← Ch.165 | Ch.167 → |
Đây cũng có nghĩa là, lần sau Hoắc Nguyên Chân quay thưởng là ngày Hai Mươi Tám tháng Hai, còn có chừng hai tháng.
Bất quá thăng cấp là chuyện tốt, Hoắc Nguyên Chân mong đợi rất lớn vào biến hóa này, để thử xem Hệ Thống có mang tới bất ngờ gì cho mình không.
Phần thưởng tới tay, nhìn hai lệnh bài xây dựng, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân thật tốt.
Trong môn phái không thể trống không, nhất định phải có kiến trúc khắp nơi, nếu không đó không phải là môn phái nữa, mà là quảng trường.
Lệnh bài xây dựng để lát nữa sẽ sử dụng, Hoắc Nguyên Chân muốn xem võ công của mình một chút.
Đầu tiên là quyển bí tịch Thiết Đương Công này, đây là một môn võ học căn bản, nhưng đến tay hắn, võ học căn bản sẽ có chỗ đại dụng. Hạ bộ là địa phương yếu ớt nhất của nam nhân, có bí tịch này tương đương với bớt đi một nhược điểm chí mạng.
Mở bí tịch Thiết Đường Công ra, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu học tập.
Sau nửa canh giờ, rốt cục hắn đã hoàn toàn lãnh hội Thiết Đương Công, luyện tập đến cảnh giới đại thành.
Sau khi luyện thành môn công phu này, Hoắc Nguyên Chân hồi lâu không nói, quả nhiên Thiết Đương công cảnh giới đỉnh phong cũng không còn nhược điểm, chỗ đó của mình đã đạt tới trình độ đao thương bất nhập
Chẳng qua là còn có những trợ giúp khác hay không, tạm thời không biết được. Mình cũng không thể nào mạo hiểm Đồng Tử Công tán công đi tìm nữ nhân kiểm tra thử một phen.
Đây cũng là một môn công pháp có thể phổ cập, luyện tập xong, Hoắc Nguyên Chân thu hồi.
Cầm đại lễ bao kia lên, cảm giác được bên trong có vài cuốn sách.
Hắn thận trọng mở ra, đầu tiên đập vào mắt là một quyển bí tịch võ công Bá Vương Trửu (trửu: khuỷu tay).
Đây cũng là một môn công phu căn bản. Trong lễ bao này có ba loại bí tịch cao trung thấp, cuốn này hẳn là bí tịch cấp thấp.
Bất quá tuy nói Bá Vương Trửu là bí tịch cấp thấp, nhưng tu luyện đến đại thành chắc chắn là sát chiêu chí mạng hạng nhất. Lúc chiến đấu cận thân, Bá Vương Trửu cảnh giới đỉnh phong phối hợp với Long Tượng Bát Nhã công tầng bảy, Hoắc Nguyên Chân có thể tưởng tượng bất kể người nào cũng không chịu nổi.
Hắn lại mất nửa canh giờ mới học xong Bá Vương Trửu này.
Sau khi luyện thành, Hoắc Nguyên Chân múa may hai khuỷu tay mình thử, bên trong ẩn chứa lực đạo ngàn cân khiến cho hắn phải âm thầm kinh hãi. Nếu như ở kiếp trước một cao thủ môn vật học được môn võ công này, tuyệt đối sẽ là quyền đàn sát thủ đệ nhất thế giới.
Hắn lại thu quyển bí tịch này vào, đây đều là tương lai của Thiếu Lâm, chờ đến khi bí tịch nhiều, có thể để cho đám võ tăng chọn lựa tu luyện, cũng từ từ tạo thành hệ thống võ công của Thiếu Lâm.
Liên tục học được hai môn võ công căn bản, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân rất tốt, lại lấy quyển bí tịch võ công thứ hai trong đại lễ bao ra.
- Trời ơi, Đại Lực Kim Cương Chưởng!
Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ trong lòng, rốt cục lấy được một môn võ học đối địch chính diện hùng mạnh.
Bấy lâu nay, một trong những vấn đề chủ yếu làm cho hắn đau đầu, chính là sức chiến đấu khi đối địch chính diện của mình không đủ.
Đại Lực Kim Cương Chưởng cùng Đại Từ Đại Bi Chưởng hắn coi như là cùng cấp bậc, nhưng lực sát thương Đại Từ Đại Bi Chưởng có hạn, thường là chỉ lấy kỹ xảo đẩy, kéo, vờn... làm chủ. Mặc dù rất thích hợp với thân phận của mình, nhưng trong cuộc chiến sinh tử lại khó có thể đưa tới hiệu quả một đòn tất sát.
Vô Tướng Kiếp Chi cố nhiên là không tệ, nhưng tiêu hao nội lực quá lớn, hơn nữa khó thi triển liên tục, lại càng không cách nào sử dụng cận thân.
Trong mấy môn võ học chiến đấu mà Hoắc Nguyên Chân mơ ước, có Đại Lực Kim Cương Chưởng này.
Còn có một môn Thiếu Lâm Long Trảo Thủ cũng tốt, nhưng công pháp này là trảo, lúc đối địch đánh trúng đối thủ khó tránh khỏi máu tươi đầm đìa, trầy da sứt trán, cũng không thích hợp cho mình sử dụng. Nhất là sử dụng trong lúc đông người, không thích hợp với thân phận phương trượng của mình.
Nhưng môn Đại Lực Kim Cương Chưởng này lại không giống, lực sát thương cực lớn, hơn nữa tối đa là đánh cho đối thủ ngã gục hoặc là hộc máu, mạnh nữa chính là gãy xương đứt gân, sẽ không tạo thành tình cảnh máu tươi đầm đìa kinh khủng, là tuyệt học cận chiến.
Còn có một điểm, sau khi tu luyện Đại Lực Kim Cương Chưởng, song chưởng cứng rắn như sắt thép, đao kiếm khó tổn thương, phối hợp với Bá Vương Trửu, công phu chiến đấu trên tay hắn đã bay vọt về chất.
Lòng tràn đầy kích động mở ra bí tịch Đại Lực Kim Cương Chưởng, hao phí ước chừng một canh giờ, Hoắc Nguyên Chân mới học xong hoàn toàn.
Quả nhiên là bí tịch trung cấp, sau khi đạt tới cảnh giới đỉnh phong đã có thể sinh ra lực sát thương lớn lao. Hiện tại Hoắc Nguyên Chân có cảm giác nếu như đối mặt cao thủ như Trịnh Cửu Công, hắn cũng có lòng tin tỷ thí chính diện.
Bất kể quyển bí tịch cuối cùng như thế nào, Hoắc Nguyên Chân đã hài lòng. Lấy được ba món võ công này, nhất là lấy được Đại Lực Kim Cương chưởng, võ học mình đã bay vọt, nói là vô địch cảnh giới Hậu Thiên cũng không phải là quá đáng.
Nếu như gặp cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông, mình cũng không cần hao phí tâm cơ chiếm ưu thế về tâm lý nữa. Dù sao tổng nội lực của mình đã đạt tới trình độ Tiên Thiên sơ kỳ, bằng vào các loại võ công đạt tới cảnh giới đỉnh phong, chỉ cần không đánh dây dưa kéo dài, chắc chắn mình có thể đánh bại cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương không có võ học mạnh mẽ trong người, nếu không một khi rơi vào tiêu hao chiến, nhược điểm mình chưa đả thông hai mạch Nhậm Đốc sẽ lộ ra.
Xem thử quyển bí tịch võ công cuối cùng của mình là gì...
Hoắc Nguyên Chân lấy ra khỏi lễ bao quyển bí tịch cuối cùng, vừa nhìn thấy tên lập tức cảm giác tuyến thượng thận kích động sôi trào, trên đầu dồn đầy máu, cơ hồ muốn cất tiếng rống to.
Cửu Dương chân kinh! Không ngờ lại là Cửu Dương chân kinh!
Hơn nữa không riêng gì quyển thứ nhất, đây là quyển thứ nhất cùng quyển thứ hai hợp lại thành nửa bộ trên.
Cửu Dương chân kinh đã từng xuất hiện qua một lần, nhưng lần ấy chỉ có một quyển mà thôi, cả bộ Cửu Dương chân kinh tổng cộng chia làm bốn quyển.
Cửu Dương chân kinh là nội công, nếu như học hết bốn quyền cũng sẽ đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Nhưng nếu như chỉ học quyển thứ nhất, như vậy cũng chỉ có trình độ Hậu
Thiên trung kỳ đỉnh phong, không chênh lệch mấy cùng Đồng Tử Công bây giờ.
Hệ Thống này cũng thật là... không cho mình thần công hoàn chỉnh gì cả.
Nếu như học tập xong quyển thứ nhất cùng quyển thứ hai, cũng giống như Vô Tướng Thần Công, nội lực sẽ đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.
Học tập quyển thứ ba là có thể đạt tới Tiên Thiên trung kỳ.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân hiểu rõ ràng, Cửu Dương thần công có một đặc điểm đó là có thể khôi phục nội lực, chẳng qua là không biết Cửu Dương chân kinh hoàn chỉnh có hiệu quả khôi phục nội lực hay không. Ngoài ra Cửu Dương chân kinh còn là thánh điển chữa thương, có khả năng tự động khôi phục thương thế thông thường, còn có tác dụng bách độc bất xâm, chuyên môn khắc phá tất cả nội lực âm tính, hàn tính...
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Đặc điểm này có nghĩa là một khi hắn học được Cửu Dương chân kinh, rất có thể sẽ hóa giải được Sinh Tử Phù trong cơ thể, không còn bị An Như Huyễn cùng Hoa Tiểu Hoàn uy hiếp nữa.
Hoắc Nguyên Chân không thích bị uy hiếp, rốt cục lần này coi như ông trời có mắt, đưa Cửu Dương chân kinh đến trước mặt mình.
Hắn có vẻ nôn nóng cầm quyền bí tịch này lên, bắt đầu học tập.
Quyển thứ nhất Cửu Dương chân kinh hao phí của Hoắc Nguyên Chân một canh giờ rưỡi, học tập xong quyển thứ hai đã là trời sáng.
Hoắc Nguyên Chân hơi nhắm mắt lại, không có lập tức mở ra, mà là cảm thụ Cửu Dương chân khí trong cơ thể.
Cửu Dương chân khí đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, sung mãn tràn trề trong cơ thể, đã áp chế nội lực của Vô Tướng Thần Công.
Cũng là nội lực cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, nhưng Vô Tướng Thần Công rõ ràng không phải là đối thủ của Cửu Dương. Nếu như so sánh bằng số liệu, chỉ số nội lực Vô Tướng Thần Công là một trăm, như vậy Cửu Dương chân kinh chính là hai trăm, cao hơn gấp đôi.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân có thể cảm nhận được, hai cuốn Cửu Dương chân kinh có năng lực chậm rãi khôi phục, mặc dù tốc độ không thể nhanh như cảnh giới Tiên Thiên sinh sôi không ngừng, nhưng cũng mạnh hơn Hậu Thiên viên mãn rất nhiều.
Hai loại nội lực Hậu Thiên viên mãn cộng thêm Đồng Tử Công, tổng nội lực của Hoắc Nguyên Chân đã gia tăng rất nhiều.
Nếu như nói tổng nội lực của Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông là một trăm, vậy tổng nội lực của Hoắc Nguyên Chân lúc này khoảng chừng trăm rưỡi, nhiều hơn cả Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông.
Đương nhiên trăm rưỡi này cũng không có nghĩa là Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên. Tốc độ khôi phục của hắn còn kém xa Tiên Thiên, nhưng lực chiến đấu trong thời gian dài đã gia tăng rất nhiều, vấn đề phải giả mạo cao thủ Tiên Thiên trước đây đã không còn lớn nữa.
Tổng nội lực tăng lên chỉ là một niềm vui nhỏ, niềm vui lớn nhất là, Cửu Dương chân kinh hết sức cường hãn.
Cửu Dương chân kinh là một quyển kỳ thư cường hóa thể chất toàn diện, trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Trương Vô Kỵ bằng vào Cửu Dương thần công đón đỡ Diệt Tuyệt sư thái ba chưởng mà không có chuyện gì lớn, chính là minh chứng.
Hôm nay sau khi tu luyện Cửu Dương chân kinh, năng lực lực lượng, phản ứng, tốc độ, phòng ngự thân thể... của Hoắc Nguyên Chân đều gia tăng mấy bậc.
Có thể nói trước khi tu luyện Cửu Dương, chỉ số lực chiến đấu Hoắc Nguyên Chân là một trăm, như vậy chỉ số bây giờ hắn là đạt tới ít nhất một trăm tám mươi.
Trước đây cần ngụy trang mới có thể trở thành cao thủ, bây giờ không cần ngụy trang đã là cao thủ.
Trước khi chưa tu luyện Cửu Dương chân kinh, Hoắc Nguyên Chân có lòng tin đánh một trận cùng Trịnh Cửu Công, nhưng có thể bảo đảm thắng lợi hay không còn khó nói.
Nhưng hôm nay tu luyện Cửu Dương chân kinh, trình độ như Trịnh Cửu Công tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Thậm chí Cửu Âm Bạch Cốt Trảo mà Hoa Tiểu Hoàn luyện tập, bây giờ hắn cũng không còn sợ nữa.
Còn có Vô Tướng Kiếp Chỉ, môn chỉ lực Thuần Dương này được nội lực Cửu Dương chân kinh phụ trợ, nhất định uy lực lại gia tăng gấp rưỡi, trở thành đòn sát thủ tầm xa sắc bén nhất của Hoắc Nguyên Chân.
Cửu Dương chân kinh này rõ ràng là kỳ vật giúp gia tăng toàn diện, hơn nữa bách độc bất xâm. Mặc dù Cửu Dương chân kinh mà hắn luyện được không hoàn chỉnh, vẫn không thể chân chính đạt tới trình độ bách độc bất xâm, nhưng hẳn là độc tố thông thường không có hiệu quả với hắn nữa.
Cho dù là vật kịch độc chân chính, cũng khó mà lấy mạng của mình.
Hiện tại cho dù là hắn đánh trận chiến dây dưa kéo dài, cũng có thể kiên trì một trận, cũng có thể sử dụng Kim Chung Tráo lâu dài. Mỗi lần nghĩ đến diệu dụng như vậy, khóe miệng Hoắc Nguyên Chân đều không kìm hãm được lộ ra nụ cười.
Rốt cục có một môn nội công hùng mạnh, nội lực như vậy không phải là Tiên Thiên mà đã hơn cả Tiên Thiên, nội lực Tiên Thiên còn hùng mạnh tới mức nào nữa, có thể gia tăng các loại năng lực của mình không? Không thể!
Lực lượng Cửu Dương Chân Hỏa vận chuyển bên trong kinh mạch Hoắc Nguyên Chân, người bình thường muốn tu luyện công phu này là cực kỳ khó khăn, chỉ cần bất cẩn một chút cũng sẽ bị Cửu Dương Chân Hỏa đốt cháy thành tro bụi, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại không phải chịu nỗi đau này.
Hắn dễ dàng thao túng lực lượng Cửu Dương Chân Hỏa, bắt đầu xung kích vào hàn khí Sinh Tử Phù đang ở trong cơ thể mình.
- An Như Huyễn! Hoa Tiểu Hoàn! Các ngươi muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này để uy hiếp lão nạp ư, vẫn không làm được! Hãy xem hiện tại lão nạp phá Sinh Tử Phù của các ngươi!
Cửu Dương Chân Hoả nồng đậm được Hoắc Nguyên Chân thao túng, xếp thành đội hình phương trận xung kích vào Sinh Tử Phù của An Như Huyễn.
Hàn độc Sinh Tử Phù bị hắn dùng nội lực Đồng Tử Công cộng thêm Xá Lợi Tử hòa tan, nhưng mấy ngày nay cũng mới tan rã chưa được một phần trăm.
Nhưng hôm nay ở trước mặt Cửu Dương chân kinh Hậu Thiên viên mãn, những hàn độc kia bắt đầu cấp tốc biến mất.
Hàn độc tựa hồ cũng có linh tính, không muốn bị tan rã dễ dàng, tả xung hữu đột.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân đã sớm bày ra thiên la địa võng, Cửu Dương Chân Hỏa rậm rạp chằng chịt vây hàn độc lại, không cho nó có cơ hội thoát thân.
Chưa đầy mười phút, rốt cục hàn độc làm khó hắn trong mấy ngày qua bị hòa tan sạch sẽ, biến mất khỏi cơ thể.
Đã trừ đi được ẩn hoạn trong người, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân rất tốt. Lúc này thấy sắc trời đã sáng nhưng không cảm thấy mệt mỏi chút nào, hắn bèn rời giường đi ra khỏi Phương Trượng viện.
Vừa ra khỏi cửa, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy thị lực của mình dường như tốt hơn, lầu chuông kia cách Phương Trượng viện mình cũng có đến gần ngàn thước, không ngờ rằng mình cũng có thể thấy được rõ ràng hoa văn trên mặt chuông đồng.
Cửu Dương chân kinh này tốt thật, Hoắc Nguyên Chân đã bắt đầu ảo tưởng tình hình sau khi mình lấy được quyển thứ ba, thậm chí quyển thứ tư.
Nếu như lấy được quyển thứ tư, không cần Vô Danh xuất thủ, mình cũng muốn đi đập bẹp tên Bất Tử Đạo Nhân kia, để xem lão này có thể bất tử chân chính hay không.
Mặc dù rất muốn chia sẻ niềm vui của mình cùng người khác, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn có lý trí, nếu như có thể không để lộ lá bài tẩy, vậy phải ra sức không để lộ, càng ít người biết càng tốt.
Một mình đi lại bên trong tự viện, hôm nay là sáng sớm đầu năm mới, các hòa thượng đang lo khóa sớm, bốn bề vắng lặng, Hoắc Nguyên Chân một mình đi tới chỗ trước kia dành sẵn cho Quan Âm điện, lấy lệnh bài xây dựng Quan Âm điện ra.
Tay hắn khẽ run lên, lệnh bài xây dựng biến mất, một tòa Quan Âm điện hư ảo xuất hiện, hơn nữa đang từ từ ngưng thật.
Ước chừng hai mươi phút, Quan Âm điện hoàn chỉnh xuất hiện ở khu vực thứ hai.
Từ nay, rốt cục khu vực thứ hai này cũng không còn trống trơn như trước nữa.
Khí thế Quan Âm điện không phải là đặc biệt hùng vĩ, nhưng nhìn qua sẽ khiến cho người ta cảm thấy tâm thần thư thái. Đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân cũng không khỏi cảm thấy tâm trạng yên tĩnh, có cảm giác vô dục vô cầu.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên hai cây cột hai bên cửa điện có khắc một đôi liễn.
← Ch. 165 | Ch. 167 → |