← Ch.082 | Ch.084 → |
Lúc này Minh Tâm đang đứng ở cửa động, nói với bên trong:
- Đỗ lão quái, ta đã phối xong hoàn toàn Hủ Thực Dược Tễ, lão hãy bôi thuốc này lên sợi xích hàn thiết kia. Không đầy một canh giờ, hàn thiết sẽ trở nên thật giòn dễ vỡ, đến lúc đó bằng vào công lực của lão hoàn toàn có thể bẻ gãy xích sắt thoát ra.
Lão nhân trong địa động gọi là Đỗ lão quái lên tiếng nói:
- Minh Tâm tiểu hòa thượng, ta biết ngươi không tốt lành gì, không phải là người muốn nuốt một mình tất cả đan dược của lão phu sao, nếu không tại sao sự phụ cùng sư huynh sư đệ ngươi lại không tới?
- Không phải là ta đã nói với lão rồi sao, sư phụ cùng sự huynh sư đệ ta đều chết hết, bây giờ chỉ còn lại một mình bần tăng. Đan dược này lão cũng chỉ có thể cho ta, hơn nữa người có thể thả lão ra cũng chỉ có bần tăng.
Đỗ lão quái trầm ngâm một chút mới nói:
- Cũng được, quả thật lão phu chịu đủ cuộc sống trong địa động này rồi, ngươi mang Hủ Thực Dược Tễ tới đây. Chỉ cần có thể ăn mòn rữa nát khóa sắt, tự nhiên ta sẽ giao hết tất cả đan dược trong động này cho ngươi.
- Hắc hắc, Đỗ lão quái, bần tăng cho lão Hủ Thực Dược Tễ trước, phải chăng là lão cũng nên bày tỏ một chút thành ý, lấy ra một hồ lô Đại Hoàn Đan? Đừng bảo là lão không có, ban đầu sư phụ bần tăng Không Phàm thần tăng đã ước định cùng lão, hai hồ lô Đại Hoàn Đan, hai mươi hồ lô Tiểu Hoàn Đan, cùng ba ngàn miếng kim sang dược, không thể thiếu một chút nào.
- Đại Hoàn Đan trân quý bực nào, ngươi hãy đưa một chút Hủ Thực Dược Tễ trước, sau khi lão phu thấy hữu hiệu mới có thể đưa Đại Hoàn Đan cho ngươi.
Minh Tâm theo lời ném vào một chút Hủ Thực Dược Tễ, chính là thứ sền sệt mà lão đã luyện chế trong thời gian qua, chỉ bất quá hiện tại đã hơi cô đọng lại.
Đỗ lão quái cầm lấy Hủ Thực Dược Tễ, một lát sau, trong địa động truyền tới thanh âm ngạc nhiên:
- Thật sự có hiệu quả, xích sắt hàn thiết này thật sự có dấu hiệu bị ăn mòn một chút, mau mau giao hết số Hủ Thực Dược Tễ còn lại cho lão phu.
Minh Tâm tựa hồ quên mất chuyện Đại Hoàn Đan, ném hết số thuốc còn lại vào.
Lại một lát sau, bên trong lão nhân có vẻ nóng nảy:
- Không được không được, thuốc này quá cứng, không có mềm như thuốc lần trước, không thể thoa bao trùm hết xích sắt.
- Tài liệu không hoàn chỉnh, lão phải chịu vậy.
Bên ngoài Minh Tâm uể oải đáp.
Lão nhân bên trong gấp gáp chạy loạn lên, đột nhiên lên tiếng nói:
- Có cách rồi, trong này ta có đá lửa, lấy lửa đốt không phải là sẽ trở nên mềm hay sao?
Nghe được lời của Đỗ lão quái, đột nhiên trong lòng Hoắc Nguyên Chân cả kinh, thầm kêu không ổn.
Minh Tâm kia thậm chí quên đòi Đại Hoàn Đan, nhất định là vì nóng lòng gáp. Lão gấp cái gì... phải chăng là gấp giao Hủ Thực Dược Tễ trong tay cho Đỗ lão quái?
Mà Đỗ lão quái cũng là cao thủ chế thuốc, nếu như Hủ Thực Dược Tễ có vấn đề, hẳn là lão có thể nhìn ra, nhưng hiện tại lại không nhìn ra, chứng tỏ thuốc này luyện chế rất cao minh.
Nghe giọng của Đỗ lão quái, thuốc này có hơi cứng, không cách nào thoa lên xích sắt, cần dùng lửa để đốt.
Rất có thể vấn đề nằm ở chỗ này, trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân cũng không nghĩ ra, không dám khinh cử vọng động, chỉ có thể lắng lặng nằm yên nơi đó, chờ đợi sự thể xảy ra biến hóa.
Một lúc sau, trong động xuất hiện một tia lửa, hẳn là Đỗ lão quái dùng lửa đốt thuốc.
Minh Tâm kia nhìn chằm chằm cửa động, gần như nín thở, dường như đang chờ đợi gì đó.
Mấy phút sau, đột nhiên Đỗ lão quái quát to một tiếng:
- Trời ơi hỏng bét, thuốc này có độc!
Bên trong động truyền ra thanh âm ngã nhào cùng với tiếng rống giận không cam lòng của Đỗ lão quái:
- Minh Tâm tiểu hòa thượng, thủ đoạn người thật là ác độc!
Minh Tâm vẫn đang canh chừng ngoài cửa động nghe vậy cất tiếng cười to:
- Đỗ lão quái, lão nhận mệnh đi! Thuốc này bề ngoài có tác dụng ăn mòn, nhưng bên trong là do Hóa Công tán cùng Nhuyễn Cốt tán phối hợp mà thành, không màu không mùi, khó có thể phân biệt, bình thời không nhìn ra, nhưng gặp lửa là hóa. Người nào ngửi phải lập tức toàn thân vô lực, tay chân mềm nhũn, trong vòng mấy ngày không có cách nào vận công.
- Vốn bần tăng tưởng rằng lão sẽ ngã xuống rất nhanh, không ngờ rằng lão có thể kiên trì trong thời gian dài như vậy mới ngã xuống. Là do công lực của lão quá mức hùng mạnh, hay là lực chú ý quá tập trung?
- Minh Tâm, bất quá ngươi chỉ muốn đan dược bên trong động, lão phu cho ngươi là được, vì sao phải ra hạ sách này để hại mạng lão phu?
- Đương nhiên là ta muốn đan dược, nhưng lão thất phu ngươi không nên gạt ta, phải chăng là Xá Lợi Tử của Không Nhân Đại sư bá cũng ở trong này, phải chăng là ở trên người lão?
Đỗ lão quái bên trong động vốn vô cùng tức giận đột nhiên im phăng phắc không tiếng động, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói:
- Ngươi biết chuyện này sao?
- Hừ, trận chiến ba mươi năm trước trên núi Thiếu Thất, sư phụ bần tăng Không Phàm cùng Đại sư bá Không Nhân sóng vai tác chiến, còn lão nữa, lão vốn cũng về phe bọn sư phụ ta. Nhưng trong trận chiến bởi vì lão sai lầm, khiến cho Đại sư bá vì cứu lão mà bị thương, sau đó Đại sư bá trọng thương không thể trị dứt, tọa hóa trong địa động mới để lại Xá Lợi Tử.
- Ba mươi năm trước...
Đỗ lão quái trầm mặc không nói, hiển nhiên là đã bị Minh Tâm nói trúng.
- Sư phụ trách lão, cuối cùng vây khốn lão trong địa động này, nói là để cho lão luyện chế đan dược, thật ra là để cho lão sám hối ở trước mặt Đại sư bá Xá Lợi Tử, sám hối vì sự phát gan hèn yếu của lão, để cho lão vĩnh viễn sống trong hối hận! Ta nói có đúng hay không?
- Không sai, chuyện năm đó đúng là trách nhiệm của lão phu, nhưng chuyện cũng không phải là đơn giản như người nghĩ vậy, hơn nữa những năm qua...
- Đủ rồi!
Minh Tâm cắt đứt lời lão:
- Những chuyện dài dòng lệ thể của các người ta không cần biết tới, dù sao ba mươi năm đã trôi qua, kẻ già người chết, ai thèm quan tâm tới những chuyện ấy làm gì. Lần này ta tới đây chẳng những muốn thu đan dược trở về, còn muốn mang Xá Lợi Tử của Đại sư bá trở lại Nam Thiếu Lâm. Chỉ cần Xá Lợi Tử vào tay, ta có thể mượn nó lung lạc đồng môn, sau đó cướp lấy địa vị phương trượng...
Minh Tâm quá hưng phấn, lời nói hơi nhiều, đột nhiên cảm thấy không đúng lập tức ngậm miệng lại, chợt đổi giọng điệu:
- Đỗ lão quái, chớ giãy chết làm gì để cho lão ở nơi này kéo dài hơi tàn hơn ba mươi năm đã là Phật tổ hiển linh, lão nên ngoan ngoãn giao Xá Lợi Tử ra đây, tránh cho một hồi chịu khổ xác thịt. Nếu như Phật gia cao hứng, còn có thể cho lão được toàn thây.
Thanh âm của Đỗ lão quái trong địa động càng ngày càng suy yếu, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Ta thà ném Xá Lợi Tử này vào lò luyện đan đốt, cũng sẽ không cho thứ bại hoại Phật môn như ngươi!
Nghe được lời của Đỗ lão quái, Minh Tâm nóng lòng hét lớn một tiếng:
- Lão dám!
← Ch. 082 | Ch. 084 → |