← Ch.190 | Ch.192 → |
Võ công lần này xuất hiện Nhất Chỉ Thiền, Long Trảo Thủ, khinh công Đăng Bình Độ Thủy, Thiết Bố Sam, A La Hán thần công cùng Kim Cương Phục Ma Quyển.
Không có Kim Chung Tráo, không có Cửu Dương chân kinh, không có Long Tượng Bát Nhã Công, cũng không có nửa bộ dưới Vô Tướng Thần Công, làm cho Hoắc Nguyên Chân hơi có chút thất vọng.
Lại nhắm đến Thưởng Lớn, Hoắc Nguyên Chân lại lần nữa bắt đầu lựa chọn, nhắm chính xác vị trí của Thưởng Lớn, đợi đến đường tiến độ đi tới vị trí thích hợp như lần trước, lúc này mới buông lỏng tay ra.
Điểm sáng vọt ra ngoài rất nhanh, sau khi đã quay một vòng tốc độ liền chậm lại, bắt đầu tiến đến gần vị trí của Thưởng Lớn.
Vận may của Hoắc Nguyên Chân rốt cục đã tới cực hạn, kém một bước mới đạt tới vị trí của Thưởng Lớn, rốt cục quay trúng tầng Phật âm thứ nhất.
Phật âm và Phật quang, Pháp tướng đều có chỗ bất đồng. Phật âm là có thể thật sự mê hoặc người, vọt vào đầu óc của người không thể ngăn cản, không ngừng vọng tiếng Nam mô A Di Đà Phật trong đầu người.
Cho nên bàn về ý nghĩa thực tế, giá trị của Phật âm là vượt qua Phật quang và Pháp Tướng.
Thế nhưng có một khuyết điểm, chính là Phật âm bất kể quay trúng được tầng thứ mấy, đều không thể có được cơ hội tự do lựa chọn phần thưởng.
Phật quang và Pháp Tướng, chỉ cần quay trúng được tầng thứ tư là có thể tự do lựa chọn hạng mục phần thưởng, đến tầng thứ bảy cũng vậy, coi như là quyền lợi cực tốt, Phật âm lại không có.
Lúc này, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Quay trúng được phần thưởng Phật âm, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân thật sự do dự, lấy được là có thể mê hoặc người trong phạm vi xung quanh mười thước, trực tiếp tác dụng vào đầu người, có đánh bạc hay không đây?
Nếu như đánh bạc, có thể trúng được ba loại phần thưởng.
Tầng Phật quang thứ hai.
Tầng Pháp Tướng thứ nhất.
Ngẫu nhiên xuất hiện một đại lễ bao.
Trong đại lễ bao có thể là võ công, cũng có thể là ngân lượng, còn có khả năng là tạp vật hoặc là thảo mộc sinh linh, có thể chắc chắn là bên trong nhất định sẽ có ba phần thưởng.
Thất bại, không có gì cả.
Vừa rồi mình đã bỏ qua hai lần cơ hội đánh bạc, lần này vẫn phải bỏ đi sao?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một hồi, rốt cục kiên quyết đánh bạc một lần.
Mình còn chưa từng đánh bạc trúng hai lần liên tục, lần này thí nghiệm một lần, xem thử có thể được hay không.
Lựa chọn đánh bạc, Hệ Thống chớp động ánh sáng, rất nhanh đã ra kết quả.
Thành công!
Hoắc Nguyên Chân cũng không thấy rõ ràng nhận được phần thưởng là cái gì, quay thưởng Hệ Thống đã kết thúc.
- Kết thúc quay thưởng tháng Hai, phần thưởng đồng thời phát ra cùng phần thưởng tháng Giêng, có lập tức nhận lấy hay không?
- Nhận.
Luân bàn Hệ Thống hoàn toàn trở nên ảm đạm, một đống phần thưởng đã xuất hiện trong tay của Hoắc Nguyên Chân.
- Trời ơi, quên mất...
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nhớ lại, mình còn có phần thưởng tổ Đại Hoàng Phong kia, lần này náo nhiệt rồi. Một tổ ong cực lớn xuất hiện, cao có chừng hơn hai thước, giống như một gian phòng nhỏ, cứ như vậy rơi thẳng xuống trong lòng mình.
Từng con ong vàng to chừng quả trứng gà vù vù bay loạn, bò khắp người Hoắc Nguyên Chân.
Về phần các phần thưởng còn lại đều rơi lả tả trên mặt đất, Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào nhặt nó lên.
Cũng may là đám Đại Hoàng Phong này tựa hồ cũng đang bày tỏ thân mật cùng Hoắc Nguyên Chân, mặc dù bò khắp người Hoắc Nguyên Chân thế nhưng lại không có bất kỳ công kích nào. Thậm chí hắn có thể cảm giác được thiện ý biểu đạt ra trong tư duy đơn giản của Đại Hoàng Phong.
- Được rồi, được rồi! Ta biết các ngươi đều là hảo hài tử, ngoan ngoãn trở về đi, đi đi đi! Trở vào tổ hết cho bần tăng đi!
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân không thể chịu đựng được Đại Hoàng Phong vô cùng vô tận này, hét lớn một tiếng, dường như Đại Hoàng Phong có thể nghe hiểu, kêu vo ve một tiếng, toàn bộ chui vào tổ ong.
Đầu tiên là thận trọng đem tổ ong đặt trên đất, xác định sẽ không vỡ, sau đó Hoắc Nguyên Chân mới nhặt những phần thưởng khác rơi dưới mặt đất.
Lệnh bài xây dựng Bồ Đề đường của mình, cây giống hồng tùng Hy Mã Lạp Sơn của mình.
A!
Hoắc Nguyên Chân vui mừng phát hiện, trên mặt đất còn có một đại lễ bao.
Thì ra đánh bạc tháng Hai của mình cuối cùng lại trúng được một đại lễ bao.
Vội vàng cầm đại lễ bao lên, mở ra nhìn một cái, bên trong có ba món đồ, lư hương, chổi, còn có một đài sen trong nháy mắt hóa lớn.
Không ngờ là đại lễ bao pháp khí tạp vật.
Pháp khí tạp vật hợp hai làm một, cũng có đại lễ bao, chia làm ba loại cao, trung, thấp, trong này xem ra lư hương là phần thưởng loại thấp, chổi coi như là phần thưởng loại trung, mà đài sen mình ước mong kia rốt cục cũng đã hiện thân!
Đôi môi Hoắc Nguyên Chân run run xúc động, mặc dù quay thưởng của tháng Giêng, tháng Hai này, bản thân cũng không có được một quyển bí tịch võ công nào, thế nhưng phần thưởng phong phú đã vượt qua giá trị của bí tích võ công thông thường.
Bồ Đề đường, điện đường phụ trợ gia tăng tốc độ tu luyện, chính là phần thưởng siêu cấp đề cao toàn bộ tố chất Thiếu Lâm Tự lên rất lớn.
Phật quang và Phật âm càng làm cho mình như hổ thêm cánh, sau này muốn độ người nhập môn chắc chắn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa còn có đại lễ bao này, còn có tổ ong vò vẽ như bảo vật trấn sơn kia.
Kích động xem cái này một chút, xem cái kia một chút, Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ, đầu tiên là bày đài sen ra, thay thế bồ đoàn vốn có của mình, tu luyện thử qua một chút.
Quả nhiên!
Quả nhiên đài sen này cũng là một bảo vật phụ trợ tốc độ tu luyện!
Tăng lên năm lần!
Phương Trượng viện tăng lên gấp năm lần! Đài sen tăng lên gấp năm lần! Hoắc Nguyên Chân hơi tu luyện một chút đã cảm giác được tốc độ tu luyện gia tăng gấp mười lần, cảm giác của nội lực bão táp điên cuồng khiến hắn hưng phấn muốn cất tiếng ca hát.
Kế hoạch trước đây cho dù Đồng Tử Công này dưới sự tăng tốc của Phương Trượng viện, cũng cần mười năm tám năm mới có thể thành, bây giờ nhìn lại nhiều nhất chỉ cần năm năm, Đồng Tử Công có thể đạt đến cảnh giới đại thành.
Về phần cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, bây giờ là cuối tháng Hai, Hoắc Nguyên Chân cảm giác nhiều nhất ba tháng nữa, tới tháng Sáu, nhất định mình sẽ đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn. Đến lúc đó thực lực lại nhảy vọt tiến thêm một bước, cũng gần như không có gì khác biệt cùng cảnh giới Tiên Thiên.
Lại cầm lấy lư hương kia nhìn một chút, hình dạng không có gì đặc biệt hơn thứ khác, song Hoắc Nguyên Chân biết, vật phẩm do Hệ Thống sinh ra nhất định không phải vật phàm, lư hương vẫn phải đốt hương mới biết hiệu quả cụ thể.
Làm phương trượng một chùa, hương là thiết yếu, Hoắc Nguyên Chân lấy ra một ít hương đặt vào trong lư hương đất. Rất nhanh, đàn hương lượn lờ bay đầy gian phòng, làm cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng.
Mặc dù cái này không có hiệu quả phụ trợ tu luyện, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân cảm giác được hương bên trong lư hương này có thể chữa thương, có thể giải độc.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Đây là khẳng định, Hoắc Nguyên Chân đặc biệt xác định, vật phẩm do Hệ Thông sinh ra mình đều có cảm ứng, quả thật là hương này có thể tạo được gia tăng hiệu quả chữa thương và giải độc, chỉ cần ngửi mùi thơm này là được rồi.
Lại là một món bảo bối, Hoắc Nguyên Chân đặt nó ở phía trước Phật án của mình.
Sau đó là cây chổi kia, Hoắc Nguyên Chân cầm lên, vào tay lạnh như băng, không phải vàng không phải gỗ.
Trong ba phần thưởng của đại lễ bao, chổi coi như là phần thưởng loại trung, còn trân quý hơn cả lư hương, Hoắc Nguyên Chân nhất định phải nghiên cứu cần thận một chút.
Đầu tiên, chất liệu của chổi rất đặc thù, cảm giác cứng cáp dẻo dai dị thường, đạo kiếm khó làm tổn thương là chắc chắn.
Thêm nữa chính là đầu của cây chổi này rất có vẻ khác thường, tuy rằng sợi chồi mỏng như sợi tơ, nhưng có cảm giác rất nặng.
Đi ra bên ngoài tìm một khối đá xanh, Hoắc Nguyên Chân cầm chổi lên nhẹ nhàng vỗ một cái.
- Đùng!
Tảng đá chia năm xẻ bảy.
- Hay thật, vật này là một binh khí thượng hạng, có lẽ còn có những bí mật khác, giao cho Vô Danh nghiên cứu đi.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân cảm thấy cây chổi còn có những bí mật khác, thế nhưng vật này là phải mang ra tặng người, dứt khoát cũng không nghiên cứu nữa, nên tiếp tục nghiên cứu đồ vật của mình là hơn.
Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân mang đến một mặt gương, ngồi trước mặt gương, yên lặng sử dụng Phật quang.
Một vòng sáng như mặt trời đỏ xuất hiện sau đầu hắn, chiếu sáng rực trong phòng, không ngờ còn sáng hơn rất nhiều so với ngọn đèn dầu kia.
Dựa theo kiếp trước mà nói, độ sáng của vòng sáng này đủ để thay thế bóng đèn hai trăm nát, làm nổi bật đầu trọc của mình, thật sự giống như bóng đèn, chiếu lấp lánh.
Lấy tay sờ thử, không có chút nhiệt độ nào, căn bản không cảm giác được sự tồn tại của nó.
- Quả nhiên là một vật hù dọa người.
Vòng sáng nhỏ này xuất hiện trên đỉnh đầu, lập tức khiến giá trị thần thánh của Hoắc Nguyên Chân tăng vọt vô số cấp bậc, tìm một vài kẻ kém hiểu biết cũng có thể giả mạo Phật tổ.
Mang vòng sáng này đi vài bước, Hoắc Nguyên Chân cảm giác vô cùng oai phong, sau này lại có tụ hội Phật giáo gì đó, những phương trượng trụ trì của những chùa chiền khác kia ở chung một chỗ với mình, mình đột nhiên thi triển ra thủ đoạn này, ắt hẳn bọn họ sẽ phải quỳ bái.
Tưởng tượng viễn vông trong lòng một hồi, Hoắc Nguyên Chân mới thu hồi vòng sáng.
Vật này cũng cần nội lực thúc giục, không thể thi triển trường kỳ.
Về phần hạng mục Phật âm, mình lẩm nhẩm đôi câu, mình cũng không có cảm giác gì, xem ra cần có một người phối hợp mới được.
Đã xử lý xong những vật này, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu lấy ra lệnh bài xây dựng Bồ Đề đường, lấy cây giống giắt ở sau lưng, sau đó mở cửa sổ, thận trọng ôm lấy tổ ong lớn kia.
May nhờ Phương Trượng viện của mình khá lớn, cửa sổ cũng khá lớn, mới có thể ôm tổ ong này đi ra ngoài.
Dựa vào cảm giác của mình, tổ ong này nặng chừng mấy trăm cân. Đây cũng là nhờ mình đã tu luyện Long Tượng Bát Nhã Công tầng bảy, nếu không căn bản là ôm không nổi.
Thế nhưng cho dù là như vậy, ra cửa sổ cũng là vô cùng trầy trật, Hoắc Nguyên Chân nói dứt khoát trong đầu:
- Tất cả đi ra, bay theo phía sau, bần tăng mệt chết đi được!
Những Đại Hoàng Phong này giống như bùng nổ doanh trại, "ầm" một tiếng vọt ra, chi chít chằng chịt, hình thành một mảnh mây đen hơn hai mươi thước xung quanh đỉnh đầu của Hoắc Nguyên Chân.
- Hay thật, sợ rằng có tới xấp xỉ hai vạn con!
Trọng lượng của tổ ong thoáng cái đã nhẹ, Hoắc Nguyên Chân mang đi cũng dễ dàng, thận trọng ôm tổ ong đi ra hướng hậu sơn.
Treo trên cửa Phương Trượng viện mình chắc chắn là không được, sau khi suy đi nghĩ lại, nên đặt ở hậu sơn là ổn thỏa nhất.
- Đi tới phía rừng rậm sau núi, Hoắc Nguyên Chân mở vòng sáng nhỏ sau đầu, lập tức giống như ngọn đèn chiếu sáng xung quanh mấy chục thước, tỉ mỉ tìm kiếm một hồi, phát hiện một gốc cây hòe già cao nhất.
- Để ở chỗ này đi!
Hoắc Nguyên Chân thi triển khinh công, mang theo tổ ong nháy một cái cao tám thước, mũi chân điểm thân cây một cái lại lên cao lần nữa, liên tục nhảy mấy cái đã lên tới ngọn cây cao hai mươi thước.
Lúc trước tổ ong là mình treo vào thân cây, thế nhưng cái này quá lớn, mình không treo lên được, bên hông Hoắc Nguyên Chân có chuẩn bị sẵn sợi dây, buộc tổ ong trên ngọn cây.
Sau khi siết chặt bảy tám vòng liên tục, rốt cục tổ ong đã hoàn toàn cố định trên thân cây.
- Tất cả vào đi thôi!
Hoắc Nguyên Chân ở trên ngọn cây kêu một tiếng, đám mây đen vẫn đi theo phía sau mình lập tức vọt vào tổ ong.
- Các hài tử!
Hoắc Nguyên Chân đứng ở trên ngọn cây, kêu một câu giống như Tề Thiên Đại Thánh:
- Sau này núi Thiếu Thất núi Ngự Trại này giao cho các ngươi bảo vệ, không riêng hậu sơn, còn có tiền sơn, phạm vi bảo vệ của các ngươi là mười cây số, có thể bao trùm toàn bộ hậu sơn. Phạm vi bao trùm tiền sơn đến chỗ sơn môn, căn bản đều nằm trong phạm vi bảo vệ của các ngươi.
- Phàm là người trong Thiếu Lâm ta và những khách dâng hương kia các ngươi không được công kích, cũng không được không có việc gì mà ra đây hù dọa người. Thế nhưng nếu như có người từ ngoài đến, mang lòng quấy rối, các ngươi không nên khách sáo, cắn bọn chúng thật đau cho ta. Lại phải nghe theo mệnh lệnh của bần tăng, đã rõ ràng chưa?
Bọn Đại Hoàng Phong bên trong tổ ong nhất tề "vo ve" một tiếng, tỏ vẻ hoàn toàn phục tùng.
Hoắc Nguyên Chân hài lòng gật đầu, đã có lợi khí Đại Hoàng Phong này, an toàn của Thiếu Lâm đã tăng lên một nấc thang mới.
Vô Danh lão hòa thượng bình thường không muốn xuất thủ, hòa thượng Thiếu Lâm rất nhiều khi không thể hạ thủ nặng tay được, thế nhưng bị ong vò vẽ đốt người có thể trách được ai? Đáng đời nhé!
Hài lòng nhìn tổ ong treo trên cây, Hoắc Nguyên Chân ở đó hơn nửa ngày mới nhảy xuống.
Hắn lại trồng mười cây hồng tùng xung quanh tổ ong vò vẽ, tạo thành một vòng bảo vệ thiên nhiên, cứ như vậy, người khác muốn chọc rơi tổ ong này cũng không dễ dàng.
Hoắc Nguyên Chân đã tính xong, đã có hạng mục thảo mộc sinh linh này, như vậy sau này hậu sơn của Thiếu Lâm cũng sẽ khai phá dùng đến.
Các loại thực vật, dược liệu trân quý đều chuyển dời đến hậu sơn, nơi này thế núi hiểm trở, ngoại lực không cách nào tấn công, hoàn toàn có thể thành một căn cứ phụ có phong cảnh môi trường tốt đẹp.
Muốn tới nơi này phá hoại, hừ hừ, vậy phải ngẫm lại hậu quả cho kỹ, khoan nói những thứ khác, chỉ một tổ ong vò vẽ này đã không phải là cảnh giới Tiên Thiên có thể đối phó được.
Bản thân Kim Nhãn Ưng cũng có nơi cư trú, nghĩ tới Hắc Tê Ngưu kia, King Kong kia... Nước dãi của Hoắc Nguyên Chân cũng sắp sửa chảy ra.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Các hòa thượng Thiếu Lâm sáng sớm rời giường, phát hiện bên trong chùa bất ngờ có thêm một tòa kiến trúc, cũng là một đại điện rất lớn nằm sát La Hán Đường, trên đó viết ba chữ to "Bồ Đề đường".
- A, lại có thần tích hả?
Các hòa thượng vui vẻ đi tới, vây quanh xem thần tích.
Đi tới trước mặt Bồ Đề đường, đúng lúc thấy phương trượng từ bên trong đi ra.
- Phương trượng, Bồ Đào Đường này là cái gì?
← Ch. 190 | Ch. 192 → |