← Ch.249 | Ch.251 → |
Mặt trời đã ngả về Tây, rốt cục quân đội tới sau của Quan Thiên Chiếu cũng đã tới chân núi.
Hơn sáu ngàn binh lính trải qua hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, y giáp sáng loáng, trường thương binh, đao thuẫn binh, cung tiền thủ, còn có tướng lãnh cưỡi ngựa, dọc trên đường đi ai nấy cũng phải tránh, đi thẳng tới chân núi Thiếu Thất.
Người dẫn quân là bản thân Quan Thiên Chiếu.
Đối với chuyện Quan Thiên Chiếu binh phát Thiếu Lâm, thật ra thì rất nhiều người có điều dị nghị.
Tỷ như Thượng Quan Hùng.
Thượng Quan Hùng cho là, bây giờ vấn đề thiết yếu của Hà Nam chính là củng cố phòng thủ thành Trịnh Châu. Hà Nam còn có gần mười vạn binh mã, mặc dù vô lực phản công Lạc Dương, nhưng cố thủ Trịnh Châu là không thành vấn đề.
Chỉ cần giữ được Trịnh Châu không mất, sau đó lại cầu tình hướng Tây Bắc tiếp viện, hoặc là có viện binh, hoặc là có thể đánh hạ cửa ngõ giữa Trường An cùng Tây Bắc. Như vậy Hoàng đế ngự giá thân chinh cũng lập tức tuyên bố hai tay buông xuôi.
Hoàng đế rút lui, có lẽ bên mình còn có ngày trở về Lạc Dương, đến khi đó cũng chính là lúc vương triều Triệu gia Thịnh Đường kết thúc hạ màn.
Nhưng tựa hồ Tiết Độ Sứ Đại nhân có những ý nghĩ khác, khoảng thời gian này hành động cũng tương đối quỷ bí. Mặc dù đánh mất Lạc Dương đã kích rất lớn đối với y, nhưng tinh thần vẫn tráng kiện, cố chấp muốn nhất định động thủ đối với Thiếu Lâm.
Thượng Quan Hùng biết, Tiết Độ Sứ Đại nhân oán niệm rất sâu đối với Thiếu Lâm tự. Lúc trước phương trượng kia đã từng cứu Triệu Nguyên Cơ, làm cho kế hoạch của Tiết Độ Sứ Đại nhân thất bại.
Kế hoạch lần thứ hai của Tiết Độ Sứ Đại nhân cũng bị Thiếu Lâm tự phá hỏng, Triệu Nguyên Cơ thoát thân trở lại Trường An. Chuyện này là một bước ngoặt quan trọng khiến cho Hà Nam từ thịnh chuyên suy, cũng làm cho hành động sau màn của bọn Quan Thiên Chiếu phải bại lộ hoàn toàn.
Mặc dù không thể nói Quan Thiên Chiếu là vì chuyện này mà mất đi cơ hội đánh thiên hạ, nhưng chuyện này đưa đến tác dụng ngấm ngầm tuyệt đối là vô cùng to lớn.
Sau tranh đấu trong chốn giang hồ, Thiên Đạo Minh giải thể, Tiết Độ Sứ Đại nhân lại mất đi một cánh tay.
Tiết Độ Sứ Đại nhân đã sớm muốn giải quyết triệt để Thiếu Lâm tự, chỉ bất quá y là một hiếu tử, biết phụ thân mình xuất gia ở Thiếu Lâm tự mới lần lữa không có động thủ đối với Thiếu Lâm tự.
Bất quá kể từ khi đạo sĩ Không Động phái tới, thái độ của Tiết Độ Sứ Đại nhân có điều biến chuyển.
Đầu tiên không còn để ý đối với quân vụ chính vụ như trước nữa, tiếp theo là cũng không mấy để ý đến cảm thụ của những người khác. Từ chuyện hạ quyết tâm xuất binh Thiếu Lâm cũng đã có thể nhìn ra, ích lợi cùng cừu hận Tiết Độ Sứ Đại nhân đã thắng được tình phụ tử trong lòng y.
Thượng Quan Hùng chỉ là một tướng lãnh, y không có quyền quyết định chuyện gì, y chỉ có thể đưa ra đề nghị cho Tiết Độ Sứ Đại nhân trên phương diện hành quân đánh giặc.
Núi Ngự Trại trước mắt này dễ thủ khó công, có hai con đường lên núi, nhưng cuối cùng cũng nhất định phải phát khởi tấn công từ cửa chính Thiếu Lâm tự.
Ý của Thượng Quan Hùng là, nếu đã tới, vậy bây giờ sẽ nghỉ ngơi một chút, mắt thấy sắp sửa trời tối cũng không thể đốt đèn đánh ban đêm. Vẫn nên đợi sáng sớm ngày mai ăn điểm tâm xong, nhất cử tấn công mới là thượng sách.
Nhưng khi y nói lên đề nghị này, lại bị Quan Thiên Chiếu trực tiếp hủy bỏ.
- Thượng Quan Hùng, ngươi cũng quá mức thật cẩn thận rồi, bản Tiết Độ Sứ còn tưởng rằng người sẽ tự làm chủ một lần, trực tiếp dẫn đội thân vệ đánh chiếm Thiếu Lâm tự, làm lễ ra mắt cho ta.
- Quân lệnh Đại nhân quá mức nghiêm, Thượng Quan Hùng không dám vượt qua.
- Không sao, tuân thủ mệnh lệnh, ta sẽ không trách người, nhưng Thiếu Lâm tự này hẹp như lỗ mũi, bên trong chỉ có hai ba trăm hòa thượng, đáng để coi trọng như vậy sao? Còn phải bày binh bố trận giống như công thành sao? Thật nực cười! Truyền mệnh lệnh của ta, nghỉ ngơi tại chỗ, sau thời gian một nén nhang xông lên núi Thiếu Thất, tới giờ lên đèn ta sẽ ngồi uống trà trong Phương Trượng viện của chúng!
- Dạ!
Thượng Quan Hùng muốn đưa ra một vài ý kiến, nhưng y biết lúc này không thích hợp nói thêm gì, không ai có thể sửa đổi quyết định của Tiết Độ Sứ Đại nhân. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương.
- Truyền lệnh xuống, nghỉ ngơi ngay tại chỗ, một lát nữa sẽ xông lên Thiếu Lâm tự.
Thượng Quan Hùng lại dẫn theo mấy tên tướng lãnh, khẩn cấp bố trí kế hoạch tác chiến.
Thật ra thì cũng không có kế hoạch gì, điểm chủ yếu chính là lên núi theo con đường nào.
Con đường bậc thang đá xanh không tệ, nhưng lại không thích hợp kỵ binh thông hành.
Nếu để cho kỵ binh một mình đi theo con đường ngựa chạy, không có bộ binh làm bạn cũng là không an toàn, cuối cùng quyết định năm trăm kỵ binh, hai ngàn bộ binh theo con đường ngựa chạy nhất cử tấn công Thiếu Lâm.
Lúc Quan Thiên Chiếu vừa đến chân núi Thiếu Thất, Hoắc Nguyên Chân đang một mình trong Phương Trượng viện.
Lần này đúng là đến thời khắc mấu chốt Thiếu Lâm sinh tử tồn vong, Hoắc Nguyên Chân nhất định phải định ra một kế hoạch tỉ mỉ, làm thế nào đối phó bảy ngàn quân đội Quan Thiên Chiếu như hổ như lang dưới chân núi.
Mặc dù trong lòng hắn có rất nhiều ý tưởng, nhưng không có cách nào liên kết hữu hiệu với nhau.
Một khi chiến đấu nổ ra, thế cục nháy mắt vạn biến, Hoắc Nguyên Chân không thể xác định sẽ đi tới bước nào, cho dù là mình trí kế không tệ, nhưng giờ phút này cũng có hơi hỗn loạn.
Ở trong phòng suy nghĩ tới nỗi đau đầu, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đứng lên, chậm rãi đi tới trước án.
Xem ra là tâm mình không yên tĩnh!
Nếu Thiếu Lâm qua được cửa ải này, hết thảy đều tốt, nếu không qua được thì sao?
Không qua được, mình cũng không thể lui, mất đi Thiếu Lâm tự, hết thảy hy vọng của mình đều trở thành bọt nước. Giấc mộng Thiếu Lâm thành đại phái độ nhất thiên hạ cũng không cách nào thực hiện, mình không qua được cửa ải của Hệ Thống.
Chùa còn ta còn, nếu chùa không còn, ta cũng không còn ý nghĩa tồn tại.
Nếu mình chết đi, có ai sẽ nhớ tới phương trượng quật khởi giống như sao chổi, phát ra hào quang vạn trượng, lại rơi xuống giống như sao băng, cuối cùng chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh trên bầu trời đêm như mình đây?
Hòa thượng của Thiếu Lâm tự không cần phải nói, chùa bị phá, kết quả của bọn họ cũng sẽ không tốt đẹp hơn mình.
Tín đồ có nhớ tới mình không?
Có lẽ sẽ nhớ, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi, tín đồ tín ngưỡng chính là Phật tổ, không phải là hòa thượng như mình.
Còn ai nhớ nữa?
Có lẽ Ninh Uyển Quân sẽ nhớ, nàng đã từng nói với mình:
- Ta nắm tay người như vậy, chính là hạnh phúc.
Mình là người xuất gia, nhưng đã gieo một cái bóng thật sâu vào lòng một thiếu nữ mới có tình yêu đầu đời như vậy, hẳn không phải là dễ dàng quên như vậy được.
Mộ Dung Thu Vũ cũng sẽ nhớ, hẳn là nhớ, lúc ở Tây Hồ hai người ôm nhau, hai người tâm linh tương thông, nàng đã không thể nào quên mình.
An Như Huyễn thì sao?
Nhất định sẽ nhớ.
An tỷ tỷ nhìn bề ngoài như lãnh đạm, thật ra thì nội tâm rất trọng tình trọng nghĩa, nàng có thể nào quên mình cho được?
← Ch. 249 | Ch. 251 → |