← Ch.194 | Ch.196 → |
- Phương trượng, người nhất thiết không nên đọc nữa, người khiến ta làm gì ta cũng làm, móc hầm cầu cho Thiếu Lâm cũng được, van cầu người nhất định đừng niệm nữa.
Nhìn những người dập đầu như lia lịa như gà mổ, thảy đều bái phục này, Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười:
- Bọn ngươi đúng là thành tâm nguyện ý gia nhập Thiếu Lâm ta ư?
- Thật lòng, nếu như bọn ta đổi ý, trời tru đất diệt!
- Bảo đảm thật lòng, nếu như không thật lòng, phương trượng người sẽ niệm Phật niệm chết ta.
- Tốt lắm, nếu các ngươi đều là thật lòng thì tất cả đều ngồi yên.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, những người này vội vàng đều ngồi xếp bằng, ngồi ở trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, một mảnh đông nghìn nghịt.
Lúc này, cảnh tượng khiến bọn họ cả đời khó quên đã xảy ra.
Phương trượng trước mặt bọn họ, sau gáy thình lình xuất hiện kim quang như một vầng mặt trời, xuất hiện hết sức bất thình lình không có bất kỳ dự báo gì, giống như Phật tổ giáng thế, chấn động làm cho tất cả mọi người, kể cả đệ tử Thiếu Lâm đều choáng váng.
- A Di Đà Phật, nếu thật lòng quy thuận ngã Phật, vào Thiếu Lâm ta, vậy bần tăng sẽ tụng niệm cho các người một lần Bát Nhã Tâm Kinh, gột rửa linh hồn của các ngươi.
Lần này, thanh âm nhu hòa đi thẳng vào đầu mọi người.
Nếu như là lúc này, những người này chắc chắn không có tâm tư nghe Bát Nhã Tâm Kinh gì, thế nhưng bây giờ nghe thấy quả thực là tiếng trời.
Bất tri bất giác, tất cả mọi người đều từ từ nhắm mắt lại, nghe phương trượng như thần Phật này nhẹ nhàng tụng niệm trước mặt, trong lòng một mảnh trống rỗng sáng tỏ.
Đôi khi trung thành, tín ngưỡng là rất quái lạ.
Ví dụ như bạn chưa bao giờ tin tưởng sự tồn tại của quỷ thần, sẽ xem nhẹ chuyện này.
Ví dụ như bạn chưa hề sự tin tồn tại của thần tiên, sẽ nói qua loa, tin thần sẽ có thần, không tin thần sẽ không cảm thấy quái lạ.
Thế nhưng có một ngày đột nhiên bạn phát hiện, vật bạn không tin nó tồn tại đột nhiên xuất hiện, đã phá vỡ nhận thức của bạn, bạn sẽ từ một người chủ nghĩa vô thần biến thành một tín đồ thành kính.
Hòa thượng của Thiếu Lâm Tự tín ngưỡng rất là thành kính, bởi vì đây chính là địa phương tràn đầy thần kỳ, thần tích giáng xuống thường xuyên chính là chứng minh hùng hồn nhất.
Thế nhưng những hòa thượng, đầu đà, hành giả, sơn tặc mới gia nhập này không tin tưởng. Tâm tư của bọn họ chỉ chăm chăm có thể học tập võ nghệ cao thâm, sau đó có cơm ăn.
Thế nhưng phương trượng của Thiếu Lâm Tự này đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Vòng sáng phía sau đầu chẳng lẽ là vẽ ra sao?
Cho dù là vẽ ra cũng không thể nào phát sáng được!
Ai cũng nói nói phương trượng này có thể câu thông với Phật tổ là bịp bợm, là lường gạt dân chúng, thế nhưng người lừa gạt ta thử xem, người làm một kim luân như vậy sau đầu ta xem! Nhiều lắm ngươi cũng chỉ có thể lấy một chậu rửa mặt đập bể đáy, sau đó bôi dầu lên để sau đầu châm lửa đốt.
Hơn nữa ngươi còn nhất định phải cạo thành trọc đầu, nếu không tóc có thể bị cháy.
Những người cuồng vọng tự kiêu này bị phương trượng khuất phục, giờ khắc này, không ai nói, không có tranh cãi ầm ĩ, tất cả mọi người đều dựa theo lời nói của phương trượng, yên lặng ngồi xếp bằng ở chỗ đó, nghe phương trượng giảng Bát Nhã Tâm Kinh.
Thật giống như mù tiếng Anh nghe bài hát tiếng Anh, nghe không hiểu là hát cái gì, thế nhưng quả thật rất êm tai, ít nhất hiện tại có thể giảm bớt tiếng ầm vang trong đầu.
- Thị cố không trung vô sắc, thọ tưởng hành thức, vô nhân nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vỗ nhãn giới, nài chí vô ý thức giới, vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận.
Thanh âm của Hoắc Nguyên Chân tràn đầy lực mê hoặc, vịnh xướng Phật âm vang lên trong đầu của mọi người, tựa như tiếng trời.
- Thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đằng đẳng chú, năng trừ nhất thiết khổ, chân thực bất hư. Cố thuyết Bát Nhã Ba La Mật Đa chú, tức thuyết chú viết: yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.
Tụng niệm xong toàn bộ Bát Nhã Tâm Kinh, những người này hồi lâu mới mở mắt, có vẻ như chưa thỏa mãn.
Có một ít người nghe huyền diệu, mới vừa muốn mở miệng đặt câu hỏi, những hòa thượng Thiếu Lâm bên kia đột nhiên bạo phát một hồi vỗ tay nhiệt liệt, đều nhịp, rõ ràng là đã được huấn luyện.
Lần gián đoạn này khiến Hoắc Nguyên Chân có chút bực mình, vốn còn có thể tiếp tục giảng giải khuyên răn những người này, để tín ngưỡng của bọn họ thành kính hơn một ít, cũng bị quấy nhiều cả.
Đây là tệ nạn trong hội nghị!
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng:
- Bọn ngươi căn cứ cảnh giới bản thân, đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ tiến vào Bồ Đề đường, chưa đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ tiến vào La Hán Đường, an tâm tu luyện, không được sinh sự nữa, nếu như có người sinh sự, sẽ bị lưu đày hậu sơn ba ngày.
Tất cả mọi người cũng không biết lưu đày hậu sơn ba ngày này là trừng phạt gì. thế nhưng phương trượng này mới vừa thi triển phương pháp niệm Phật gọi là Khẩn Cô Chú gì đó đã kinh khủng như vậy, lưu đày hậu sơn này nhất định càng thêm kinh khủng.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân đứng lên, nhìn tên đầu lĩnh sơn tặc kia nói:
- Người đứng tấn ba ngày, quét dọn đình viện ba ngày, không được có lầm lỡ.
- Đệ tử tuân lệnh.
Đầu lĩnh sơn tặc thành kính cúi người chào, trong mắt toát ra ánh sáng cuồng nhiệt.
Đứng tấn ba mươi ngày cũng không thành vấn đề, đuổi ta đi ta cũng sẽ không đi, trước mắt vị này căn bản đã không phải là người, quả thật đã sắp thành tiền thành Phật, suy đoán thời gian phi thăng cũng sắp sửa tới rồi.
Chim khôn chọn cành mà đậu, ai mà không muốn theo một vị Đại ca hùng mạnh, vị này thành Phật, phỏng đoán mình cũng có thể kiếm chác được một chức Già Lam La Hán gì đó.
Chảy nước miếng vì mộng tưởng hão huyền, đầu lĩnh sơn tặc vô cùng vui vẻ chạy đi đứng tấn, bộ dạng dương dương đắc ý khiến người còn lại đều cảm thấy đây tựa hồ là một chuyện tốt.
Ít nhất có thể làm cho lão Đại có ấn tượng sâu sắc, thật tốt!
Thiếu Lâm tuyển nhận đệ tử mới nhiều như vậy, hết thảy công việc đều đang triển khai có thứ tự.
Hoắc Nguyên Chân lại tức khắc chui vào trong Phương Trượng viện, bắt đầu toàn lực tu luyện. Sau khi đã có đài sen, tốc độ tu luyện tăng gấp mười lần, có hy vọng năm sáu tháng sẽ tiến vào Hậu Thiên viên mãn, phải tranh thủ thời gian không thể lãng phí.
Thế nhưng cuộc sống thoải mái như vậy không có mấy ngày, Tuệ Chân đã chạy tới kể khổ.
Thiếu Lâm không có tiền.
Tiêu pha quá lớn của Thiếu Lâm, thu mua lương thực cũng đã mắc nợ thật nhiều, bây giờ bỗng chốc lại tuyển nhận nhiều võ tăng như vậy, người nào cũng là thùng cơm, lại phải may quần áo mới, hơn nữa còn chuẩn bị mua ngựa cho những người này, hơn nữa Hoắc Nguyên Chân còn nghiêm lệnh tuyệt đối không thể đụng tới kho lương thực kia.
Điều này làm cho chi tiêu tài chính của Thiếu Lâm tăng nhiều. Tuệ Chân đến tìm Hoắc Nguyên Chân, trịnh trọng bày tỏ tiền bạc của Thiếu Lâm hiện tại chỉ đủ cầm cự ba ngày. Đây là đã tính toán tiền nhang đèn của những khách dâng hương ba ngày tới.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nghe thấy tin tức này, Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, muốn nhanh chóng phát triển môn phái, đúng là vẫn còn không thể rời bỏ tiền, xem ra gốc san hô kia của mình không thể cất giấu nữa, nhất định phải lấy ra đi đổi tiền.
Thế nhưng gốc san hô này là hàng tốt, dự tính ở Lục Dã Trấn là không ai mua nổi, thậm chí Đăng Phong huyện thành cũng không được.
Chí ít cũng phải đi Trịnh Châu, hoặc là đi Lạc Dương, Trường An, như vậy mới có thể tìm được người mua thích hợp để mình không đến nỗi lỗ vốn quá nhiều.
Gốc san hô này nhất định phải bán một giá tiền cao, bởi vì tương lai Hoắc Nguyên Chân còn có mấy kế hoạch lớn. Tháng này Thiếu Lâm yên ổn lại, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị mở mang hậu sơn, biến hậu sơn hoàn toàn thành căn cứ của Thiếu Lâm, một nơi thế ngoại đào nguyên.
Sau khi có phần thưởng thảo mộc sinh linh này, trong đầu Hoắc Nguyên Chân đã sinh ra ý niệm này.
Thế nhưng hậu sơn một mảnh hoang vu, tình hình như vậy không thể được, cần ra quy hoạch hợp lý, có khu hồ, có khu rừng, có khu thực vật quý hiếm, còn phải có chỗ có thể để cho người nghỉ ngơi, cư trú. Những việc này nói thì dễ dàng, cũng phải cần dùng tiền.
Mặc dù các hòa thượng Thiếu Lâm đều là nhân công miễn phí, thế nhưng nói cho cùng không chuyên nghiệp. Hoắc Nguyên Chân không muốn kế hoạch của mình bị bọn họ phá vỡ, cho nên quyết định thuê thợ làm việc.
Hơn nữa còn có khoản nợ phải trả, những thứ này đều phải là vàng thật bạc trắng.
Sớm biết tranh thủ một ít phần thưởng ngân lượng là được rồi.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ trong lòng, nhìn Tuệ Chân nói:
- Ngươi đi đi, mấy ngày này sử dụng trước một ít lương thực để dành, tạm hoãn chi tiêu cái khác, mới có thể giữ vững một khoảng thời gian, chuyện tiền bạc người không cần quan tâm, bần tăng tự có biện pháp.
Nghe thấy Phương Trượng có biện pháp, Tuệ Chân cũng không sốt ruột, đứng dậy cáo từ rời đi.
Sau khi Tuệ Chân đi, Hoắc Nguyên Chân lấy ra cây san hô của mình nhìn một chút, thế nhưng hắn thật không biết vật này có thể trị giá bao nhiêu tiền, có lẽ nên tìm một người hiểu biết hỏi một chút.
Kẻ có thân phận địa vị trước đây ở Thiếu Lâm cũng chỉ có Nhất Trần, phụ thân của Tiết Độ Sứ từng thấy qua vô số vật tốt, tìm lão hẳn là có thể.
Đứng dậy rời khỏi Phương Trượng viện, mới vừa ra cửa, Tuệ Ngưu liền chạy tới.
- Phương Trượng! Đệ tử muốn xuống núi!
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt:
- Ngươi muốn xuống núi làm gì?
- Phi Hồng bị người ta đánh, đệ tử phải đi báo thù cho hắn!
Tuệ Ngưu nói ồm ồm, đỏ mặt tía tai, hiển nhiên là có chút tức giận thật.
Thời gian làm đệ tử tục gia trước đây, Tuệ Ngưu còn gọi Thiết Ngưu có quan hệ cực tốt cùng hai người Hoàng Phi Hồng, Tô Xán, nếu không phải trong chùa có giới luật gì đó, mấy người này đã dập đầu kết nghĩa huynh đệ. Sau đó Tô Xán phản bội Thiếu Lâm, Tuệ Ngưu cực kỳ thương tâm, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nói cho hắn biết chuyện. Tuệ Ngưu lòng ngay dạ thẳng, nói cho hắn biết, hắn sẽ rất dễ dàng tiết lộ.
Cho nên bằng hữu tốt nhất của Tuệ Ngưu bây giờ cũng chính là Hoàng Phi Hồng.
Hoàng Phi Hồng bị đánh, đương nhiên là hắn cực kỳ tức giận, nếu không cũng sẽ không trực tiếp tìm Phương Trượng xin xuống núi báo thù cho Hoàng Phi Hồng.
- Phi Hồng bị đánh? Xảy ra chuyện gì? Nói nghe một chút.
- Đệ tử cũng không rõ, bây giờ Phi Hồng đang ở thiền phòng, Nhất Trần sư thúc đã thoa thuốc cho hắn, còn có mấy đệ tử tục gia ta cũng ở đây, đều bị đả thương.
Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày, hiện tại ở phụ cận Đăng Phong đã không ai không biết Thiếu Lâm Tự, mặc dù những đệ tử tục gia Thiếu Lâm dưới sự ràng buộc của mình chưa từng đi ức hiếp người khác, những cũng không đến mức suy bại đến nỗi bị người ức hiếp hết mức được.
Hơn nữa mặc dù Hoàng Phi Hồng không phải là cao thủ nội gia gì, nhưng dù sao luyện tập quyền cước ngoại gia không tệ lắm, thậm chí còn lợi hại hơn một chút so với Tô Xán. Hậu Thiên trung kỳ bình thường muốn ức hiếp hắn cũng không làm được, sao bị người ta đả thương như vậy?
Hoắc Nguyên Chân bèn cùng đi với Tuệ Ngưu đến thiền phòng.
Đi tới thiền phòng, mấy người Hoàng Phi Hồng đang nằm ở trên giường cắn răng chịu đựng, thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào, vội vàng muốn đứng lên thi lễ.
- Không cần, nằm đi.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, xem một chút thương thế của mấy người. Mặc dù không là trọng thương gì, thế nhưng cũng đều thương cân động cốt, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới có thể hồi phục.
Lúc này chính là thời kỳ then chốt của toàn thể Thiếu Lâm nâng cao võ lực, kể cả đệ tử tục gia mỗi ngày cũng lên núi để tập võ mấy canh giờ, bọn họ dưỡng thương lần này sẽ bị tụt lại.
- Phi Hồng, nói một chút ta nghe, xảy ra chuyện gì?
Hoàng Phi Hồng thấy Phương Trượng tựa hồ có vẻ không vui, cố gắng chống thân trên đứng thẳng:
- Phương Trượng, đệ tử đã làm cho người mất thể diện.
- Ngươi mất thể diện cũng không phải lần đầu tiên, chớ ngượng ngùng, nói đi.
Hoàng Phi Hồng xấu hổ gãi gãi đầu:
- Là thế này, hôm nay ở Đăng Phong xuất hiện mấy đạo sĩ, tới cửa hàng thợ rèn của chúng ta, đến nơi đó bắt đầu nói muốn chế tạo binh khí, sau đó liền cố ý tìm khuyết điểm nọ kia, bới lông tìm vết, chê chúng ta không đáng một đồng.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, hắn không chỉ muốn nghe kết quả, còn muốn nghe bọn Hoàng Phi Hồng xử lý như thế nào.
- Chúng ta đều nhịn những chuyện này, thế nhưng cuối cùng những đạo sĩ này lại nói chúng ta là lường gạt, muốn hủy đi bảng hiệu của chúng ta. Bọn ta liền cãi vã với bọn họ, sau đó bọn họ liền động thủ.
Tuệ Ngưu ở bên cạnh lớn tiếng nói:
- Các ngươi đã không phản kháng?
Hoàng Phi Hồng ngẩng đầu nhìn Tuệ Ngưu một cái, lại cúi đầu:
- Phản kháng, đã thất bại.
- Các ngươi có nói là đệ tử Thiếu Lâm ta hay không? Bọn họ có nói bọn họ là ai không?
Hoắc Nguyên Chân hỏi một câu.
Hoàng Phi Hồng gật đầu:
- Đã nói, bọn ta nói bọn ta là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, thế nhưng những đạo sĩ đó nói, tiên trưởng Không Động bọn họ lần này tới đây chính là để thu thập Thiếu Lâm chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân hít một hơi thật sâu, đang muốn nói, đột nhiên trong đầu hắn truyền đến truyền âm của Vô Danh:
- Phương Trượng, lão nạp có lời muốn nói, ngươi hãy tới Tàng Kinh Các.
Sau khi nghe thấy Không Động phái, Hoắc Nguyên Chân vẫn không có cảm giác gì, môn phái này cũng không có xuất hiện trong luận võ Hoa Sơn, vẫn tưởng rằng là một môn phái giang hồ bình thường. Bây giờ nghe Vô Danh đột nhiên truyền âm cho mình, Hoắc Nguyên Chân cảm giác có chút không đúng.
Nếu Vô Danh đã tìm mình, vậy cứ nghe thử xem lão nói cái gì đi.
Vừa đi về phía Tàng Kinh Các, Hoắc Nguyên Chân vừa nghĩ, nếu như mình biết truyền âm thì tốt, quả thực còn thuận tiện hơn so với gọi điện thoại. Ít nhất trong phạm vi Thiếu Lâm, muốn tìm ai cũng không cần bấm số, trực tiếp gọi vào đầu là được.
Hy vọng công phu này không phải nhất định phải đến Tiên Thiên viên mãn mới có thể sử dụng.
Một mạch đi tới Tàng Kinh Các, Vô Danh đã ở trước cửa chờ hắn.
← Ch. 194 | Ch. 196 → |