← Ch.092 | Ch.094 → |
Trong lòng người Đăng Phong huyện vô cùng kích động, phương trượng ngài đã tới, thu thập những tên Lãng Nhân đáng chết này.
Mấy tên Lãng Nhân còn lại kinh ngạc chốc lát, vội vàng đi cứu Lãng Nhân đầu lãnh còn đang khảm vào trong tường như bức điêu khắc.
Nhưng bọn chúng vì quá gấp, loay hoay một lúc vẫn không đưa tên Lãng Nhân kia xuống được.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Mặc Lan một cái, mặc dù Mặc Lan đã từng muốn hãm hại hắn, nhưng đối với nữ tử vì nước ra mặt mà suýt nữa chịu nhục này, Hoắc Nguyên Chân vẫn không đành lòng ghi hận nàng.
Bất quá hắn cũng không lộ vẻ gì tốt đẹp với nữ tử này, mà quay đầu lại nhìn về phía mấy tên Lãng Nhân:
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ chớ nên tốn công vô ích, nên phá hủy bức tường này đi, bằng không các ngươi không thể nào đưa y xuống.
Hoắc Nguyên Chân xuất thủ như sét đánh không kịp bưng tay, đã chấn nhiếp tất cả mọi người, cũng bao gồm mấy tên Phù Tang Lãng Nhân kia.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân nói cho bọn chúng biết chuyện này, cần phải phá hủy tường mới có thể đưa người xuống, quả thật là không hề dối gạt bọn chúng.
Người đã khảm vào trong tường, thất khiếu chảy máu, sinh tử không biết. Nếu lúc này dùng sức mạnh moi ra cũng không phải là không được, nhưng làm như vậy dù đưa người xuống được cũng chỉ có chết.
Mấy tên Phù Tang Lãng Nhân có hơi trợn tròn mắt, hủy tường ư, làm thế nào hủy được?
Thân có nội lực, mấy người bọn chúng vây lại đánh thủng tường cũng có thể được, nhưng quan trọng là còn rất nhiều người vây quanh, muốn phá tường cũng không tiện.
Bất đắc dĩ, bọn chúng phải chạy tới chỗ Ngô Triều Thiên, dập đầu thi lễ cầu xin đối phương cho mượn chút công cụ.
Ngô Triều Thiên làm khó một hồi mới lấy ra một ít dụng cụ búa đục. Đám Lãng Nhân đập phá choang choang nửa ngày, mới đưa được tên Lãng Nhân đang hấp hối kia ra khỏi tường.
Lúc bọn chúng đã rời đi một quãng, một tên Lãng Nhân mới quay đầu lại hét lớn:
- Hòa thượng, chúng ta sẽ đi tìm ngươi.
Hoắc Nguyên Chân không thèm lý tới bọn chúng, quay đầu lại nhìn Mặc Lan một chút, sau đó xoay người muốn rời khỏi.
Thấy Hoắc Nguyên Chân sắp đi, dân chúng lập tức đồng loạt vỗ tay.
Hoắc Nguyên Chân cũng đã quen với đãi ngộ này, một mình đi ra bên ngoài viện, mở dây buộc bạch mã.
Mặc Lan lập tức chạy theo Hoắc Nguyên Chân ra đến bên ngoài, Ngô Triều Thiên có vẻ muốn giữ lại phương trượng cùng vị hiệp nữ kia cảm tạ một chút, nhưng hai người cũng không nể mặt.
- Phương trượng, ta muốn đi Thiếu Lâm dâng hương, người chở ta đi có được chăng?
- Không phải là thớt hồng mã kia của nàng sao?
Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ một thớt hồng mã cách đó không xa.
- Cái gì, đó không phải là ngựa của ta...
Mặc Lan lên tiếng phủ nhận.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Lúc ta tới, thớt hồng mã này không có ở đây, nàng cũng chưa tới. Hồng mã buộc ở nơi này rất sợ hãi bạch mã của bần tăng, phải trốn ra xa. Vừa thấy nàng đi ra, hồng mã vô cùng hưng phấn, thấy được chủ nhân muốn chạy tới mà không dám. Nàng chớ để cho súc sinh này thất vọng, mau mau cởi nó rời đi thôi!
Mặc Lan chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Thiệt là, thông minh như vậy làm gì chứ, quả thật người ta muốn lên Thiếu Lâm ở lại. Người nghĩ xem, đám Lãng Nhân kia đánh không lại người nhưng vẫn có thể đánh ta, vạn nhất ta ở lại chỗ này bị bọn chúng ức hiếp thì sao?
Hoắc Nguyên Chân dừng bước chân một chút, chuyện này cũng không phải là không thể nào phát sinh. Mặc dù Mặc Lan ôm mục đích mà tới, mình không có nghĩa vụ trợ giúp nàng, nhưng nếu nhìn nàng bị những tên cướp biển kia ức hiếp, hắn cũng không làm được.
- Vậy thì ở lại Lục Dã trấn, nếu như có người đến Lục Dã trấn quấy rối, ta sẽ biết được.
- Hừ, Lục Dã trấn cách Thiếu Lâm có mười mấy dặm, chờ người chạy tới thì đã muộn.
Mặc Lan vẫn còn không phục lẩm bẩm.
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Hoắc Nguyên Chân lại không thể giải thích cùng nàng rằng hết thảy chung quanh đều nằm dưới sự giám thị của Kim Nhãn Ưng, thậm chí nàng thay đổi y phục ta cũng từng thấy qua...
Cởi bạch mã từ từ đi về phía trước, Hoắc Nguyên Chân còn muốn đi thăm vài nơi sản nghiệp của Thiếu Lâm.
Ban đầu mấy chỗ sản nghiệp của Trần Định thất bại về tay Thiếu Lâm tự, hôm nay thuộc về Thiếu Lâm kinh doanh. Hoắc Nguyên Chân giao toàn quyền cho những đệ tử tục gia Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán, hôm nay làm ăn cũng coi như phát đạt.
Hoắc Nguyên Chân từng dặn dò bọn họ chế tạo một ít thứ, hôm nay hẳn cũng đã xong, đúng dịp tới xem một chút.
Đi được một đoạn, quay đầu lại nhìn đã không thấy Mặc Lan đâu nữa, Hoắc Nguyên Chân thở phào nhẹ nhõm, đi tới lò rèn.
Hoàng Phi Hồng đang trong lò rèn, thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào vội vàng tới đón tiếp, mời vào hậu đường.
- Phương trượng, vũ khí đã chế tạo xong xuôi, đang chuẩn bị vận chuyển lên trên núi.
- Đi xem một chút.
Hai người đi tới kho hàng trong hậu viện, trong đó chất những thứ mà Hoắc Nguyên Chân cần.
Năm trăm thanh giới đao, năm trăm cây gậy, cùng với một ngàn cánh cung, còn có vô số mũi tên, đây chính là thứ mà Hoắc Nguyên Chân cần. Trước đây lúc lấy được lò rèn này đã bắt đầu chế tạo, rốt cục hôm nay cũng hoàn thành.
Giới đao làm bằng thép ròng, vô cùng sắc bén.
Gậy được chế bằng gỗ cây tần bì, hai đầu nẹp vòng sắt, không nặng nề nhưng lực sát thương không nhỏ.
Đời trước thấy hòa thượng Thiếu Lâm sử dụng côn gỗ, đánh nửa ngày không chết người, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng hơi lo lắng, thầm nghĩ uy loại gậy này hơi nhỏ một chút. Lúc này hắn đã làm phương trượng, trang bị vũ khí chắc chắn phải gia tăng mới được.
Những giới đao cùng gậy kia Hoàng Phi Hồng còn có thể hiểu được, nhưng phương trượng cần cung tên làm gì... Chuyện này khiến cho y có hơi khó hiểu, chẳng lẽ Thiếu Lâm sắp tham gia chiến tranh hay sao?
Hoắc Nguyên Chân giải thích là dùng để giữ nhà hộ viện.
Trừ những thứ này ra, còn có gấm lụa may y phục cho tăng lữ Thiếu Lâm, mấy trăm bộ cũng chở đi một lượt. Vừa hay Hoắc Nguyên Chân tới, hôm nay vận chuyển hết thảy những thứ này về Thiếu Lâm.
Hoàng Phi Hồng thuê mười mấy chiếc xe lớn, chất đầy hàng hóa lên, bận rộn mãi tới chiều mới lên đường đi Thiếu Lâm.
Đã sắp xếp xong xuôi chuyện cửa thành. Hiện tại uy vọng Thiếu Lâm càng ngày càng cao, cho dù là quân binh phổ thông cũng không muốn đắc tội với hòa thượng, cho nên lúc đi ra cửa thành không hề bị làm khó dễ gì cả.
Đoàn xe ra khỏi thành, chậm rãi đi về Thiếu Lâm, phỏng đoán đến Thiếu Lâm có lẽ trời đã tối.
Đi tới chừng nửa đường, phía sau chợt vang lên tiếng vó ngựa, Hoắc Nguyên Chân nhìn lại chỉ thấy Mặc Lan đang cởi hồng mã đuổi theo.
Mặc Lan vội vàng chạy tới cạnh Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, không xong, sau khi đám Lãng Nhân kia trở về, tên cầm đầu chết đi. Hiện tại một trong mấy tên thủ lĩnh của chúng đang chạy về phía này, muốn đi Thiếu Lâm tìm người báo thù.
- Bọn chúng có mấy thủ lãnh?
- Năm, Lãng Nhân đi tới Đăng Phong tổng cộng có năm tên thủ lãnh, một tên trong đó là cao thủ Tiên Thiên, bốn tên khác là Hậu Thiên viên mãn. Hôm nay tên Tiên Thiên kia không có ở trong thành, chỉ có một tên Hậu Thiên viên mãn, bây giờ chính là y đang dẫn người đuổi tới.
Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, mình tu luyện nửa bộ trên Vô Tướng Thần Công, nội lực cũng đạt tới trình độ Hậu Thiên viên mãn. Chỉ là vì Đồng Tử Công là chủ công pháp cho nên nhìn qua tựa hồ còn là Hậu Thiên trung kỳ, hôm nay gặp một cao thủ Hậu Thiền viên mãn chân chính, mình có thể kiểm tra trình độ một phen.
Bất quá phải cho đoàn xe đi trước, không thể trì hoãn trên đường, như vậy sợ rằng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
- Tốt lắm, nếu bọn chúng đã tới, vậy bần tăng sẽ gặp gỡ chúng một phen.
Hoắc Nguyên Chân ra lệnh cho Hoàng Phi Hồng dẫn theo đoàn xe tiếp tục đi Thiếu Lâm, còn mình lại xoay người đi trở về.
Mặc Lan cũng cỡi ngựa đi theo sau lưng Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân cũng không lý tới nàng.
Đi trở về năm ba dặm, bên kia tiếng vó ngựa vang lên, ước chừng hơn hai mươi người điên cuồng chạy tới dọc theo quan đạo.
Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày:
- Những người này đều cỡi ngựa, sợ rằng có thể đuổi theo đoàn xe bần tăng, xem ra cần phải làm cho bọn chúng xuống ngựa mới được.
Hắn nhìn bốn phía một chút, phát hiện ven đường có một gốc cây chết khô, lập tức đi tới lột vỏ cây xuống làm thành một cái loa.
Mặc Lan không biết Hoắc Nguyên Chân có ý gì, bèn tò mò nhìn.
Hoắc Nguyên Chân nói với nàng:
- Nữ thí chủ, hãy đứng ở phía sau bần tăng.
Trong lòng Mặc Lan dâng lên cảm giác vui vẻ, chẳng lẽ là hắn muốn bảo vệ mình sao?
Mặc Lan ngoan ngoãn đứng ở phía sau, Hoắc Nguyên Chân đặt chiếc loa này lên miệng, chờ đợi đối phương đến.
Một lúc sau, những Lãng Nhân cỡi ngựa kia đến gần, xa xa thấy Hoắc Nguyên Chân, một người trong đó kêu lên:
- Chính là hòa thượng kia, còn có nữ nhân kia!
- Giết!
Một tên Lãng Nhân cầm đầu vung tay lên, những Lãng Nhân này rối rít rút chiến đao ra, hô to gọi nhỏ xông lên.
Mặc Lan khẽ biến sắc, hơn hai mươi tên Lãng Nhân này cùng nhau xông lên, cho dù là Hoắc Nguyên Chân có thể đánh thắng, sợ rằng trong thời gian ngắn cũng không bảo vệ được mình, sợ rằng mình sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng nàng vẫn kiên định đứng ở sau lưng Hoắc Nguyên Chân, nếu đã quyết định tin tưởng vậy phải kiên trì tới cùng, phản phúc vô thường không phải là tính cách của Mặc Lan nàng.
Hoắc Nguyên Chân có vẻ vui mừng nhìn Mặc Lan, nữ tử này cũng có điểm tốt.
Thấy đám Lãng Nhân kia càng ngày càng gần, đầu tiên là Hoắc Nguyên Chân nói với Mặc Lan:
- Hãy bịt tai lại.
Mặc Lan cũng chẳng biết tại sao, chỉ biết làm theo lời dặn của Hoắc Nguyên Chân, bịt tai mình lại.
Quay đầu lại thấy đám Lãng Nhân kia đã vọt tới trong vòng hai mươi trượng, Hoắc Nguyên Chân đưa loa chuẩn bị xong lên miệng, chợt phát ra một tiếng rống giận hướng về phía bọn Lãng Nhân.
Lúc này nội lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn, cao hơn lúc trước không biết bao nhiêu mà kể. Chỉ trong thoáng chốc tiếng rống của Hoắc Nguyên Chân như sấm động giữa trời quang, một tiếng "Cút" này nổ vang giữa vùng hoang dã.
Trải qua chiếc loa đơn giản này phóng đại, Sư Tử Hống đã vượt ra khỏi cực hạn âm thanh mà con người có thể phát ra. Một cô sóng âm có thể thấy được bằng mắt thường xông về phía trước, dọc đường đè cho cỏ trên mặt đất ngã rạp. Ngoài xa vô số chim bay lên không, thú chạy tán loạn, giống như đã tới ngày tận thế.
Những tên Lãng Nhân đi đầu là xấu số nhất, đầu tiên đám ngựa của chúng cất tiếng hí vang ngã lăn ra đất, tứ chi co giật giãy giụa trên mặt đất.
Mà đám Lãng Nhân kia cơ hồ ngã xuống toàn bộ, thất khiếu chảy máu, tay chân giãy dụa, không biết sống chết.
Chỉ có Lãng Nhân cảnh giới Hậu Thiên viên mãn đang ở tại chỗ lảo đảo một hồi, váng đầu hoa mắt cố gắng đứng vững trở lại, nhưng vẫn không làm được.
Mặc Lan ở phía sau cũng bị chấn động khiến cho lỗ tai kêu lên lùng bùng một hồi, hồng mã của nàng cũng giật nảy mình, nàng phải ra sức ghìm cương mới không bị nó hất rơi xuống đất.
Qua một lúc lâu, Mộc Lan mới nhìn Hoắc Nguyên Chân như nhìn quái vật. Hô to một tiếng tiêu diệt hơn hai mươi người, trong đó có không ít cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ, đây là công lực bực nào?
Chỉ sợ cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ cũng không thể bằng vào tiếng kêu mà giết người!
Lãng Nhân cảnh giới Hậu Thiên viên mãn kia vất vả lắm mới khôi phục như cũ, chỉ ngây người ra nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân.
- A Di Đà Phật, phải chăng là thí chủ đang tìm bần tăng?
- A...
Tên Lãng Nhân này nổi giận gầm lên một tiếng:
- Hòa thượng, người dùng yêu pháp gì vậy, dám giết dũng sĩ đế quốc ta?
- Đế quốc!
Hoắc Nguyên Chân khẽ cười một tiếng:
- Đã như vậy, ngươi cũng tận trung vì đế quốc ngươi đi.
- Ta phải giết ngươi!
Tên Lãng Nhân kia đã sắp điên rồi, đám người dẫn tới chỉ còn lại một mình mình, cho dù trở về cũng không biết ăn nói thế nào. Y bèn dứt khoát rút chiến đao ra, liều mạng xông về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân ngồi trên ngựa, hai tay hợp lại, hai ngón trỏ đưa ra khép lại chung một chỗ, trong miệng khẽ đọc một tiếng:
- Vô Tướng.
Tên Lãng Nhân kia đã nhảy lên thật cao, chiến đao giờ quá đỉnh đầu, bổ tới Hoắc Nguyên Chân.
- Vô Ngã.
Một cỗ sóng khí màu trắng từ song chỉ Hoắc Nguyên Chân xông ra hóa thành một đạo lưu quang, bắn thẳng đến ngực tên Lãng Nhân kia.
Chiến đao giơ lên, cuối cùng không có chém xuống, thân thể Lãng Nhân run lên giữa không trung, rơi nhanh xuống đất.
Nhưng Hậu Thiên viên mãn cũng không phải giá áo túi cơm, người này trúng một chiêu Vô Tướng Kiếp Chỉ của Hoắc Nguyên Chân nhưng vẫn còn đang cố gắng kiên trì, vận chuyển nội lực chống cự.
Hoắc Nguyên Chân lần nữa khép lại song chỉ, bộc phát nội lực, quát lên:
- Nhất Chỉ Đàm Hoa!
Trong mắt tên Phù Tang Lãng Nhân này chỉ thấy đầu ngón tay hòa thượng kia có một đóa hoa đàm đang nở ra, trong nháy mắt sinh, trong nháy mắt diệt.
Thấy hoa đàm, ý thức của y cũng đã mơ hồ, ánh mắt tán loạn, thân thể ngã xuống đất, trong nháy mắt dường như thân thể y trở nên hơi cháy khét, miệng còn nói một câu:
- Hoa đẹp thật!
Thấy Hoắc Nguyên Chân động đầu ngón tay hai cái liền đánh chết một tên Lãng Nhân Hậu Thiên viên mãn, Mặc Lan ngẩn người ra tại chỗ, hồi lâu mới nói:
- Phương trượng, ngươi sát sinh rồi!
- A Di Đà Phật, chúng sinh đều hữu tình, hữu tình mới là chúng sinh. Đám man di như vậy tên nào tên nấy hung tàn bạo ngược, vô tình vô nghĩa, không có cả tên trong sổ sinh tử. Bần tăng giết chết bọn chúng không phải là sát sinh.
Hoắc Nguyên Chân niệm một câu Phật hiệu, nói một hơi thông suốt, trên mặt không có chút vẻ áy náy nào.
Sau khi trở lại Thiếu Lâm, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Những Lãng Nhân này bị đả kích như vậy, hơn phân nửa là không dám trở lại tìm phiền phức, có lẽ sẽ thối lui rất nhanh, nhưng đây không phải là mấu chốt của vấn đề.
Đám ngoại bang có thể xuất hiện trên đất Hà Nam, bản thân chuyện này đã hết sức kỳ quái. Chuyện này cũng có nghĩa là tựa hồ người đang nắm quyền Hà Nam đã cấu kết với người bên ngoài, chuẩn bị đối kháng triều đình.
Triều đình có chuyện gì khó xử Hoắc Nguyên Chân cũng có thể tưởng tượng được, nhưng hắn không muốn quản.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |