← Ch.117 | Ch.119 → |
Đệ tử phổ thông đợi một lúc, hòa thượng hàng chữ Tuệ tới.
Vốn bọn Tuệ Vô tính toán tới thật sớm, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại yêu cầu như vậy, bọn họ cũng không hiểu thâm ý, không thể làm gì khác hơn là nghe theo phương trượng căn dặn.
Nhưng khi bọn họ tới La Hán đường, chợt cảm nhận được vẻ sùng kính.
Hai bên hòa thượng đứng thành hàng, bọn họ đi qua ở chính giữa, đãi ngộ giống như cán bộ lãnh đạo quả thật là khác biệt.
Năm người Tuệ Vô, Tuệ Kiếm, Tuệ Ngưu, Tuệ Minh, Tuệ Chân đứng ở cửa La Hán đường, chờ tầng lớp cao cấp Thiếu Lâm tự tới.
Một lát sau, hòa thượng hàng chữ Nhất tới.
Phương trượng Nhất Giới sắc mặt từ bi, thân khoác áo cà sa, một thân chính khí trang nghiêm làm cho người ta phát ra tôn kính từ nội tâm, không tự chủ được sinh ra cảm giác như nhìn lên núi cao.
Mà ba người Nhất Trần, Nhất Không cùng Nhất Tịnh cũng khoác áo cà sa, bất quá cà sa của họ là do may thủ công, không thể nào sánh được với áo cà sa của phương trượng.
Hoắc Nguyên Chân dẫn theo mấy người trực tiếp tiến vào nội đường La Hán đường, tăng nhân phía sau dựa theo bối phận nối đuôi mà vào.
Đến nội đường, cuối đường bày một dãy bàn, phía sau có mấy cái ghế ở trên đài cao.
Trên đài cao treo một tấm vải đỏ, trên đó viết: Hội nghị toàn thể Thiếu Lâm lần đầu tiên.
Hoắc Nguyên Chân dẫn theo mấy sư đệ, đầu tiên là dâng hương cho các vị La Hán, chúng đệ tử ở phía sau cũng làm theo. Sau khi dâng hương, cổ nhạc đã chuẩn bị sẵn trỗi lên.
Dưới sự hướng dẫn của Hoắc Nguyên Chân, các hòa thượng cùng nhau đọc một lần Bát Nhã Ba La Mật Đa tâm kinh.
Sau khi đọc tâm kinh xong, hương cũng đã đốt xong, nghi thức mở đầu kết thúc, chính là thời gian tiến vào đại hội.
Hoắc Nguyên Chân dân theo hòa thượng bối phận chữ Nhất ngồi lên ghế trên đài cao. Hoắc Nguyên Chân ở chính giữa, Nhất Trần bên trái, Nhất Không bên phải, Nhất Tịnh bên phải nữa.
Mà ở lối đi chính giữa Thập Bát La Hán đã được bày ra mấy chục chiếc ghế, chia làm năm hàng.
Thấy bọn Hoắc Nguyên Chân đã ngồi xuống, Tuệ Vô thân là thủ tọa La Hán đường dẫn đầu ngồi vào ghế giữa.
Kế đó Tuệ Ngưu và Tuệ Kiếm ngồi bên trái, Tuệ Minh và Tuệ Chân ngồi bên phải.
Chờ cho năm hòa thượng chữ Tuệ ngồi xuống xong, đám văn võ tăng nhân phía sau mới lục tục ngồi xuống.
Thấy tất cả mọi người đã ngồi ngay ngắn, Hoắc Nguyên Chân bèn nhìn về phía Nhất Trần gật đầu một cái.
Nhất Không đứng lên nhìn một lượt tất cả mọi người bên dưới. Ai nấy không nhịn được ưỡn thẳng người lên, chờ đợi Nhất Không nói chuyện. Nhất Không ở Thiếu Lâm tự cũng rất có quyền uy, là người duy nhất dám chống đối phương trượng, mặc dù thường bị quát mắng, nhưng lòng can đảm như vậy những người khác ở Thiếu Lâm lại không có được.
- A Di Đà Phật!
Nhất Không tuyên một tiếng Phật hiệu, tất cả mọi người bên dưới cũng đồng thanh đáp lại.
- Thiếu Lâm đệ tử ta nghe đây, bần tăng phụng mệnh phương trượng bản tự Nhất Giới, trụ trì đại hội...
Nhất Không nói đôi câu, có vẻ hơi vấp váp, vội vàng cầm mấy tờ giấy trên bàn lên, đây là Hoắc Nguyên Chân viết bản nháp cho y, đề phòng giữa chừng quên mất.
- Trụ trì đại hội lần này, lần này chủ yếu có ba hạng mục nội dung, một, hoạch định chiến lược phát triển Thiếu Lâm trong mùa Đông sắp tới. Hai, tiêu chuẩn Thiếu Lâm tự thưởng phạt xử phạt. Ba, bàn về quan hệ giữa Thiếu Lâm và thế lực võ lâm xung quanh, tiếp theo tiến hành hạng mục thứ nhất đại hội.
Đọc xong câu này, Nhất Không lật qua một tờ, sau đó đọc tiếp:
- Hoạch định chiến lược lâu dài Thiếu Lâm phát triển mùa Đông, Thiếu Lâm ta nằm trên ngọn chủ phong núi Thiếu Thất, vị trí địa lý ưu việt, tiền cảnh một mảnh thật tốt. Tài sản hiện hữu gồm có một gian hàng vải vóc, một tên chưởng quỹ, chín tên chạy việc, mỗi tháng tiêu hao tiền bạc...
Đọc một thời gian thật dài, giới thiệu xong tình huống căn bản Thiếu Lâm, lại thông báo vấn đề kinh tế Thiếu Lâm hiện tại một lần.
Bởi vì thời gian trước trả lại ngân lượng cho tiền trang, lại sắm sửa vũ khí y phục, cho nên hiện tại kinh tế Thiếu Lâm cũng không được rộng rãi.
Tượng Phật trên Vạn Phật tháp đã được thỉnh hết, công đức bài cũng đã treo hết, tạm thời Vạn Phật tháp không có nguồn thu nào nữa.
Những kế hoạch Hoắc Nguyên Chân còn có rất nhiều địa phương cần dùng đến tiền. Võ tăng Thiếu Lâm không thể chỉ biết quyền cước binh khí, còn phải tinh thông công phu trên ngựa. Mùa Đông sắp tới, Thiếu Lâm chuẩn bị mua một số ngựa tốt, giúp cho võ tăng Thiếu Lâm gia tăng năng lực hành động, có được bản lãnh tác chiến tầm xa.
Nhất Không đọc đến đoạn này:
- Kế hoạch của bản tự là mua năm mươi thớt ngựa tốt, cần một ngàn năm trăm lượng bạc...
Nghe đến đó, đám võ tăng phía dưới rối rít bàn tán xôn xao, chẳng lẽ hòa thượng Thiếu Lâm còn có thể cỡi ngựa được sao?
Thấy trật tự phía dưới có vẻ hỗn loạn, Hoắc Nguyên Chân ở phía trên ho khan một tiếng, vận dụng một chút lực lượng Sư Tử Hống, đám võ tăng lập tức bình tĩnh lại.
- Mua ngựa là vì ngày sau chúng ta xuất hành thuận tiện hơn một chút, không phải là để cho các ngươi vênh vang ra vẻ. Phải nhớ thân phận của mình, chúng ta là người xuất gia, gia tăng năng lực hành động cũng là vì có thể đi cứu giúp những người vô tội nhanh hơn. Nếu như người nào vì vậy sinh ra kiêu ngạo tự đại, lập tức tới hậu sơn sám hối ba tháng!
Nội lực của Hoắc Nguyên Chân khiến cho đám võ tăng phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thấy cục diện ổn định, Hoắc Nguyên Chân ra hiệu cho Nhất Không tiếp tục.
- Kế hoạch của bản tự sẽ xây dựng một con đường núi có thể cho phép ngựa chạy, cần một ngàn bảy trăm lượng. Đường này sẽ không mở ra cho hương khách dâng hương, bình thời cũng không cho thông hành, đến lúc khẩn cấp mới có thể dùng tới.
Cỡi ngựa sẽ không thể chạy trên bậc thang đá xanh được, bình thường luyện tập hậu sơn nhưng vạn nhất có việc gấp xuống núi, vậy nhất định phải có đường núi có thể cho phép ngựa chạy.
Lại tuyên bố một ít hạng mục phụ, sau đó đại hội tiến vào giai đoạn thứ hai, tiêu chuẩn thưởng phạt.
Tiêu chuẩn này liên quan mật thiết với các tăng nhân, quy định là Hoắc Nguyên Chân cả đêm chế định ra, võ tăng mỗi ngày tập võ có tiêu chuẩn nghiêm khắc, không đạt tới sẽ có trừng phạt nghiêm khắc hơn.
Đầu tiên xác định pháp hiệu bối phận đệ tử hàng thứ ba, chữ Giác.
Sau khi xác định pháp danh tam đại đệ tử, cơ cấu kim tự tháp của Thiếu Lâm tự đã bước đầu thành hình, bối phận chữ Nhất, chữ Tuệ, chữ Giác.
Đối với những đệ tử này, Hoắc Nguyên Chân hy vọng võ lực toàn Thiếu Lâm có thể gia tăng một nấc thang ở mùa Đông năm nay. Đợi đến sang năm tiết Xuân sang, nhóm võ tăng này cũng đã có thành tựu là có thể chiêu thu đệ tử mới, người cũ dẫn dắt người mới tạo thành một vòng tuần hoàn.
Văn tăng cũng nhất định phải tăng cường nghiên cứu Phật học, mùa Đông nông nhàn phải đi ra ngoài làm các loại pháp sự. Nhất Không phụ trách toàn diện vấn đề pháp sự, Tuệ Minh cùng Tuệ Chân làm trợ thủ, chia văn tăng làm hai đội ngũ, ngày ngày đi khắp nơi tuyên truyền thuyết pháp cho dân chúng.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Mà cũng nhất định phải mở rộng phạm vi tuyên truyền, không thể giới hạn ở những nơi như Lục Dã trấn hay Phong Lâm thôn. Những chỗ này hôm nay đã là căn cứ địa của Thiếu Lâm, giáo đồ Phật giáo phổ cập khá nhiều, không còn bao nhiêu tiềm lực để khai phá.
Phương trượng Nhất Giới chỉ thị, phải đi ra ngoài. Không được sợ hãi khó khăn, không coi giao thông bất tiện vào đâu, giáo đồ Phật giáo hoàn toàn hoan nghênh các sư phụ Thiếu Lâm tự ở tạm nhà bọn họ. Nếu như đường xá xa xôi ngày đó không cần trở về, thậm chí ba ngày năm ngày không trở về cũng không có vấn đề gì.
Dù sao cũng là hòa thượng, thậm chí ra ngoài không cần dùng tới tiền bạc, phát dương tác phong mộc mạc gian khổ. Vào mùa Đông này tuyên truyền một hồi lý niệm đánh trận công thành, ra sức nỗ lực làm cho tín đồ thành kính Thiếu Lâm gia tăng một ngàn người đến một ngàn năm trăm người.
Sau Hoắc Nguyên Chân lại tự mình hạ chỉ tiêu nhất định cho hai tổ, mỗi tổ phát một tấm bảng, treo trước cửa trai đường. Tổ nào hoàn thành nhiệm vụ một lần sẽ được treo bảng hiệu ở phía dưới, để cho tăng nhân toàn tự có thể nhìn xem ai mới là đội quân tuyên truyền danh dự của Thiếu Lâm.
Vừa đưa ra biện pháp này, đám văn tăng ngày thường yên tĩnh cũng bắt đầu xoa tay xoa chân, đỏ mặt gân cổ nhìn thành viên tổ đối phương, hận không được lập tức so tài một lần, để xem bên nào thắng.
Sau khi đọc xong hạng mục thưởng phạt này, đề tài thảo luận cuối cùng chính là quan hệ giữa Thiếu Lâm cùng thể lực võ lâm chung quanh
Thật ra không cần thiết thảo luận đề tài này cùng các tăng chúng phổ thông Thiếu Lâm. Bởi vì sau khi quyết định, cuối cùng cũng cần tầng lớp lãnh đạo cao cấp đưa ra quyết sách. Hoắc Nguyên Chân làm như vậy chủ yếu là đề cao tinh thần trách nhiệm của các tăng nhân đối với Thiếu Lâm tự, làm cho mọi người đều có cảm giác mình là chủ nhân, cùng chung yêu mến đại gia đình Thiếu Lâm này.
Quả nhiên hiệu quả hành động này rất tốt, đám văn tăng võ tăng hăng hái cũng rất cao, hò hét thảo luận nửa ngày cũng nói ra không ít kiến giải.
Bất quá ý kiến chủ lưu nhất chính là hy vọng có thể nhanh chóng áp đảo Trung Nhạc phái, để cho Thiếu Lâm trở thành đệ nhất đại phái núi Thiếu Thất.
Dù sao trong lòng bọn họ, Trung Nhạc phái mới là địch nhân lớn nhất của Thiếu Lâm, chỉ cần thắng được Trung Nhạc phái, như vậy Thiếu Lâm phát triển chính là tất nhiên,
Trên thực tế cũng là như thế, mặc dù Thiếu Lâm phát triển rất nhanh nhưng cũng không sánh kịp Trung Nhạc phái đã có căn cơ nhiều năm. Mặc dù hiện tại không ít người hy vọng gia nhập Thiếu Lâm, nhưng mỗi khi mọi người nhắc tới đệ nhất đại phái núi Thiếu Thất, luôn luôn trước hết nghĩ đến Trung Nhạc phái, sau đó mới là Thiếu Lâm tự.
Thấy quan điểm cuối cùng căn bản thống nhất, Nhất Không mới nói:
- Hiện tại tiến hành hạng mục cuối cùng, mời phương trượng Nhất Giới tổng kết cho chúng ta.
Địa vị Hoắc Nguyên Chân ở Thiếu Lâm không chỉ là phương trượng, còn là một thần tượng. Tuổi còn trẻ đã có thể thống trị Thiếu Lâm nghiêm chỉnh đầu vào đấy, hơn nữa bản thân Phật pháp cao thâm, biện luận chưa từng thất bại, còn võ nghệ cao cường, nhiều lần bằng vào võ công thần kỳ đánh lui địch nhân tới xâm phạm. Hết thảy chuyện này đã hình thành một thần thoại trong lòng tăng chúng Thiếu Lâm.
Tất cả hòa thượng đều lấy phương trượng làm trụ cột tinh thần, mặc dù Phật tổ là trụ cột tinh thần thì đúng hơn, nhưng phương trượng càng không thể thiếu. Hơn nữa một thời gian trước Hoắc Nguyên Chân mất tích, tất cả mọi người cảm giác như ngày tận thế sắp tới, phương trượng trở lại lập tức trời quang mây tạnh. Trải qua chuyện lần này khiến cho lực ngưng tụ của các tăng nhân trở nên sâu đậm hơn rất nhiều.
Cho nên nghe thấy phương trượng muốn lên tiếng, các hòa thượng đều tỏ ra vô cùng hưng phấn, được bọn Tuệ Vô dẫn dắt nhất tề đứng dậy vỗ tay.
Hoắc Nguyên Chân cũng đứng lên, bàn tay thình lình ép xuống, ý bảo tăng chúng dừng vỗ tay lại.
Những tiếng vỗ tay của những tăng chúng này ngược lại càng thêm nhiệt liệt, đợt sau cao hơn đợt trước, kéo dài rất lâu không dứt.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy buồn bực, đời trước nhìn những lãnh đạo kia đi họp, động tác này của lãnh đạo vừa ra, phía dưới lập tức yên lặng như tờ, năng lực lãnh ngộ của những đệ tử Thiếu Lâm này cũng hơi kém một chút.
Cuối cùng quả thật bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân không thể không thi triển tuyệt kỹ Sư Tử Hống lần nữa:
- Dừng!
Đám hòa thượng Thiếu Lâm bị chấn run lên vội vàng ngừng vỗ tay. Phương trượng cái gì cũng tốt, chỉ là thanh âm hơi lớn một chút, sợ rằng loại lừa hí to nhất cũng không thể phát ra được thanh âm khổng lồ như vậy.
Đợi đến khi tiếng vỗ tay đám tăng lữ ngưng bặt, Hoắc Nguyên Chân mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Đầu tiên, bản phương trượng đại biểu toàn thể hòa thượng bối phận chữ Nhất Thiếu Lâm bày tỏ khẳng định đối với nỗ lực của các tăng chúng trong thời gian qua. Thiếu Lâm tự có được hôm nay là kết quả của mọi người cùng chung cố gắng, các ngươi cực khổ rồi!
Những tiếng vỗ tay lốp bốp lại vang lên, không ngờ rằng những lời khách sáo lọt tại của đời sau vô cùng thực dụng ở đời này, quả thật hết sức khích lệ lòng người.
Nhìn những tăng lữ nhiệt huyết mà lại đơn thuần chất phác này, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy kích động trong lòng, tiếp tục nói:
- Hiện tại giang hồ đại loạn, đại chiến trong ngoài triều sắp sửa xảy ra, bản phương trượng hy vọng tăng chúng Thiếu Lâm ta tiếp tục giữ vững tác phong gian khố phấn đấu, không kiêu không nóng nảy, chuyên cần võ nghệ Phật pháp, tuyên dương giáo nghĩa. Để cho tinh thần Thiếu Lâm ta truyền khắp tứ phương, để cho người trong giang hồ đều biết tới Thiếu Lâm ta, để cho khúc ca của chúng ta lan truyền rộng rãi.
Tăng lữ lần nữa nhiệt liệt vỗ tay, phương trượng phát ngôn thật là hào hùng, mặc dù người xuất gia chú trọng tứ đại giai không, nhưng tuyệt đại đa số tăng chúng căn bản không cách nào đạt tới cảnh giới này, không làm được vô dục vô cầu. Hơn nữa Thiếu Lâm ở trong giang hồ, người trong giang hồ khó tránh khỏi thân bất do kỷ. Nếu như có thể trở thành đại phái, cũng không ai bằng lòng làm môn phái nhỏ.
- Tốt lắm, hội nghị hôm nay tới đây kết thúc, chữ Tuệ ở lại, những người còn lại có thể đi về.
Đám tăng chúng nhất tề thi lễ, sau đó trật tự lui ra ngoài.
Hoắc Nguyên Chân vui mừng gật đầu một cái, mặc dù mình cũng không thích phương thức hội nghị này, nhưng quả thật có thể sinh ra tác dụng ngưng tụ lòng người.
Đầu tiên nội dung hội nghị nhất định phải liên quan mật thiết cùng đám tăng lữ, phát ngôn phải ngắn gọn súc tích, không thể diễn biến thành đầu voi đuôi chuột, kéo dài lê thê không dứt.
Hôm nay trừ mình nói nhảm nhiều một chút ra, những phương diện khác cũng coi như hài lòng.
Đợi đến khi các tăng nhân phổ thông rời đi, bốn người chữ Nhất, năm người chữ Tuệ ngồi lại với nhau.
- Gọi các ngươi ở lại là muốn nói cho các ngươi biết, bên ngoài có hai nhân sĩ giang hồ tới, dưới sự hướng dẫn của Tuyệt Diệt lão ni cô đã từng rời đi, lại tới Lục Dã trấn.
Tin tức này vừa ra, mọi người đang ngồi đều tỏ ra kinh ngạc, trừ người chữ Nhất, những người còn lại trước đây cũng chưa từng nghe nói tin tức này.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |