← Ch.174 | Ch.176 → |
Mặc dù đối phương vênh váo hung hăng, Hoắc Nguyên Chân vẫn dựng đơn chưởng trước ngực:
- A Di Đà Phật, hai người bần tăng đến từ Hà Nam Tung Sơn Thiếu Lâm Tự.
- Thiếu Lâm Tự? Chưa từng nghe nói, là tới nơi này tham gia luận võ Hoa Sơn sao?
- Đúng vậy!
- Đã là người xuất gia, còn tới nơi này xem náo nhiệt gì chứ, chúng ta đi.
Lão nhân nói xong, liền gọi hai người trẻ tuổi rời khỏi.
Lúc này, người thanh niên tên Phi Hổ đã đưa ngựa kia đột nhiên nói:
- Sư phụ, không xong, con bạch mã kia đã đá bị thương con ngựa của người!
Lão nhân kia nghe thấy lời của Phi Hổ, chân mày dựng lên:
- Hồ đồ! Ngựa nào có thể đá bị thương ngựa quý của ta? Đây là mã vương đến từ thảo nguyên, tốn mười vạn lượng bạc trắng mới mua được, bảo người coi chừng không coi chừng, chắc chắn lại đá bị thương ngựa của người ta, thật là phiền phức.
Lão nhân vừa khiển trách Phi Hổ, vừa đi tới phía chuồng ngựa, đi được một nửa, lời nói của lão lập tức nuốt hết vào trong bụng.
Mã vương của mình đang cúi đầu phát ra tiếng hí bi thảm, không dám làm một cử động nhỏ nào, ưỡn mông để một con ngựa trắng đá.
Một chân sau nó đã bị thương, vết thương đang rớm máu ra ngoài.
Lão nhân ngẩn người một chút, ngay sau đó phát ra tiếng thét giận dữ:
- Đồ khốn kiếp, còn không mau đi dắt ngựa của lão phu ra! Chẳng lẽ để cho bạch mã kia đá chết hay sao?
Vẻ mặt Phi Hổ tỏ ra oan ức:
- Sư phụ, không phải là con không dắt, thật sự là ngựa của người cũng không dắt được, hình như... hình như là có vẻ không dám di chuyển.
Lão nhân cũng nhìn thấy, vội vàng vọt tới, kéo ngựa của mình hai cái quả nhiên là không có nhúc nhích, nổi giận gầm lên một tiếng, giơ chưởng nhắm về phía bạch mã của Hoắc Nguyên Chân bổ tới.
- Súc sinh! Lão phu đập chết ngươi!
Bàn tay hung hăng đánh xuống, chưa kịp rơi vào trên người bạch mã, đột nhiên bên cạnh một luồng sóng nhiệt đánh tới.
Một đạo chỉ phong mãnh liệt rít tới, mang theo khí tức nóng rực, bắn thẳng về phía tay của lão nhân đưa ra, lão nhân sợ hãi chợt rút tay về.
Chỉ phong phá không mà tới, không thể nhìn ra uy lực bao nhiêu.
Mặc dù chỉ phong không có đánh trúng mình, nhưng lão nhân có thể cảm giác được, nếu như bị đạo chỉ phong này đánh trúng, tuyệt đối không phải là chuyện đùa.
- Không ngờ Đại sư giấu tài, chiêu này không tệ, lão phu Lục Hợp môn Ngưu Chấn lĩnh giáo.
Đối với lời lão nhân giới thiệu, Hoắc Nguyên Chân không có cảm giác chút nào, Lục Hợp môn là môn phái nào, hắn chưa nghe nói qua.
- Ngưu thí chủ, bạch mã ngu ngốc, hy vọng ngươi không nên chấp nhặt cùng nó mới phải.
Lão nhân xoay chuyển con người, có vẻ không nhìn ra nông sâu của hòa thượng này.
Mặc dù hòa thượng bên cạnh kia khí tức mạnh mẽ, nhưng mình còn không sợ hãi, thế nhưng mặc dù hòa thượng trước mắt này mặt mày hiền hậu, mình lại nhìn không thấu lại lịch của hắn, cuối cùng cảm giác hòa thượng này có chút quái lạ, khí tức tự do bất định.
Ba luồng chân khí trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân dĩ nhiên là đã tự do bất định, chớ nói là Ngưu Chấn, dù cho Vô Danh tới đây, chỉ sợ cũng không thể dễ dàng nhìn ra Hoắc Nguyên Chân tu luyện loại công pháp nào.
- Hòa thượng, ngựa của ngươi đá bị thương ngựa của ta, chuyện này không thể bỏ đi như vậy.
- Vậy không biết Ngưu thí chủ muốn thế nào?
- Ngựa của ta đến từ thảo nguyên, chính là vua trong loài ngựa. Lão phu đã tốn mười vạn lượng bạc trắng mới mua được. Bây giờ bị ngựa của ngươi đá bị thương, sau này chỉ sợ cũng không chạy nhanh được nữa. Lão phu cũng không cần biết ngươi làm thế nào, chỉ việc đưa ra một nửa, năm vạn lượng bạc, chuyện hôm nay coi như bỏ qua.
Ngưu Chấn dứt lời, con ngươi vẫn liếc về phía bạch mã kia. So sánh cùng bạch mã này, vạn ngựa trong thiên hạ đều là con la, đây mới thật sự là bảo mã thực sự. Về phần con ngựa kia của mình, thực ra là mua ba ngàn lượng bạc, tất nhiên cũng là ngựa tốt, nhưng không phải là vua trong loài ngựa gì cả, chẳng qua là lão tự tâng bốc mình mà thôi.
Đây là do lão không nhìn ra sâu cạn của hòa thượng trước mắt, mới áp dụng phương pháp há miệng đòi tiền. Nếu như nhận định hòa thượng này không bằng mình, lão đã dứt khoát động thủ đoạt lấy.
Đối với loại người như vậy, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cực kỳ xem thường, bắt nạt kẻ yếu, đòi hỏi quá nhiều, tưởng bần tăng là kẻ ngốc hay sao?
Mặc dù lão nhân này có thực lực Tiên Thiên sơ kỳ, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không coi lão ra gì, niệm tiếng Phật hiệu nói:
- A Di Đà Phật, Ngưu thí chủ, bần tăng là người xuất gia, thân không ngoại vật, ngươi muốn bạc bất kể như thế nào cũng không có.
- Nếu không lấy ra năm vạn lượng, như vậy thì lấy bạch mã của ngươi đến cho ta đi.
Ngưu Chấn đã nói ra mục đích của lão.
Hai đệ tử của lão lúc này cũng đã đi tới, một tả một hữu đứng ở bên cạnh Ngưu Chấn, trong tay giữ kiếm, làm ra tư thế chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào, tăng thêm thanh thể cho Ngưu Chấn.
- Ngưu thí chủ, có câu thường nói, trâu ngựa không hấp dẫn nhau, ngươi dám đòi ngựa này, không cảm thấy chính mình không có sức hấp dẫn sao?
Ngưu Chấn ngẩn người một chút, trâu ngựa không hấp dẫn nhau, những lời này mình biết, thế nhưng có quan hệ gì với chuyện này?
Suy tư thêm một chút, đột nhiên Ngưu Chấn đùng đùng giận dữ:
- Hòa thượng, người dám đánh đồng lão phu cùng súc sinh này!
Bạch mã là ngựa, lão họ Ngưu, nói thế không phải là thầm chửi mình sao.
Bị hòa thượng này làm cho nhục nhã, Ngưu Chấn cũng bất chấp mình đang ở dưới chân Hoa Sơn, dẫn theo hai đồ đệ liền muốn động thủ.
Bên kia Tuệ Kiếm lập tức giơ cao kiếm trong tay, cũng chuẩn bị xông lên chém giết.
- Này này này, các ngươi làm gì vậy? Không biết nơi này là Hoa Sơn sao?
Lúc này một nam từ khoảng hai mươi tuổi từ trên núi xuống, sau lưng mang trường kiếm, dáng dấp xem ra không tệ, nhưng lại cho người ta một cảm giác không nghiêm chỉnh.
- Khâu thiếu hiệp.
Ngưu Chấn vội vàng dẫn theo hai đệ tử chào hỏi người trẻ tuổi này.
- Ngưu chưởng môn, hãy nhanh nhanh lên núi đi thôi, hai vị Đại sư này chính là người gia sư muốn gặp, ngươi không nên hô đánh hô giết ở chỗ này như vậy.
- Nếu là người Khâu chưởng môn muốn gặp, tự nhiên lão phu sẽ không làm khó, thế nhưng Khâu thiếu hiệp, ngựa quý của lão phu bị ngựa của hòa thượng này đá bị thương, hắn còn không chịu bồi thường, điểm này...
- Được rồi!
Khâu thiếu hiệp này kéo dài trường âm:
- Thì là con ngựa tồi của ngươi, ta vừa nhìn đã biết là những ngựa kia do con buôn bắt được ở thảo nguyên, chải vuốt da lông sáng ngời cho nó, sau đó mang về bán ở Trung Nguyên. Loại ngựa này trừ nhìn bề ngoài không tệ, căn bản không có gì hay, nhiều nhất năm trăm lượng một con, một ngàn lượng mua hai con còn tặng thêm một con ngựa con. Bất quá suy đoán những người đó xem ngươi là dê béo, bán ngươi ba ngàn lượng cũng không chừng.
Bị Khâu thiếu hiệp nói cho sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Ngưu Chấn có hơi cắn răng nghiến lợi nói:
- Những tên lái buôn ngựa chết tiệt này, lần sau để lão phu thấy bọn họ nữa, nhất định phải cho bọn họ biết tay.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Được rồi, được rồi, đi nhanh lên đi.
Ngưu Chấn nhìn Khâu thiếu hiệp thi lễ, sau đó dẫn theo hai đệ tử lên núi trước, lúc đi còn nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân hừ một tiếng.
Ý tứ rất rõ ràng, coi như người may mắn, gặp được người này cứu mạng, nếu không phải làm cho người biết tay.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, nghĩ thầm Khâu thiếu hiệp xuất hiện cũng không phải lúc, nếu không xem xem ai mất mặt.
Thế nhưng vẫn phải giữ lễ độ, Hoắc Nguyên Chân hơi dựng đơn chưởng.
Tên Khâu thiếu hiệp này cũng ôm quyền nói:
- Không biết vị nào là Nhất Giới Đại sư của Thiếu Lâm?
Tuệ Kiếm nói:
- Vị này chính là Phương Trượng bản tự.
- Đệ tử Hoa Sơn Khâu Hồ Trung, ra mắt Thiếu Lâm Nhất Giới Đại sư.
Nói xong, Khâu Hồ Trung nhìn Hoắc Nguyên Chân thi lễ. Hoắc Nguyên Chân cũng đáp lễ vấn an.
- Phương Trượng, gia sư chưởng môn Hoa Sơn Khâu Chính Dương bảo ta tới nghênh đón ngài. Nghe nói lúc ngài ở Tung Sơn đã từng cự tuyệt gia nhập Thiên Đạo Minh trước mặt mọi người, không sợ thế lớn của Hoa Vô Kỵ, đức cao vọng trọng, làm người kính ngưỡng. Gia sư cũng rất là ngưỡng mộ, hy vọng có thể gặp ngài một lần.
- Khâu thiếu hiệp quá khách sáo, Khâu chưởng môn có danh hiệu Hiệp Nghĩa Kiếm, mới thật là hào kiệt.
- Mời hai vị Đại sư.
Khâu Hồ Trung dứt lời, dẫn đường ở phía trước, Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm đi theo Khâu Hồ Trung, cùng nhau đi về phía Thiên Thai phong này.
Từ xưa đến nay đường núi đi lên Hoa Sơn này nổi danh khó đi, thật may là đã qua tu sửa cũng còn dốc đứng, mỗi một bước đều phải nhấc chân lên cao, đi lên hơi có chút khổ cực.
Khâu Hồ Trung này dường như đi đã quen thuộc, vừa đi vừa nói cười cùng Hoắc Nguyên Chân và Tuệ Kiếm.
- Đại sư, ngài không biết, con người của ta đây thích hành tẩu giang hồ, đánh nhau uống rượu. Ta đã sớm nghe nói qua chuyện của ngài rồi. Ngài đã từng xảo diệu điểm hóa mấy lão hòa thượng ở Bạch Mã tự, ta cũng nghe nói qua.
- A, tin tức Khâu thiếu hiệp thật là linh thông.
Chuyện của Bạch Mã tự có rất ít người ngoài biết, Khâu Hồ Trung này cũng có thể nghe nói, có thể thấy được quả thật mạng lưới tin tức người này không tệ.
- May mắn mà thôi, Đại sư, biết ngài học thức uyên bác, ta còn có việc muốn thỉnh giáo ngài.
- Uyên bác không dám nhận, mời Khâu thiếu hiệp nói.
- Ta đây gặp phải một lão đầu kỳ quái. Ta đã đánh một trận cùng lão, kết quả ngay cả chéo áo của lão cũng không sờ tới. Ta cũng muốn học tập võ công lão, lão lại nói, người phải đối ta một câu, ta sẽ dạy võ công. Thế nhưng lão đầu kia ra câu đối rất khó, ta không trả lời được, trở về trong môn hỏi người khác, cũng không ai trả lời được.
- Thiếu hiệp có thể nói nghe một chút.
- Lão đầu kia rất quái lạ, câu đối của lão thực ra ta thấy rất tệ, vế trên là, hai ba bốn năm sáu bảy tám chín. Đại sư nói thử xem, đây mà là câu đối gì chứ!
- Vậy ngươi đối thế nào?
- Ta đối cho hắn lão là, chín tám bảy sáu năm bốn ba hai, kết quả bị lão đầu kia chế nhạo cho một trận, nói nếu như ta không đối được, vậy không cần đi tìm lão. Ta trở về trong phái, người khác cũng trả lời vài câu, thế nhưng ta đi tìm lão nhân cũng đều không đúng, hôm nay lão đầu kia cũng đã không chịu gặp ta.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Ngươi căn bản là không hiểu ý tứ của người này, dĩ nhiên là không đối được. Thật ra đây cũng không coi là một câu đối.
Khâu Hồ Trung ngẩn người:
- Vì sao không phải là câu đối?
- Khâu thiếu hiệp có thể tưởng tượng mà xem, trong hai ba bốn năm sáu bảy tám chín này duy chỉ có thiếu một và mười, thiếu một thiếu mười, không phải là chỉ ra lão thiếu quần áo và thức ăn hay sao? Nếu như thiếu hiệp có thể thường xuyên đi đưa một ít quần áo, thức ăn ngon cho lão, nói không chừng lão sẽ đồng ý dạy ngươi.
(Chữ Nhất đồng âm với chữ Y của y phục, chữ Thập đồng âm với chữ Thực của thực vật (thức ăn))
Nghe thấy lời giải thích của Hoắc Nguyên Chân, Khâu Hồ Trung vỗ mạnh chân một cái:
- Đúng quá! Tại sao ta không nghĩ tới điểm này chứ, nhất định là nguyên nhân này.
Lúc này cũng đã sắp tới trước cửa Hoa Sơn phái, Khâu Hồ Trung có chút nóng nảy, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Đại sư, căn phòng của sự phụ là ở chỗ đó, ta đi trước thông báo một tiếng, ngài lập tức theo qua là được, thông báo xong ta phải đi gặp mặt lão đầu kia. Nếu như ta có thể học thành công, hoàn toàn phải cảm tạ Đại sư chỉ giáo hôm nay, ngày khác nhất định phải báo đáp.
Sau khi nói xong, Khâu Hồ Trung chạy vội vội vàng vàng, hơi có vẻ khẩn cấp.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm khó hiểu. Lão nhân mà Khâu Hồ Trung nói này dường như cách đây có vẻ không xa, vì sao những người Hoa Sơn khác lại không có cơ duyên bậc này chứ.
Có lẽ lần này, Khâu Hồ Trung thật sự có thể học được một ít hảo công phu cũng không chừng.
Ngẩng đầu nhìn lên, bảng hiệu sơn môn của Hoa Sơn phái đã ở trước mắt, bên trong người đến người đi, trang phục khác nhau. Các môn phái đến từ ngũ hồ tứ hải bây giờ đã tề tụ nơi này.
Thiếu Lâm có thể trổ hết tài năng trong những môn phái này hay không, phải xem biểu hiện của mình lần này như thế nào.
Hoắc Nguyên Chân sửa sang lại tăng bào một cái, dẫn theo Tuệ Kiếm đi vào.
Tiến vào trong Hoa Sơn phái, một mạch đi tới trước đại điện chưởng môn.
Đi tới cửa chính đại điện, Khâu Chính Dương đã đi ra đón.
Người này có ba chòm râu đen, vô cùng phong độ, sau khi nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, hai tay ôm quyền nói:
- Nói vậy vị Đại sư này chính là Phương Trượng Nhất Giới của Thiếu Lâm tự rồi, quả nhiên là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, Phương Trượng Nhất Giới trẻ tuổi như vậy làm cho lão phu phải vô cùng kinh ngạc.
Hai tay của Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập, nói:
- Phong thái của Khâu chưởng môn cũng làm cho bần tăng thán phục.
Khâu Chính Dương cười lớn ha ha:
- Đại sư mời, Khâu mỗ giới thiệu cho ngươi mấy vị bằng hữu giang hồ, đều là người trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái ta.
Hoắc Nguyên Chân theo Khâu Chính Dương đi vào đại điện Hoa Sơn, bên trong đã có ba người ngồi.
- Các vị, đây chính là Phương Trượng Nhất Giới Đại sư của Thiếu Lâm tự. Nhất Giới Đại sư, tới tới tới, Khâu mỗ giới thiệu với người một chút. Đây là Đoạn Trường Hà, Đoạn chưởng môn của phái Thái Sơn, vị này là Chu Hiển, Chu chưởng môn của phái Hành Sơn, vị này là Diệu Âm sư thái của phái Hằng Sơn.
Hoắc Nguyên Chân lần lượt làm lễ ra mắt, mọi người cùng ngồi xuống.
- Nghe nói Phương Trượng Nhất Giới muốn đích thân tham gia luận võ Hoa Sơn lần này?
Vị Diệu Âm sư thái của Hằng Sơn kia hỏi.
- Đúng vậy, mặc dù bần tăng là Phương Trượng, nhưng tuổi tác còn trẻ, mượn cơ hội này kiến thức một chút cũng tốt.
Khâu Chính Dương bên cạnh nói:
- Nếu như Đại sư tham gia, sợ là những vãn bối đệ tử của môn phái chúng ta không làm được gì rồi, tên đệ tử ngu muội của ta mỗi ngày chỉ biết uống rượu chơi đùa, không có chí tiến thủ...
Lời nói của lão còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên tiến vào một đệ tử Hoa Sơn, hốt hốt hoảng hoảng nói:
- Sư phụ, không xong rồi, phòng của người có trộm lẻn vào.
← Ch. 174 | Ch. 176 → |