← Ch.131 | Ch.133 → |
Võ công thân pháp Vô Danh đều đã đạt đến một trình độ cực cao, những bí tịch khác của Hoắc Nguyên Chân, người ta thật sự là coi thường, nhưng Sư Tử Hống này phối hợp sáu chữ chân ngôn, tuyệt đối là Vô Danh không biết.
Nếu như Vô Danh học được hai môn công phu này, cho dù không có lãnh ngộ tinh túy, chỉ sợ cũng không kém hơn bản lĩnh của mình hiện tại, dù sao nội lực chênh lệch quá lớn.
Mới học hai môn công phu, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy thần thanh khí sảng, mỗi một lần thu vào tay bí tịch võ công, bản thân hắn cũng trải qua một quá trình thoát thai hoán cốt. Mặc dù vẫn không quay trúng võ công tuyệt đỉnh chiến đấu chân chính, nhưng những môn công phu này thường là cũng có hiệu quả thần kỳ.
Sau khi rời khỏi Vạn Phật tháp, Hoắc Nguyên Chân trở lại miếu nhỏ của mình.
Bất quá hắn cũng không tiến vào miếu nhỏ, rốt cục mình cũng có thể ở một nơi tốt hơn.
Hoắc Nguyên Chân đi tới địa điểm mà mình đã lựa chọn từ trước, lấy lệnh bài xây dựng Phương trượng viện ra.
Hắn nhìn kỹ một cái, đúng là lệnh bài xây dựng Phương trượng viện không sai, lúc này mới sử dụng.
Một hư ảnh kiến trúc chậm rãi xuất hiện trong trời đêm, dần dần ngưng thật, chỉ trong thoáng chốc một gian đại viện rất to đã xuất hiện ở nơi này.
Hoắc Nguyên Chân đẩy cửa viện ra, bên trong viện tùng bách xanh um, cự mộc che trời, một con đường đá xanh quanh co dẫn thắng tới tòa đại điện ở cuối viện.
Giữa đám cây cối trong sân viên còn có một ao nước nhỏ, chỉ bất quá bây giờ đã kết băng. Hoắc Nguyên Chân đứng ở bên bờ nhìn xuống, nhưng vì hiện tại là đêm tối nên không thấy được dưới đó có cá hay không.
Tuyết rơi phủ trùm hết thảy bên trong viện, trên cành cây vẫn có hoa tuyết đang rơi lả tả. Sân viện này hòa cùng hoàn cảnh tự nhiên xung quanh thành một thể, không hề thấy có sự phân biệt nào.
Phía trước có một sương phòng, Hoắc Nguyên Chân đi vào, đốt lên ngọn đèn dầu bên trong phòng.
Trong này có một trường kỷ gỗ, còn có hai chiếc Thái Sư ỷ, một cái bàn, là địa điểm tiếp khách.
Hoắc Nguyên Chân không dừng lại lâu ở sương phòng này, bắt đầu tiến vào chủ điện.
Chủ điện rất lớn, dựa theo tính toán diện tích bây giờ có chừng năm trăm thước vuông.
Tiến vào bên trong, đầu tiên là một đại sảnh, rộng rãi sáng ngời, trung ương thờ phụng một pho tượng Phật tổ, bên cạnh còn có hai vị tôn giả An Nan và Ca Diếp.
Đối với thần tích từ trên trời giáng xuống này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy kính sợ, đầu tiên là tham bái Phật tổ, sau đó đi tiếp vào trong.
Bên trong cũng có một gian khách đường, đi qua khách đường chính là thiền phòng mình.
Vách tường thiền phòng treo một bức họa Phật tổ răn dạy người đời, còn có một ít cảnh ngữ Phật giáo. Cuối phòng có một cái giường, trên giường có một chiếc bồ đoàn rất lớn, lớn hơn nhiều so với bồ đoàn thông thường.
Thấy vị trí này, bồ đoàn này, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác được nơi này chắc chắn không phải là tầm thường. Hắn vội vàng đi tới, ngồi lên bồ đoàn.
Yên lặng tu luyện Đồng Tử Công, lập tức Hoắc Nguyên Chân cảm giác được điểm khác thường.
Vào ngày thường, lúc hắn tu luyện vận hành chân khí chậm chạp giống như một người đang leo trên đường núi gập ghềnh, vô cùng vất vả nhưng không tiến xa được bao nhiêu.
Nhưng lần này không giống, Hoắc Nguyên Chân cảm giác mình đã biến thân thành Usain Bolt, chạy như điện trên đường chạy 100m trong cuộc tranh tài Olympics.
Tốc độ! Không ngờ rằng tốc độ này lại nhanh gấp năm lần so với trước kia!
Hoắc Nguyên Chân ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt lại, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười vui vẻ. Rốt cục có hy vọng, rốt cục có hy vọng rồi!
Bằng vào tư chất của mình muốn tu luyện Đồng Tử Công tới đại thành, suy đoán không có trăm năm là rất khó đạt tới, cho dù mình chăm chỉ hơn nữa, cũng cần bảy tám chục năm. Mà có được Phương trượng viện này sẽ lập tức gia tăng tốc độ tu luyện gấp năm lần, chăm chỉ một chút, trong vòng mười mấy năm sẽ đạt tới dễ dàng.
Nếu như sau này có thể quay trúng đài sen kia, nếu đúng là vật giúp gia tăng tốc độ tu luyện, vậy tốc độ của mình còn sẽ gia tăng thêm nữa.
Rốt cục chuyện cảnh giới Đồng Tử Công đại thành, không còn là mơ ước.
Rất nhanh Hoắc Nguyên Chân quên đi hết thảy, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong niềm vui tu luyện, cảm nhận nỗi vui chân khí điên cuồng vận chuyển trong người, công lực tăng trưởng.
Sáng sớm, đám hòa thượng của Thiếu Lâm vừa rời giường, chợt thấy bên trong Thiếu Lâm tự thình lình xuất hiện thêm một kiến trúc to lớn.
Đối với thần tích Thiếu Lâm, mọi người đều đã có chuẩn bị tâm tư, không có kêu gọi ồn ào giống như trước kia, mà là yên lặng đi tới quan sát.
Đến trước viện, chỉ thấy trên cửa viện có viết ba chữ Phương Thượng viện.
Chúng tăng đều là sợ hãi tán thán, cũng rối rít bày tỏ như vậy rất phải. Phương trượng khổ cực phát triển Thiếu Lâm hết lòng hết sức như vậy, để cho lão nhân gia phải ở trong một ngôi miếu nhỏ đổ nát như vậy, mọi người vẫn thấy áy náy trong lòng.
Ngay cả võ tăng cũng đã tiến vào La Hán đường, văn tăng cũng tiến vào phòng ngủ mới xây dựng, duy chỉ có một mình phương trượng chịu thiệt thòi, càng khiến cho những tăng nhân này vô cùng khâm phục phương trượng.
Phương trượng nhất mực không cho xây dựng thiền phòng cho riêng mình, dùng tất cả ngân lượng để xây Thiếu Lâm. Nhất định là bị tâm nguyện lực của phương trượng đã cảm động đến Phật tổ, nên Phật tổ cố ý giáng xuống Phương Trượng viện này, cho phương trượng một hoàn cảnh thanh tu yên tĩnh.
Không ai vào quấy rầy phương trượng, mà mạnh ai nấy giải tán đi làm việc của mình.
Mãi cho đến mặt trời lên cao ba sào, Hoắc Nguyên Chân mới tỉnh lại từ trong tu luyện. Lần này tu luyện cơ hồ có hiệu quả bằng với tu luyện một tuần trước đây, bởi vì ngày thường không thể nào dùng toàn bộ thời gian để tu luyện.
Chân khí trong cơ thể rõ ràng lớn mạnh hơn một ít, Hoắc Nguyên Chân rời viện đi ra phía ngoài.
Hắn muốn tới miếu nhỏ trước đây, mang đồ đạc của mình tới Phương trượng viện.
Bên trong nội viện Phương trượng viện có một tủ ngầm, ẩn trong tường vô cùng kín đáo chắc chắn, không sợ trộm, Hoắc Nguyên Chân cũng không cần lo lắng đề phòng bảo bối của mình bị người khác trộm mất.
Miếu nhỏ ở cách Phương Thượng viện mới xây dựng không xa, bây giờ cũng không có người nào, Hoắc Nguyên Chân mang đồ đạc của mình trở lại rất nhanh.
Sau khi rời viện, hắn chậm rãi đi tới cửa chùa.
Khu vực này đã có một kiến trúc, chính là lầu chuông.
Kế hoạch của Hoắc Nguyên Chân là ở khu vực thứ nhất phải có ba kiến trúc lầu chuông, lầu trống, Thiên Vương điện. Hiện tại đã có lầu chuông và Thiên Vương điện, chờ sau này quay trúng lầu trống, coi như khu vực thứ nhất hoàn thành.
Hắn cũng không gọi những người khác tới đây, lập tức sử dụng lệnh bài xây dựng Thiên Vương điện.
Rất nhanh, hư ảnh một tòa Phật điện thật to ngưng kết, từ từ xuất hiện trên mảnh đất trống.
Đang lúc hư ảnh Phật điện ngưng kết còn chưa hoàn thành, đột nhiên bên ngoài có mấy người phi thân tiến vào bên trong Thiếu Lâm tự, không đi theo cửa viện.
Hoắc Nguyên Chân chợt quay đầu lại, có thể tới như vậy chắc chắn không phải là hương khách, phải là người trong giang hồ.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |