← Ch.152 | Ch.154 → |
Đứng trên bậc thang cao, Hoắc Nguyên Chân nhìn Trịnh Cửu Công phía dưới, mặc dù hiện tại nội lực của mình cơ bản tiêu hao sạch sẽ, nhưng cũng không sợ người này, bởi vì trợ thủ đã tới, còn dám động thủ mình sẽ lệnh cho đệ tử quần đấu.
- Phương trượng, Trịnh mỗ đã thua rồi, nhưng là thua hồ đồ, có thể nói cho Trịnh mỗ vừa rồi người ở trước mắt ta kêu ra chữ kia là chữ gì hay không? Ngươi kêu quá lớn tiếng, ta nghe không rõ, cũng không biết viết, ngươi nói cho ta biết, ta cũng biết ta thua bởi chữ gì.
Hoắc Nguyên Chân không thèm để ý tới Trịnh Cửu Công nữa, mang theo Tứ Tiểu Danh Kiếm quay về Thiếu Lâm.
Đã giằng co hơn nửa đêm, sau khi trở về Hoắc Nguyên Chân để cho mấy người đi Thiên Điện nghỉ ngơi, thuận tiện cho bọn họ một ít kim sang dược, khi chiến đấu với mình mấy người này đều bị thương nhẹ, chẳng qua đều không nặng.
Tứ Tiểu Danh Kiếm đã đi Thiên Điện, Hoắc Nguyên Chân lại trở về trong gian phòng của mình, vội vàng tu luyện khôi phục nội lực.
Chữ thứ tư của Lục Tự Đại Minh Chú này vẫn không thể khinh suất sử dụng, không ngờ hai loại nội công mình tu luyện sử dụng một lần đã tiêu hao tám phần, nếu như chỉ tu luyện một loại, như vậy chỉ sợ lần này đã tán công rồi.
Chẳng qua chữ thứ tư này đã có uy lực như vậy, làm cho Hoắc Nguyên Chân có kỳ vọng càng lớn đối với hai chữ phía sau.
Tu luyện một mạch đến khi trời sáng, Hoắc Nguyên Chân cuối cùng khôi phục nội lực, Tứ Tiểu Danh Kiếm cũng chữa thương xong.
Lần này bọn họ không có ý niệm chạy trốn, mà ngoan ngoãn đi tới gian phòng của Hoắc Nguyên Chân.
- Bốn vị thí chủ ngồi đi.
Nhìn thấy bốn người ngồi xong, Hoắc Nguyên Chân hỏi:
- Bốn vị hôm nay có thể nói tường tận nội dung của chuyện này cho bần tăng nghe được không?
Trang Cầm lên tiếng đầu tiên:
- Vậy do Trang mỗ nói cho Đại sư nghe đi.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, hai tay để lên trên đùi, con mắt khép hờ, làm ra dáng vẻ đả tọa ngũ tâm hướng thiện.
Trang Cầm nói:
- Chuyện là như vậy, năm đó Ma giáo của Đinh Bất Nhị cũng có rất nhiều cao thủ, giống như Ma giáo của Mạc Thiên Tà hiện tại có Tả Hữu Tôn Giả, có Tam Trưởng Lão, có Tứ Đại Pháp Vương. Thời kỳ Ma giáo của Đinh Bất Nhị, thủ hạ lợi hại nhất cũng là chín người, có Tăng Đạo Ni, có Song Kiếm, có Tứ Tuyệt.
Lúc này Hà Viễn mở miệng bổ sung:
- Tứ Tuyệt phân biệt là Đông Hiền Chu Cẩn, Tây Cuồng Mã Chấn Tây, Nam Hiệp Khổng Hoàn, Bắc Thánh Vương Ma, chẳng qua hiện tại Khổng Hoàn và Vương Ma cũng không cần nói nữa, hai lão gia hỏa này và Bất Tử Đạo Nhân cùng xuất sơn, trong một trận chiến của ba mươi năm trước, hai người này đã táng mạng núi Thiếu Thất.
Hoắc Nguyên Chân chỉ là nghe nói, không có mở miệng hỏi thăm, mắt hơi nhắm.
Lúc này Thượng Minh cũng nói:
- Ngoài ra còn có Tả Hữu Kiếm Si, huynh đệ Lý gia, người ta gọi là Dật Phong Lưu Vân Song Kiếm, hai người bọn họ đoạt được chân truyền của Đinh Bất Nhị, tu luyện chính là kiếm quyết Độc Cô Cửu Kiếm, uy lực vô cùng. Cho nên trong chín đại cao thủ thủ hạ của Đinh Bất Nhị, Tả Hữu Kiếm Si mới là võ công lợi hại nhất, chẳng qua chỉ là từ khi Đinh Bất Nhị biến mất Tử Hữu Kiếm Si cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Sài Nhàn lại nói:
- Trước khi Đinh Bất Nhị biến mất từng lưu lại một tấm bản đồ, chính là Thiên Tàm Ti, Đinh Bất Nhị dùng tay rạch một cái đã chia tấm bản đồ này thành chín phần, sau đó phân biệt giao cho chín thủ hạ, nói cho bọn họ biết. Đại ca, ngươi nhớ rõ, ngươi nói cho Đại sư lúc ấy Đinh Bất Nhị đã nói gì?
Trang Cầm nói:
- Ta cũng nghe nói mà thôi, nghe nói Đinh Bất Nhị nói, tấm Thiên Tàm Ti đồ này của ta hôm nay chia làm chín phần phân cho các người, trong mỗi một phần đều đơn độc ghi lại một loại võ công của ta, mà chín phần hợp nhất lại là một tấm địa đồ, tìm được địa điểm ghi chú trên bản đồ thì có thể đoạt được toàn bộ truyền thừa của ta.
- Sau khi phân chia địa đồ cho chín người, Đinh Bất Nhị nghiêm lệnh cho bạn họ không được tự ý ráp bản đồ lại, nếu không mình nhất định giết chết, bằng vào uy thế của Đinh Bất Nhị, lời nói của hắn không ai dám vi phạm. Chín người mỗi người đều mang theo một phần tàn đồ Thiên Tàm Ti, mãi cho đến khi Định Bất Nhị biến mất cũng không ai dám tổ hợp tàn đồ lại.
- Mãi cho đến hơn ba mươi năm trước, trong một trận chiến trên núi Thiếu Thất, Khổng Hoàn và Vương Ma thân tử, thi thể của hai người bọn họ sau đó bị người tìm được, thế nhưng lại không có tìm được tàn đồ, hiển nhiên là đã bị người lấy đi.
Hoắc Nguyên Chân cuối cùng đã mở mắt:
- Vậy các ngươi tới đây làm gì?
Trang Cầm vội vàng nói:
- Trước đây một thời gian, Giang Nam đã xuất hiện một tin tức, có một lão nhân là bạn tốt của Hoa Vô Kỵ. Lão nhân này thích rượu ngon, hơn nữa tinh thông y thuật, trong một lần say rượu hắn nói với mấy huynh đệ chúng ta, nói hắn chữa thương cho Hoa Vô Kỵ, trong lúc Hoa Vô Kỵ mê sảng nói ra, hắn đã tìm được một trong hai phần Huyết Ma tàn đồ của Tung Sơn, dường như một phần khác nằm trong tay bằng hữu hay là minh hữu của hắn ở Hà Nam.
Nghe Trang Cầm nói xong, Hoắc Nguyên Chân căn bản đã xác định tính chân thật của chuyện này, Hoa Vô Kỵ có Huyết Ma tàn đồ hẳn là sự thật.
Lần trước ở phân đà Ma giáo hắn cuối cùng hóa thành huyết quang mà chạy, có lẽ chính là võ công hẳn học được sau khi lấy được tàn đồ.
- Bốn người chúng ta nghe lão nhân kia nói ra tin tức này, vội vàng truy vấn, nhưng lúc đó hắn đã say rồi, ngày hôm sau khi tỉnh lại, chúng ta hỏi lại hắn liền lên tiếng phủ nhận.
Thượng Minh nói:
- Thế nhưng bốn người chúng ta nghe được rõ ràng, quyết định tới Hà Nam tìm kiếm tung tích của Huyết Ma tàn đồ, không nghĩ đến trên đường gặp phải Trịnh Cửu Công.
- Vốn là gặp phải hắn cũng không có gì, Trịnh Cửu Công cũng là nhân vật bạch đạo nổi danh của Giang Nam, không nghĩ đến lần này Tứ đệ không cẩn thận lỡ miệng, Trịnh Cửu Công lập tức sáng mắt lên, không chịu buông tha hỏi tới, đương nhiên mấy huynh đệ chúng ta không thể nói hết tình tiết của tin tức này cho hắn, kết quả xảy ra tranh chấp, chuyện sau đó phương trượng cũng đã biết rồi.
Nghe được giảng thuật của Trang Cầm, Hoắc Nguyên Chân trong lòng lại một mực tính toán, mấu chốt của chuyện này chính là tung tích của một phần Huyết Ma tàn đồ khác.
Bằng hữu hoặc là minh hữu của hắn ở Hà Nam sẽ là ai chứ.
Lựa chọn chủ yếu có hai người, một là Cái Bang, một là người Phù Tang.
Hiện tại người Phù Tang đã chết hết toàn quân, như vậy khả năng lớn nhất chính là Cái Bang.
Đương nhiên các phái khác Thiên Đạo Minh cũng có khả năng, chẳng qua Hoắc Nguyên Chân vẫn nghiêng về phía phần tàn đồ kia ở Cái Bang, ở trong tay của Cung Quý Lương.
- Đại sư, chuyện Huyết Ma cách hôm nay đã có trăm năm, người trong giang hồ ngưỡng mộ bất thế thần công của hắn, cho nên tin tức của Huyết Ma tàn đồ này nếu như truyền ra, nhất định sẽ dẫn đến một trường gió tanh mưa máu.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Mỗi một phần tàn đồ đều ghi chép một phần võ công, ai mà không muốn đoạt được. Cho nên vẫn hy vọng phương trượng Đại sự có thể bảo thủ bí mật chuyện này.
- A Di Đà Phật, điều này là tự nhiên, chẳng qua bần tăng cho là mấy vị thí chủ vẫn nên thu xếp ổn thỏa, nếu như sau khi rời khỏi Thiếu Lâm ta tiếp tục tham dự vào chuyện này, sự an toàn của mấy vị cũng là vấn đề.
Bốn người nghiên cứu một chút, Trang Cầm nói:
- Đại sư, bốn người chúng ta cũng đã nghĩ kỹ, Huyết Ma tàn đồ này không phải chúng ta có thực lực nhúng tay, nếu như tiếp tục tra xét chỉ sợ sẽ dẫn tới họa sát thân. Chúng ta đã quyết định lập tức trở về Giang Nam, sẽ không tham dự chuyện này nữa.
- Như vậy cũng tốt.
Mấy người nói xong chuyện nên nói, cuối cùng thi lễ đối với Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy bốn huynh đệ chúng ta xin cáo từ.
Sắp sửa tới năm mới, nhà nhà giăng đèn kết hoa, nam hài làm bánh pháo, nữ hài mang hoa hồng, bất kể cuộc sống trôi qua tốt hay không tốt đến ngày Tết cũng phải ra hình ra dáng một chút, người ta phải có thể diện chứ.
Bao gồm tên khất cái cũng là như vậy, phân đà của Cái Bang hôm nay cũng treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, cao tầng còn sót lại không nhiều lắm, hôm nay tụ tập ở trong phân đà thương thảo công việc.
Cung Quý Lương ngồi ở trên chủ vị có chút không yên lòng.
Hiện tại người chủ yếu phụ trách câu thông với phía dưới là Tô Xán. Tiểu tử này cơ trí, võ công không tồi, hơn nữa từ nhỏ đã là khiếu hóa tử, tính tình có thể tin được, đã là đệ nhất tâm phúc của Cung Quý Lương.
Vốn phân đà Cái Bang có sáu đại Chấp Sự, đánh một trận với Ma giáo sáu đại Chấp Sự chỉ còn lại một.
Sau khi trở về Cung Quý Lương lập tức đề bạt Tô Xán làm Chấp Sự, hôm nay trong phân đà Cái Bang chỉ còn thừa lại Tô Xán, còn có một nguyên lão Chấp Sự còn sống tên là Đặng Tù Hổ, người này nhìn qua dường như uy phong lẫm liệt, nhưng khi đánh chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Chính là bởi vì như vậy hắn mới còn sống sau trận chiến ở phân đà Ma giáo.
Hôm nay mọi người tề tụ ở phân đà, chuyện thương thảo chủ yếu chính là trong khoảng thời gian qua năm mới đến hết tháng Giêng, lần nữa khôi phục uy danh của phân đà, nếu không đến tháng Hai người tuần tra của Tổng đà xuống, phát hiện phân đà ngay cả sáu đại Chấp Sự cũng không gom góp đủ, nhất định là sẽ chất vấn.
- Hai vị, bản Đà chủ bận rộn, sự vụ gần đây lại phải tìm hiểu huyền công, nhân tuyển Chấp Sự này còn cần các người quan sát để ý nhiều hơn, tổng cộng còn có bốn vị trí, hai người các ngươi mỗi người đề cử hai người, chỉ cần phẩm hạnh vượt qua kiểm tra, bản Đà chủ đáp ứng hết thảy.
Dường như Cung Quý Lương có chuyện rất gấp phải làm, sau khi thông báo đơn giản mấy câu liền rời đi một mình.
Tô Xán vốn cũng muốn đi, Đặng Tù Hổ kia đột nhiên gọi hắn lại:
- Tô lão đệ, gấp cái gì, tới, nói chuyện với đại ca một chút.
Hắn nói như vậy, Tô Xán cũng không tiện lập tức rời đi, lại ngồi xuống.
Nhìn thấy Tô Xán không đi, Đặng Tù Hổ mở rộng miệng cười:
- Tô lão đệ, mặc dù ngươi cũng là người Đăng Phong huyện, nhưng chỉ sợ ngươi cũng không biết tính khí của Đặng lão ca. Con người của ta chính là tính cách nóng như lửa, hợp khẩu vị của lão Đặng ta cái gì cũng được, không hợp khẩu vị Thiên Vương lão tử cũng cút thật xa cho ta.
Đặng Tù Hổ nói chuyện giọng rất lớn, râu ria rậm rạp đầy mặt rung lên, giống như thật là uy mãnh.
Thời điểm hắn nói to, một ít tiểu khất cái bên cạnh đều lộ ra thần sắc sợ hãi.
Sau khi nói xong, Đặng Tù Hổ đột nhiên nhìn về phía Tô Xán:
- Tô lão đệ, hôm nay người và ta đều là Chấp Sự phân đà, nhưng dù sao đi nữa thời gian gia nhập Cái Bang ngươi còn ít, cho nên người ngươi tiến cử nhất định phải để cho Đặng lão ca kiểm tra giúp người, không thể để người không rõ thân phận xâm nhập vào trong Cái Bang chúng ta.
Tô Xán nói:
- Kiểm tra giúp thì không cần, tiểu đệ tự nhiên sẽ cẩn thận cân nhắc.
- Ài, còn từ chối cái gì với lão ca, khách sáo làm gì, lão ca nói giúp người tự nhiên là sẽ giúp ngươi. Hơn nữa sau khi lão ca nhìn kỹ, người của ngươi tiến cử tự nhiên ở trong Cái Bang sẽ an toàn, nếu không một ngày giá rét nào đó, ngộ nhỡ chết rét ở trong con hẻm nào đó thì thật không tốt.
Đặng Tù Hổ lộ ra ý uy hiếp trong lời nói, sau đó lại đến sát bên người Tô Xán:
- Tô lão đệ, ngươi cũng giống vậy, nói chuyện làm việc quá cẩn thận quá đầu óc, phong mang quá thịnh đối với người có ích lợi gì đây? Ngươi biết, phân đà chúng ta còn thiếu một phó Đà chủ, hơn nữa Đà chủ căn bản đã không quản chuyện rồi, tuy vị trí này tốt thật, nhưng làm không tốt sẽ chết người.
Đặng Tù Hổ nói xong, cười ha hả rời đi, không thèm xem Tô Xán ra gì.
Nghe những lời này của Đặng Tù Hổ, rốt cuộc Tô Xán hiểu rõ, thì ra người này là chạy vị trí phó Đà chủ của phân đà, coi mình là đối thủ cạnh tranh.
Bây giờ rất rõ ràng, hắn muốn biến Chấp Sự phân đà thành thủ hạ của hắn, trước hết nắm phân đà thực tế ở trong tay mình, dưới tình huống này, Tô Xán hắn đã trở thành đá kê chân của người ta.
Nhìn Đặng Tù Hổ rời đi, Tô Xán cũng lộ ra một tia cười lạnh, ta là đá kê chân của ngươi, sao người lại không phải là đá kê chân của ta đây?
Thế nhưng Đặng Tù Hổ là Hậu Thiên hậu kỳ, Tô Xán không đối phó nổi, nghĩ tới nghĩ lui, Tô Xán đã rời khỏi phân đà Cái Bang, một người giục ngựa chạy về phía núi Thiếu Thất.
Phương trượng nói qua, có khó khăn có thể đi tìm hắn, chỉ cần mình đến chân núi phương trượng sẽ biết.
Tô Xán ở mặt trước cưỡi ngựa rời đi, bên trong phân đà Cái Bang mấy thớt ngựa cũng rời khỏi phân đà, đám người Đặng Tù Hổ cầm cương đao theo phía sau dấu chân ngựa của Tô Xán, đuổi theo một mạch không nghỉ.
Trên Diễn Võ Trường trống trải của Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân đang dạy võ cho mười tám người Tuệ Nhất.
Đối với Thập Bát La Hán Trận này, Hoắc Nguyên Chân cực kỳ kỳ vọng, một khi trận này kết thành tuyệt đối là một đại thần công trấn tự của Thiếu Lâm tự.
Mười tám người Tuệ Nhất quả thật cũng không chịu thua kém, trong vòng một ngày đã học Thập Bát La Hán Trận có chút hình dáng, đến ngày thứ hai khi Hoắc Nguyên Chân đến dạy, phát hiện Thập Bát La Hán Trận này đã hoàn toàn có thể vận chuyển đối địch.
Đây cũng là nhờ mười tám người bọn họ, nếu như đổi thành một ít người chưa quen thuộc luyện tập, sợ rằng thời gian một tháng cũng chưa chắc có thể vận chuyển được.
Đương nhiên hiện tại vận chuyển này còn không thuần thục, vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ một ít biến hóa tinh túy.
Hoắc Nguyên Chân đã hoàn toàn nắm giữ đối với trận này, ở nơi này chỉ điểm mười tám người bọn họ tu luyện.
Khi mười tám người này tu luyện, Hoắc Nguyên Chân ra lệnh những đệ tử Thiếu Lâm khác không được tham quan, bởi vì Thập Bát La Hán Trận còn chưa thuần thục, bại lộ ra ngoài có chút không ổn.
- Phương trượng, có muốn vào trận thử một chút hay không?
Tuệ Nhất vô cùng cao hứng gọi Hoắc Nguyên Chân.
← Ch. 152 | Ch. 154 → |