← Ch.184 | Ch.186 → |
Hoắc Nguyên Chân nhìn Lưu Tử Châu ngã lăn ra ngửa mặt lên trời, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trận này thắng lợi vui sướng thích thú tràn trề như vậy, từ đầu tới đuôi, Lưu Tử Châu cũng không thể đánh trả một lần, hoàn toàn bị mình đè ép đánh tơi bời.
Điều này cũng nhờ có các hạng võ công của mình đều đã luyện tập đến cảnh giới đỉnh phong, chuyển đổi qua lại hết sức tự nhiên, không có sơ hở nào có thể tìm ra. Hơn nữa khiến đối thủ cực kỳ không thích ứng, kết hợp quyền chưởng chỉ phát huy ra uy lực lớn lao.
Mặc dù đối thủ là cảnh giới Tiên Thiên, thế nhưng không có võ công cường lực hộ thể gì, lúc nội lực đạt đến một mức độ nhất định, chiêu thức sẽ chiếm cứ tính quyết định tương đối lớn.
Cũng như Lý Dật Phong kia, mặc dù là cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, thế nhưng nếu như Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông gặp phải lão tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Nguyên nhân không vì gì khác, môn võ học hùng mạnh Độc Cô Cửu Kiếm kia đã có thể giúp cho lão khiêu chiến vượt cấp.
Nếu như Bất Tử Ấn Pháp của Bất Tử Đạo Nhân chống lại cùng Độc Cô Cửu Kiếm của Lý Dật Phong, Hoắc Nguyên Chân cảm giác phần thắng của Lý Dật Phong sẽ lớn hơn một chút.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không phải là Tiên Thiên, thế nhưng chiêu thức linh diệu tuyệt đối không kém bất luận kẻ nào, hơn nữa nội lực thực tế cũng coi như hết sức thâm hậu, cho nên mới có thể hoàn toàn chế ngự được Lưu Tử Châu.
Cộng thêm người này vừa bắt đầu đã sơ suất khinh địch, cố ý làm ra vẻ, có kết quả này cũng coi là gieo gió gặt bão.
Nếu như Hoắc Nguyên Chân là giang hồ hào hiệp, bây giờ đi lên đạp cho tên này mấy cước, hoặc là dứt khoát giết hắn cũng sẽ không có ai nói gì. Giang hồ tranh đấu chính là như vậy, người chết ta sống là hiện tượng bình thường.
Thế nhưng thân là người xuất gia, thân là phương trượng Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân không thể làm như vậy.
Chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Tử Châu, Hoắc Nguyên Chân nói:
- A Di Đà Phật, Lưu thí chủ, chúng ta có cần phải tỷ thí nữa hay không?
Lưu Tử Châu lấy tay khẽ giụi khóe mắt, mình là truyền nhân của Tịnh Niệm Thiền Tông, mình không thể khóc.
- Không cần, Nhất Giới, ngươi thắng rồi, đỡ ta đứng lên đi.
Hoắc Nguyên Chân hơi động khóe mắt một cái, quả nhiên người này vẫn còn chưa từ bỏ ý định, với tính cách của hắn, làm sao lại bảo mình dìu hắn.
Song hắn đã nói như vậy, nếu như mình lộ vẻ không quan tâm sẽ rất không độ lượng. Vậy để xem thử hắn có thể giở trò gì....
Yên lặng vận chuyển công lực Kim Chung Tráo, chuông vàng vô hình đã xuất hiện ở bên ngoài thân thể, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân không để nó hiện hình.
Lưu Tử Châu thấy Hoắc Nguyên Chân đưa tay ra, nghĩ thầm hòa thượng người đừng trách ta, ta đánh không lại người, chỉ có dùng biện pháp này để trừng trị ngươi.
Lưu Tử Châu đưa tay ra, tựa hồ là muốn để Hoắc Nguyên Chân kéo mình đứng lên, thế nhưng đưa tay đến nửa chừng, nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân cách mình rất gần, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cổ tay nhấc lên, một đạo hàn quang từ trong tay áo bắn nhanh ra ngoài.
- Tụ tiễn!
Người ở dưới đài đồng thanh kêu lên, nhất là Hoa Tiểu Hoàn, nàng lo lắng nhất cho an nguy của Hoắc Nguyên Chân, lúc này bất ngờ phi thân lên đài, muốn đi xem Hoắc Nguyên Chân như thế nào.
Thế nhưng đến lúc nàng rơi xuống trên đài mới phát hiện, ám tiễn của Lưu Tử Châu bắn ra dính trên hư ảnh chuông vàng cực lớn trước người Hoắc Nguyên Chân.
"Suýt chút nữa ta quên mất, hòa thượng này có Kim Chung Tráo hộ thể, có thể thấy được là hắn đã sớm phòng bị người này."
Hoa Tiểu Hoàn vừa bay lên trên đài lập tức lại bay trở xuống.
Kim Chung Tráo của Hoắc Nguyên Chân tất cả cảnh giới Hậu Thiên không thể phá, Tiên Thiên sơ kỳ muốn phá cũng là rất khó. Huống chi ám khí kia chẳng qua là ỷ vào sắc bén, rốt cục dính vào trên chuông vàng do nội lực tạo thành của Hoắc Nguyên Chân, run rẩy treo trên đó.
Hoắc Nguyên Chân từ từ đưa tay cầm mũi tụ tiễn này trong tay, sau đó nhìn Lưu Tử Châu nói:
- Lưu thí chủ, người sử dụng thủ đoạn âm độc như vậy, nếu không phải bần tăng sớm có phòng bị, chẳng phải là hôm nay đã bỏ mạng dưới tay ngươi.
Lưu Tử Châu hơi lặng người nhìn tất cả trước mắt, hết thảy đã kết thúc, thủ đoạn cuối cùng của mình cũng thất bại.
Hòa thượng này còn có bao nhiêu thủ đoạn vẫn chưa thi triển ra, ngay cả thần công Kim Chung Tráo trong truyền thuyết cũng biết, mình phải làm sao mới có thể chống lại hắn?
Ánh mắt kinh hoàng nhìn xuống dưới đài, Lưu Tử Châu thấy được Hứa sự muội Từ Hàng Tĩnh Trai lập tức giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, lập tức lêu lên:
- Hứa sư muội, mau mau cứu vi huynh, hòa thượng này muốn giết ta!
Không ngờ Hứa sư muội kia không nhúc nhích, chẳng qua chỉ mở miệng thản nhiên nói:
- Vị Đại sư này sẽ không giết người, muốn giết ngươi ngươi cũng không sống được đến bây giờ.
Lưu Tử Châu hoảng sợ nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân. Hắn cũng không quá tin tưởng lời của Hứa sư muội, mình muốn ám toán hòa thượng này, lẽ nào hắn lại bỏ qua cho mình hay sao?
Hoắc Nguyên Chân cầm tụ tiễn của Lưu Tử Châu nhìn một chút, phía trên xanh lè, hẳn là đã được tẩm độc.
Hai tay hắn khẽ phát lực, tụ tiễn bị gãy thành hai đoạn, sau đó hất tay ném một cái, tụ tiễn đã bị ném bay xuống dưới Liên Hoa phong.
- A Di Đà Phật, Lưu thí chủ lòng dạ ác độc, giữ lại chỉ tổ làm hại thế nhân. Thế nhưng bần tăng là người xuất gia, cũng không thể giết ngươi, tin tưởng người tự nhiên sẽ có báo ứng.
Hoắc Nguyên Chân không động thủ, Hoa Tiểu Hoàn thật sự cảm thấy không yên lòng.
- Đại sư, ngươi còn phát tâm từ bi không giết người này, khó bảo đảm hắn sẽ không trở lại hại người, vì nghĩ cho an toàn của ngươi, hãy giao người này cho ta xử lý đi.
Hoa Tiểu Hoàn nhảy một cái lên đài, giở Cửu Âm Bạch Cốt Trảo ra, chụp một trảo vào Đan Điền của Lưu Tử Châu, muốn phế bỏ võ công của hắn.
Hoa Tiểu Hoàn đã sớm tiến vào Tiên Thiên, lại thêm loại võ công độc môn Cửu Âm Bạch Cốt Trảo này, Lưu Tử Châu vốn không phải là đối thủ của nàng. Huống chi bây giờ hắn còn đang bị thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn một trảo của Hoa Tiểu Hoàn chộp tới.
Rốt cục Hứa sự muội Từ Hàng Tĩnh Trai phía dưới cùng hành động. Nàng cách lôi đài rất gần, bây giờ càng là đứng ở sát cạnh lôi đài, thấy Hoa Tiểu Hoàn lên đài, nàng cũng đã đi tới bên người của Lưu Tử Châu. Hoa Tiểu Hoàn xuất trảo, nàng kéo được y phục của Lưu Tử Châu quăng một cái.
Lưu Tử Châu nhờ vậy tránh khỏi vị trí nguy hiểm Đan Điền, thế nhưng đùi không tránh khỏi. Một trảo của Hoa Tiểu Hoàn đâm xuyên qua đùi của Lưu Tử Châu, năm lỗ thủng máu xuất hiện, máu tươi bắn tung tóe.
Lưu Tử Châu kêu lên một tiếng đau đớn, hoàn toàn ngất đi.
- Hoa cô nương, đủ rồi, hắn đã nhận được trừng phạt phải có, để ta mang hắn về Tịnh Niệm Thiền Tông đi.
Hoa Tiểu Hoàn mày liễu hất lên:
- Đừng tưởng ngươi che mặt, người khác sẽ nể mặt người, một môn phái lừa đời lấy tiếng có tư cách gì ngông cuồng lên tiếng ở đây, mau buông người này ra.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Cùng tính sẽ bài xích, nhất là nữ tử này xếp vào một trong Tứ Đại Mỹ Nhân cùng mình, Hoa Tiểu Hoàn thừa nhận hai người khác, Ninh Uyển Quân, Mộ Dung Thu Vũ dung mạo đều không thua kém mình, thế nhưng nữ tử họ Hứa này dựa vào cái gì?
- Hoa cô nương, ta cũng không thích người này, thế nhưng ta có lý do nhất định phải đưa hắn trở về.
Hứa cô nương này đã giải thích một câu, giọng điệu không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, cũng không sợ uy thế của Hoa Tiểu Hoàn.
Hoa Tiểu Hoàn còn muốn nói gì nữa, Hoắc Nguyên Chân nói:
- A Di Đà Phật, tha thứ cho người cũng là tha thứ cho mình, Hoa cô nương bỏ qua cho hắn đi.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân lên tiếng, Hoa Tiểu Hoàn không dám không nghe, gật đầu lui ra.
Từ lần trước Hoắc Nguyên Chân trị liệu cho mình, khí Thuần Âm trong cơ thể mình gần như không cảm giác được. Hoa Tiểu Hoàn tin tưởng nếu chữa thêm mấy lần nữa mình sẽ có thể khỏi hoàn toàn, đối với Hoắc Nguyên Chân cũng tràn đầy cảm kích.
Bây giờ gần như là Hoắc Nguyên Chân nói gì, nàng liền nghe nấy, căn bản phục tùng vô điều kiện.
Hoa Tiểu Hoàn lui ra, nữ tử họ Hứa nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, sau đó lôi Lưu Tử Châu từ trên lôi đài xuống, cho hắn uống một chút đan dược, sau đó ở chỗ đó chờ đợi Lưu Tử Châu tỉnh lại.
Chuyện đến nước này, đại hội luận võ cũng coi như không mở nổi.
Về phần Hoắc Nguyên Chân có phải là đệ nhất hay không, cũng không ai nói chuyện này, bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng không đề cập tới.
Bây giờ đã không có đệ nhất, ngay cả người tham gia cũng không có, còn nói gì đệ nhất, nếu như mình coi là đệ nhất, vậy phải chăng Lưu Tử Châu có thể coi là đệ nhị đại hội luận võ lần này?
Mục đích của Hoắc Nguyên Chân đã đạt được. Hắn tới nơi này chính là vì dương danh cho Thiếu Lâm.
Đầu tiên là vạch trần âm mưu của đám người Lý Dật Phong, đã nổi bật một lần rất lớn, tiếp theo lại dứt khoát linh hoạt đánh bại cao thủ Tiên Thiên Lưu Tử Châu này, khiến mọi người càng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Mặc dù mọi người cũng không biết Hoắc Nguyên Chân cụ thể là cảnh giới gì, thế nhưng mọi người có cùng nhận định, ít nhất cũng là Tiên Thiên sơ kỳ.
Nếu như có người dám nói Hoắc Nguyên Chân không phải là cảnh giới Tiên Thiên, người ở chỗ này cũng có thể đánh cho kẻ đó thành đầu heo.
Có ai từng thấy qua Hậu Thiên đánh Tiên Thiên giống như đánh con cháu trong nhà chưa?
Không thấy kết quả của tiểu tử cuồng vọng Tịnh Niệm Thiền Tông sao?
Cảnh ngộ của Lưu Tử Châu, nhất định phải trở thành tài liệu giảng dạy mặt trái sau này của những người có mặt ở đây hôm nay giáo dục vãn bối, cũng coi như nổi danh biến tướng.
Luận võ Hoa Sơn đã kết thúc, mọi người cũng đều tản đi. Lúc này đây ngoại trừ Hoắc Nguyên Chân danh tiếng nổi bật ra, tin tức chấn động nhất chính là Lý Dật Phong tái xuất giang hồ. Lão ma của trăm năm trước hiện thế, chẳng lẽ đại nạn giang hồ lại sắp sửa tới rồi sao?
Người càng đi càng ít, Lưu Tử Châu cũng tỉnh lại, được môn hạ Tịnh Niệm Thiền Tông dìu đỡ rời đi, Hứa cô nương của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng đã đi.
Sắc mặt Mộ Dung Thu Vũ trong trẻo lạnh lùng rời đi, hiển nhiên Hoắc Nguyên Chân làm chuyện nổi bật như vậy, nàng có chút không vui, còn trông mong có người có thể giáo huấn hòa thượng đáng ghét này một chút. Tên Lưu Tử Châu người của Tịnh Niệm Thiền Tông cũng quá mức vô dụng.
Đến cuối cùng chỉ còn lại ba người Hoắc Nguyên Chân và Hoa Tiểu Hoàn cùng với Khâu Hồ Trung.
- A Di Đà Phật, bần tăng cũng phải trở về Thiếu Lâm.
- Đại sư, người nhất định phải mang ta theo, ta sẽ không rời bỏ người.
Hoa Tiểu Hoàn nhớ mãi không quên Hoắc Nguyên Chân bằng lòng trị liệu cho mình, e sợ Hoắc Nguyên Chân bỏ rơi mình đi một mình, thế nhưng nói ra lại cảm thấy hơi trái tại một chút.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, sau đó nhìn Khâu Hồ Trung nói:
- Khâu thiếu hiệp, ngươi còn muốn trở về Hoa Sơn sao?
- Không trở về nữa, Hoa Sơn phái kia cũng không có gì hay, tối qua Khâu Chính Dương nói đuổi ta, ai nấy đều tỏ ra lạnh lùng đối với ta, coi ta như địch nhân. Bao nhiều năm như vậy cũng không có một bằng hữu chân chính, trở về cũng không có ý nghĩa gì.
- Vậy Khâu thiếu hiệp dự tính đi đâu về đâu?
- Không có chỗ đi, lãng tích giang hồ vậy. Hiện tại ta biết được một chiêu Độc Cô Cửu Kiếm, cũng không phải là quá kém, hôm nay nhờ có Đại sư, nếu không phải là người, ta đã thành quỷ chết oan. Không phải chết trong tay Đông Phương Thiếu Bạch cũng chết trong tay Khâu Chính Dương, hơn nữa trước khi chết còn mang tiếng xấu trên lưng, sau này nhất định ta sẽ báo đáp Đại sư ngài.
- Bần tăng không thích vàng bạc, không lưu luyến hồng trần, Khâu thiếu hiệp báo đáp bần tăng như thế nào?
Khâu Hồ Trung đã mở miệng, lại phát hiện tự mình nói báo đáp, thế nhưng phải báo đáp người ta cái gì đây?
- A Di Đà Phật, Khâu thiếu hiệp bảo trọng lấy mình, nếu ngày sau có gì khó khăn có thể tới Thiếu Lâm tìm kiếm bần tăng, bần tăng cáo từ.
Hoa Tiểu Hoàn đi theo phía sau Hoắc Nguyên Chân, theo sợi xích sắt lại trở về Thiên Thai phong.
Trên Thiên Thai phong là Hoa Sơn phái, thế nhưng bây giờ đệ tử Hoa Sơn đều đang trong cơn kinh hoàng, Hoắc Nguyên Chân cùng Hoa Tiểu Hoàn sang bên kia, Tuệ Kiếm vẫn chờ ở nơi đó. Mấy người lập tức xuống núi, dọc theo đường núi đánh ngựa mà đi.
Đại hội luận võ trọng đại lần này đã bị phá hủy dưới sự xuất thế ngang trời của Lý Dật Phong, người trong giang hồ lo lắng, tựa hồ bão táp đã sắp tới.
Cảnh xuân trong thành Lạc Dương đẹp, Lạc Dương tài tử xa quê lâu năm, thành lớn thật đẹp.
Hoắc Nguyên Chân cùng Hoa Tiểu Hoàn giục ngựa mà đi, quay đầu lại liếc nhìn thành Lạc Dương phía sau có chút cảm khái.
Hoa Tiểu Hoàn nói:
- Đại sư, Lạc Dương thế nào?
- Bần tăng lo lắng, cảnh hưng thịnh phồn hoa như vậy sẽ bị hủy bởi lửa chiến tranh.
- Chúng ta là người trong giang hồ, chiến tranh hay không cũng không quan hệ gì mấy với chúng ta.
- Bần tăng đầu tiên là một đệ tử Phật môn, sau đó mới là người trong giang hồ.
Nghe Hoắc Nguyên Chân nói mình là đệ tử Phật môn, Hoa Tiểu Hoàn nói:
- Đại sư, cuối cùng người không để ta tiếp tục xuất thủ đối với Lưu Tử Châu kia, là vì duyên cớ người là người trong Phật môn sao?
Hoắc Nguyên Chân mới vừa muốn mở miệng trả lời, Hoa Tiểu Hoàn lại nói:
- Không được nói dối, ta muốn nghe lời nói thật.
- Bần tăng nói dối với nàng làm gì, Lưu Tử Châu không đáng sợ, thật ra giết hay không cũng không quan trọng, thế nhưng làm như vậy không có gì tốt, lợi bất cập hại mà thôi.
- Tiểu Hoàn hiểu, sẽ làm tổn hại hình tượng Phật môn chứ gì.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, đổi đề tài:
- Hoa cô nương cảm thấy có khỏe hơn không?
- Căn bản rất tốt.
Nói đến vấn đề này, Hoa Tiểu Hoàn có hơi đỏ mặt. Tối hôm qua, hai người dừng chân trong thành Lạc Dương, chia ra ở hai căn phòng, nửa đêm Hoa Tiểu Hoàn len lén chuồn qua, để Hoắc Nguyên Chân trị liệu cho nàng.
Lần này Hoắc Nguyên Chân không có từ chối, toàn lực trị liệu cho Hoa Tiểu Hoàn một lần. Để đạt tới hiệu quả tốt nhất, Hoa Tiểu Hoàn đã bỏ đi hơn nửa quần áo và đồ dùng hàng ngày, một thân da thịt mềm mại mặc cho Hoắc Nguyên Chân vuốt ve.
← Ch. 184 | Ch. 186 → |