← Ch.181 | Ch.183 → |
Lý Dật Phong nói tên xong, nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân nói:
- Hòa thượng, ngươi còn suy đoán được điều gì thì nói đi, ta cũng rất tò mò.
- Vậy bần tăng xin phép bêu xấu.
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Khâu Hồ Trung thiếu hiệp, một khoảng thời gian trước ra giang hồ tranh đấu cùng tặc đạo hái hoa, kết quả sơ suất bị thua. Thông thường mà nói, loại hành vi hành hiệp trượng nghĩa này cho dù thất bại cũng xứng đáng để thừa nhận, thế nhưng chẳng những Khâu chưởng môn không khen thưởng, ngược lại bắt Khâu thiếu hiệp tới Tư Quá nhai sám hối. Hành vi như vậy, mọi người không cảm thấy ly kỳ sao?
Thấy Lý Dật Phong tựa hồ không có ý tứ nổi đóa lập tức, mọi người cũng an tâm một ít, rối rít gật đầu. Hoa Sơn là danh môn chính phái, quả thật hành vi này trái ngược với lẽ thường.
- Thật ra thì từ lúc việc ấy xảy ra, Khâu chưởng môn đã có sắp đặt. Lão cố ý để Khâu thiếu hiệp đi tới phía sau núi, bởi vì vị Lý Dật Phong tiền bối này đã chờ Khâu Hồ Trung ở phía sau núi. Khâu thiếu hiệp đến phía sau núi, thấy vị lão tiền bối này cho là kỳ nhân, bèn thỉnh giáo võ học với lão. Mà người này cũng nói bằng lòng dạy võ nghệ cho Khâu thiếu hiệp, thế nhưng cố ý làm ra một câu đối xảo diệu làm khó Khâu thiếu hiệp một chút, gia tăng tính chân thật của sự việc.
Lúc này Khâu Hồ Trung cũng lên tiếng nói:
- Đúng vậy, nếu như lão trực tiếp dạy ta võ nghệ, ta còn có thể hoài nghi. Làm như vậy ngược lại ta sẽ không nghi ngờ, cho là ta đối được câu đối lão mới dạy ta.
Hoắc Nguyên Chân lại nói tiếp:
- Khâu thiếu hiệp tình cờ thỉnh giáo bần tăng, bần tăng cũng đã nói cho hắn câu trả lời.
Nói xong, Hoắc Nguyên Chân nói ra chuyện Khâu Hồ Trung thỉnh giáo mình câu đối, khiến mọi người lại thán phục một trận.
- Khâu thiếu hiệp nhận được câu trả lời, vội vã trở về phía sau núi tìm Lý tiền bối học võ công. Cho nên vào lúc bần tăng tới, cũng chính là ngày hôm qua trước khi xảy ra vụ mất trộm kia, hắn đã đi phía sau núi, đây là chứng cứ hắn không có mặt tại hiện trường.
Mọi người mê mẩn nghe, đều không nói gì. Lý Dật Phong cũng đứng ở nơi đó, tay mân mê chòm râu dài, không biết đang suy nghĩ gì.
- Khâu thiếu hiệp đã đến phía sau núi, trong lúc đó hắn có một khoảng thời gian hôn mê, tỉnh lại thấy đầu mơ màng, vô cùng khó chịu, thế nhưng hắn không để ý. Đến lúc này, ta muốn hỏi một chút những đồng đạo ở đây, có thể có biện pháp nào có thể làm cho người ta trong nháy mắt nghe theo khống chế của mình hay không?
Nói tới chỗ này, nữ tử che mặt của Từ Hàng Tĩnh Trai kia đột nhiên nói:
- Có không chỉ một loại phương pháp có thể tạm thời khống chế tâm trí của một người. Nói đơn giản, đây là một loại thủ đoạn ma âm, muốn giải trừ cũng cần một loại công phu ma âm.
Không ngờ lần đầu tiên nữ tử này mở miệng nói, thanh âm ngọt ngào, không khỏi khiến người ta mơ tưởng viển vông.
Đông Phương Thiếu Bạch cũng nói:
- Thật ra Thiên Ma Bát Âm của ta cũng có thể khống chế tư duy người khác trong một thời gian ngắn. Chỉ cần bị ta khống chế, trong thời gian này, bảo hắn tự sát hắn cũng sẽ không có do dự chút nào, chỉ có điều đầu óc người bị khống chế sẽ trở nên đần độn.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu:
- Không sai, Khâu thiếu hiệp chính là bị loại công phu ma âm này khống chế, vừa rồi chắn hẳn mọi người đều nghe thấy rống to của bần tăng vào thời điểm đàm thoại cùng Khâu thiếu hiệp. Đó là thần thông Sư Tử Hống của Phật môn ta, chính là tiếng rống kia đã trục xuất ma âm trong đầu Khâu thiếu hiệp.
Hoắc Nguyên Chân lại nhìn sang Đông Phương Thiếu Bạch:
- Đông Phương Thiếu Minh chủ, trước khi người bị khâu thiếu hiệp ám sát, phải chăng là từng nghe thấy một tiếng huýt sáo quái dị?
Đông Phương Thiếu Bạch vỗ mạnh đùi mình:
- Không sai, quả thật có một tiếng huýt sáo quái dị, bây giờ nghĩ lại chính là người khống chế Khâu thiếu hiệp phát ra, là mệnh lệnh động thủ.
- Không sai, người phát ra tiếng huýt sáo này chính là tiền bối phải không?
Vừa nói, Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn về phía Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong cười to ha hả:
- Xuất sắc, xuất sắc, lão phu cũng chưa bao giờ nói láo, là lão phu không sai. Không ngờ một tiểu hòa thượng công phu không cao như người lại biết Sư Tử Hống, có thể phá vỡ Loạn Hồn Âm của lão phu, thật là lợi hại.
Hoắc Nguyên Chân cười cười khiêm tốn:
- Không dám nhận lợi hại, suy đoán mà thôi.
Hắn lại nhìn sang Khâu Chính Dương và Hoa Vô Kỵ.
- Trong chuyện này còn có một việc xen kẽ. Tối hôm qua, Hoa Vô Kỵ gặp mặt Khâu phu nhân là bởi vì Hoa Vô Kỵ không thể đi tới nơi ở của Khâu chưởng môn, sợ bị người phát hiện, mà Khâu chưởng môn lại không thể đi ra, sợ gây chú ý cho người khác. Trái lại Khâu phu nhân không có mối phiền phức này, cho nên làm người truyền tin, kết quả không cẩn thận bị đệ tử của ta đi ra ngoài tiểu tiện phát hiện.
- Các ngươi còn động sát cơ, muốn mưu hại bần tăng, đáng tiếc cuối cùng không có thành công thôi, cho nên Hoa chưởng môn mới nói bần tăng đả thương phu nhân của lão, đây chẳng phải là tự mình để lộ chân tướng?
Mọi người cũng không nhịn được vẻ châm biếm, Khâu Chính Dương một đời thông minh, nhất thời hồ đồ, vừa bắt đầu đã buột miệng nói làm lộ chuyện.
Hoa Vô Kỵ ở bên kia cười lạnh nói:
- Hòa thượng, đêm qua ta nên giết người mới phải.
- Không sai, đêm qua bần tăng đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống, hắn chính là Hoa chưởng môn lộ sát khí, biểu hiện của Hàn Băng Chân Kinh thúc giục tới trình độ nhất định. Song lại bị bần tăng phát hiện tung tích, đả thương Khâu phu nhân, cho nên kế hoạch của người thất bại.
Hoắc Nguyên Chân nói xong lại nhìn về phía Khâu Chính Dương nói:
- Hoa Vô Kỵ bỏ phu nhân lão trên sơn đạo phía sau núi, cố ý để Khâu Hồ Trung mang về, để lão mượn cớ tạm thời tha thứ Khâu Hồ Trung. Lão thất phu người vì ham muốn cá nhân bản thân, chuyện gì cũng làm được, quả thực là uống cho danh hiệu Hiệp Nghĩa Kiếm!
Bị Hoắc Nguyên Chân phân tích sự việc từ đầu đến cuối, sắc mặt của Khâu Chính Dương lúc xanh lúc trắng, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hòa thượng, chuyện nhà của lão phu, không tới phiên người tới xen vào.
- Bần tăng không muốn xen vào, thế nhưng chuyện này ta cũng bị cuốn vào trong đó. Các ngươi thành công, cuối cùng cũng sẽ không bỏ qua cho bần tăng, tự nhiên bần tăng không thể mặc kệ.
Hoắc Nguyên Chân nói xong, chỉ về phía Khâu Chính Dương:
- Lão sắp đặt tất cả trăm phương ngàn kế như vậy, chính là vì thời khắc cuối cùng ám sát Đông Phương Thiếu Minh chủ, trong này lão còn có một âm mưu.
Người xung quanh yên lặng như tờ, đều đang nghe phân tích của Hoắc Nguyên Chân, nữ tử che mặt Từ Hàng Tĩnh Trai kia, dưới khăn che mặt lộ ra đôi mắt đẹp chiếu sáng lấp lánh.
- Để Hoa Tiểu Hoàn cố ý đến sau lưng Đông Phương Thiếu Minh chỉ là sắp xếp của các ngươi. Lão cố ý nói đuổi Khâu Hồ Trung ở trước mặt Thiếu Minh chủ, cũng là sắp xếp của lão. Ở đây lão có hai kế hoạch, thứ nhất, nếu như Khâu Hồ Trung thiếu hiệp ám sát thành công, lão có thể không đếm xỉa đến, chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với lão.
← Ch. 181 | Ch. 183 → |