← Ch.187 | Ch.189 → |
- Chuyện thế nào rồi?
- Đại nhân, thuộc hạ đã tìm hai ngày, nơi này có con gái của một nhà bán đậu hủ, sắc đẹp không tệ, thuộc hạ chuẩn bị lập tức hạ thủ.
- Hai ngày chỉ tìm được một người, ngươi làm việc kiểu gì vậy?
- Đại nhân, nơi này có hơi làm không tốt, Quỷ Bà sẩy tay ở Phong Lâm thôn, khiến người xung quanh đều đã có phòng bị, con gái của người ta căn bản đã không lộ diện, tìm được một người đã không tệ.
- Hừ, Quỷ Bà bình thường hiệu suất rất cao, vì sao thất bại ở Phong Lâm thôn như vậy?
- Đại nhân, thuộc hạ cho là thật ra Quỷ Bà không có bản lĩnh gì, chủ yếu chính là dựa vào gương mặt của bà ta. Hành động buổi tối, một khi lộ ra, những cô nương nhát gan kia nhìn thấy sẽ hôn mê tại chỗ, cho nên mới có thể nhiều lần đắc thủ. Thế nhưng ở Phong Lâm thôn, con chó đen kia cũng mặc kệ bà ta có xấu xí hay không, cắn bà ta không nhẹ, cho nên bà ta mới thất bại.
- Ngươi có nắm chắc hành động tối nay không?
- Đại nhân yên tâm đi, ta đã chuẩn bị xong mê hương, bảo đảm Đậu Hủ Tây Thi kia ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.
- Hành động nhanh lên một chút, trước ba tháng phải tìm được một trăm hoàng hoa nữ tử nhan sắc coi được cho người ta đưa đi, cấp trên thúc giục gấp, làm lỡ đại sự, đầu của chúng ta khó mà giữ được.
Hoắc Nguyên Chân ở phòng sát vách, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, lại là những người này đang âm thầm giở trò quỷ, bọn họ muốn làm gì?
Lúc hai người ở phòng bên cạnh ra tay với Đậu Hủ Tây Thi, Hoắc Nguyên Chân cũng không có ngăn cản. Hắn nhìn hai người mang theo Đậu Hủ Tây Thi bị mê hương bất tỉnh đi ra, dọc đường bám theo.
Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối không ngờ, điểm đến cuối cùng của những người này lại là Đăng Phong huyện nha.
Những nữ tử bị bắt kia không ngờ đều bị nhốt trong đại lao của Đăng Phong huyện nha, khó trách Kim Nhãn Ưng cùng đệ tử Cái Bang cũng không thể phát hiện tung tích của những nữ tử này.
Sau khi đã bắt được Đậu Hủ Tây Thi, những quan sai này ngụy trang thành khiếu hóa tử, mang tất cả những thiếu nữ bị bắt ra ngoài.
Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, tính ra số nữ tử bị bắt có tổng cộng hai mươi người.
Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một số xe ngựa lớn, xe ngựa đều được bịt kín, rất hiển nhiên tối hôm nay sẽ vận chuyển những nữ tử này đi.
Một quan sai đầu lĩnh đang chỉ huy:
- Mau mau, đã bịt miệng cả rồi, đến khi trời sáng nhất định phải đưa đến phủ Trịnh Châu, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cẩn thận Tiết Độ Sứ Đại nhân lấy đầu của các ngươi.
Lúc này, một lão thái bà dáng dấp vô cùng xấu xí đi ra, trên cánh tay còn quấn vải trắng, hẳn là bị thương.
- Lý Đại nhân!
- Quỷ Bà tiền bối!
- Bây giờ lão thân phải trở về Trịnh Châu báo cáo cho Tiết Độ Sứ Đại nhân. Lão thân hy vọng lần sau khi ta tới, Lý Đại nhân có thể mang nữ tử của Phong Lâm Thôn tới. Những nữ tử này so sánh với nữ tử đó chỉ là hàng bình thường, cũng không thể thực sự làm cho Tiết Độ Sứ Đại nhân hài lòng.
- Xin Quỷ Bà tiền bối yên tâm, hạ quan nhất định không phụ ủy thác của Tiết Độ Sứ Đại nhân.
- Ừ, vậy thì tốt, ôi chao! Con chó đen kia đáng chết, cắn lão thân bị thương, nếu không lão thân đã sớm làm xong việc.
Quỷ Bà lẩm bẩm, đưa đội ngũ xe ngựa ra khỏi Đăng Phong huyện nha.
Đoàn xe một mạch thông hành không trở ngại, rất nhanh đã rời khỏi Đăng Phong huyện thành.
Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ bám theo đi tới. Đi tới địa giới Thiếu Lâm mình lại coi thường phương trượng, tùy ý làm bậy, nếu các ngươi có thể đi bần tăng sẽ để tóc mọc lại.
- Đùng!
Quan Thiên Chiếu vỗ một chưởng lên bàn, tách trà đều nhảy dựng lên.
- Quỷ Bà đã chết!
- Đúng vậy Đại nhân, Quý Bà đã chết ở bên ngoài Đăng Phong huyện thành hai mươi dặm, bị một đạo chỉ lực nội gia bắn vỡ tung đầu. Không riêng gì bà ta, mười mấy tên quan sai cũng đều đã chết cùng bà ta ở một chỗ, người xuất thủ võ công cực cao, giết mỗi một người đều chỉ một chiêu, không một ai may mắn thoát khỏi.
Đối thoại cùng Quan Thiên Chiếu là một đạo sĩ. Người này tay cầm phất trần, hơn năm mươi tuổi, khi con người chuyển động linh quang bắn ra bốn phía, công lực không kém, thế nhưng lại có mùi vị âm tà.
Đạo sĩ dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Bọn họ vừa chết, những quan sai trong huyện nha kia cũng không dám tiếp tục hành động, cho nên hành động của Đăng Phong huyện đã ngưng. Đại nhân, nếu như không có đầy đủ nguyên âm thiếu nữ, sợ là không luyện chế ra được tiên đan trường sinh cho ngài.
- Là ai? Người nào đang âm thầm phá hỏng việc tốt của ta?
- Hắn là nhân sĩ võ lâm phụ cận Đăng Phong gây nên.
- Hừ, lại là người trong võ lâm, bây giờ người trong võ lâm thật sự đã phản rồi, không có Hoa Vô Kỵ ràng buộc, ngay cả bản Tiết Độ Sứ cũng không nắm được những người này trong tay, bọn chúng muốn làm gì thì làm, bây giờ lại lấn áp đến trên đầu của ta.
Sau khi bình ổn khí tức một hồi, Quan Thiên Chiếu lại nói:
- Nữ tử bình thường rất dễ tìm, thế nhưng nữ tử tuyệt sắc quả thật khó tìm. Quỷ Bà đã từng tìm được một người kết quả cũng đã thất bại. Trong nhà nữ tử kia nhất định là đã có phòng bị, bản quan lại không thể điều động quân đội bắt người lộ liễu, quả thật cũng không tiện chút nào.
- Tiết Độ Sứ Đại nhân, làm sao tìm được là chuyện của ngài. Dù sao nếu không có một tuyệt sắc thiếu nữ làm lô đỉnh, trăm nữ tử xinh đẹp hiến tế, không luyện ra được tiên đan trường sinh cũng là tổn thất của ngài.
Quan Thiên Chiếu gật đầu:
- Đạo trưởng không nên gấp gáp, trong nhất thời nửa khắc còn chưa thể xảy ra chiến tranh được, chúng ta còn có thời gian. Bản tọa trước tiên lùng bắt trăm nữ tử chuẩn bị, đợi sau khi tìm được một thiếu nữ tuyệt sắc, chúng ta sẽ bắt đầu luyện đan.
Đạo sĩ gật đầu, lại nói:
- Bần tăng ở chỗ Tiết Độ Sứ Đại nhân cũng đã lâu, cũng biết khó xử của Tiết Độ Sứ Đại nhân, nữ tử tuyệt sắc đâu có dễ dàng tìm kiếm như vậy. Nếu Đăng Phong sẵn có một người, vậy bần đạo tìm một cơ hội đi Đăng Phong bắt lấy là được.
Quan Thiên Chiếu vừa nghe mừng rỡ:
- Như vậy rất tốt, không biết lúc nào đạo trưởng lên đường?
- Chờ sau khi Tiết Độ Sứ Đại nhân gom góp đủ trăm thiếu nữ bình thường, bần đạo sẽ đi một lần nữa vì Tiết Độ Sứ Đại nhân.
- Vậy bản Tiết Độ Sứ chúc đạo trưởng mã đáo thành công, sớm ngày luyện chế ra tiên đan trường sinh.
- Chuyện này là lẽ đương nhiên, song thù lao Tiết Độ Sứ Đại nhân đồng ý trả cho bần đạo, hắn cũng đến lúc nên cho một ít...
- Cho, lập tức cho liền, trước cấp cho đạo trưởng năm mươi vạn lượng, năm mươi vạn lượng còn lại chờ sau khi đạo trưởng luyện chế ra tiên đan sẽ cho thêm. Nhưng mà bản Tiết Độ Sứ còn có một yêu cầu, chính là ở Đăng Phong huyện có Thiếu Lâm Tự, vẫn là cái đinh trong mắt của bản Tiết Độ Sứ, không biết đạo trưởng có thể thuận tay diệt môn phái này đi hay không?
- Cái này...
Tên đạo sĩ kia trầm ngâm một chút:
- Cũng được, qua một khoảng thời gian, một ít sư huynh đệ của bần đạo cũng sẽ tới, lúc đi Đăng Phong sẽ nhận tiện diệt đi cái gì tự ấy.
- Đa tạ đạo trưởng, song trong chùa có một hòa thượng tên là Nhất Trần, ngươi phải chừa lại, đó là gia phụ.
- Đại nhân vẫn còn có lòng hiếu thảo, nhưng mà ngài cũng là người sắp phi thăng, còn để ý nhiều như vậy làm gì? Ngộ nhớ đến lúc đó bọn người bản đạo giết thuận tay, thương tổn tới lệnh tôn, Tiết Độ Sứ Đại nhân cũng không nên trách.
- Vẫn nên tận lực bảo toàn, tận lực bảo toàn đi...
Quan Thiên Chiếu vừa nghĩ tới phi thăng, trong mắt chớp động ánh sáng cuồng nhiệt, giọng nói đã không còn kiên quyết như vậy.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Sau khi cứu tất cả thiếu nữ bị bắt, Hoắc Nguyên Chân lại cho Tô Xán đưa toàn bộ những thiếu nữ này về nhà.
Sau đó hắn trở lại Thiếu Lâm Tự, cho toàn bộ mười tám người bọn Tuệ Nhất xuống núi.
Mục đích của mười tám người này hạ sơn, chính là đi chặn giết bọn tay sai quan phủ từ phủ Tiết Độ Sứ đi ra các nơi bắt người.
Bọn mười tám người Tuệ Nhất kém cỏi nhất cũng là Hậu Thiên viên mãn, hơn nữa đao thương bất nhập, đã là cao thủ trên giang hồ khó được. Bây giờ thủ hạ của Quan Thiên Chiếu đã không có cao thủ nào có thể dùng, đi ra ngoài bắt người cũng quá nửa là quan sai hoặc là người trong quân đội.
Bọn Tuệ Nhất dưới sự phối hợp của đệ tử Cái Bang, hoàn toàn có thể đi lại các nơi Hà Nam, nhất nhất chặn giết những người này.
Nhận được trợ lực hùng mạnh của Cái Bang, hành động của Hoắc Nguyên Chân ở Hà Nam như cá gặp nước, bất giác đã có thể chống đỡ được với phủ Tiết Độ Sứ ở trong bóng tối.
Lúc ban đầu, người trong quan phủ liên tiếp gặp phải chặn giết, Quan Thiên Chiếu phái mười người ra đi có hết tám chín đều chết ở trên đường.
Về sau sau khi phát hiện có một thế lực âm thầm chuyên môn đối nghịch cùng mình, Quan Thiên Chiếu cũng đã thông minh, lợi dụng quan phủ và quân đội phối hợp, cố ý bố trí bẫy rập khiến đối phương mắc câu.
Ba người Tuệ Ngũ, Tuệ Cửu, Tuệ Thập Tứ đã trúng kế một lần, bị mấy trăm quan binh bao vây, may nhờ công phu hoành luyện của ba người cứu một mạng bọn họ, vọt ra khỏi vòng vây của quan binh trốn chạy. Song toàn bộ mười mấy đệ tử Cái Bang phối hợp với bọn họ lại mất mạng, chết ở trong loạn quân.
May nhờ mười tám người bọn Tuệ Nhất vẫn che mặt hành động, quan phủ cũng không biết bọn họ là người nào.
Từ đó về sau, hành động của bọn Tuệ Nhất cũng bắt đầu trở nên khó khăn, quan phủ bố trí bẫy rập khắp nơi dẫn dụ bọn họ vào.
Sau khi biết được tình hình này, Hoắc Nguyên Chân liền bảo Kim Nhãn Ưng rời khỏi Thiếu Thất Sơn, bắt đầu phối hợp hành động của mấy người Tuệ Nhất.
Hà Nam lớn như vậy, tốc độ của Kim Nhãn Ưng một ngày có thể bay mấy vòng, mỗi ngày qua lại báo tin cho mấy người bọn Tuệ Nhất.
Quan phủ không dám bắt người lộ liễu, tránh dẫn tới dân biến, chỉ có thể bắt người trong chỗ tối, thế nhưng âm mưu bị hiểu rõ, lại khiến quan phủ lọt vào tình cảnh khó khăn.
Quân của quan phủ vừa xuất hiện mai phục, đệ tử Thiếu Lâm liền biến mất, chỉ cần phần lớn binh sĩ rời đi, bọn họ liền xuất hiện, đám tay sai quan phủ chuyên môn lùng bắt những thiếu nữ kia, tuyệt đối là giết không tha.
Nhiều lần bố trí cạm bẫy thất bại, Quan Thiên Chiếu thẹn quá hóa giận bắt đầu tru diệt đệ tử Cái Bang.
Đệ tử Cái Bang bất đắc dĩ đành phải lựa chọn lẩn trốn, hơn nữa bất đắc dĩ bắt đầu đổi trang phục.
Song dưới nghiêm lệnh của Tô Xán, tất cả đệ tử Cái Bang đều phải phối hợp vô điều kiện với những người che mặt kia, thậm chí đệ tử Cái Bang không biết những người che mặt đao thương bất nhập này là thần thánh phương nào.
Một khi phát sinh hiện tượng không phối hợp, tuyệt đối sẽ bị cao tầng Cái Bang xử phạt nghiêm khắc, cho nên mặc dù bị quan phủ điên cuồng tiễu trừ, vẫn không có tan vỡ.
Bất kể thành thị hay là ở nông thôn, khắp nơi đều có đệ tử Thiếu Lâm che mặt cùng đệ tử Cái Bang phối hợp đánh du kích.
Trò chơi mèo vờn chuột diễn ra từng ngày.
Sau khi đã phối hợp trinh sát vệ tinh trên cao, Hệ Thống tình báo của Thiếu Lâm đã vượt qua quan phủ rất xa, đến sau này, bố trí bẫy rập của quan phủ cũng chưa có lúc nào thành công.
Thời gian đang từ từ trôi đi, chẳng mấy chốc đã qua đi hơn hai mươi ngày.
Trong hơn hai mươi ngày này, thỉnh thoảng phe Quan Thiên Chiếu cũng có thu hoạch. Dù sao lực lượng của bọn Tuệ Nhất có hạn, Kim Nhãn Ưng cũng không thể nào hoàn toàn giám thị toàn tỉnh Hà Nam, dần dần vẫn có một ít nữ tử bị bắt đi.
Đã gần hết hai tháng, người của Quan Thiên Chiếu đã rút lui trở lại, cũng không biết có phải là đã bắt đủ người hay không.
Đến lúc này, trận đánh du kích này cuối cùng đã hạ màn, đệ tử Thiếu Lâm lặng lẽ trở về núi.
Đối với kết quả lần này, Hoắc Nguyên Chân coi như hài lòng.
Quan Thiên Chiếu đã có chút điên cuồng, hắn không đủ lòng tin đối với chiến tranh, gần đây thậm chí đã nghiên cứu con đường luyện đan trường sinh, hy vọng nhất cử đắc đạo thành tiên, bạch nhật phi thăng.
Và như vậy, bước tiến của chiến tranh chắc chắn sẽ chậm lại, trừ phi là triều đình chủ động bắt đầu tiến công.
Nếu như triều đình thắng, như vậy Hà Nam này nhất định chịu ngọn lửa chiến tranh gây hại, dân chúng trôi dạt khắp nơi, đây là chuyện mà mình không muốn nhìn thấy.
Thế nhưng nếu như Quan Thiên Chiến thắng, như vậy giang sơn đổi chủ cũng là chuyện nhỏ. Quan trọng là sau khi Quan Thiên Chiếu đắc thắng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thiếu Lâm Tự, vậy càng là điều Hoắc Nguyên Chân không muốn nhìn thấy.
Thậm chí rất nhiều lúc, Hoắc Nguyên Chân cũng từng động ý niệm đi ám sát Quan Thiên Chiếu.
Thế nhưng Nhất Trần đã từng nói, bên cạnh của Quan Thiên Chiếu luôn có mấy cao thủ Tiên Thiên hộ vệ, với công lực bản thân trước mắt rất khó thành công. Hơn nữa bây giờ Quan Thiên Chiếu căn bản đều ở trong quân doanh, mức độ ám sát khó khăn không khác lên trời là mấy.
Nếu như giết được Quan Thiên Chiếu, rất nhiều chuyện sẽ giải quyết dễ dàng, đáng tiếc cuối cùng là thực lực của mình không đủ.
Mà thôi, hãy cứ nắm chắc nâng cao thực lực là căn bản, mình lại không muốn xưng bá thiên hạ, chuyện đánh giang sơn này vẫn nên giao cho những người hùng tâm bừng bừng làm đi. Mình có thể giữ được Thiếu Lâm Tự này, thỉnh thoảng gặp chút chuyện bất bình, cứu giúp lê dân một chút cũng đã rất tốt.
Trước mắt chuyện Quan Thiên Chiếu muốn luyện đan phi thăng, thật ra rất hợp ý của Hoắc Nguyên Chân.
Ngươi cứ bay đi, từ từ bay, thời gian bay càng dài thì càng có lợi đối với bần tăng.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân phát hiện, bây giờ đã là buổi tối Hai Mươi Bảy tháng Hai, qua hai canh giờ nữa chính là thời gian quay thưởng của Hệ Thống Phương Trượng mới.
Sau khi thăng cấp Hệ Thống, quay thưởng của tháng Giêng cũng đã được gộp vào tháng Hai, nói cách khác, ngày mai mình có cơ hội hai lần quay thưởng.
Đối với chuyện quay thưởng Hệ Thống mới, Hoắc Nguyên Chân có nhiệt tình cực lớn.
Nhất là ba hạng mục Phật quang, Pháp Tướng, Phạn âm mới tăng thêm. Mấy hạng mục này gần như có thể dùng thần thông để hình dung, đã không thuộc về phạm vi của võ công.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |