← Ch.232 | Ch.234 → |
Học tập một mạch hơn một canh giờ, rốt cục hoàn toàn nắm được bản lãnh an thân lập mệnh này, giúp cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trong lòng đại định.
Có Kim Chung Tráo quyển thứ hai, lòng tin của hắn lập tức gia tăng gấp trăm lần. Chỉ cần không phải là những nhân vật Tiên Thiên hậu kỳ tuyệt đỉnh, hết thảy còn lại quả thật không đáng để nhắc tới.
Không nói chuyện khác, cho dù là bọn Tứ Đại Pháp Vương Ma giáo La Thái Y cùng tiến lên, đối với mình cũng như gió mát quất vào mặt, chỉ như gãi ngứa.
Dĩ nhiên chắc là La Thái Y sẽ không công kích mình, Hoắc Nguyên Chân vẫn tin vào chuyện này.
Quay trúng thứ này, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy có chút phấn khích về chuyến đi Thiên Sơn vào Thất Tịch.
La Thái Y đã từng lưu lại cho hắn một cái khăn tay, trên đó viết mấy chữ "Thất Tịch, Thiên Sơn, cứu Uyển Quân".
Nhất định là Ninh Uyển Quân đã xảy ra chuyện, cứu là nhất định phải cứu, nhưng khi đó Hoắc Nguyên Chân căn bản không cho là mình có năng lực để cứu Ninh Uyển Quân.
Thiên Sơn chính là tổng đàn Ma giáo, Mạc Thiên Tà, Hi Kỳ Nhị Thánh, Tam Trưởng Lão, Tứ Đại Pháp Vương, bất kỳ một Đường chủ nào cũng có cảnh giới Tiên Thiên, mình dựa vào cái gì phân cao thấp cùng người ta, lấy cái gì đi cứu Ninh Uyển Quân?
Nhưng hôm nay đã khác, có Kim Chung Tráo quyển thứ hai, ý nghĩa không kém gì tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Ngoại trừ vài nhân vật hàng đầu trong Ma giáo ra, còn lại không ai có thể uy hiếp được hắn.
Đến lúc đó có La Thái Y làm nội ứng, cũng chưa chắc không có hy vọng thành công.
Mà bây giờ quay trúng Kim Chung Tráo, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại có một ý tưởng khác.
Mình có nên đi đêm thăm dò Linh Ẩn tự, xem thử một mảnh Huyết Ma tàn đồ khác như thế nào không?
Giữa ban ngày đến Linh Ẩn tự, tiểu sa di đó nói sắp có khách quý, trong lòng Hoắc Nguyên Chân vẫn đang nghi hoặc, không biết khách quý đó là ai...
Hôm nay suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân cho là có thể là người mang theo Huyết Ma tàn đồ, hoặc là người có liên quan cùng Huyết Ma tàn đồ.
Chỉ bất quá phàm là dính đến Huyết Ma tàn đồ, nhất định thực lực người kia cũng không kém, mình vì lý do cẩn thận không có tiến vào, nhưng bây giờ lại khác.
Bằng vào Kim Chung Tráo quyển thứ hai cùng khinh công tuyệt đỉnh của mình, cho dù đối mặt những lão ma Tiên Thiên hậu kỳ kia, Hoắc Nguyên Chân cũng có lòng tin chạy khỏi trước mặt.
Ngươi muốn công kích ta, đầu tiên phải đánh phá Kim Chung Tráo, nếu Tiên Thiên hậu kỳ không dốc hết toàn lực xuất ra một đòn, cũng không phá được Kim Chung Tráo quyển thứ hai.
Như vậy mình sẽ có thời gian chạy trốn, thi triển ra Nhất Vĩ Độ Giang, Tiên Thiên hậu kỳ cũng chưa chắc đã đuổi theo kịp.
Nghĩ đến đây rốt cục Hoắc Nguyên Chân quyết định đi Linh Ẩn tự một chuyến.
Nhìn khối phỉ thúy cùng vòng tay kim cương kia một chút, Hoắc Nguyên Chân thu hết vào, dầu gì cũng là bảo bối, hắn là hai thứ đồ này trị giá không ít tiền.
Đúng rồi, còn có một hạng mục Phật quang tầng thứ hai, không biết có bộ dáng gì.
Hoắc Nguyên Chân mở Phật quang tầng thứ hai ra, bên trong phòng nhất thời sáng lên, đi tới phía trước gương nhìn thử. Trời đất, vốn là bóng đèn lớn, hiện tại đã hóa thành đèn chớp hai màu.
Màu đỏ và màu cam tương đối gần nhau, cho nên cũng không nổi bật lắm, hai màu Phật quang đan xen chớp lóe, vừa đẹp mắt lại dọa người.
Bất quá chỉ có điều là sáng quá, vì để tránh cho bị người phát hiện, Hoắc Nguyên Chân vội vàng phong bế Phật quang.
Đợi ở trong phòng một hồi, không thấy ai tới đây, hẳn là không ai phát hiện, Hoắc Nguyên Chân sửa sang lại y phục một chút, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Từ tường viện Mộ Dung gia phi thân ra, Hoắc Nguyên Chân cũng không đi theo đại lộ mà băng ngang trên nóc viện, chạy thẳng một mạch về hướng Tây Hồ.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương b4chngocs4ch
Đã là sau nửa đêm, trong Linh Ẩn tự có một gian phòng vẫn còn sáng đèn.
- Hoa chưởng môn, nửa đêm canh ba người tới đây, cũng đã nói xong chuyện rồi. Lôi kéo bần tăng như vậy, không cho ta đi cũng không phải là đạo lý.
Một hòa thượng hơn bốn mươi tuổi, một thân tăng bào màu xám, mặt nung núc thịt đang nói với Hoa Vô Kỵ đối diện.
- Hắc hắc! Vô Tướng hòa thượng, đừng giở trò này với ta, người khác không biết lá bài tẩy của ngươi, ta còn không biết sao? Chuyện ngày hôm nay người không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ngươi cũng đừng mơ có thể đi.
- Hoa Vô Kỵ! Ngươi đây là đang uy hiếp bần tăng sao?!
Vô Tướng hòa thượng dứt lời, cả người tăng bào không gió mà bay, nội lực bành trướng, dường như có ý động thủ.
- Ha ha! Vô Tướng, ta biết, người tiến vào Tiên Thiên trung kỳ sớm hơn ta, nhưng không phải là Hoa mỗ tự khen, ngươi muốn phá Hàn Băng chân kinh ta, đánh bại Hàn Băng thần chưởng ta, vẫn còn kém một ít hỏa hầu. Nếu ta là ngươi sẽ tâm bình khí hòa ngồi xuống, mọi người vui vẻ nói chuyện một chút, động thủ cũng là chuyện không có ý nghĩa gì.
Bị Hoa Vô Kỵ nói như vậy, Vô Tướng hòa thượng giống như bóng da xì hơi, tăng bào xẹp xuống trở lại rất nhanh.
Y biết Hoa Vô Kỵ nói đều là thật, mặc dù mình không sợ hãi Hoa Vô Kỵ, nhưng hai người cũng là tám lạng nửa cân, ai muốn đánh bại người kia cũng không làm được.
Thấy Vô Tướng rốt cục ngồi xuống, Hoa Vô Kỵ cười hắc hắc:
- Như vậy mới phải chứ, tâm bình khí hòa rồi nói, hôm nay ở đây chỉ có hai người chúng ta, có lời gì không thể nói.
Vô Tướng hồi lâu không nói, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoa Vô Kỵ.
- Vô Tướng, có lời gì cứ nói, nhìn ta như vậy là có ý gì?
- Bần tăng chỉ muốn biết, người biết bao nhiêu về chuyện của ta?
Hoa Vô Kỵ cười lạnh một tiếng:
- Ta biết rất nhiều chuyện, ta biết ngươi là người của môn phái lánh đời kia, ở Linh Ẩn tự đã hơn mười năm, hơn nữa ta còn biết sự phụ của người mưu đồ bất chính, muốn làm trái với mệnh lệnh của vị Đại nhân kia. Ta còn biết người ở chỗ này là vì giám thị trụ trì các ngươi, thậm chí ta cũng biết vở kịch ồn ào trong thành kia thật ra là do ngươi giở trò sau lưng.
Lần này Vô Tướng thật sự kinh ngạc, thậm chí sắc mặt có vẻ tái nhợt:
- Hoa Vô Kỵ! Những chuyện này là ai nói cho ngươi biết?
- Ha ha, Vô Tướng, chớ có cho là trong thiên hạ chỉ có sự phụ ngươi là cao nhân, lão ta và lão khất bà kia tự tác chủ trương, sớm muộn có ngày nào đó cũng sẽ hối hận!
Sắc mặt của Vô Tướng xanh mét, thậm chí trán toát ra mồ hôi, nhưng vẫn không nói gì.
- Vô Tướng, không nên kiên trì, trụ trì các người bị che mắt hồ đồ cho nên đổi xử với các ngươi như thân tín. Người tin rằng bây giờ ta sẽ đi tìm lão, nói cho lão biết thân phận chân thật của người hay không, lúc ấy ngươi không chết cũng phải chạy.
- Đừng nói nữa, Hoa Vô Kỵ, rốt cục ngươi muốn thế nào?
- Thứ ta muốn rất đơn giản, chỉ cần ngươi...
Hoa Vô Kỵ cùng Vô Tướng bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Đến khi hai người nói được nửa chừng, Vô Tướng gật đầu lia lịa, đột nhiên bên ngoài truyền tới một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị người tung cước đá bay, đập thật mạnh vào tường.
← Ch. 232 | Ch. 234 → |