← Ch.198 | Ch.200 → |
Sau khi ăn xong, Hoắc Nguyên Chân rời khỏi phòng, mang theo gốc san hô kia, chuẩn bị đi Tĩnh Vương phủ thử thời vận.
Mới vừa đi tới cửa khách sạn, bên ngoài chợt có một đội nhân mã đi qua cửa.
Không giống với đội xe ngựa bình thường, phía trước đội ngũ này là quan binh bình thường mở đường, thế nhưng người phía sau lại là một đội hòa thượng, vừa đi miệng còn tụng niệm kinh văn, có kẻ thổi nhạc khí. Trên một cỗ kiệu lớn đi ở giữa có một lão hòa thượng thân khoác cà sa đỏ thẫm, mí mắt khép hờ.
Người xung quanh thấy đội ngũ của lão hòa thượng này đều nhường đường, có người cúi chào, có người chắp tay chữ thập, thậm chí còn có người quỳ xuống đất vái lạy, dáng vẻ hết sức thành kính.
- Hòa thượng này là ai? Vì sao lại phô trương quá mức như vậy?
Thấy điệu bộ của hòa thượng này, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút không thích. Bản phương trượng tiếng là có thể câu thông cùng Phật tổ, nhiều lần sáng tạo thần tích, ở núi Thiếu Thất cũng không làm ra dáng vẻ như vậy. Vì sao hòa thượng này làm rình rang không khác nào Hoàng đế, còn có người quỳ lạy như vậy?
Tiểu nhị đưa Hoắc Nguyên Chân ra cửa nói:
- Công tử gia, ngài có chỗ không biết, đây là Hộ quốc Đại sư của Thịnh Đường chúng ta, phương trượng của Đại Tướng Quốc Tự, đệ nhất cao tăng của Thịnh Đường chúng ta.
- Lão là đệ nhất cao tăng Thịnh Đường ư?
- Không sai, thật là đệ nhất cao tăng Thịnh Đường, không biết ngài có từng nghe Lợi Trí thiền sư trụ trì của Đại Tướng Quốc Tự chưa. Phật pháp của Lợi Trí thiền sư cũng là học tập từ Lợi Ngôn thiền sự.
- Nói như vậy, người này lĩnh ngộ Phật pháp rất sâu.
- Đó là tự nhiên, hơn nữa Lợi Ngôn thiền sư không chỉ hiểu Phật pháp, còn lĩnh hội pháp thuật nữa!
- Lĩnh hội pháp thuật!
Nghe thấy từ pháp thuật này, bản năng Hoắc Nguyên Chân cũng không tin. Võ công cao đến cảnh giới nhất định, có lẽ có thể có một ít bản lĩnh gần như pháp thuật, ví dụ như truyền âm của Vô Danh, gần như tương đương với pháp thuật, thế nhưng vì sao nhìn Lợi Ngôn thiền sư này cũng không giống như là cao thủ Tiên Thiên viên mãn, lão có thể lĩnh hội pháp thuật gì?
- Không sai, bản lĩnh của Lợi Ngôn thiền sư rất lớn, có thể hô phong hoán vũ. Những năm trước đây Trường An đại hạn, Hoàng đế cũng hết đường xoay xở, chính là Lợi Ngôn thiền sự chủ động đề xuất cầu mưa. Kết quả ngày thứ hai Lợi Ngôn thiền sư cầu mưa, trời giáng mưa xuống, phổ độ lê dân, đã cứu sống hàng ngàn hàng vạn người, chính là nhờ sự kiện đó, Lợi Ngôn thiền sư mới được phong làm Hộ quốc Đại sư.
Hoắc Nguyên Chân trầm mặc không nói, lại có chuyện thế này sao...
Chuyện này chỉ có hai khả năng, một là Lợi Ngôn thật sự có bản lĩnh hô phong hoán vũ, hai chính là người này tinh thông biến hóa của thiên tượng, biết khi nào có mưa gió tới.
Khả năng thứ nhất căn bản không thể nào, vậy cũng chỉ có thể là khả năng thứ hai.
Song có thể tinh thông biến hóa thiên tượng cũng coi là đã có chút bản lĩnh, ít nhất mình cũng không biết quan sát hiện tượng thiên văn.
- Như vậy quốc sư này đang làm gì vậy?
- Chuyện này thì tiểu nhân không rõ lắm, song nghe nói sắp sửa đánh giặc, Hoàng đế mời quốc sư dự đoán cát hung, khẩn cầu chiến sự thắng lợi, cũng không biết là thật hay giả.
Nhìn đội ngũ này càng đi càng xa, Hoắc Nguyên Chân mới ra khỏi cửa khách sạn. Mặc dù điếm tiểu nhị biết không nhiều lắm, thế nhưng tin tức này lại có thể là thật.
Xem ra Hoàng đế cũng có băn khoăn rất lớn đối với triển khai chiến sự. Dù sao đánh nội chiến, cho dù ai làm Hoàng đế cũng phải cân nhắc rõ ràng.
Nhưng mà chuyện này quan hệ với mình không lớn. Hoắc Nguyên Chân chỉ muốn mau sớm bán ra gốc san hô, sau đó trở về tiếp tục phát triển Thiếu Lâm Tự.
Mới vừa đi về phía trước hai bước, trước mặt hắn có một nữ tử mang khăn che mặt đi tới.
Nữ tử này vóc người yểu điệu, dáng vẻ tuyệt đẹp, song đi quá vội, dường như đang bị người nào truy đuổi.
Vừa đi còn vừa thỉnh thoảng quay đầu lại, đúng lúc Hoắc Nguyên Chân cũng suy nghĩ băn khoăn, đợi đến nữ tử kia đi đến trước mặt mới phát hiện.
Nếu như bây giờ hắn muốn tránh, thi triển Đại Na Di cũng có thể tránh thoát đi, thế nhưng đây là trong phố xá sầm uất, không thích hợp hiển lộ võ công. Hoắc Nguyên Chân chỉ có tận lực buông lỏng thân thể, đề phòng đụng đau nữ tử.
Hai người đụng vào nhau, làn gió thơm xông vào mũi, Hoắc Nguyên Chân bị nữ tử va thẳng vào lòng.
Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã lặng lẽ thừa nhận, thân thể của nữ tử này thật là mềm, đụng vào cũng cảm giác thoải mái như vậy.
Nữ tử "Ôi chao" một tiếng, thân thể lay động một cái.
- Ngươi thật là...
Nữ tử tựa hồ muốn mở miệng trách cứ, thế nhưng lại cũng không có trách cứ, mà là tiếp tục xoay người rời đi, còn đi rất gấp
Thấy đối phương không có tâm tư so đo, Hoắc Nguyên Chân cũng thở ra một hơi thật dài, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng hắn mới vừa đi ra ngoài không đến hai bước, nữ tử kia đột nhiên đuổi theo, chạy đến trước mặt nhìn Hoắc Nguyên Chân.
- A Di... A, vị cô nương này, tại hạ thật không phải cố ý.
- Quả nhiên là ngươi!
Vừa nghe thấy giọng điệu lộ vẻ kinh ngạc cũng mang theo mùi vị thản nhiên này, Hoắc Nguyên Chân lập tức đã hiểu rõ, nàng là Mộ Dung Thu Vũ.
- Cô nương đang nói cái gì? Tại hạ không hiểu.
Hoắc Nguyên Chân còn muốn tiếp tục giả bộ, không ngờ Mộ Dung Thu Vũ đã dứt khoát vén lên một góc khăn che mặt, lộ ra vẻ mặt yêu kiều vừa vui vừa tức giận, sau đó lại nhanh chóng thả xuống:
- Đại sư, chớ giả bộ, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận được ngươi.
Sau khi nói xong, Mộ Dung Thu Vũ trước sau đã vây quanh Hoắc Nguyên Chân hai vòng:
- Thật sự là ngươi, ta nói ta sao xui xẻo như vậy, đi bộ cũng bị đụng phải, thì ra là đụng phải tên khắc tinh... , đã đụng phải ngươi, chẳng lẽ ngươi đã hoàn tục? Tại sao lại mặc đồ này?
Mắt thấy không thể tránh thoát, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói:
- Mộ Dung cô nương, đây thật là thiên nhai hà xứ bất tương phùng, ta cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ, đi tới Trường An làm một việc. Ăn mặc thế này chỉ vì hành động dễ dàng hơn một ít, chờ sau khi việc kết thúc sẽ trở lại Thiếu Lâm.
- Ai biết người có phải động lòng phàm, hóa trang thành người bình thường tới đây tìm thú vui hay không?
Trước kia Mộ Dung Thu Vũ cũng không phải là cay nghiệt như vậy, thế nhưng thấy được Hoắc Nguyên Chân nàng liền nổi giận không có chỗ phát tiết. Hoắc Nguyên Chân đưa cho nàng quạt giấy hiện tại nàng vẫn mang theo bên mình. Nàng cho rằng đây là chuyện vô cùng nhục nhã, mỗi ngày đều lấy quạt này ra ngắm nghía, sớm muộn cũng phải trả mối hận này.
- Mộ Dung cô nương nói quá lời, nếu như không có chuyện gì khác, tại hạ phải đi rồi.
- Không được, ngươi không thể đụng vào ta như vậy rồi bỏ đi là xong chuyện.
Mộ Dung Thu Vũ nói xong, quay lại nhìn một chút, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi nhanh lên theo ta đến quán trà ven đường tránh một chút, có người đang truy đuổi ta.
← Ch. 198 | Ch. 200 → |