← Ch.230 | Ch.232 → |
Ba người khác chợt hiểu ra, hết sức bội phục Đường tài tử, cũng bội phục hòa thượng này, nhưng bọn họ có thể nói ra lời bội phục Đường tài tử, đối mặt hòa thượng này bọn họ lại không nói ra, mới vừa rồi còn bị hòa thượng này làm nhục.
Vị Đường tài tử này nói với ba người khác:
- Mấy vị huynh đài, mau theo ta trở về, Hô Duyên huynh chờ đã lâu rồi.
Mấy người gật đầu, Chúc tài tử còn ném lại một câu với Hoắc Nguyên Chân:
- Hòa thượng, hôm nay bọn ta cũng không phát huy, nếu ngày khác gặp lại, nhất định phải cho ngươi biết tay mới được.
- A Di Đà Phật, bần tăng cho là sẽ có duyên gặp lại các vị thí chủ.
Không ai để ý tới lời của Hoắc Nguyên Chân, bất quá cho là lời khách sáo mà thôi.
Sau khi bọn họ đi rồi, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi tới Linh Ẩn tự.
Đến trước cửa chùa, đột nhiên tiểu sa di kia muốn đóng cửa.
- A Di Đà Phật, tiểu sư phụ, vì sao lại đóng cửa như vậy?
Tiểu hòa thượng quan sát Hoắc Nguyên Chân trên dưới mấy lần:
- Người lớn hơn ta sao?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, mình làm phương trượng đã lâu, thậm chí có hơi không để ý đến tuổi tác. Sa di trước mắt này không lớn, nhưng dường như cũng xấp xỉ với mình.
- Bần tăng sơ sót, vị sư huynh này, bây giờ mới vừa hoàng hôn, vì sao phải đóng cửa như vậy?
- Trụ trì căn dặn, dường như có khách quý đến, ngươi đi mau đi.
Tiểu sa di nói xong lập tức đóng cửa chùa, để lại Hoắc Nguyên Chân ngẩn ngơ ngoài cửa.
Làm hòa thượng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị đối xử thế này, Nguyên Chân cười khổ một tiếng, có ý phân thân tiến vào tra xét, cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đi trở về.
Cũng đã tới lúc đi tới Mộ Dung gia xem một chút, dù sao cũng là tới giúp Mộ Dung Thu Vũ, không tới cũng không được.
Đi chưa được mấy bước, đã thấy Mộ Dung Thu Vũ từ xa đi tới, tay ôm ngực, tựa hồ mặt lộ vẻ đau đớn.
Hoắc Nguyên Chân cả kinh, vội vàng nghênh đón:
- Có chuyện gì vậy?
Thấy Hoắc Nguyên Chân, Mộ Dung Thu Vũ thở ra một hơi thật dài:
- Rốt cuộc cũng tìm được ngươi.
Sau khi nói xong, Mộ Dung Thu Vũ đột nhiên có vẻ kỳ quái nói:
- Ủa, vì sao lại không đau nữa?
Thấy trên trán Mộ Dung Thu Vũ có một lớp mồ hôi mịn, hẳn là vừa rồi đau đớn không ít, Hoắc Nguyên Chân vội vàng hỏi:
- Rốt cục là có chuyện gì vậy, nàng đánh nhau với người khác hay sao?
- Không phải vậy, ta đi ra Tây Hồ tìm người, nhưng không tìm được ngươi, ta lo lắng thân thể người còn chưa phục hồi như cũ, lại không quen nơi này, cho nên có hơi nóng nảy. Càng nóng nảy càng cảm thấy đau ngực, nhưng khi nhìn thấy ngươi lập tức khỏi hẳn.
- Trước kia từng có tình huống như thế chưa?
- Không có, đây là lần đầu tiên.
Hoắc Nguyên Chân cũng có vẻ không hiểu, cẩn thận hỏi thăm một trận, Mộ Dung Thu Vũ xác định mình không sao, cũng đành phải thôi, hai người quay trở về Mộ Dung gia.
Trở lại Mộ Dung gia, Mộ Dung Thu Vũ giới thiệu cho Hoắc Nguyên Chân rất nhiều người trong nhà, người duy nhất Hoắc Nguyên Chân nhớ chính là của phụ thân nàng gọi là Mộ Dung Kỳ, còn lại hắn không nhớ tên ai cả, cũng không thèm dụng tâm ghi nhớ.
Đối với Hoắc Nguyên Chân, thái độ người Mộ Dung gia không được tốt lắm, nhưng cũng không phải là kém.
Chủ yếu là Mộ Dung Thu Vũ ở Mộ Dung gia không được hoan nghênh cho lắm, văn võ khác đường, hơn nữa Mộ Dung gia có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng.
Đây cũng chính là nể Hoắc Nguyên Chân là một hòa thượng, hơn nữa còn là Mộ Dung Thu Vũ mời tới giúp một tay, bọn họ mới không tỏ ra ghét bỏ Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm may là mình lấy thân phận hòa thượng xuất hiện, nếu như lấy thân phận công tử giang hồ xuất hiện, cũng không biết những người Mộ Dung gia này còn làm ra những chuyện gì nữa.
Đến ban đêm, người của Mộ Dung gia an bài cho Hoắc Nguyên Chân một căn phòng đơn độc, dù sao hòa thượng ăn ở đều khác với người thế tục, cho nên điểm này coi như chiếu cố hắn.
Hoắc Nguyên Chân cũng không quá quan tâm những chuyện này, chỉ cần ngày mai đánh lui đám người Hô Duyên Ngạo Bác, sau đó trợ giúp Mộ Dung gia ổn định trận cước, nhiệm vụ của mình coi như hoàn thành, lúc ấy sẽ chuyên tâm đi Linh Ấn tự tìm kiếm Huyết Ma tàn đồ.
Về phần phải làm được tâm lý tương thông cùng Mộ Dung Thu Vũ, quả thật Hoắc Nguyên Chân không tìm được biện pháp, không biết hạ thủ từ đâu, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Dường như quy củ Mộ Dung gia rất nghiêm, vừa qua thời gian thắp đèn lập tức thi nhau tắt đèn, cấm không cho ra vào viện.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng trên giường, yên lặng tính toán thời gian.
Hôm nay đã là mùng Bốn tháng Năm, qua rạng sáng chính là tiết Đoan Ngọ, có thể quay thưởng.
Đây là lần đầu tiên mình rời đi Thiếu Lâm tự quay thưởng ở bên ngoài, cũng không biết có thể quay trúng được gì.
Hắn còn đang chờ đợi, cửa phòng chợt mở ra, Mộ Dung Thu Vũ từ bên ngoài đi vào.
Trong tay nàng xách theo một cái hộp đựng thức ăn, sau khi đi vào lập tức đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân, cứ như vậy ngồi bên cạnh hắn, mở hộp đựng thức ăn ra.
- Nếm thử một chút đi, đây là bánh hoa quế, Thiếu Lâm tự các ngươi không có.
Thân là phương trượng đương nhiên là không thể ăn thịt, ngày thường thức ăn có thể cung cấp cho Hoắc Nguyên Chân lựa chọn không nhiều lắm, bây giờ nhìn thấy bánh hoa quế thơm ngát, ngón tay hắn cũng không khỏi khẽ động.
- Thu Vũ đây là cám dỗ ta.
Mộ Dung Thu Vũ lấy ra một cái bánh hoa quế đưa cho Hoắc Nguyên Chân, mình cũng cầm một miếng nhỏ đưa lên miệng cắn một cái:
- Cái gì là cám dỗ ngươi chứ, làm như bình thường ngươi không ăn cơm vậy.
Mộ Dung Thu Vũ tựa hồ do dự một chút, sau đó nói:
- Hoắc Nguyên Chân, ngày mai Hồ Duyên Ngạo Bác sẽ tới nhà ta, ngửa bài cùng phụ thân ta và ta.
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Phải chăng là tìm bốn tên tài tử gì đó, sau đó chuẩn bị đánh bại các vị trên phương diện văn chương?
- Làm sao người biết được?
Mộ Dung Thu Vũ kinh ngạc hỏi, mặc dù bây giờ không ít người biết chuyện này, nhưng hẳn Hoắc Nguyên Chân không biết mới phải.
- Ta cũng là nghe nói mà thôi.
- Đúng vậy, bốn người này được xưng Giang Nam Tứ Tiểu Tài Tử, nghe nói là hậu nhân của Tứ Đại Tài Tử gì đó, quả thật cũng có mấy phần tài hoa. Nếu như Hồ Duyên Ngạo Bác tìm người giang hồ ngược lại ta không sợ, nhưng y lại tìm những người này, quả thật rất khó dây dưa.
- Binh tới có tướng ngăn, Thu Vũ cứ việc yên tâm là được.
Nhìn Hoắc Nguyên Chân, Mộ Dung Thu Vũ cười cười:
- Đúng vậy, chỉ trông vào người thôi, lấy bản lãnh bình thường hay khi hiếp người khác của ngươi ra, Tứ Tiểu Tài Tử gì đó quả thật là không đáng kể gì.
- Ta là người xuất gia, khi hiếp người khác bao giờ?
- Hừ, thừa biết người sẽ chống chế.
Mộ Dung Thu Vũ lấy sau lưng ra một cây quạt, sau đó mở ra nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Xem đây, quạt này là người tặng cho ta, bình thời nếu ta không vui, gặp phải người nào đáng ghét, sẽ lấy quạt này ra ngắm nhìn một chút. Trong lòng thầm nhủ như vậy đã đáng là gì, còn có kẻ đáng ghét hơn nữa, chính là ngươi.
← Ch. 230 | Ch. 232 → |