← Ch.143 | Ch.145 → |
- Tiểu Hoàn, con đang làm gì vậy? Tại sao còn chưa giải quyết hòa thượng này?
Hoa Vô Kỵ xông tới, vừa thấy chẳng những Hoa Tiểu Hoàn không có đối phó hòa thượng kia, hơn nữa ngón tay còn có máu tươi rỉ ra, không khỏi giận dữ nói:
- Giỏi cho con lừa trọc, dám đả thương con gái ta!
Nói xong Hoa Vô Kỵ xắn tay áo chuẩn bị xông lên, Hoa Tiểu Hoàn lại ngăn trước mặt y lần nữa:
- Phụ thân, phương trượng chính là Thuần Dương chi thể.
Hoa Vô Kỵ lập tức ngẩn người ra:
- Tiểu Hoàn, nhưng hắn là hòa thượng...
- Nữ nhi còn muốn sống tiếp.
Hoa Tiểu Hoàn không nhường đường, cứ ngăn trở trước mặt Hoa Vô Kỵ như vậy, rất rõ ràng cho thấy sẽ không để phụ thân mình làm tổn thương Hoắc Nguyên Chân.
Hơn nữa trong lòng nàng, cho là Hoa Vô Kỵ chỉ sợ cũng không làm tổn thương được hòa thượng này, Kim Cương Bất Hoại thân, không phải ai cũng có thể phá được.
Lúc này, Chu Tần cũng từ bên ngoài xông vào, mắt hư của lão trông như mắt gấu trúc.
Sau khi vào phòng Chu Tần liền cười như điện:
- Ha ha, Hoa Vô Kỵ, ngươi chạy đi đâu vậy, cho là đánh trúng mắt lão phu sẽ vô sự sao?
Hoa Vô Kỵ lấy tay ôm ngực:
- Lão thất phu Chu Tần, nếu không phải là đánh lầm con mắt hư của lão, chưa chắc lão có thể thắng ta.
- Ai bảo người ngu xuẩn như vậy, biết rất rõ ràng con mắt này của lão phu là mù, ngươi còn đánh vào đó, đối với lão phu căn bản là không có ảnh hưởng, hiện tại ngươi còn gì để nói?
- Tiểu Hoàn, mau lên, giúp cha giết chết con hổ độc nhãn này!
Hoa Tiểu Hoàn do dự một chút, quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái.
- Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Nữ thí chủ, muốn hóa giải khí Thuần Âm của nàng, đầu tiên nàng sẽ phải bỏ đi cừu hận trong lòng cùng ý niệm chém giết, tiếp tục tranh dũng đấu cường đối với nàng chỉ có trăm hại mà không một lợi!
Hoa Tiểu Hoàn gật đầu một cái, nói với Hoa Vô Kỵ:
- Cha, nữ nhi không muốn tham gia tranh đấu của người nữa, chuyện của phụ thân, phụ thân hãy tự giải quyết đi.
Lúc này bên ngoài truyền tới một tiếng kêu quái gở, chỉ nghe Trịnh Cửu Công quát to một tiếng:
- Cáp Mộ Thần Công thức thứ chín, Cáp Mô Đặng Thối Nhi! Gia tốc!
Rất nhanh thanh âm của La Thái Y cũng truyền vào:
- Hay cho một chiêu Cáp Mô Đặng Thối Nhi, coi như lão chạy nhanh.
Nghe thấy những lời này, người bên trong phòng đều biết, sợ rằng lần chiến đấu này đã kết thúc.
Hoa Vô Kỵ có chuẩn bị mà đến, lại không nghĩ rằng phe Ma giáo mời phương trượng Thiếu Lâm tới giúp một tay. Mặc dù phương trượng này từ đầu đến cuối cũng không xuất thủ, nhưng lại làm cho phe mình mất đi cao thủ chiến lực mạnh nhất là Hoa Tiểu Hoàn này.
Như thế lực lượng trở nên mất thăng bằng, thất bại chính là chuyện hợp tình hợp lý.
La Thái Y xuất hiện ở cửa sổ, sau khi liếc mắt nhìn qua cũng không đi vào, mà là trực tiếp đi tới đại sảnh, bên trong đại sảnh Ma giáo đã rơi vào thế hạ phong tuyệt đối. Dù sao ba người Tư Mã Lãng, Sơn Mộc cùng với Cung Quý Lương cũng là cảnh giới Tiên Thiên, Ma giáo không ai có thể ngăn nổi.
La Thái Y đi ra ngoài chốc lát, phía đại sảnh liền truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết, hẳn là của Tư Mã Lãng cùng Sơn Mộc.
Đến lúc này, Hoa Vô Kỵ biết rõ đại thế đã mất.
Lần trước sau khi bị Ma giáo đánh lén, thanh thế Thiên Đạo Minh đã không bằng lúc trước, lần này đã là xuất hết tinh nhuệ ra, nhưng không nghĩ tới lại bị thương nặng, cho dù đi về cũng chỉ có đường giải tán mà thôi.
- Tiểu Hoàn, con làm cho phụ thân quá mức thất vọng!
Ánh mắt Hoa Vô Kỵ vô cùng âm lãnh, nhìn về phía nữ nhi mình cũng không có chút tình cảm thương yêu nào.
Hoa Tiểu Hoàn ngậm miệng không nói.
- Hoa Vô Kỵ, Thiên Đạo Minh người đã xong đời, hay là ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi thôi!
Chu Tần chậm rãi tiến lên, lúc này Hoa Vô Kỵ đã không còn bao nhiêu năng lực chống cự.
- Ha ha! Các ngươi muốn giết ta, không có dễ dàng như vậy!
Hoa Vô Kỵ cười to mấy tiếng như đã hóa điên:
- Nữ sinh hướng ngoại, không dựa vào được, người ta chỉ có thể dựa vào mình! Nếu các ngươi ép ta đến mức này, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ trở lại, giết sạch hết thảy bọn ngươi!
Ống tay áo y vung lên, đột nhiên một cỗ huyết quang phóng vút lên cao, Hoa Vô Kỵ hóa thành một đạo hồng ảnh, trực tiếp xuyên cửa sổ mà ra.
Chu Tần muốn ngăn trở lại bị đánh bay, miệng phun máu tươi, bị thương không nhę.
- Đây là Ma công gì vậy?
Sau khi Chu Tần ngã xuống đất, sắc mặt đại biến, tựa hồ thủ đoạn mà Hoa Vô Kỵ vừa thi triển có lại lịch rất lớn.
- A Di Đà Phật, La thí chủ không cần tiến nữa, hiện tại Thiên Đạo Minh đã tổn thương nguyên khí nặng nề. Hoa Vô Kỵ đã trốn đi xa, chỉ sợ rất nhanh Thiên Đạo Minh sẽ phải giải tán, ắt hẳn bần tăng sẽ không gặp nguy hiểm gì trên đường trở về.
La Thái Y gật đầu một cái, đứng ở cửa khách sạn.
Lần này Thiên Đạo Minh tới tập kích cũng làm cho phân đà Thánh Hỏa giáo tổn thất không nhỏ, cần phải nghỉ ngơi và hồi phục một phen.
Bất quá hết thảy chuyện này đều xứng đáng, Thiên Đạo Minh không còn uy hiếp gì được nữa, Thanh Hỏa giáo có thể phát triển không cố kỵ chút nào ở Hà Nam.
- Hoa Tiểu Hoàn kia... đã đi rồi sao?
- Đúng vậy, nàng phải đi về Tung Sơn phái dọn dẹp một chút, quả thật Thuần Âm chi thể của Hoa cô nương khó có thể chữa trị. Nhưng nếu bần tăng đã gặp, vậy phải hết sức thử một phen để giải khổ nạn cho người khác.
- Ngươi cũng có lòng tốt...
- Bần tăng làm như vậy cũng là tăng thêm một ít công đức phúc báo vì mình thôi, không có vấn đề có lòng tốt hay không.
La Thái Y không nói gì, Hoắc Nguyên Chân cũng hồi lâu không nói. Tối hôm qua Hoa Vô Kỵ bị thương trốn đi xa, đạo huyết quang kia làm cho trong lòng mọi người đều như bị một khối đá lớn đè ép, chỉ bất quá cũng không ai nói ra.
Một lát sau, Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn đại kỳ treo ở cửa khách sạn:
- Trải qua một trận đánh này, thanh thế phân đà quý giáo đại chấn, từ đó về sau cá nhảy Long Môn, bần tăng thấy cũng nên sửa lại tên khách sạn này một chút....
- Ý của phương trượng muốn sửa như thế nào?
- Long Quan không ổn, gọi là Long Môn khách sạn đi.
La Thái Y lẩm bẩm mấy câu, sau đó quay đầu vào trong khách sạn nói:
- Bây đầu, tháo lá cờ này xuống cho ta, dựa theo ý phương trượng Đại sư, từ nay nơi này sẽ gọi là Long Môn khách sạn.
Hoắc Nguyên Chân cỡi ngựa thật mau, trên đường trở về đã đuổi kịp đoàn xe vận chuyển lương thực của mình.
Đoàn xe này lên đường từ Lạc Dương, đi tới núi Thiếu Thất, hôm nay đã đi được hơn hai ngày, sáng sớm ngày mai là có thể tới núi Thiếu Thất.
Hoắc Nguyên Chân đuổi theo đoàn xe vận lương, xem xét sơ qua một chút số lương thực này.
Ước chừng một trăm xe, tựa như một con rồng dài ở trên đường.
Thật ra thì lương thực chuyến này vận chuyển trị giá một số bạc không nhỏ, bất quá nếu là Ma giáo tính tiền, Hoắc Nguyên Chân cũng không ngại.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân vô cùng coi trọng số lượng thực này, nếu như chiến tranh xảy ra, không bao lâu nữa là mùa Xuân, như vậy vụ trồng trọt mùa Xuân cũng không cần nghĩ tới, đến khi đó lương thực sẽ trở nên quý báu.
Mặc dù một trăm xe này nhìn như không ít, nhưng hắn cho là bấy nhiêu vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.
Đích thân áp vận số lượng thức này một mạch trở về núi Thiếu Thất, kéo từ sơn đạo mới mở một mạch đến đỉnh núi, các hòa thượng của Thiếu Lâm tự đều đi ra giúp một tay.
Một trăm xe lương thực dỡ xuống, chất đống ở Phương Thượng viện phía sau Thiếu Lâm tự.
Bọn Nhất Trần thấy Hoắc Nguyên Chân trở lại không tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại ngạc nhiên về số lượng thực này.
- Phương trượng, nhiều lượng thực như vậy, mùa Đông năm nay Thiếu Lâm chúng ta muốn ăn hết sợ rằng có chút khó khăn.
Kẻ nói lời này là Tuệ Nhất, hiện tại mười tám người bọn họ đã được mọi người Thiếu Lâm tán đồng, có bản lĩnh, tính tình không xấu, mới vừa rồi làm việc mười tám người bọn họ cũng là chủ lực.
Nghe thấy lời của Tuệ Nhất, Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn một chút, mười tám người này cộng thêm thùng cơm siêu cấp Tuệ Ngưu kia, sắc mặt những người này ngưng trọng, nhìn lương thực chất đống như núi, tựa hồ cảm thấy trách nhiệm trọng đại của mình.
Hoắc Nguyên Chân không thèm để ý tới những kẻ suốt ngày chỉ lo ăn này, gọi tất cả hòa thượng hàng chữ Nhất tới Phương Thượng viện của mình.
Sau khi ngồi xuống trong đại sảnh, Hoắc Nguyên Chân nhìn mọi người một lượt:
- Các vị sư đệ, phải chăng là có nghi vấn?
Nhất Trần nói đầu tiên:
- Có chút nghi vấn, bất quá mọi người ít nhiều gì cũng đoán được một chút tâm tư của phương trượng.
- Vậy thì tốt, hiện tại đã tiến vào tháng Mười Hai, mùa Đông này còn có bốn tháng sẽ qua đi, đến lúc đó chiến tranh rất có thể bộc phát, đến lúc đó mọi người cũng có thể tưởng tượng, bao nhiêu người sẽ phải chịu mối họa chiến tranh. Chuyện này chúng ta không thể không đề phòng trước, cho nên bần tăng cho là số lương thực này vẫn còn xa không đủ.
Tất cả mọi người rối rít gật đầu, nếu quả thật như Hoắc Nguyên Chân nói, như y sợ rằng nhiều lượng thực hơn nữa cũng ăn sạch.
- Nhất Không sư đệ, Thiếu Lâm chúng ta còn có bao nhiêu tiền?
Nhất Không này đã từng là sư huynh, hôm nay thành sư đệ, đứng lên nói:
- Phương trượng, trước đó vài ngày, chúng ta còn có đến gần hai mươi vạn lượng bạc, nhưng đầu tiên là trả lại món nợ cho tiền trang, sau lại làm rất nhiều cung tên vũ khí, sau nữa chính là mua ngựa, xây dựng đường núi. À, còn có may y phục... bao nhiêu khoản như vậy cộng lại, đã chi ra mười mấy vạn lượng, hiện tại chúng ta chỉ còn hơn ba vạn mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Số tiền này bây giờ không thể làm chuyện khác, dùng hết để mua lương thực. Bắt đầu ngày mai, tất cả võ tăng Thiếu Lâm xuống núi hết, đi liên lạc thu mua lương thực, chiến mã vừa mua cũng tạm thời dùng để kéo xe.
Các hòa thượng gật đầu đáp ứng.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, bấy nhiêu vẫn còn chưa đủ, hắn còn muốn đi các tiền trang lớn một chuyến, tranh thủ vay mượn một ít ngân lượng, tận lực tích trữ lương thực thật nhiều, để phòng bất cứ tình huống nào.
Hành động vay mượn của Hoắc Nguyên Chân rất thuận lợi, hôm nay Thiếu Lâm tự đã là đệ nhất đại phái trong phạm vi trăm dặm, phương trượng Nhất Giới càng giống như Vạn gia sinh Phật, không ai cho là hắn sẽ giật nợ.
Khoan nói đến chuyện khác, chỉ là tiền hương hoa Thiếu Lâm tự mỗi ngày cũng có ít nhất trên trăm lượng. Nếu như tiết trời tốt, thậm chí một ngày có thể nhận được gần ngàn lượng tiền hương hoa, đã hoàn toàn trở thành đại tự quy mô lớn.
Tiền Đức Lộc ở Lục Dã trấn cho Hoắc Nguyên Chân vay ba vạn lượng. Mà Triệu Vô Cực Đăng Phong tiền trang càng khẳng khái ủng hộ, một lần cho Hoắc Nguyên Chân mượn mười vạn lượng bạc trắng.
Thậm chí Triệu Vô Cực còn nói, nếu như phương trượng Nhất Giới còn cần ngân lượng, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm y, y còn có thể liên lạc chưởng quỹ những tiền trang khác gặp mặt cùng phương trượng.
Hoắc Nguyên Chân bày tỏ cảm tạ chuyện này, nhưng trước mắt xem ra, dường như số tiền này cũng đã đủ.
Sau khi tiền bạc tới tay, hành động đại thu mua lương thực của Thiếu Lâm tự lại bắt đầu.
Đám võ tăng thi nhau thắng ngựa của mình vào xe, bôn ba khắp các thành trấn lớn.
Bắt đầu từ Đăng Phong huyện mãi cho đến khu vực phủ Trịnh Châu, cơ hồ bất cứ huyện thành nào cũng thấy bóng dáng của đệ tử Thiếu Lâm.
Cứ hai võ tăng dẫn theo một văn tăng đi trên một chiếc xe ngựa lớn do song mã kéo. Văn tăng phụ trách ghi chép sổ sách, trông coi tiền tài, võ tăng phụ trách chuyên chở lương thực, sau khi thu mua đầy một xe, lập tức trở về Thiếu Lâm tự.
Bạch mã mà Hoắc Nguyên Chân quay trúng trong Hệ Thống thật là tội nghiệp, trở thành chủ lực kéo xe. Hơn nữa còn canh giữ ở trên núi Thiếu Thất, bất cứ xe nào không lên núi nổi, nhất định nó phải chạy tới tiếp viện.
Nếu như Hệ Thống có linh tính, biết bạch mã sinh ra có kết quả này, có lẽ nói gì cũng sẽ không để cho Hoắc Nguyên Chân quay trúng nó.
Những hòa thượng này nhằm vào mục tiêu chủ yếu không phải là dân chúng bình thường, mà là những thương nhân buôn bán lương thực hoặc là đại hộ.
Trong thời gian này, ở những đại hộ hay nhà của các thương nhân buôn bán lương thực, các loại lương thực đều chất đống như núi, rất nhiều người đều hy vọng có thể biến lương thực thành ngân lượng, Thiếu Lâm xuất hiện vô cùng đúng lúc.
Thậm chí một lần thu mua một nhà kia đến ba mươi xe gạo, khiến cho người ta hết sức mừng rỡ.
Kế hoạch thu mua tiến hành rất thuận lợi, trừ một ít nhà có tầm nhìn xa không chịu bán ra, tất cả số người còn lại đều bằng lòng bán đi lương thực dư thừa.
Ngày thứ nhất đã có hơn tám mươi xe lương thực được vận chuyển trở về núi Thiếu Thất.
Ngày thứ hai, bảy mươi lăm xe lương thực lại được vận chuyển trở về.
Mà vào ngày thứ ba thu mua lương thực, rốt cục nghênh đón một ngọn núi nhỏ. Hơn một trăm bốn mươi xe lương thực được vận chuyển trở lại sau khi tiêu hao vô số ngân lượng.
Phía sau Phương Trượng viện của Hoắc Nguyên Chân được xây dựng một kho lương khổng lồ tạm thời, chu vi trăm thước, toàn bộ là do cây con làm thành, trên trải chiếu cỏ.
Kho lương nhìn qua hết sức khổng lồ, cũng đang dần dần bị lấp đầy.
Hành động thu mua tiến hành tới ngày thứ chín, tốc độ mới coi như chậm lại một chút.
Giai đoạn đầu thu mua toàn là lương thực tinh phẩm, thấy tới hiện tại thu mua cũng đã được một số đáng kể, Hoắc Nguyên Chân lại đổi sang thu mua lương thực thô. Dù sao bây giờ là mùa Đông, cũng không cần lo lắng lương thực hư hỏng, chỉ cần có thể ăn được là được.
Số ngân lượng còn lại không nhiều lắm lại chảy ra ngoài.
Đến khi Hoắc Nguyên Chân tiêu sạch mười mấy vạn lượng bạc, đã là trung tuần tháng Mười Hai.
Đối với hành động Thiếu Lâm thu mua lương thực, người xung quanh đưa ra rất nhiều giả thuyết.
Rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái, bây giờ là tiết nông nhàn, rất nhiều người trong nhà đều có dư lương thực. Bất quá đa số lượng thực đều tập trung ở trong tay thương nhân, giá cả chắc chắn sẽ không thấp, nhưng Thiếu Lâm tự lại cố tình mua lương thực vào lúc này, khiến cho người ta không hiểu vì sao.
← Ch. 143 | Ch. 145 → |