Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phương Trượng - Chương 020

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 020: Cẩm y nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vốn bọn chúng cũng đã định rút lui êm đẹp, nhưng thình lình có vài người tới rỉ tại với chúng ít lời, hơn nữa còn hứa hẹn cho chúng ích lợi, để chúng tiếp tục tiến hành kế hoạch ban đầu.

Ngưu Nhị không dám đắc tội với người này, vốn đã định nhắm mắt đưa chân làm liều một chuyến, không ngờ rằng phương trượng trẻ tuổi kia lại giở ra chiêu này.

Trong nháy mắt Ngưu Nhị cũng cảm thấy không tốt, cũng bất chấp ích lợi, đang định dẫn người của mình chuồn êm. Lúc này chợt thấy Hoắc Nguyên Chân đứng trên Phật tháp thình lình chỉ về phía mình, lớn tiếng nói:

- Kia, chính là bọn chúng, đám lưu manh vô lại của Đăng Phong huyện. Mặc dù ngã Phật từ bi, nhưng dạy dỗ ác nhân cũng là thiện niệm, mọi người không cần khách sáo, cứ việc ra tay.

Thấy đám người đông nghịt kéo tới, Ngưu Nhị không khỏi tê dại da đầu, hú lên quái dị, mang theo thủ hạ xông ra bên ngoài.

Sau khi bọn Ngưu Nhị đứng dựa vào nhau, đám lưu manh này toàn là hạng người thân thể cường tráng, theo lý thuyết là có thể xông ra ngoài.

Nhưng không biết người ở đâu quá nhiều, những dân chúng này đều có người già phụ nữ và trẻ con, mặc dù không có kinh nghiệm gì đối phó với đám lưu manh, nhưng mỗi người tát một cái, đá một cước cũng đã đủ.

Đến khi Ngưu Nhị xông ra được bên ngoài, bề ngoài y cũng đã trở thành ăn mày, y phục rách rưới, mặt mũi đầy vết máu, giày cũng văng mất. Y lồm cồm lăn ra khỏi chùa, mang theo mấy tên thủ hạ còn có thể hành động được vắt giò lên cổ bỏ chạy, cũng không dám để lại một câu nói hằn học nào.

Mọi người thắng lợi nhảy cẫng hò reo, nhưng Hoắc Nguyên Chân cho rằng chuyện này không thể kết thúc đơn giản như vậy.

Mình đi theo lộ tuyến quần chúng là đúng, chẳng những có thể giấu giếm thực lực của mình, hơn nữa sau này còn có quần chúng làm cơ sở, ngày sau Thiếu Lâm chiêu thu đệ tử cũng thuận tiện.

Nhưng những người này đi một ngày đàng học một sàng không hẳn là sau này sẽ tìm đến mình gây phiền phức nữa, nói không chừng sẽ chọn ban đêm mà tới, không thể không phòng.

Còn đang âm thầm suy tính, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân thấy trong đám người có một đám người áo xanh bảo vệ một trung niên nam tử mặc cảm y, phòng ngừa bị đám người đông đúc chen lấn xô đẩy.

Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, dường như cẩm y nhân này... không phải là người bình thường.

Đồng thời Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy cẩm y nhân, người kia cũng nhìn thấy hắn.

Người này ánh mắt sắc bén, thấy Hoắc Nguyên Chân đang nhìn mình, khóe miệng chợt nở một nụ cười.

Hoắc Nguyên Chân vô cùng kinh hãi trong lòng.

Người này tuyệt đối là cao thủ.

Trên giang hồ cũng có phân chia rõ ràng đối với thực lực, bình thường chia làm cao thủ Hậu Thiên cùng cao thủ Tiên Thiên.

Hậu Thiên chia làm Hậu Thiên sơ kỳ, Hậu Thiên trung kỳ, Hậu Thiên hậu kỳ cùng Hậu Thiên đại viên mãn.

Phân chia cảnh giới như vậy cũng không phải là chỉ người nào đó luyện tập một môn võ học tới trình độ nào, mà là chỉ nội lực của người đó.

Bởi vì người tập võ chú trọng nội lực, không có nội lực duy trì, hết thảy võ nghệ chỉ là bình hoa trang trí, không có uy lực.

Hậu Thiên sơ kỳ là chỉ tu luyện một môn nội lực, hơn nữa đã cảm nhận được khí cảm, coi như tiến vào cảnh giới Hậu Thiên.

Hậu Thiên trung kỳ là chỉ tu luyện nội lực có thành tựu nhất định, đạt tới trình ở độ có thể vận chuyển nội lực trong kinh mạch, hơn nữa đi khắp toàn thân. Lúc này sử dụng bất kỳ bộ vị nào công kích, được nội lực duy trì cũng có thể gây ra sát thương rất lớn.

Mà Hậu Thiên hậu kỳ là đã có thể phát nội lực ra bên ngoài cơ thể, để cho người ta cảm nhận được rõ ràng. Đạt tới trình độ này nội lực có rất nhiều diệu dụng, tỷ như quán chú nội lực vào hai mắt là có thể khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt mình. Tỷ như huy động ống tay áo là có thể đánh ra kinh phong, tỷ như quán chú nội lực vào bảo kiếm, lúc múa may sẽ xuất hiện kiếm khí.

Hậu Thiên viên mãn là chỉ thành tựu nội công đã đạt đến cảnh giới tiểu thành, lúc này nội lực có thể nội liêm, đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân.

Khác biệt lớn nhất giữa cao thủ Tiên Thiên cùng cao thủ Hậu Thiên chính là đã đả thông hai mạch Nhậm Đốc, nội lực sanh ra không ngừng. Chẳng những sức chiến đấu cường hãn hơn, hơn nữa nội lực cũng duy trì lâu dài, có khác biệt về chất cùng Hậu Thiên.

Tiên Thiên trung kỳ, luyện thành cảnh giới Thai Tức, khác hẳn với Tiên Thiên sơ kỳ, Tiên Thiên sơ kỳ là phải dựa vào lực lượng bên ngoài mới có thể khiến cho nội lực trong cơ thể mình hình thành tuần hoàn. Mà Tiên Thiên trung kỳ là hoàn toàn dựa vào bản thân, trong bất kỳ hoàn cảnh ác liệt nào cũng có thể sinh ra nội lực, chỉ cần không phải tiêu hao cực lớn không ngừng là có thể bảo đảm nội lực sẽ không khô kiệt.

Tiên Thiên hậu kỳ, là chỉ nội lực đã xông phá sinh tử huyền quan, nội công đạt tới cảnh giới đại thành, đến cảnh giới này, tuổi thọ sẽ gia tăng rất nhiều. Cho dù là chỉ cần tu luyện nội lực có thành tựu sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng chỉ có công phá sinh tử huyền quan mới thật sự là trường thọ, nghe nói thậm chí có một ít lão quái vật giang hồ đã sống hai ba trăm năm.

Tiên Thiên đại viên mãn, giang hồ tuyệt đỉnh chân chính, trăm năm trước giáo chủ Ma giáo Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị đã từng đạt tới Tiên Thiên đại viên mãn, một mình độc chiến mười đại cao thủ phe Chính đạo đạt được toàn thắng. Danh tiếng Ma giáo nhất thời đại thịnh, phe Chính đạo ai nấy lâm nguy. Nhưng sau đó không hiểu vì sao Đinh Bất Nhị biệt tích trên chốn giang hồ, tuy rằng mọi người biết có cảnh giới như vậy, nhưng cũng chưa có ai từng đạt tới.

Mà người không có tu luyện nội lực cũng chỉ có thể coi như nhãi nhép giang hồ, tối đa cũng chỉ có thành tựu về phương diện quyền thuật ngoại gia mà thôi, không thể trở thành cao thủ.

Nhưng không phải là nhất định người có nội lực cao sẽ chiến thắng người có nội lực thấp, chiêu thức tinh diệu cũng chiếm phần rất quan trọng. Nhưng xét về tổng thể, bởi vì tu luyện nội lực là một quá trình khá dài, cho nên thông thường người nội lực cao, kỹ xảo chiến đấu thường là cũng tương đối cường hãn.

Giống như Hoắc Nguyên Chân cảm được khí thời gian không bao lâu, thật ra thì cũng có thể coi là Hậu Thiên sơ kỳ.

Nhưng nếu bàn về sức chiến đấu thực tế, có lẽ Hoắc Nguyên Chân còn không bằng người không có tu luyện qua nội công như Nhất Tịnh hoặc là Hoàng Phi Hồng, chỉ bất quá tình huống của Hoắc Nguyên Chân có hơi đặc biệt, không thể nói rõ cái gì.

Nhưng bây giờ trung niên cầm y xuất hiện ở trước mắt Hoắc Nguyên Chân này, ánh mắt như điện, có uy thế chấn nhiếp lòng người. Hoắc Nguyên Chân cũng biết người biết của, trung niên cầm y này ít nhất cũng là một đại cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ.

Hậu Thiên hậu kỳ quả thật có thể xưng là cao thủ, cao thủ Tiên Thiên cũng không phải là đâu đâu cũng thấy, tùy tiện là có thể gặp được. Cho dù là Tung Sơn đệ nhất cao thủ Ảo Diệu chân nhân Trung Nhạc phái, cũng bất quá chỉ mới tiến nhập Hậu Thiên hậu kỳ không bao lâu.

Có lúc Hoắc Nguyên Chân cũng tưởng tượng, nếu như mình quay trúng được bí tịch nội công, có thể học một lần đạt tới cực điểm hay không, đạt tới cảnh giới

Tiên Thiên hậu kỳ hoặc là Tiên Thiên đại viên mãn...

Mặc dù học tập ngoại công có thể chỉ một lần đã nắm giữ hoàn toàn, nhưng Hoắc Nguyên Chấn cho là chỉ sợ nội công không phải dễ dàng như vậy, nhưng dù sao cũng là bí tịch Hệ Thống cho, có gì khác chứ? Hắn vẫn có chút băn khoăn về chuyện này.

Mặc dù ánh mắt của cẩm y nhân này nhìn mình có vẻ sắc bén, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn thấy thiện ý bên trong ánh mắt y.

Không thể nào!

Mình đi tới thế giới này mới một tháng, vì sao có người xa lạ lại có thiện ý với mình?

Chẳng lẽ y cũng là tín đồ nhà Phật?

Chẳng lẽ y cũng muốn xuất gia làm hòa thượng sao?

Đang lúc Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ lung tung, cẩm y nhân kia đã xoay người bỏ đi, được một đám người áo xanh hộ vệ, bất ngờ đi về phía chùa mình.

Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, hắn đã hiểu ý của cẩm y nhân, chính là muốn trò chuyện riêng với hắn trong phòng.

Nhìn đám người chung quanh hò hét loạn lên một chút, Hoắc Nguyên Chân bảo bọn Nhất Không ở lại nơi này, còn mình trở lại bên trong miếu.

Đi tới trước cửa miếu, hai người áo xanh đứng sang hai bên tả hữu giống như thủ vệ gác cửa, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Hoắc Nguyên Chân cũng không lý tới bọn họ, đi thẳng về phòng của mình.

Cẩm y nhân kia ngồi một mình trên một cái ghế, thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào bèn đứng lên cười nói:

- Tại hạ không mời mà tới, quấy rầy phương trượng.

Hoắc Nguyên Chân chắp tay thi lễ, nói với cẩm y nhân:

- Khách quý viếng thăm, bần tăng không kịp tiếp đón từ xa, thất lễ. Cẩm y nhân kia khẽ chớp mắt một cái:

- Cái gì mà khách quý, tại hạ bất quá là một tục nhận nơi phố thị, có chút gia tài mà thôi, không đảm đương nổi hai chữ khách quý.

Hoắc Nguyên Chân cười cười:

- Vàng bạc cũng tốt, quyền thế cũng được, đều là những thứ mà người thế tục xem trọng, trong mắt bần tăng cũng như nhau. Nếu thí chủ đã tới Thiếu Lâm ta, chắc là tìm bần tăng có chuyện, nếu ngay cả thân phận cũng phải che che giấu giấu, hắn là chưa đủ phân ung dung tiêu sái.

Trong mắt cẩm y nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc, suy tư một lúc mới nói:

- Phương trượng nhìn ra cái gì?

Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân quét qua một cái trên người cẩm y nhân:

- Thí chủ có một cỗ uy thế, nếu bần tăng không có nhìn lầm, chắc là đến từ công môn.

- A...

Cẩm y nhân càng kinh ngạc, ngồi thẳng người lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng xin tiếp tục.

Hoắc Nguyên Chân nói tiếp:

- Thiếu Lâm nằm trong Đăng Phong huyên, vị trí địa lý vắng vẻ, bần tăng cũng chưa từng quen biết người trong công môn, nhưng nghe khẩu âm thí chủ tựa hồ hơi không giống như người Đăng Phong huyện, hắn cũng không phải là người Đăng Phong huyện, không biết bần tăng nói có đúng không?

Cẩm y nhân gật đầu một cái:

- Tại hạ quả thật không phải là người Đăng Phong huyện.

Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:

- Cũng cùng đạo lý, nếu thí chủ không phải người Đăng Phong, như vậy cũng không phải người Trịnh Châu phủ, có lẽ là người phủ Hà Nam.

- Phương trượng nói cũng không sai, quả thật có thể căn cứ vào khẩu âm mà suy đoán, tại hạ đúng là người phủ Hà Nam, nhưng không biết phương trượng làm thể nào đoán được ta là người công môn?

- Người công môn tự nhiên có chỗ bất đồng cùng dân chúng, tuy bần tăng bất tài nhưng cũng có thể phân biệt được đôi chút.

- Như vậy xin hỏi phương trượng, có nhìn ra ta là người nha môn nào không?

Lúc cẩm y nhân hỏi câu này, trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.

Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt bất động thanh sắc, hơi trầm ngâm một lúc mới nói:

- Thí chủ hỏi như vậy là muốn cho bần tăng phải phí tâm suy đoán, bất quá nếu muốn bần tăng suy đoán, như vậy thì chủ hắn là đến từ trong quân.

Lần này cẩm y nhân thật sự bị chấn động không nhỏ, sát khí trong mắt trong nháy mắt lộ ra, nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân không sợ chút nào, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt đối phương, sắc mặt từ bị đại độ, ung dung nhàn nhã.

Nhìn Hoắc Nguyên Chân hồi lâu, rốt cục cẩm y nhân thu hồi ánh mắt, thở dài nói:

- Nếu không phải tại hạ xác nhận chưa từng gặp qua phương trượng, sợ rằng thật sự sẽ nghi ngờ thân phận phương trượng.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, hai mắt khép hờ.

Một lát sau, cẩm y nhân mới bình tĩnh lại, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nếu phương trượng nhìn ra thân phận của tại hạ, như vậy tại hạ cũng không che giấu nữa. Quả thật ta đến từ trong quân, chỉ bất quá tạm thời vẫn không thể nói thân phận cụ thể, lần này ta tới đây đúng là tìm phương trượng có chuyện.

Hoắc Nguyên Chân không trả lời, cẩm y nhân tiếp tục nói:

- Ta có một vị bằng hữu, cha già của y cả đời tin Phật, hơn nữa tin chắc Phật tổ tồn tại, mức độ tin tưởng đã đạt tới mức si mê, lập chí cuộc đời này phải có được một món vật có Phật tính. Nhưng thiên hạ tuy lớn, biết tìm đâu ra đồ có Phật tính? Vì thế lão nhân gia này cơ hồ đi khắp đại giang Nam Bắc, hao phí vô số kim tiền muốn tìm một món Phật khí mà không được, cũng từng đi qua cả Pháp Vương tự, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Dừng một chút, cẩm y nhân tiếp tục nói:

- Thế nhưng bằng hữu của ta lại rất hiếu thuận, vẫn muốn hoàn thành tâm nguyện của cha già. Lần này nghe nói quý tự xuất hiện thần tích Phật tổ, mới cố ý bảo ta tới xem một chút, để thử xem là thật hay không.

- Vậy hắn thí chủ đã thấy rồi.

- Đã thấy, cho nên đây mới là chuyện ta nhờ cậy phương trượng, hy vọng có thể lấy được một món vật có Phật tính, hoàn thành tâm nguyện của một vị lão nhân.

Cẩm y nhân nói xong, đứng lên nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân thi lễ một cái.

Hoắc Nguyên Chân vội vàng hai tay tạo thành chữ thập hoàn lễ, lần nữa mời đối phương ngồi xuống:

- Chuyện này nói khó cũng không khó, bất quá nếu tin phụng ngã Phật, vậy nên tới bản tự mới có lòng thành.

Nghe thấy lời Hoắc Nguyên Chân, cẩm y nhân tựa hồ lộ vẻ khổ sở, suy nghĩ một chút mới nói:

- Tại hạ có một thỉnh cầu quá đáng, hy vọng phương trượng có thể để cho tại hạ nhìn vật có Phật tính một chút, để cho trong lòng nắm chắc, trở về cùng tiện mời lão nhân gia tới đây.

- Chuyện này không khó.

Hoắc Nguyên Chân lấy ra mộc ngư mà mình quay trúng.

Chờ cho cẩm y nhân chuẩn bị xong, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Thí chủ hiện tại tâm tư không yên, hãy nghe thanh âm mộc ngư một chút, bình tĩnh lại.

Nói xong, Hoắc Nguyên Chấn nhẹ nhàng gõ mộc ngư.

Vốn là cẩm y nhân có chút nôn nóng, sau khi nghe thanh âm mộc ngư từ khiếp sợ trở nên bình tĩnh, cuối cùng bất tri bất giác nhắm hai mắt lại.

Hoắc Nguyên Chân nhìn đối phương một chút, bên dưới mép cẩm bào để lộ ra góc của một đội ủng.

Một đôi ủng quan, quan quân mang ủng.

Qua một hồi lâu, thanh âm mộc ngư ngừng lại, cẩm y nhân từ từ mở mắt.

Nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân hồi lâu, cẩm y nhân thở dài một tiếng thật dài, thi lễ lần nữa với hắn:

- Nếu có một ngày tại hạ từ đi công vụ, nhất định sẽ tới Thiếu Lâm, theo hầu bên chân Phật tổ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-738)