← Ch.257 | Ch.259 → |
Bọn họ đi theo con đường dành cho ngựa chạy, dù sao con đường bậc thang đá xanh kia thật sự là không thích hợp hành quân.
Năm ngàn quân đội nối đuôi mà đi, giống như một con rồng dài ngoằn ngoèo trên sơn đạo.
Con đường này không phải là rộng lắm, chung quanh là cổ mộc che trời, bên dưới cổ mộc còn có cỏ mọc, bụi rậm, căn bản không cách nào đi về phía trước. Người của quân đội cũng nhiều, chen chúc nhau tiến về phía trước, cơ hồ không có khe hở nào.
Tiền quân đã gần tới cửa Thiếu Lâm tự, hậu quân vẫn còn chậm rãi di chuyển ở giữa sơn đạo.
Thượng Quan Hùng đi đầu đội ngũ, toàn thân trên dưới đều bao phủ vải bố dày. Y đã quyết tâm hôm nay phải rửa sạch nhục trước, giết sạch Thiếu Lâm từ trên xuống dưới, báo đáp đại ân Tiết Độ Sứ Đại nhân.
Nơi mà y đã từng sùng bái hướng tới, hiện tại đã trở thành thù hận.
Khi y dẫn dắt đội ngũ vừa tới cửa Thiếu Lâm tự, chợt phát hiện ra đại môn Thiếu Lâm tự đã mở ra.
Thấy tình huống này, Thượng Quan Hùng ngẩn người, lập tức cho đội ngũ dừng lại, không dám mạo hiểm ngang nhiên tiến vào mảnh đất trống trước cửa chùa.
Sự vật khác thường tức là quái, đại môn Thiếu Lâm tự mở ra chắc chắn là không phải chuẩn bị đầu hàng bên mình, mà là trong đó có bẫy.
Đây là phán đoán đầu tiên của Thượng Quan Hùng, cho nên y lệnh quân đội dừng lại nơi này, không dám tiếp tục đi tới, mà là trở về thật nhanh báo cáo Tiết Độ Sứ.
Quan Thiên Chiếu đang ở trung quân, sau khi nghe thấy Thượng Quan Hùng báo cáo dứt khoát vung tay lên:
- Chúng ta có năm ngàn đại quân, còn sợ bọn họ sao! Lên cho ta!
Y không băn khoăn nhiều như Thượng Quan Hùng, theo y thấy chỉ cần có thực lực mạnh, hết thảy sẽ không thành vấn đề. Năm ngàn quân mã của mình tiến lên đủ để nghiền nát tất cả những ai dám ngăn trở trước mặt mình.
Được Tiết Độ Sứ ra lệnh, trong lòng Thượng Quan Hùng vững tin hơn, lập tức trở lại tiền quân chuẩn bị tiếp tục đi tới.
Trở lại trước mặt đội ngũ, mới vừa chuẩn bị đi tới, đột nhiên thấy ở cửa chùa dường như có động tĩnh.
Thượng Quan Hùng cùng những binh lính trước mặt đều nghển dài cơ quan sát cửa chùa.
Cảnh tượng trước mắt đã vượt ra khỏi nhận biết của bọn họ!
Đó là vật gì!
- Trời ơi...
- Yêu quái!
Tất cả mọi người đều há to miệng, nhìn thứ vừa từ cửa chùa đi ra.
Một quái vật to lớn, thân khoác áo giáp thật dày miễn cưỡng chui lọt qua đại môn Thiếu Lâm tự, khiến cho cả đại môn phải lay động không ngừng.
Quái vật này thân dài mấy trượng, cao hơn cả người, thân thể giống như núi nhỏ, trên đầu có hai chiếc sừng sắc bén chỉ xéo lên không.
Thịnh Đường chưa từng thấy qua loại vật này, cũng chưa nghe nói qua.
Hơn nữa trên lưng quái vật này còn có một quái vật khác đang ngồi, con này ngược lại có thể nhìn ra một ít manh mối, là một con khỉ vô cùng to lớn, nhìn qua có trọng lượng chừng năm trăm cân trở lên, thân mặc khối giáp, đầu đội nồi sắt, trảo nắm một thanh đại côn màu vàng.
Đây là gậy sao?
Không phải là rường nhà tháo xuống hay sao?
Sau lưng hai con quái vật này, một hòa thượng ngồi trên lưng một con bạch mã, lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, nhỏ đến mức có thể khiến cho người ta sơ ý bỏ qua.
Nhưng chính hòa thượng này vừa nhìn thấy quân đội Thượng Quan Hùng chen chúc trên sơn đạo, lập tức vẫy tay ra hiệu cho hai quái vật kia:
- Đại Thánh, Ngưu Ma Vương, các ngươi xông theo con đường núi này xuống dưới, đừng dừng lại. Ngưu Ma Vương phá tan hết thảy những gì ngăn trở ở trước mặt ngươi, Đại Thánh ngươi tận lực múa gậy đánh giết, có thể đánh giết bao nhiêu hay bấy nhiêu, hiểu chưa?
Hai tên khổng lồ phát ra một tiếng rống kỳ quái thật to, thanh âm cực lớn rung động, khiến cho những quân binh ngoài kia sợ hãi run rẩy toàn thân, không kềm được hai chân như muốn nhũn ra. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Có vài người trong lòng liền nổi lên ý niệm trốn chạy, hai quái vật này rõ ràng không phải là loài người có thể chống cự, bảo mình chiến đấu cùng bọn chúng hay sao?
Con bà nó, lão tử thà là chết chìm chết đói, cũng không muốn trở thành điểm tâm cho quái vật.
Nhưng bọn họ vừa quay đầu lại, lập tức ý thức được hỏng bét.
Tất cả mọi người chen chúc trên một sơn đạo, căn bản cũng không có đường lui!
Bọn họ còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, đại quái vật bên kia đã khởi động, vung vẩy chân to chạy ầm ầm tới, uy thế còn kinh khủng hơn cả mấy trăm con chiến mã chạy chồm.
Con khỉ khổng lồ ngồi trên lưng quái vật kia nhe răng toét miệng, cánh tay to như chum nước của nó vung lên, một thanh đại côn màu vàng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Kẻ nhát gan lập tức sợ tới mức vãi ra quần, ném phắt đao thương trong tay, liều mạng chui vào núi rừng hai bên sơn đạo.
Nhất thời cả đám đông bùng nổ, trở nên hỗn loạn vô cùng.
Thượng Quan Hùng đã mất đi năng lực suy nghĩ, hai hàng lệ anh hùng lăn dài trên mặt.
Oan ức quá!
Đánh trận cả đời, chưa bao giờ oan ức như vậy.
Lão tử là người, ta muốn đánh giặc cùng người!
Đây là nguyện vọng cuối cùng của Thượng Quan Hùng, sau đó quái vật khổng lồ kia đã vọt tới trước mặt. Thượng Quan Hùng chỉ cảm thấy một cỗ lực xung kích to lớn ập tới, thân thể mình trong nháy mắt nhẹ bỗng bay lên, càng bay càng cao...
- Thì ra ở trên cao quá cũng không tốt lắm...
Đây chính là ý nghĩ sau cùng của Thượng Quan Hùng.
Quân đội phía trước rối loạn, người phía sau còn không biết phía trước xảy ra chuyện gì, ai nấy tranh nhau chen lên phía trước trên con đường núi chật hẹp này.
Giờ phút này một thân sức mạnh của Ngưu Ma Vương được phát huy ra đến cực hạn.
Trước mặt càng nhiều người càng tốt, đám người nhỏ bé này giống như giấy hồ, không có cả năng lực làm cho nó chạy chậm lại. Nó chỉ lo cúi thấp đầu, chân ra sức chạy như điên.
Bất kể là đao thuẫn binh, trường thương binh, cung tiễn thủ thậm chí là kỵ binh, trước mặt của Ngưu Ma Vương nhanh chóng ngã rạp giống như gỗ mục.
Sừng tê quơ qua một cái, mấy người ngã rạp, chân nó giẫm lên, một mảnh máu thịt mơ hồ.
Bất kể là người bị thương hay không bị thương, tinh thần đã rơi vào trạng thái sụp đổ, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Ai nấy hận phụ mẫu sao sinh mình ra chỉ có hai chân, hận ông trời vì sao lại trêu người như vậy, làm cho mình ở trên con đường núi chật hẹp này, muốn ẩn thân cũng không được.
Ngưu Ma Vương chà đạp còn không phải là thảm thiết nhất, mang đến sát thương lớn nhất cho những binh lính này là Đại Thánh trên lưng Ngưu Ma Vương.
Đại Thánh cầm lên đại côn màu vàng này, tựa hồ có côn pháp trời xanh tuyệt đỉnh, đại côn hóa thành từng đạo kim quang, múa loang loáng hai bên tả hữu, đánh ra từng côn nhanh chóng với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.
Mỗi côn đánh ra, ít nhất một người ngã xuống.
Người ngã xuống không ai là không mất mạng trong nháy mắt, trầy da sứt thịt, gãy xương đứt gân, chết ngay tại chỗ.
Không ai có thể ngăn cản nổi.
Người trên thế giới này đã không thể nào ngăn nổi cặp đôi hoàn hảo nhất này.
Đường núi chật hẹp trở thành nơi lấy mạng, các binh sĩ không có chỗ nào tránh né bị chúng xông tới đánh giết chà đạp, tử thương vô số, không thể sinh lòng chống cự. Ai nấy liều mạng chui vào bên trong núi rừng, hy vọng có thể tránh thoát một kiếp.
← Ch. 257 | Ch. 259 → |