← Ch.137 | Ch.139 → |
- Chư vị chờ đã...
Hoắc Nguyên Chân nói với Tuệ Vô mấy câu, Tuệ Vô lập tức sai hai tiểu hòa thượng tìm tới vài sợi dây thừng.
- Số dây thừng này là Thiếu Lâm ta dùng để bó củi, sau khi các vị rời đi xin hãy giao số dây này cho Vô Danh trưởng lão, để lão nhân tiện mang một ít củi trong rừng về đây.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân ném sợi dây đi, được một mã tặc tiếp lấy.
- Được rồi, tất cả giải tán, không cho đi theo, không cho nhìn.
Hoắc Nguyên Chân nói một câu với các hòa thượng bên cạnh, bảo tất cả mọi người tản ra, mình dẫn đầu trở về, trước khi đi còn ném cho Vô Danh một ánh mắt sắc bén.
Trong lòng Vô Danh không hiểu vì sao chợt động, tiểu phương trượng nổi giận rồi, xem ra nếu như mình không ra tay, vậy sẽ khó lòng ăn nói.
Bọn Trung Nhạc Thập Bát Kỵ mang theo hòa thượng quét sân, chậm rãi thối lui về phía sơn môn.
Mặc dù chúng tăng Thiếu Lâm tự không cam lòng, nhưng phương trượng đã hạ lệnh, bọn họ cũng không thể không tuân theo, chỉ có thể nhìn những người này rời khỏi cửa chùa.
- Phương trượng, tại sao để cho bọn chúng mang Vô Danh trưởng lão đi?
Nhất Trần thật sự là không nhịn được, hỏi thăm Hoắc Nguyên Chân. Lão thấy chỉ cần phương trượng xuất thủ, thêm vào đám bọn mình, cho dù là thực lực đám mã tặc kia mạnh tới mức nào cũng sẽ không phải là đối thủ của phe mình.
- Sư đệ, đệ sai lầm rồi, không phải là bọn họ mang Vô Danh trưởng lão đi, mà là Vô Danh trưởng lão mang bọn họ đến.
Hoắc Nguyên Chân cười giải thích một câu, nghĩ thầm: "Đỗ lão quái! Vô Danh! Nếu lần này lão làm hư hại chuyện của ta, sau này ta sẽ bảo mọi người ngày ngày vứt rác khắp mọi xó xỉnh Thiếu Lâm tự."
Bất quá Hoắc Nguyên Chân rất hiểu Vô Danh, Vô Danh không muốn lộ võ công ở trước mặt người, hắn cũng không muốn thực lực Vô Danh bại lộ trước mặt người ngoài. Đây là lá bài tẩy của Thiếu Lâm, tuyệt đối không thể khinh suất để cho người biết được, đến thời khắc mấu chốt tuyệt đối có thể sinh ra kỳ hiệu.
Bất quá Nhất Trần không hiểu lời của Hoắc Nguyên Chân, ngẩn người một chút, còn muốn hỏi gì.
- Không cần hỏi, đệ đi xem thử không phải là hiện tại Vô Danh trưởng lão đang quét sân bên ngoài sao?
- Cái gì?!
Nhất Trần nghe vậy kinh hãi, nghĩ thầm phương trượng không phải là hồ đồ rồi chứ, mới vừa mang đi, làm sao có thể trở lại quét sân nhanh như vậy, suy đoán vào lúc này còn chưa đi đến giữa sườn núi.
Nhưng lão vẫn y theo lời của phương trượng, đi tới sân nhìn ra bên ngoài, suýt chút nữa rơi cằm xuống đất.
Vô Danh vẫn đang cầm cây chổi cũ kỹ kia, vẫn đang điềm tĩnh quét sân, hơn nữa nhìn xung quanh lão dường như đã quét được một lúc.
Mới ra khỏi cửa đã thả trở lại sao?
Nhất Trần cũng chỉ có thể suy nghĩ như thế, nếu không không có cách giải thích hợp lý nào khác.
Sau khi nhìn thấy, lão vội vàng trở về báo với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, Vô Danh trưởng lão còn đang quét trong sân, xem ra những mã tặc kia vừa ra cửa bèn để lão lại, không có bị đánh.
- A Di Đà Phật, đây là tự nhiên, thân là trưởng lão Thiếu Lâm ta, xuất hành tự nhiên có ba ngàn Già Lam bảo vệ, những mã tặc kia làm sao có thể gây tổn thương cho lão được. Ta đoán những mã tặc kia bởi vì bắt Vô Danh trưởng lão, sẽ phải chịu Phật tổ trừng phạt nữa là.
Nhất Trần không trả lời, mặc dù phương trượng là thần nhân có thể câu thông cùng Phật tổ, nhưng không có nghĩa là những người Thiếu Lâm khác cũng vậy. Có lễ Phật tổ phù hộ phương trượng, nhưng chưa chắc có thể phù hộ những hòa thượng khác.
Phật tổ phải phù hộ nhiều người như vậy, không phải là quá bận rộn sao?
Vô Danh có thể được thả về chính là may mắn tày trời, về phần trông cậy vào Phật tổ trừng phạt mã tặc, Nhất Trần cũng không dám nghĩ tới.
Thấy dáng vẻ Nhất Trần như vậy, Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Sư đệ không tin ư, để có thể đi ra ngoài cửa chùa, xem thử những mã tặc kia hiện tại đang làm gì?
Nhất Trần gật đầu rời đi, trong lòng lão cũng tràn đầy nghi hoặc, muốn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Đợi đến sau khi Nhất Trần rời đi, Hoắc Nguyên Chân khẽ lẩm bẩm nói:
- Lăng không điểm huyệt thật là lợi hại! Chỉ trong khoảnh khắc đối phương buông tay, quay lưng về phía lão, trong nháy mắt lão điểm ngã liên tục mười tám người, không gây tiếng động gì, đến bây giờ người bị điểm huyệt cũng không hiểu có chuyện gì. Vô Danh ôi Vô Danh, lão còn cất giấu bao nhiêu thực lực, thật là làm cho bản phương trượng vô cùng mong đợi.
Nhất Trần đi tới ngoài cửa chùa, liền thấy cảnh tượng khiến cho lão suốt đời khó quên.
Mười tám người đủ các tư thế, hoặc đang đi, hoặc đang nói chuyện, hoặc đang chạy, đều đang đưa lưng về phía cửa chùa, ở tại chỗ không nhúc nhích.
Bị điểm huyệt rồi!
Nhất Trần cũng là cao thủ tinh thông điểm huyệt, tự nhiên có thể nhìn ra tình huống như thế là trạng thái sau khi bị điểm huyệt.
Những loại người gì có thể làm được như vậy, liên tục điểm huyệt chế ngự mười tám cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ này, thậm chí Hậu Thiên viên mãn, hơn nữa còn không làm cho đối phương phát hiện?
Bởi vì Nhất Trần nhìn ra những người này đều không có quay đầu, nói cách khác, đều là bị điểm huyệt dưới tình huống không phòng bị.
Thân là cao thủ Tiên Thiên Nhất Trần cũng không thể tưởng tượng được người nào có thể làm được chuyện này.
Có lẽ phương trượng có thể, nhưng phương trượng một mực không rời đi, vậy thì là ai?
Là Vô Danh trưởng lão ư?
Nhất Trần lắc đầu một cái, nếu như Vô Danh trưởng lão có bản lĩnh này, cũng không đến nỗi bị đám mã tặc bắt giữ trong chùa như vậy.
Chẳng lẽ thật đúng như lời phương trượng, là Phật tổ phù hộ sao?
Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra kết quả, Nhất Trần chỉ có thể chuyển lực chú ý vào vấn đề thực tế trước mắt.
Nên giải quyết những mã tặc này thế nào?
Giải huyệt chắc chắn là không được, giết càng không được, dứt khoát trở về để cho phương trượng định đoạt. Lão còn chưa kịp trở về, bên trong chùa Tuệ Vô dẫn theo một đám hòa thượng đi ra, sau khi thấy Nhất Trần bèn nói:
- Nhất Trần sự thúc, phương trượng bảo chúng ta đem những mã tặc này tới Phương trượng viện.
Đám hòa thượng này chia ra hai người khiêng một tên mã tặc, dời tất cả mười tám tên mã tặc lúc này ngay đơ như tượng gỗ tới thiền phòng Hoắc Nguyên Chân trong Phương trượng viện.
Bên trong phòng đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bánh bao, cháo, cải trắng xào cải, đậu hủ ma bà, khoai tây, canh nấm tuyết vân vân, nhiều vô số bày trên hai cái bàn.
Một mình Hoắc Nguyên Chân đang ở trong phòng, chờ sau khi mười tám tên mã tặc được chuyển vào phòng, bèn bảo mọi người lui ra ngoài.
- Các vị thí chủ, rất nhanh huyệt đạo các ngươi sẽ tự động giải khai, ngựa các người được cột trước cửa chùa, ăn cơm trên bàn đi. Sau khi ăn xong tới chủ điện tìm bần tăng lấy chút tiền bạc, sau này thiếu cái gì cứ việc tới Thiếu Lâm, chớ nên đi quấy nhiễu dân chúng.
Nói xong những lời này, Hoắc Nguyên Chân xoay người rời khỏi phòng, trở lại chủ điện.
Hoắc Nguyên Chân rời đi một hồi, quả nhiên thân thể những người này mềm nhũn, huyệt đạo tự giải, khôi phục năng lực hành động.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Trước tiên những người này cũng không ăn ngay tức khắc, mà là nhất tề nhìn về phía lão Đại, bọn họ có quá nhiều nghi hoặc cần giải thích.
- Đại ca, theo huynh người điểm huyệt đạo chúng ta là lão hòa thượng kia hay là phương trượng này?
Lão Đại trầm ngâm một chút:
- Ta đoán là phương trượng, nhưng nhất định lão hòa thượng cũng có võ công, bất quá hắn cũng không cao đến mức này. Mọi người cũng đã nhìn thấy khinh công của phương trượng kia, cũng chỉ có khinh công bậc này mới có thể điểm huyệt chúng ta trong thời gian ngắn như vậy.
Những mã tặc này rối rít gật đầu, phương trượng này khắp nơi lộ ra vẻ thần bí, mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng lại có cảm giác như cao nhân ẩn thế, khiến cho người ta không thể sinh ra lòng đối kháng được.
- Vậy chúng ta có ăn những thức ăn này không?
- Đương nhiên là ăn, chẳng lẽ chờ chết đói hay sao?
Mười tám người chia làm hai bàn, đồng thời khởi động, nhanh như gió cuốn mây bay quét sạch thức ăn trên bàn, bụng ai nấy tròn căng.
Ăn no, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết kế tiếp nên làm thế nào.
Đi thì không có tiền, đi ra ngoài sẽ tiếp tục bị đói, lưu lại không có cớ, người ta không thể nào nuôi ăn mười mấy người mình mãi được.
- Đại ca, không phải là phương trượng kia đã nói, sau khi chúng ta ăn xong có thể đi tìm hắn lấy chút tiền sao. Hiện tại chúng ta đi lấy đi, chờ sau này có tiền, chúng ta sẽ trả lại cho hắn.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân đối xử với mấy mã tặc này không tệ, nhưng bấy nhiều còn chưa đủ để cho bọn họ sinh lòng xuất gia, lão Đại gật đầu một cái:
- Vậy chúng ta cùng đi.
- Được.
Mười tám mã tặc rầm rộ đi tới chủ điện.
Vào nơi này, bên trong phòng nhang khối lượn quanh, mùi hương thơm ngát, khắp nơi có vẻ yên tĩnh tường hòa, cho dù là những mã tặc này cũng khá được cảm thấy lòng mình thanh tĩnh lại.
Nói thế nào phương trượng này cũng đối xử với bọn họ không tệ, đám mã tặc vẫn có hơi tôn kính, bước chân rón rén tiến về phía phòng của Hoắc Nguyên Chân.
Đi tới cửa, nghe thấy bên trong có người nói chuyện, dường như là đang nói về mình. Lão Đại vội vàng dừng lại, ra hiệu cho mọi người chớ có lên tiếng, nghe thử bên trong nói gì.
Chỉ nghe hòa thượng Nhất Trần kia lên tiếng nói:
- Phương trượng, sư đệ có chuyện không hiểu muốn thỉnh giáo huynh.
- Chúng ta là sư huynh đệ, không cần khách sáo, cứ nói đừng ngại.
- Huynh đối xử tử tế với đám mã tặc kia như vậy, dường như đang gieo hạt giống thiện lương vào lòng bọn họ. Nhưng rốt cục bọn họ vẫn là mã tặc, cho dù là hạt giống huynh gieo nhiều tới mức nào chỉ sợ cũng khó mà dẫn dắt bọn họ hướng thiện, sư đệ sợ hết thảy những gì huynh làm chỉ là phí công vô ích mà thôi.
Bên ngoài những mã tặc này nghe vậy, trong lòng có chút căm tức, thầm nghĩ chẳng lẽ chúng ta khó dạy như thế sao? Chúng ta không phải là người xấu tới mức thập ác bất xá kia mà...
Bên trong phòng vang lên thanh âm phương trượng kia:
- Lời này của đệ sai rồi, gieo rắc thiện niệm quả thật giống như gieo hạt giống, không thể gấp, không thể nôn nóng, do duyên mà dạy, tùy thời.
- Sư huynh, gieo hạt giống cũng không phải dễ dàng như vậy, mã tặc tự nhiên có lý luận của bọn họ, huynh gieo hạt giống như vậy đầu tiên sẽ có một phần bị lý luận bọn họ bài bác, giống như bị gió thổi bay đi.
Đám mã tặc vểnh tai lắng nghe, thì ra cảm giác không được người tin tưởng lại khó chịu như vậy.
- Ai ai cũng có tư tưởng, có quan điểm, trải qua thời gian khảo nghiệm mới là chính xác, bần tăng cũng không thể nói lý niệm của mình nhất định là chính xác. Cũng giống như hạt giống, đệ không thể nào bảo đảm hạt nào gieo xuống cũng sẽ nảy mầm, nếu bị gió thổi đi sẽ không còn, gieo xuống cũng không thể nảy mầm, tùy tính.
Nghe thấy lời của phương trượng, đám mã tặc đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, thì ra được người hiểu và tin tưởng là một chuyện làm cho người ta vui vẻ như vậy.
- Nhưng sự đệ sợ cho dù bọn họ đón nhận lý niệm của huynh cũng sẽ có quan điểm bất đồng, giống như gieo hạt giống xuống khó lòng tránh khỏi bị chim ăn, cuối cùng cũng không thể nào hòa nhập được với tinh thần Thiếu Lâm ta.
- Sợ cái gì, Phật môn ta rộng lớn, giáo nghĩa tinh thâm, không lý giải được lý niệm này, vậy sẽ có thể lý giải được lý niệm kia. Người ta có từng trải khác nhau, tao ngộ tự nhiên cũng khác nhau, hạt giống gieo xuống rất nhiều, chim có thể ăn được bao nhiêu, tùy ngộ.
Lão Đại ở phòng ngoài, hít sâu một hơi khí lạnh. Lời của phương trượng này đâu đâu cũng ẩn chứa thiền cơ, đâu đâu cũng tỏ ra khoan dung hòa ái. Độ lượng bao dung như vậy, vì sao nghe lời hắn lại có cảm giác như đang ở bên cạnh phụ mẫu?
Dường như hòa thượng Nhất Trần đáng ghét này còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói:
- Những Thiếu Lâm ta là môn phái giang hồ, sư huynh không sợ bọn họ ngày sau tiếp xúc giang hồ, bị nhiễm phù hoa nơi trần thế, giống như hạt giống gieo xuống bị nước mưa tẩy rửa, bất cứ lúc nào cũng có thể trôi mất hay sao?
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Chỉ cần trong lòng có Phật là tốt rồi, Phật tâm kiên định, tự nhiên không sợ những chuyện khác, nước mưa tẩy rửa cũng không sao, tới chỗ nào cũng có thể nảy mầm, tùy duyên.
Những mã tặc ngoài phòng nghe xong lời của phương trượng đều nhất tề nhìn về phía lão Đại, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bọn họ được người khác hiểu và tin tưởng như vậy, giờ khắc này, bọn họ có cùng chung tâm tư.
Nhất Trần kia tựa hồ còn muốn nói gì đó, những mã tặc này cũng không chịu được nữa, Nhất Trần này năm lần bảy lượt chọc phá như vậy. Rốt cục bọn họ tiến vào phòng Hoắc Nguyên Chân, đồng loạt quỳ sụp xuống nói với hắn:
- Phương trượng, huynh đệ chúng ta đã nghĩ xong, bằng lòng ở lại Thiếu Lâm xuất gia làm tăng, tiếp nhận ngài dạy bảo.
Sau khi nói xong, những người này nhất tề phát ra ánh mắt khiêu khích đối với Nhất Trần.
Nhất Trần chợt đứng lên, nói với bọn họ:
- Các ngươi là mã tặc, lại bằng lòng làm hòa thượng sao?
Hoắc Nguyên Chân ngồi ở bồ đoàn, ngón tay như niêm hoa, khẽ cười nói:
- Lòng người hướng thiện chính là hợp lý, ta cảm thấy hẳn nên như vậy, tùy hỉ!
Vốn là đám võ tăng Thiếu Lâm có chút xem thường những hòa thượng mới gia nhập này.
Ngày hôm qua còn là mã tặc, hôm nay cạo đầu trọc, thụ giới là trở thành hòa thượng, thân phận chuyển đổi quá nhanh khiến cho bọn họ có chút không tiếp thụ nổi.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã bị võ công của mười tám người mới gia nhập này làm cho khâm phục.
Đao thương bất nhập.
Mười tám cái đầu trọc xếp thành một hàng, tối thiểu cũng là cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ, thân trên để trần, mặc cho người khác tấn công.
Chỉ cần không phải cấp bậc như Tuệ Vô ra chiêu, hoặc là trời sinh cự lực như Tuệ Ngưu ra chiêu, quyền cước đao côn của những người khác chỉ như thọc lét gãi ngứa bọn họ.
May là bọn họ còn chưa tới Tiên Thiên, sau khi bọn họ tiến vào Tiên Thiên, nội lực chân khí tự động tuần hoàn, e rằng tất cả công kích của Hậu Thiên trở xuống sẽ không có hiệu quả.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |