← Ch.065 | Ch.067 → |
- Hắc hắc, đâu chỉ là thần kỳ! Nói cho sự thái biết, bản lãnh phương trượng Nhất Giới cực cao. Hãy hình dung như vậy, chỉ có chuyện sư thái không nghĩ tới, không có chuyện ngài không làm được!
- Đúng vậy, sư thái, phương trượng Nhất Giới là cao nhân chân chính, có thể cùng đối thoại với Phật tổ, nhất định là Phật Đà (Thích Ca) chuyển thế.
- Phương trượng Nhất Giới lợi hại như vậy, cũng chưa từng có chuyện gì mà ngài không giải quyết được. Vợ ta biết bao nhiêu năm qua không có hài tử, đi Thiếu Lâm một chuyến trở về, sư thái đoán thử xem, hắc hắc, lập tức hoài thai!
- Cái... Cái gì?
Lão ni cô nghe vậy đầu đầy mồ hôi, vợ của ngươi hoài thai cũng có liên quan cùng phương trượng hay sao...
Thấy dáng vẻ lão ni cô, người này biết sợ rằng bà có chút hiểu lầm, bèn tỏ ra không vui nói:
- Bà nghĩ cái gì vậy, ta cùng vợ ta tám năm không có hài tử, đi Vạn Phật tháp Thiếu Lâm vái lạy Quan Âm Bồ Tát, trở lại không đầy mấy tháng liền hoài thai, bà nói có linh hay không...
- À, thì ra là như vậy, nói như vậy, Thiếu Lâm này thật đúng là không tệ.
- Đúng vậy, nếu như các vị muốn đi Thiếu Lâm, hôm nay đừng đi nữa, sáng mai đi sớm một chút. Tốt nhất hãy đi vào lúc trời còn chưa sáng, nếu không các vị sẽ phải xếp hàng đến tận xế chiều để vào Vạn Phật tháp thắp hương.
Càng nghe những người này nói, lão ni cô càng cảm giác không thể nào đồng cảm với những người này được.
Xong rồi, những người này hết thảy đều bị tẩy não, biến tướng trở thành tay sai Thiếu Lâm, trở thành tay chân của phương trượng kia.
Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng lão ni cô cũng có một chút ghen tị, tuy nói xuất gia chú trọng thanh tu, nhưng vẫn còn phải sống. Nga Mi của bà là đại phái lừng danh thiên hạ, nhưng cũng chưa từng được mọi người xung quanh thổi phồng tôn sùng như vậy.
Bất quá dù vậy, lão ni cô vẫn tràn đầy lòng tin về việc dạy dỗ cho phương trượng Thiếu Lâm một bài học.
Đầu tiên lão ni cô căn bản không tin tưởng cái gọi là thần tích, còn nữa, bằng vào nhiều năm học Phật của mình, chẳng lẽ phương trượng kia có thể thắng được mình về phương diện miệng lưỡi hay sao?
Dù là cuối cùng trở mặt, lão ni cô cũng có lòng tin chấn nhiếp tất cả mọi người Thiếu Lâm.
Dù sao thân là chưởng môn nhân Nga Mi, võ công nhất định là cực cao.
Sáng sớm, Nhất Tịnh rời giường thật sớm, đến lầu chuông gõ chuông.
Làm hòa thượng một ngày sẽ phải gõ chuông một ngày, đây là số mệnh.
Tiếng chuông du dương vang lên, vang vọng trong núi Thiếu Thất.
Bây giờ tiếng chuông Thiếu Lâm đã trở thành tiêu chuẩn tính giờ của khu vực xung quanh. Khi tiếng chuông Thiếu Lâm vang lên, thê tử sẽ nói với trượng phu:
- Tiếng chuông Thiếu Lâm đã vang lên, còn không mau rời giường làm việc.
Lão nhân sẽ nói với hài tử:
- Tiếng chuông Thiếu Lâm đã vang lên, thức dậy đi tới học đường đi.
Nữ tử thanh lâu sẽ nói với khách nhân:
- Quan nhân, dậy đi thôi, uy phong hôm qua đâu mất rồi, xem hòa thượng người ta còn dậy sớm hơn ngươi kìa.
Tiếng chuông Thiếu Lâm gõ vang, cửa chùa mở rộng ra, hương khách dưới chân núi lục tục lên núi.
Hoắc Nguyên Chân đứng ở trước cửa phòng mình, nhìn hương khách vào tự.
Hiện tại mỗi ngày đều có chừng tám trăm hương khách đến, mà Thiếu Lâm bây giờ có hơi không chứa nổi quy mô hương khách nhiều như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì Phật điện quá ít.
Chỉ có một Vạn Phật tháp có thể cho người dâng hương, đây là còn may mà Vạn Phật tháp có chín tầng, nếu như lúc trước không quay được Vạn Phật tháp, như vậy lúc này Thiếu Lâm tuyệt đối không có thắng cảnh như vậy. Dù sao không có địa phương dâng hương lễ Phật, vậy không thể coi như là một tự viện.
Nhưng lệnh bài xây dựng môn phái cũng không phải dễ dàng quay trúng, dù sao cơ hội quay thưởng cũng chưa phải là nhiều.
Bây giờ mục tiêu quay thưởng của Hoắc Nguyên Chân đã từ từ nghiêng về phía xây dựng môn phái, trừ cần một môn nội công ra, hắn còn muốn quay trúng một ít lệnh bài xây dựng cùng kinh thư pháp khí vân vân.
Trước mắt còn cách Hai Mươi Tám tháng Tám có mấy ngày, Hoắc Nguyên Chân hy vọng có thể quay trúng Thưởng Lớn, để làm phong phú cơ sở nền tảng Thiếu Lâm.
Hắn còn đang ngắm nghía, chợt thấy xa xa có hai ni cô đi lên.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có hơi kỳ quái, mặc dù hòa thượng và ni cô cùng thuộc Phật môn, nhưng dù sao nam nữ hữu biệt, thông thường đều là chết già cũng không lui tới, tránh cho người khác đàm tiếu chê cười, vì sao hôm nay lại có ni cô tới cửa?
Hắn suy nghĩ một chút, quay sang căn dặn Nhất Không:
- Huynh đi chú ý một chút, xem hai ni cô kia tới Thiếu Lâm chúng ta làm cái gì?
- Dạ, phương trượng.
- Chú ý thái độ bọn họ, rất có thể là người trong võ lâm.
Nhất Không gật đầu rời đi.
Lâm Di đi theo sư phụ, trên đường đi nghe được mọi người ca ngợi Thiếu Lâm ca ngợi, càng làm cho nàng âm thầm khâm phục.
Lâm Di đã mười sáu tuổi cũng đã trưởng thành và có chủ ý của riêng mình rồ̀i, nàng biết những điều sư phụ nói chưa hẳn đã đúng, tối thiểu là Thiếu Lâm tự đã làm vô cùng thành công, mặc dù có mượn cơ hội kiếm tiền, nhưng là các dân chúng đều là cam tâm tình nguyện, hơn nữa nàng cũng nghe nói, Thiếu Lâm đối với những người cùng khổ đều là rất chiếu cố.
Chẳng những thắp hương có thể miễn phí, hơn nữa buổi trưa Thiếu Lâm tự còn mở trai đường để cho các khách hành hương ăn uống miễn phí, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến Thiếu Lâm ăn cơm trưa, mỗi ngày hao tốn rất nhiều tiền của.
Tuy Nga Mi là đại phái, nhưng là ít nhất Nga Mi cũng không thể làm được điều này.
Thế nhưng mà Lâm Di không dám nói, sư phụ rất bá đạo với địa vị cùng võ công trong võ lâm của nàng, hơn nữa cái tính tình nóng nảy, khiến cho nàng rất khó đồng ý với ý kiến của người khác, vốn sư phụ pháp danh gọi là Giác Mẫn, hiện trong giang hồ, mọi người đều gọi nàng Tuyệt Diệt, ý là người này đã tuyệt diệt nhân tính, nếu không phải Nga Mi là chính phái, chỉ sợ sư phụ có thể bị đồn đến tà giáo.
Sư phụ muốn bồi dưỡng nàng trở thành chưởng môn nhân Nga Mi đời kế tiếp, mới mang theo nàng du ngoạn tứ phương. Sau khi tới Hà Nam nghe thấy chuyện về Thiếu Lâm, cảm thấy đây là một tấm gương phản diện rất tốt cho nên lập tức dẫn theo nàng tới Đăng Phong huyện.
Sư phụ cho Nga Mi là đại phái Phật gia giang hồ, mặc dù là môn phái nữ tử những danh tiếng còn phải vang dội hơn cả một số môn phái nam tử Phật môn. Bản thân bà cũng tự coi mình là nhân vật đứng đầu Phật môn, mỗi khi gặp những người khác trong Phật môn đều bày ra dáng vẻ tôn cao, mở miệng ra nếu không châm chọc chính là dạy dỗ, hết sức không có nhân duyên
Những người đó chẳng qua là sợ hãi võ công sư phụ mới không dám nhiều lời, bất quá ai nấy trong lúc vô tình hay hữu ý đều tỏ ra sợ hãi mà xa lánh Nga Mi.
Đáng tiếc sự phụ còn không tự biết, hành sự bá đạo cậy mạnh khắp nơi. Lần này tới Thiếu Lâm, chưa kịp lên núi đã đụng đầu vào đinh, người dưới chân núi căn bản không cho phép người khác tỏ ra bất kính với Thiếu Lâm.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |