quan sát trên dưới Hoắc Nguyên Chân mấy lần, cười một tiếng:

- Tuổi còn trẻ như vậy có thể có được bao nhiêu đạo hạnh, xem ra lần này sợ rằng Quan mỗ lại đi một chuyến tay không.

Đối với thái độ vị Quan lão tiên sinh này, Hoắc Nguyên Chân không kỳ quái chút nào, thấy bộ dáng của mình, bất cứ người nào đều sẽ không cho mình là cao tăng hữu đạo.

Bất quá Thượng Quan Hùng đã biết Hoắc Nguyên Chân, vội vàng giải thích với lão nhân:

- Quan lão tiên sinh, mặc dù Nhất Giới phương trượng còn hơi trẻ, nhưng quả thật có bản lãnh thật sự, chờ một lát bảo hắn gõ mộc ngư cho ngài nghe, ắt ngài sẽ hiểu.

- Cũng được, dù sao cũng đã tới đây, nghe một chút cũng không sao.

Dường như Quan lão tiên sinh không mấy hứng thú, thờ ơ đáp một câu.

Thượng Quan Hùng không khỏi có chút lúng túng, nhưng lại không dám nói gì với Quan lão tiên sinh, chỉ có thể ngó sang Hoắc Nguyên Chấn:

- Phương trượng, Quan lão tiên sinh là phụ thân Đại nhân của Tiết Độ Sứ, sau khi hạ quan nói chuyện Thiếu Lâm với ông ấy, chúng ta bèn từ phú Tiết Độ Sứ chạy tới đây. Bất quá dường như ông ấy... ngài xem.

- A Di Đà Phật, Thượng Quan thí chủ, có câu nói thuốc chữa bệnh không chết, Phật độ người hữu duyên, ta thấy vị Quan lão thí chủ này tựa hồ cũng không tin tưởng Thiếu Lâm ta, đã như vậy, chắc là vô duyên cùng Thiếu Lâm ta. Mời, các vị trở về đi thôi!

Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân bình thản, không nhìn ra vẻ gì khác thường, nhưng miệng hắn dứt khoát từ chối

Không phải là lão coi thường Thiếu Lâm chúng ta sao, không phải là tự nhận chúng ta không ra gì sao. Được, từ đầu tới thì trở về đó đi thôi, Thiếu Lâm tự chúng ta không hầu hạ.

Hoắc Nguyên Chân vừa dứt lời, sắc mặt vị Quan lão tiên sinh kia trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân:

- Tiểu hòa thượng, ngươi có biết ngươi sẽ trả giá đắt thế nào vì những lời này chăng?

Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn thẳng vị Quan lão tiên sinh này, phảng phất như không thấy sát cơ dậy lên trong mắt đối phương, bình thản chắp tay thi lễ:

- Vị lão tiên sinh này, bần tăng không biết.

- Không biết ta sẽ nói cho ngươi biết, bất kể là đội quân binh sau lưng ta, hay là bản thân Quan mỗ, muốn tiêu diệt Thiếu Lâm ngươi cũng dễ dàng như trở bàn tay, người phải biết như vậy.

Nghe thấy lời nói uy hiếp của Quan lão tiên sinh, Hoắc Nguyên Chân ung dung cười một tiếng, dứt khát ngồi xuống cửa chùa:

- Bần tăng là người xuất gia, tứ đại giai không, thuở nhỏ lắng nghe Phật tổ dạy bảo, biết rõ hết thảy đều là hư ảo, đạo binh của thí chủ há làm khó được bần tăng?

Thấy Hoắc Nguyên Chân tỏ ra cứng rắn như vậy, trong mắt Quan lão tiên sinh ngược lại toát ra thần sắc thưởng thức, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra hung tợn nói:

- Tiểu hòa thượng, ngươi thật sự không sợ chết sao?!

- Sống có gì đáng vui, chết có gì đáng sợ, Phật viết ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục, nếu đổi một cô túi da hôi thối của bần tăng có thể làm cho Quan lão tiên sinh giác ngộ cùng Thiếu Lâm ta bình an, bần tăng không sợ.

Nói xong, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát nhắm hai mắt lại, dáng vẻ vô dục vô cầu.

Nhắm mắt chủ yếu là bởi vì ánh mắt của đối phương có vẻ như đâm thấu tâm khảm người khác, hơn nữa cũng tiện chuyên tâm suy nghĩ vạn nhất đối phương đột nhiên động thủ, mình nên kêu to lên hay là nên chạy trốn.

Nhưng làm như vậy ngược lại khiến cho ấn tượng của Quan lão tiên sinh đối với Hoắc Nguyên Chân lập tức thay đổi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-738)