← Ch.171 | Ch.173 → |
Sau khi biết được tin tức rốt cục Vô Danh đột phá, lòng của Hoắc Nguyên Chân coi như là hoàn toàn buông lỏng.
Khổ tu cả ngày hôm qua, rốt cục mình đã nắm giữ phương pháp tiếp sức ba luồng chân khí, lấy Cửu Dương làm chủ, hai luồng chân khí còn lại làm dự bị, sau khi Cửu Dương chân khí suy kiệt, nội lực của Đồng Tử Công và Vô Tướng Thần Công sẽ tiếp sức mà lên, lại lần nữa chuyển đổi làm Cửu Dương chân khí.
Đây là một loại pháp môn thần kỳ, nâng cao duy trì liên tục sức chiến đấu của mình rất lớn, trong chốn giang hồ rất có thể mình là độc nhất.
Cứ như vậy, đối với đại hội luận võ Hoa Sơn mùng Hai tháng Hai, lòng tin của Hoắc Nguyên Chân đã tăng lên rất nhiều.
Bây giờ đã là Hai Mươi Tám tháng Giêng, cách đại hội luận võ Hoa Sơn bắt đầu chỉ có bốn ngày, là thời điểm lên đường.
Tin tức đại hội luận võ Hoa Sơn đã truyền khắp giang hồ, các đại môn phái đều phái ra cao thủ trẻ tuổi tham chiến. Theo Hoắc Nguyên Chân biết, tham gia đại hội luận võ lần này căn bản không có Hậu Thiên trung kỳ, đa số đều là Hậu Thiên hậu kỳ, thậm chí Hậu Thiên viên mãn.
Thế nhưng dường như cao thủ Tiên Thiên không có bao nhiêu, bởi vì dù sao hạn chế tuổi tác ở hai mươi lăm tuổi trở xuống, hai mươi lăm tuổi có thể tu luyện tới Tiên Thiên, thật sự là lông phượng sừng lân.
Nhưng mà quy củ này không thích hợp ở Thiếu Lâm. Tuệ Vô, Tuệ Kiếm cùng mấy người Tuệ Nhất của Thiếu Lâm, trước kia đều là cao thủ trẻ tuổi Hậu Thiên viên mãn hiếm có, sau này được Hoắc Nguyên Chân chiêu nạp tới đây, đều đã tiến vào Tiên Thiên.
Tuổi ba người này đều gần hai mươi lăm, nếu như Hoắc Nguyên Chân bằng lòng, thậm chí bọn họ cũng có thể tham dự đại hội luận võ Hoa Sơn.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy, lần này chính mình đích thân xuất thủ sẽ nắm chắc hơn một chút.
Hoa Sơn là do một khối đá hoa cương nguyên vẹn khổng lồ tạo thành. Hiện tại Hoa Sơn có năm ngọn núi Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung. Chủ phong có Nam phong Lạc Nhạn, Đông phong Triều Dương, Tây phong Liên Hoa, ba ngọn núi này hiểm trở cao ngất, được người ta gọi là "Thiên Ngoại Tam Phong".
Ngoài ra còn có hai ngọn núi Vân Đài, Ngọc Nữ nằm hai bên sườn. Năm ngọn núi này chính là năm ngọn núi của Hoa Sơn.
Trong đó trên ngọn núi Vân Đài của Hoa Sơn có Hoa Sơn phái trong Ngũ Nhạc kiếm phái.
Chưởng môn nhân Hoa Sơn phái Khâu Chính Dương, là nhân vật cùng chưởng môn nhân Tung Sơn Hoa Vô Kỵ đồng thời xưng là Ngũ Nhạc Song Hùng, năm năm trước cũng đã tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong.
Song danh tiếng của Khâu Chính Dương trên giang hồ tốt hơn nhiều so với Hoa Vô Kỵ. Mọi người đều nói, Ngũ Nhạc Song Hùng, Hoa Vô Kỵ là kiêu hùng Khâu Chính Dương là anh hùng.
Trên giang hồ cũng có rất nhiều câu chuyện về Khâu Chính Dương vệ đạo trừ ma, được người tặng biệt hiệu "Hiệp Nghĩa Kiếm".
Tuyệt học trấn phái của Khâu Chính Dương là Tử Hà Thần Công, hắn có thê tử nữ nhi, còn có mấy chục đệ tử.
Khâu Chính Dương coi như là nhân vật đại biểu của Kiếm tông, kiếm pháp siêu quần, toàn bộ đệ tử Hoa Sơn cũng đều dùng kiếm, ngoại trừ kiếm pháp Hoa Sơn của bản môn ra, trong đó Hiệp Nghĩa kiếm pháp của Khâu Chính Dương tự nghĩ ra cũng có uy lực bất phàm. Kiếm pháp này coi trọng điểm đến là dừng, chừa lại cho người ta một đường sống, cho nên được gọi là Hiệp Nghĩa Kiếm.
Thế nhưng tuyệt chiêu thật sự của Khâu Chính Dương gọi là Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm.
Hoa Sơn phái cũng đã từng có tranh chấp giữa Kiếm tông và Khí tông. Khâu Chính Dương đại diện Kiếm tông, đã từng dùng Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm liên tục đánh bị thương sáu tên cao thủ Khí tông trong cuộc tranh đoạt tông môn, giúp cho Kiếm tông cuối cùng đoạt được đại quyền Hoa Sơn phái, lập được công lao hiển hách.
Mặc dù Khâu Chính Dương là nhân vật tiêu biểu của Kiếm tông, thế nhưng cũng không phải là hắn không coi trọng tu vi nội công. Tử Hà Thần Công của hắn là công pháp đặc biệt tập hợp nội lực và y học làm một thể. Lúc vận dụng công phu này, trên mặt người sử dụng trải rộng mây tía, vì vậy gọi là tử hà (ráng mây tím).
Khâu Chính Dương cũng là một kỳ tài tập võ, đã từng vận dụng Tử Hà Thần Công vào trong kiếm pháp, tạo thành Tử Hà Kiếm Quang độc nhất vô nhị trong thiên hạ, uy lực bất phàm.
Đại hội luận võ Hoa Sơn lần này là cử hành ở trên đỉnh núi Liên Hoa của Hoa Sơn, cách Hoa Sơn phái chỉ gang tấc. Khâu Chính Dương chủ động đề xuất, tất cả người trong giang hồ tham gia luận võ Hoa Sơn đều có thể tới Hoa Sơn phái ở, đồng thời Hoa Sơn phái còn sẽ cung cấp cơm nước miễn phí, bất kể người xuất gia hay là tục gia đều bảo đảm chiêu đãi chu toàn.
Hơn nữa Hoa Sơn cũng có đệ tử tham gia đại hội luận võ lần này, song là người nào Hoắc Nguyên Chân cũng không rõ lắm.
Thế nhưng những tin tức liên quan này, hắn lại nhất định phải hiểu rõ, bởi vì hắn cũng sắp đi Hoa Sơn phái ở một khoảng thời gian.
Một khi đại hội luận vẽ bắt đầu, sẽ không kết thúc trong mười ngày nửa tháng. Nếu như trong thời gian đó xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, còn có khả năng kéo dài hơn. Đại hội luận võ những lần trước ngắn nhất mười ngày, dài nhất hơn một tháng, cho nên điều tra rõ ràng nhiều chuyện trước đó là chuyện nên làm.
Chỉ có điều mặc dù gần đây Thiếu Lâm phát triển không tệ, thế nhưng trên cả giang hồ không có danh tiếng gì lớn. Chuyện Hoắc Nguyên Chân hiểu rõ cũng không phải là rất nhiều, chỉ có chờ đến phụ cận Hoa Sơn tìm hiểu kỹ càng hơn.
Lần này đi Hoa Sơn, Hoắc Nguyên Chân chỉ chuẩn bị mang một mình Tuệ Kiếm đi.
Chuyện này rất đơn giản, hiện tại Tuệ Kiếm là tu luyện một mình, có ở nhà hay không thực ra cũng không phải là vấn đề lớn của Thiếu Lâm, đi theo mình ra ngoài lịch lãm một chút tốt hơn.
Hơn nữa Tuệ Kiếm trước kia là hộ vệ của Công chúa, lòng can đảm và hiểu biết, trí tuệ và mưu kế đều là hiển nhiên. Bây giờ tiến vào Tiên Thiên, võ công cũng không phải là tệ, mang theo bên người làm gì cũng thuận tiện hơn một ít.
Mà bản thân Tuệ Vô bởi vì là thủ tọa La Hán Đường, công việc bề bộn, không thích hợp theo mình đi Hoa Sơn.
Về phần Nhất Trần, Hoắc Nguyên Chân để lão ở lại Thiếu Lâm Tự. Lão hòa thượng này gần đây tâm sự nặng nề, mang theo cũng có nhiều bất tiện.
Mấy người Tuệ Chân phụ trách công việc hàng ngày, Tuệ Vô phụ trách võ tăng tập võ. Nhiệm vụ duy nhất của mấy người Tuệ Nhất chính là chuyên cần luyện tập Thập Bát La Hán Trận, nhất định phải hiểu rõ quen thuộc thuần thục hơn nữa, Hoắc Nguyên Chân trở lại sẽ kiểm tra.
Công việc thừa ra, Hoắc Nguyên Chân đã giao cho Nhất Không phụ trách, dù sao hắn cũng có khả năng phân phối rõ ràng cụ thể công việc. Còn có Vô Danh, một cao thủ võ công cao ngoại hạng trấn giữ, chỉ cần Thiếu Lâm không bị quân đội tấn công, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề.
Đã giao phó xong mọi việc rõ ràng, Hoắc Nguyên Chân mang theo Tuệ Kiếm lên đường vào sáng sớm Hai Mươi Chín tháng Giêng, tiến về Hoa Sơn.
Hoa Sơn cách Trường An có hai ba trăm dặm, lên đường liên tục gấp rút cũng cần hai ngày. Hoắc Nguyên Chân tranh thủ mùng Một tháng Hai tới Hoa Sơn phái, hiểu rõ tình hình, sau đó mùng Hai tháng Hai chính là ngày bắt đầu luận võ Hoa Sơn.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Vì phải kéo xe suốt một mùa Đông vừa qua, lần này bạch mã được tháo khỏi xe gần như nổi điên, Tuệ Kiếm lại cưỡi một con ngựa tốt, hai người một đường nhằm thẳng hướng Tây, thẳng tiến về phương hướng Hoa Sơn phái.
Buổi tối hôm đó, hai người đi ngang qua địa giới Lạc Dương, Hoắc Nguyên Chân cố ý đi tới Long Môn khách sạn, chuẩn bị ngủ lại ở đó một đêm.
- Đến nơi này, phát hiện La Thái Y và Chu Tần cũng không có ở đây. Bây giờ không còn uy hiếp của Thiên Đạo Minh, hai người thân là hộ giáo Pháp Vương của Thánh Hòa giáo, đương nhiên không thể ở lại Hà Nam trong thời gian dài.
Nếu bọn người La Thái Y không có ở đây, Hoắc Nguyên Chân tính toán ngủ thăng một giấc sáng hôm sau lên đường, thế nhưng lúc ăn cơm ở trong đại sảnh Long Môn khách sạn, đột nhiên bên ngoài có một thiếu niên tiến vào.
Người này mặc áo khoác da, đầu đội mũ bông vải, cầm trong tay một xấp giấy, sau khi tiến vào đại sảnh liền bắt đầu thét to:
- Các chư vị giang hồ anh hùng, nhìn xem một chút! Tài liệu nội bộ Hoa Sơn phái, xem xem chưởng môn nhân Hiệp Nghĩa Kiếm Khâu Chính Dương đại hiệp, vào hai tháng trước trừ sạch bọn trộm cướp ở vùng ngoại ô Trường An. Một mình một kiếm chém liên tục chín tên tặc nhân, một chiêu Tử Khí Đông Lai chấn vỡ bảng hiệu phân tang tụ nghĩa của tặc nhân, uy danh chấn động giang hồ!
Nghe thấy tiếng thét sang sảng của tên tiểu tử này, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy vô cùng thú vị, thật là không đi ra ngoài không biết, trên giang hồ này còn có bán báo.
Bên cạnh có người nói:
- Tiểu tử, tin tức này của ngươi đã lỗi thời từ lâu, có tin gì mới mẻ một chút hay không?
- Có, nhưng tin tức mới sẽ đắt một chút.
- Chỉ cần tin tức tốt, đại gia không thiếu tiền.
- Vậy ngài nghe cho kỹ, phần này là tin tức mới nhất, một lượng bạc một phần. Đồ đệ đứng đầu Hoa Sơn phái, nghĩa tử Khâu Hồ Trung của Khâu Chính Dương cũng tham gia đại hội luận võ Hoa Sơn. Người này cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, kiếm pháp siêu quần, chính là nhân tuyển mười người đứng đầu của đại hội luận võ.
- Này này, tin tức này cũng coi là mới mẻ sao, lão tử biết tên tiểu tử Khâu Hồ Trung đó, suốt ngày miệng lưỡi trơn tuột, uống rượu đánh bạc, còn đi ra ngoài dạo chơi kỹ viện, song cũng coi như là thật sự có tài, tin tức này của ngươi căn bản không đáng tiền.
- Lão đừng có gấp, tin tức này của ta còn chưa nói hết đâu, vào năm ngày trước, Khâu Hồ Trung đã từng đại chiến cùng tặc đạo hái hoa Thiên Lý Phiêu Hương Lư Nhất Quang, bất hạnh thất bại, thua trong nhục nhã.
- Sau khi trở lại Hoa Sơn bị Khâu Chính Dương trách phạt, bây giờ bị nhốt ở hậu sơn Thiên Thai phong, không biết có tham gia đại hội luận võ hay không. Những lão bản tiền trang sòng bạc mở ra đánh cuộc ở dưới Hoa Sơn, đã hạ tỷ lệ cược của Khâu Hồ Trung xuống rất thấp.
- A, tin tức này cũng không tệ lắm, được, đem một phần tin tức của ngươi cho ta.
- Tên Khâu Hồ Trung này thật là không biết điều, Thiên Lý Phiêu Hương Lư Nhất Quang dễ trêu chọc như vậy sao? Người ta chính là tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đã nhiều năm, hắn đây là tự chuốc khổ vào thân.
- Tiểu tử này chính là như vậy, làm chuyện gì cũng không biết dùng đầu óc, ta thấy sợ rằng ngay cả thừa kế chưởng môn Hoa Sơn cũng là vấn đề đối với hắn.
- Vậy cũng chưa chắc, ta nghe nói tên tiểu tử này tựa hồ có lén lút qua lại cùng con gái của Khâu Chính Dương, đã sinh bốn đứa bé.
- Khốn kiếp, con gái của Khâu Chính Dương mới mười lăm tuổi, sinh bốn đứa bé cái gì? Hai năm sinh một, bảy tuổi đã bắt đầu sinh à?
Mọi người ồn ào một hồi, rất nhiều người bỏ tiền mua tin tức của tên tiểu tử kia.
Được Hoắc Nguyên Chân ra hiệu, Tuệ Kiếm cũng mua mấy phần tin tức đủ loại, để Hoắc Nguyên Chân xem qua.
Hoắc Nguyên Chân cầm lấy xem một hồi, rất nhiều tin tức cảm giác đều là vô căn cứ, chủ yếu để hấp dẫn sự chú ý của người khác, song trong những tin tức vô căn cứ này cũng có thể nhìn ra một ít tin tức căn bản của Hoa Sơn phái.
- Không có tin tức liên quan tới đại hội luận võ sao?
- Không có, những tin tức quan trọng đệ tử đã mua rồi.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, xem ra hiểu biết về các loại tin tức của đại hội luận võ, vẫn phải đợi đến phụ cận Hoa Sơn mới có thể biết được. Dù sao thời này truyền tin bất tiện, có thể có được một ít tin tức ở nơi này đã là không tệ.
Nhưng mà Khâu Chính Dương này cùng nghĩa tử kiêm đệ tử của hắn Khâu Hồ Trung, Hoắc Nguyên Chân coi như là nhớ kỹ.
Trở về đi ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau đang muốn rời đi, đột nhiên tiểu nhị của khách sạn chạy tới, giao cho Hoắc Nguyên Chân một vật.
- Đại sư, ngài vẫn mạnh giỏi, ngày hôm qua trong khách sạn quá nhiều người, ta không tiện gọi ngài. Vật này là La Pháp Vương lưu lại, nói nhất định ngài sẽ đi Hoa Sơn, hơn nữa sẽ đi ngang qua nơi này, bảo ta gặp ngài hãy giao cho ngài.
Nhận lấy, thấy là một bao vải nhỏ, Hoắc Nguyên Chân hỏi:
- Trong này là cái gì?
- Vật của La Pháp Vương, tiểu nhân đâu dám xem, vậy là không muốn sống nữa, ngài cầm lấy đi, tiểu nhân còn phải trở về.
Sau khi nói xong, tiểu nhị vui vẻ rời đi.
Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc mở bao vải ra, bên trong có một miếng vải lụa, phía trên dùng bút đen viết một hàng chữ. Hoắc Nguyên Chân vừa xem qua, nhất thời kinh hãi.
Một hàng chữ nhỏ đẹp đẽ, cũng không phải là rất tương xứng cùng hình tượng hiệp nữ kiếm khí tung hoành của La Thái Y.
- Thất Tịch, Thiên Sơn, cứu Uyển Quân!
Bảy chữ ngắn ngủn lại có nội dung chấn động lòng người.
Xem xong lời của La Thái Y để lại cho mình, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân có vẻ nặng nề, thu miếng lụa này vào.
Ninh Uyển Quân đã xảy ra chuyện, mình phải đi cứu nàng sao?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân hiện tại ngổn ngang trăm mối, bất quá cũng may, bây giờ cách đếm Thất Tịch (mùng Bảy tháng Bảy) còn một thời gian rất dài, nếu La Thái Y nói với mình Thất Tịch, như vậy chắc chắn là nàng biết chuyện gì đó, trước thời gian này, hắn là Ninh Uyển Quân sẽ không gặp chuyện không may.
Tính tình Hoắc Nguyên Chân vốn vô tư, nếu tạm thời không sao vậy thì từ từ tìm kiếm câu trả lời, lập tức chỉnh đốn tâm tình, cùng Tuệ Kiếm tiếp tục lên đường.
Rời khỏi địa giới Lạc Dương, tiến vào khu vực trực thuộc Trường An, đây chính là khu vực thống trị của Hoàng đế bệ hạ hiện tại.
Hiện tại là mùa Đông, chiến tranh không xảy ra, thế nhưng nếu như đến mùa Xuân khai chiến, còn muốn đi qua bên này sẽ không dễ dàng gì. Bất cứ kẻ nào muốn vượt qua biên ải nhất định phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, nói không chừng sẽ phải giở trò nhập cư trái phép, chui vào núi rừng.
Sau khi đến bên này, Hoắc Nguyên Chân quan sát dọc đường, mặc dù Trường An phồn hoa, thế nhưng thậm chí những khu vực ngoại vi của Trường An còn kém hơn cả Hà Nam.
Khắp nơi ven đường có thể thấy được ăn mày, dân chúng ăn mặc cũng rất kém cỏi. Hoắc Nguyên Chân có thể tưởng tượng một khi chiến tranh bộc phát, phe thất bại sẽ thế nào, dân chúng lâm vào trong nước sôi lửa bỏng ra sao.
← Ch. 171 | Ch. 173 → |