← Ch.192 | Ch.194 → |
Mấy mục này cũng đã tuyển nhận được hơn một trăm người, lại tìm thêm một ít kẻ đặc biệt có Phật tính, có tuệ căn, đồng thời võ công khá từ trong những đệ tử tục gia kia, chính thức trở thành đệ tử nội môn, lại tuyển ngoài thêm hai ba mươi người, hai trăm người này cũng đã căn bản gần đủ.
Để tránh tuyển nhận tất cả đều là người bình thường, còn phải bồi dưỡng từ đầu, bất lợi cho Thiếu Lâm phát triển nhanh chóng.
Tất cả đều có võ công căn bản, cũng có thể cạnh tranh cùng những người cũ này, tạo thành một bầu không khí tốt đẹp.
Chỉ có điều tuyển nhận những người này cũng có nhược điểm, chính là những người này đều đã quen phóng túng, sợ là không phục quản giáo.
Song Hoắc Nguyên Chân sớm có kế hoạch đối với chuyện này, cũng không lo lắng, trước hết để đệ tử Thiếu Lâm cảm nhận được áp lực mới được.
Thấy những hòa thượng này đều lo lắng băn khoăn, Hoắc Nguyên Chân cười thầm, thế nhưng vẫn nghiêm túc nói:
- Tốt lắm, Nhất Tịnh sư đệ, đệ đi thống kê một chút, trong những đệ tử đời thứ ba này, người nào đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ sẽ được gia nhập Bồ Đề đường.
- Vâng, phương trượng sư huynh!
Nhất Tịnh lập tức bắt đầu thống kê, bốn mươi tên đệ tử đời thứ ba La Hán Đường, bây giờ có chín người Hậu Thiên hậu kỳ, ba mươi mốt người còn lại đều là Hậu Thiên trung kỳ.
Như vậy Bồ Đề đường hiện tại đã có hai mươi chín người, La Hán Đường ba mười một người.
Tuệ Vô vẫn tiếp tục đảm nhiệm thủ tọa La Hán Đường, vị trí thủ tọa đó của hắn cũng được phụ trợ gia tăng tu luyện. Tốc độ tu luyện của thủ tọa La Hán Đường ngang bằng với đệ tử bình thường của Bồ Đề đường.
Như vậy cũng sẽ không gây ra chênh lệch giữa hai đời đệ tử, tất cả đều ở trong kế hoạch của Hoắc Nguyên Chân.
Sắp xếp xong chuyện của Bồ Đề đường, để đệ tử gia nhập Bồ Đề đường tiến vào thử một chút.
Những người này đã đi vào tu luyện một hồi, đi ra từng người thần thanh khí sảng, tuyên bố thần tích của Bồ Đề đường so với La Hán Đường tốt hơn nữa, mình cảm thấy tu luyện nhanh hơn gì gì đó.
Mọi người đều đã biết ích lợi của thần tích, La Hán Đường chính là tấm gương. Nghe nói Bồ Đề đường tốt hơn, những người này gần như mù quáng, rối rít trở về La Hán Đường tu luyện, hy vọng sớm ngày đột phá đến Hậu Thiên hậu kỳ, gia nhập Bồ Đề đường.
Quyết định xong chuyện này, Hoắc Nguyên Chân bảo bọn Nhất Không đi chuẩn bị bảng cáo thị chiêu tăng, tuyển chọn xem có người kế tục tốt hay không.
Bọn Tuệ Nhất lại trực tiếp đi tìm một nhóm sơn tặc cuối cùng của tỉnh Hà Nam, tranh thủ phổ độ những hài tử không nhà này tiến nhập Thiếu Lâm.
Sắp xếp xong xuôi những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân lại cầm lấy chổi, tiến về Tàng Kinh Các.
Phải giữ lấy tình cảm, lão Vô Danh này một mình canh giữ ở Tàng Kinh Các cũng không tránh khỏi hơi tịch mịch. Sau khi đưa chổi cho lão, Hoắc Nguyên Chân sẽ chuẩn bị mở Tàng Kinh Các ra.
Đi tới nơi đây, Vô Danh đang ngẩn người ở cửa.
Bây giờ đã sắp đến tháng Ba, gần như tuyết không còn rơi nữa, công việc của Vô Danh càng trở nên dễ dàng rất nhiều.
Sửa sang lại kinh thư, công việc này nhàn nhã vô cùng, một ngày Vô Danh có ít nhất hai mươi ba giờ rưỡi là nhàn rỗi.
Võ công của lão đã đạt đến cảnh giới này, tu luyện nữa cũng không có ý nghĩa gì, cũng đã xuất gia, càng không có gì theo đuổi.
Thậm chí chuyện ăn cơm hàng ngày cũng trở thành có cũng được, không có cũng không sao. Lão cũng có thể nhịn ăn, không có việc gì tiết kiệm một chút lương thực cho Thiếu Lâm đi.
Thế nhưng cho dù như vậy, tinh thần của Vô Danh bình thường cũng rất tốt, xem kinh như một chút, lăn ra ngủ chính là sở thích của lão.
Từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân chưa từng thấy Vô Danh ngẩn người như vậy. Chẳng lẽ lão hòa thượng này còn có trần duyên gì chưa dứt hay sao?
Cảm thấy Hoắc Nguyên Chân đến, rốt cục Vô Danh hoạt bát một chút, liếc mắt nhìn cây chổi trong tay Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt sáng lên:
- Chổi này nhìn qua rất tốt.
- Cầm lấy, chính là tặng cho lão.
Hoắc Nguyên Chân đi tới trước mặt Vô Danh, giao chổi vào tay Vô Danh.
Vô Danh nhận lấy, nhìn trên dưới một chút, càng xem càng ngạc nhiên, cuối cùng nói:
- Phật tổ ban tặng ư?
- Không sai, là Phật tổ ban tặng.
Vô Danh hướng về phía hư không lạy vài cái, cảm thán mấy câu:
- Phật tổ thật là đúng lúc, vừa đến cuối tháng liền tặng đồ cho ngươi, hôm nay lại có thể một điện đường, đồng thời hậu sơn dường như có thêm một ít trò vui mới mẻ.
Hoắc Nguyên Chân biết, trong lòng của Vô Danh thật ra hết sức tò mò, thế nhưng mình nhất định không thể nói.
Ví dụ như tổ ong vò vẽ này, dùng Phật tổ ban tặng có thể giải thích thông suốt sao? Chẳng lẽ Phật tổ lại nhàn rỗi không có việc gì mà cho mình một tổ ong vò vẽ chơi đùa, quả thực đúng là hoang đường.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân chỉ cười ha hả cho qua chuyện, lại nhìn Vô Danh nói:
- Trưởng lão, nhìn dáng vẻ của người dường như có tâm sự gì?
- Thật ra thì cũng không phải là tâm sự, chẳng qua là lão nạp lo lắng, lão khốn kia vẫn chưa chết.
- Người nào chưa chết! Phải chăng là Bất Tử Đạo Nhân?
Hoắc Nguyên Chân hỏi một câu, trong lòng cũng không cho là đúng, mặc dù Bất Tử Đạo Nhân là địch nhân hùng mạnh phi thường, thế nhưng bây giờ Vô Danh đột phá Tiên Thiên viên mãn, Bất Tử Đạo Nhân căn bản không có tư cách đánh một trận cùng Vô Danh, còn có cái gì đáng sợ?
Vô Danh lại lắc đầu:
- Bất Tử Đạo Nhân chắc chắn sẽ không chết, lúc này sợ là đã về tới Bất Tử Cung, bây giờ Lý Dật Phong đã xuất hiện, sợ là mấy tên ma đầu còn lại của Ma giáo trước đây sớm muộn cũng sẽ xuất hiện.
- Trưởng lão lo lắng mấy người này sẽ gây họa giang hồ sao?
Vô Danh lại lần nữa lắc đầu:
- Lo lắng của ta chính là Huyết Ma Tàn Đồ tề tụ.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, chẳng lẽ Huyết Ma Tàn Đồ tề tụ sẽ phát sinh chuyện gì không tốt sao?
Vô Danh nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Bây giờ trên giang hồ, chỉ có một mình Đinh Bất Nhị có thể khiến lão nạp lo lắng mà thôi, mặc dù người này đã biến mất trăm năm, thế nhưng những thủ hạ của lão vẫn còn sống, lão càng không có lý do chết đi. Lão nạp sợ ngày nào đó Huyết Ma Tàn Đồ tề tụ, chính là ngày Đinh Bất Nhị lại trùng hiện giang hồ.
Hoắc Nguyên Chân cũng gật đầu, quả thật có khả năng này. Mặc dù không thể nói rõ vì sao, thế nhưng hắn cũng có cảm giác này.
- Nếu như phương trượng có cơ hội, tốt nhất lấy cho bằng được một bức Huyết Ma Tàn Đồ, như thế bản đồ này đã không cách nào tề tụ, có lẽ Đinh Bất Nhị không cách nào xuất thế.
Vô Danh dặn dò đôi câu, sau đó đứng dậy vào Tàng Kinh Các, vừa đi vừa nói:
- Có lẽ lão nạp quá lo xa, có lẽ người này đã qua đời thật.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Bảng cáo thị chiêu tăng của Thiếu Lâm vừa ra, lập tức dâng lên một phong trào xuất gia ở khu vực xung quanh.
Rất nhiều người mang trong lòng mộng tưởng võ hiệp đều đến đây báo danh, trong lúc nhất thời, mấy ngàn người kéo tới ghi danh, Thiếu Lâm Tự đầy ắp cả người.
Thế nhưng bọn họ không ngờ Thiếu Lâm tuyển người cực kỳ nghiêm khắc, đầu tiên xem tố chất căn bản, cơ sở võ công và thiên phú tập võ của người ghi danh.
Chỉ riêng mấy mục này cũng đã đào thải hơn phân nửa số người ghi danh, những kẻ tính toán thuần túy tới cầu may căn bản cũng không thể qua được cửa này. Người đến đây có hơn ba ngàn, trải qua một mục khảo nghiệm căn bản này còn lại chưa đủ một ngàn.
Cho dù là qua được hạng mục khảo nghiệm này cũng chưa chắc đã có thể nhập Thiếu Lâm Tự, sau khi khảo nghiệm căn bản còn phải điều tra tình huống của người này.
Ví dụ như nhân phẩm, người phẩm hạnh kém không nhận, kẻ bất lương là không nhận, từng có lịch sử làm điều phi pháp không nhận.
Còn có rất nhiều người đều là bà con đồng hương, cụ thể là hạng người gì tự có công luận, Thiếu Lâm Tự tuyển nhận người tuyệt đối là phải qua cửa ải phẩm hạnh, một hạng mục này đã đào thải gần quá nửa số người, còn lại chưa tới năm trăm.
Cho dù qua được hai cửa ải này, còn phải điều tra hoàn cảnh gia đình.
Không nhận con một, không nhận có vợ con, không nhận người đã đính hôn.
Thiếu Lâm không thể bởi vì tuyển nhận tăng chúng mà chia rẽ gia đình người ta, thà hủy đi mười tòa miếu, không hủy đi một mối hôn. Đây là nội quy của Hoắc Nguyên Chân định ra, nếu người ta có vướng víu, như vậy dù tư chất tốt cũng không thu.
Trải qua hạng mục khảo nghiệm này, chỉ còn lại hơn một trăm người, có thể thấy mức độ chiêu tăng hà khắc của Thiếu Lâm.
Thế nhưng đến đây, còn có một hạng mục khảo nghiệm tâm tính.
Khảo nghiệm này thật ra cũng đơn giản, Thiếu Lâm tuyển nhận đệ tử, dĩ nhiên là phải qua cửa ải tâm tính, kiêu căng quá mức chắc chắn không được, nói không chừng lúc nào đó sẽ gây họa cho Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân lệnh cho Nhất Không ở đây giảng kinh thuyết pháp, để những người qua cửa ải này nghe.
Đây là một khảo nghiệm về tính kiên nhẫn, Nhất Không học tập Phật pháp cũng đã sắp thành bệnh tâm thần, rất có tiềm chất của Đường Tăng, vừa bắt đầu nói sẽ không dứt, hơn nữa hoàn toàn không có chút thú vị gì. Những văn tăng Thiếu Lâm kia còn phải sợ hãi Nhất Không thuyết pháp, chớ nói chi là những người mới nhập môn này.
Kết quả trong số một trăm bốn mươi người còn lại, đã có gần một trăm người thất bại ở đây, cuối cùng chính thức qua ải chỉ còn có bốn mươi người mà thôi.
Lần trước tuyển nhận cũng là bốn mươi người, lần này cũng bốn mươi, thế nhưng số người tham dự lần này nhiều hơn nhiều so với lần trước.
Những người không được chọn vào đều buông lời than thở, người ở lại đều rất hưng phấn. Những người này đều có chút căn bản võ công, lại không liên quan không vướng víu gì, ai nấy một lòng muốn tập võ học Phật, quá nửa số người bản thân đã là tín đồ Thiếu Lâm Tự từ trước.
Song Hoắc Nguyên Chân không thuyết pháp cho bọn họ, mà là cho Tuệ Vô dẫn theo những người mới này đến La Hán Đường tu luyện. Một tháng sau, người lĩnh ngộ khí cảm tiến vào Hậu Thiên sơ kỳ tức là có thể ở lại La Hán Đường, chính thức xuất gia làm tăng người không đạt được yêu cầu cho về nhà.
Ngoại trừ những người này ra, những hòa thượng của Pháp Vương tự kia cũng đều nhao nhao đến Thiếu Lâm, hơn nữa còn dẫn theo một ít hành giả đầu đà ngoại lai, tổng cộng chín mươi người.
Khác với những người mới tuyển nhân kia, bản thân những người này đã có võ công trong người, thậm chí trong đó không thiếu hảo thủ Hậu Thiên trung kỳ, hậu kỳ.
Những người này sau khi đến Thiếu Lâm, hơi có chút mùi vị đại gia, trong ý thức của bọn họ chính là tới hưởng phúc. Thiếu Lâm Tự cần phải chiêu đãi ăn uống cho thật tốt, một khi không hài lòng liền giở thái độ nổi giận, khiến rất nhiều đệ tử Thiếu Lâm đều vô cùng căm tức.
Song Hoắc Nguyên Chân lệnh cho mọi người tạm thời nhẫn nại, không có lập tức tiến hành khảo nghiệm đối với bọn họ, mà là để những người này ở lại. Trước hết cứ nuôi bọn họ một thời gian, đợi sau khi sơn tặc của tỉnh Hà Nam được bọn Tuệ Nhất mang đến sẽ cùng nhau khảo nghiệm.
Thời gian này kéo dài không bao lâu, đến ngày mồng Ba tháng Ba bọn Tuệ Nhất đã trở về, mang về một nhóm sơn tặc, tổng cộng có bảy mươi người.
Những sơn tặc này và những hòa thượng của Pháp Vương tự kia sau khi hội hợp, tổng cộng đã có một trăm sáu mươi người.
Đám người này cũng không dễ quản lý như những người mới tuyển nhân kia, đều là những kẻ không chịu an phận, thậm chí còn phách lối hơn những hành giả đầu đà kia. Sau khi hai nhóm người đã tới cùng một chỗ, một cách tự nhiên liền phân chia trở thành hai phái.
Các hòa thượng, bọn đầu đà một nhóm, bọn sơn tặc một nhóm.
Số người hai bên chênh lệch không quá lớn, võ công xê xích không nhiều. Ngày đầu tiên những sơn tặc kia đến Thiếu Lâm Tự, hai bên đã trình diễn một lần đánh võ.
Nguyên nhân gây ra là lúc ăn cơm hai bên giành giật chỗ ngồi, kết quả ra tay đánh nhau to.
Sau khi tới Thiếu Lâm, binh khí vốn có của những người này đều bị tịch thu, bọn họ chỉ có thể sử dụng quyền cước chưởng pháp, từ trong trai đường đánh tới bên ngoài trai đường. Cuối cùng đánh tới trên diễn võ trường, hai bên chia đội đánh nhau, đánh đến trời đất mù mịt, nhiều người bị thương.
Mà bọn người Tuệ Nhất của Thiếu Lâm lại đứng ở rất xa bên ngoài, mặc cho những người này đánh nhau, một khi có người muốn rời khỏi vòng tranh đấu này, đều sẽ bị bọn họ xuất thủ xua trở về.
Đánh một trận, những người này cũng cảm thấy không đúng, người của Thiếu Lâm Tự chuẩn bị một lưới bắt hết mình sao? Vì sao lại có thái độ tọa sơn quan hổ đấu như vậy?
Hôm nay bởi vì chiêu tăng cho nên bế tự, cũng không ai thấy tình hình bên trong, cho dù những người này bị đánh chết ở đây, sợ rằng cũng sẽ không có ai biết được.
Dần dần, những người này bắt đầu cảnh giác, ngừng đánh nhau, cảnh giác nhìn hòa thượng Thiếu Lâm xung quanh.
Mười tám hòa thượng xung quanh kia thực lực quá mạnh mẽ, nhiều lần có người cố gắng xông ra cũng không thể làm được.
- Này! Tại sao không để chúng ta rời đi?
- Đúng, chúng ta không đánh nữa cũng không được sao?
- Mau mau tránh ra, nếu không bọn ta liên thủ, các ngươi sẽ không ngăn được.
Lúc này Tuệ Vô đã đi tới, nhìn những người mới tới mặt mũi bầm dập này nói:
- A Di Đà Phật, phương trượng có lệnh, các ngươi bản tính hung hăng, rất thích tranh đấu, nếu không quản giáo sẽ không thể nên người. Nếu các ngươi thích đánh nhau như vậy, vậy thì để các ngươi đánh cho đã một trận, một hồi phương trượng sẽ đích thân tới đây chơi đùa một chút cùng các ngươi.
Những người này nhìn nhau một cái, đột nhiên nhất tề bộc phát ra một trận cười to.
- Không thể nào, phương trượng tới đánh nhau cùng bọn ta?
- Vậy hắn tới là gia nhập phe bọn ta sao? Hay là gia nhập đám sơn tặc kia?
- Chẳng lẽ là phương trượng cuồng vọng này đến muốn chiến đấu cùng mọi người chúng ta hay sao?
Đúng lúc này một hòa thượng trẻ tuổi, thân khoác một cái áo cà sa màu sắc sặc sỡ, tràn đầy ánh sáng lấp lánh, đi tới trước mặt đám người:
- Không sai, hôm nay đúng là bần tăng muốn chiến đấu cùng tất cả các ngươi một trận.
← Ch. 192 | Ch. 194 → |