Vay nóng Homecredit

Truyện:Phương Trượng - Chương 282

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 282: Bốn loại tuyệt kỹ
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:

- Mạc Thiên Tà đã ra ngoài, còn có hai người Tu La Sát tương trợ, đệ có đi hay không cũng không có ý nghĩa gì nhiều, trở về Thiếu Lâm tự là hơn.

- Còn ta thì sao?

Hoắc Nguyên Chân nhìn An Như Huyễn một cái:

- Tỷ tỷ tự nhiên cũng nên trở về Linh Tiêu cung, chờ bần tăng làm xong những chuyện kia đương nhiên sẽ đi tìm tỷ.

Nói xong, trong lòng Hoắc Nguyên Chân kêu gọi Kim Nhãn Ưng, Kim Nhãn Ưng từ bầu trời hạ xuống, hai người nhảy một cái lên lưng. Nó vỗ cánh vài cái, sau đó bay về phương hướng Linh Tiêu cung của An Như Huyễn.

An Như Huyễn ngồi trên lưng chim ưng, rúc vào trong ngực Hoắc Nguyên Chân, không biết đang suy nghĩ gì.

Kim Nhãn Ưng phi hành một mạch, chưa tới một canh giờ đã tới Linh Tiêu cung.

Xa xa nhìn thấy cung điện rực rỡ đủ màu, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Tỷ tỷ không mời đệ vào ngồi một chút sao?

An Như Huyễn suy nghĩ một chút nói:

- Trong cung ta toàn là nữ đệ tử, đệ vào đó có hơi bất tiện, cho nên ta không mời đệ vào.

Hoắc Nguyên Chân hơi sượng:

- Vậy cũng tốt, tỷ tỷ yên tâm chờ ở chỗ này, nếu ta có cơ hội, tất nhiên sẽ đến thăm tỷ tỷ.

An Như Huyễn ở trong ngực Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu lên:

- Đệ cứ gọi ta là tỷ tỷ mãi sao?

Hoắc Nguyên Chân nghiến răng một cái:

- Như Huyễn...

An Như Huyễn đột nhiên đưa tay ra, luồn vào trong áo Hoắc Nguyên Chân. Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng đặt lên ngực hắn, khiến cho hắn cảm thấy trong lòng nóng lên, lẳng lặng nhìn nàng.

An Như Huyễn thản nhiên cười một tiếng:

- Chớ có nghĩ bậy, ta muốn xem thử ngọc bài ta tặng đệ còn ở đó hay không.

- Lúc nào cũng ở đó.

Ngọc bài có khắc chữ Huyễn kia hắn vẫn luôn đeo bên người.

An Như Huyễn hài lòng cười cười:

- Bất kể ngày mai đệ ở nơi nào, đệ cũng phải nhớ kỹ, lúc nào ta cũng ở bên đệ.

Kẻ hữu tình ly biệt, tự nhiên có một phen kể lể dài dòng. Kim Nhãn Ưng cứ lượn quanh trên trời hết vòng này tới vòng khác, qua mấy canh giờ như vậy, tới lúc trời tối mới hạ xuống chân núi cho An Như Huyễn xuống.

Hoắc Nguyên Chân từ giã An Như Huyễn, một mình ngồi Kim Nhãn Ưng rời đi, bảo là muốn trở về Thiếu Lâm.

An Như Huyễn ở trong sân Linh Tiêu cung nhìn bóng đen biến mất cuối chân trời, khóe mắt ướt át:

- Đệ cứ nhẫn tâm gạt ta như vậy, ta còn không biết tính cách đệ sao?

Nàng nghĩ không sai, Hoắc Nguyên Chân ngồi Kim Nhãn Ưng bay trên trời một hồi liền hạ xuống bên dưới.

Mình vẫn không thể đi, ngày mai là Thất Tịch rồi, mình có thể nào yên tâm rời đi!

Chỉ bất quá trước đó mình còn có một lần quay thưởng, năm ngoái đã từng bỏ qua quay thưởng Thất Tịch.

Sau khi Hoắc Nguyên Chân đưa An Như Huyễn trở về Linh Tiểu cung, tự biết sợ rằng việc làm của mình không thể lừa gạt được An Như Huyễn. Nhưng bây giờ hắn cũng không quản được nhiều như vậy, ngày mai chính là Thất Tịch, nhất định sẽ có một cuộc sinh tử đại chiến, hung hiểm khó liệu, không thể để An Như Huyễn cuốn vào trong đó.

Ngồi Kim Nhãn Ưng phi hành một hơi, Hoắc Nguyên Chân lại quay trở về một sơn cốc cách La Sát cung không xa.

Bởi vì trước khi rời khỏi La Sát cung, Chư Viễn đã hẹn hắn gặp nhau ở chỗ này, muốn nói với hắn một chuyện.

Sau khi đến sơn cốc, phát hiện Chư Viễn còn chưa tới, Hoắc Nguyên Chân để cho Kim Nhãn Ưng bay lên không dò xét.

Trong vùng núi non trùng điệp trống trải không người này, thị lực Kim Nhãn Ưng rất tốt, rất nhanh đã phát hiện tung tích Chư Viễn, y đang chạy như bay ngoài mười dặm về phía này.

Hoắc Nguyên Chân ở dưới gốc cây to trước sơn cốc chờ đợi, đây chính là địa phương Chư Viễn đã ước hẹn.

Một lát sau, thân ảnh của Chư Viễn xuất hiện từ phía trước.

Sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân, Chư Viễn cũng không tỏ ra kinh ngạc, dù sao thời gian cũng trôi qua rất lâu, y cũng không dốc hết toàn lực lên đường, Hoắc Nguyên Chân tới trước y cũng rất bình thường.

- Đại sư.

- Chư thí chủ.

Chư Viễn đi tới dưới tàng cây, tựa vào cây khô nghỉ ngơi một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Trước kia Đại sư có từng tới Thiên Sơn hay chưa?

- Lần đầu tiến tới.

- Thiên Sơn rất đẹp, Đại sư còn có rất nhiều địa phương chưa đi xem.

Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng.

Chư Viễn biết nên nói chánh sự, bèn nghiêm mặt nói:

- Đại sư, có thể ngươi có rất nhiều nghi vấn, tại sao Mạc Thiên Tà chịu nghe lời của ta từ trong hầm bằng đi ra.

- So với chuyện này, bần tăng càng quan tâm hơn chuyện vì sao thí chủ muốn học Cửu Dương chân kinh.

- Hai chuyện này là có liên quan nhất định, Đại sư để ta nói sơ qua cho.

- Xin Chư thí chủ cứ nói.

- Đại sư có biết Chư mỗ bao nhiêu tuổi hay không?

Hoắc Nguyên Chân nhìn Chư Viễn một chút:

- Chư thí chủ hẳn là tiến vào Tiên Thiên trung kỳ không lâu, theo diện mạo của ngươi hẳn là ước chừng từ ba mươi đến ba mươi lăm tuổi.

Chư Viễn cười cười:

- Đại sự sai lầm rồi, Chư Viễn hôm nay đã năm mươi bảy.

- Ủa...

Hoắc Nguyên Chân vô cùng kinh ngạc, quả thật không thể nhìn ra chuyện này.

- Đại sư, nói cho ngươi biết lời thật, Mạc Thiên Tà là sư huynh của ta, Tam sư huynh, chúng ta có bốn sư tỷ đệ, ta xếp hạng chót nhất.

Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, tin tức này tương đối chấn động, không nghĩ tới y lại là sự đệ Mạc Thiên Tà, chỉ là không biết còn hai người nữa là ai.

- Mạc Thiên Tà là Tam sư huynh của ta, Nhị sư huynh ta hẳn Đại sư cũng sớm có nghe thấy, lão gọi là Đông Phương Minh.

- Võ lâm Minh chủ Đông Phương Minh!

Mặc dù sắc mặt Hoắc Nguyên Chân như thường, nhưng trong lòng đã dậy sóng. Đông Phương Minh lại là sư huynh Mạc Thiên Tà, chuyện này quá bất ngờ, hai huynh đệ không ngờ rằng một trở thành võ lâm Minh chủ, một trở thành giáo chủ Ma giáo.

Như vậy là ai dạy ra đệ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy?

Chẳng lẽ là Đinh Bất Nhị hay sao?

Chư Viễn tiếp tục nói:

- Ta còn có một Đại sư tỷ, bất quá người này biến mất nhiều năm, ở trên giang hồ cũng không có danh tiếng gì, chúng ta cũng không biết nàng ở địa phương nào.

- Vậy không biết lệnh sư là... ?

- Sư phụ của ta gọi là Nhiễm Đông Dạ, là một nữ tử.

Hoắc Nguyên Chân nhớ lại một phen, cho tới bây giờ không có nghe nói qua người này.

- Đại sư chưa nghe nói qua cũng là bình thường, bởi vì lúc Nhiễm Đông Dạ nổi danh đã là trăm năm trước, hơn mặc dù công lực sư phụ lão nhân gia cực cao nhưng cho tới bây giờ không tranh đấu cùng người. Nếu Đại sư đi hỏi thăm đệ nhất cao thủ trăm năm trước, mọi người đều nói là Đinh Bất Nhị, nhưng nếu như hỏi đệ nhất mỹ nữ trăm năm trước, có thể những lão nhân kia sẽ nói cho ngươi biết là Nhiễm Đông Dạ.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, người trăm năm trước mình biết chỉ có một Vô Danh, hơn nữa căn cứ theo như lời Vô Danh, trăm năm trước lão cũng chỉ là ở một hài tử, có thể tuổi Nhiễm Đông Dạ này còn lớn hơn cả Vô Danh.

- Nhiễm Đông Dạ là người Đinh Bất Nhị thích nhất.

Chư Viễn lần nữa nói một câu làm cho Hoắc Nguyên Chân vô cùng khiếp sợ.

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương b4chngocs4ch

Thì ra Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị cũng có tình yêu, Hoắc Nguyên Chân vẫn cho người này là một tuyệt đại hung ma cực độ hung tàn bạo ngược, thậm chí là diệt tuyệt nhân tính.

- Chuyện cũ như mây khói, ta cũng chỉ nghe nói một ít, cụ thể cũng không rõ ràng lắm, Đại sư chỉ cần biết ta là sư đệ Mạc Thiên Tà là đủ, cho nên Mạc Thiên Ta mới có thể cùng ta rời đi hầm băng.

Dừng một chút, Chư Viễn tiếp tục nói:

- Năm đó sư phụ cũng không có dạy chúng ta thứ gì, chẳng qua là truyền thụ chúng ta bốn người bốn đại tuyệt kỹ, sau đó rời đi.

- Bốn đại tuyệt kỹ gì vậy?

- Truyền thụ cho Đại sư tỷ ám khí tuyệt học, một loại phi đao rất lợi hại, truyền thụ cho Nhị sư huynh Đông Phương Minh một quyển bí tịch, gọi Quỳ Hoa Bảo Điển, truyền thụ cho Tam sư huynh Mạc Thiên Tà một bộ kiếm pháp, gọi là Phúc Vũ kiếm, truyền thụ ta, gọi là Bắc Minh thần công.

Nghe thấy bốn loại võ công này, Hoắc Nguyên Chân không khỏi choáng váng đầu óc một trận, quả nhiên hết thảy đều có khả năng.

Phi đao thần kỹ, Quỳ Hoa Bảo Điển, Phúc Vũ kiếm, Bắc Minh thần công, thứ nào cũng là võ công hùng mạnh.

Những Hoắc Nguyên Chân cũng có nghi vấn, cũng chưa từng nghe nói chuyện Mạc Thiên Tà biết Phúc Vũ kiếm. Hơn nữa nếu Chư Viễn học tập Bắc Minh thần công, không đến nỗi đến bây giờ còn là một Tiên Thiên trung kỳ.

Nhìn ra Hoắc Nguyên Chân nghi vấn, Chư Viễn cười nói:

- Đại sư, Tam sư huynh rất giỏi ẩn giấu thực lực, thông thường giao thủ cùng người cũng sẽ không xuất ra toàn lực. Tuyết Sơn kiếm pháp của lão bất quá là che giấu tai mắt người khác, Phúc Vũ kiếm pháp mới chân chính là tuyệt học lót đáy hòm của lão, sẽ không khinh suất thi triển. Đây cũng là chỗ dựa lớn nhất để lần này lão trở về tổng đàn Ma giáo.

- Vậy lão học tập Duy Ngã Độc Tôn công thì sao?

- Quả thật lão đã học bộ công phu kia, bất quá chỉ học được một chút liền phát hiện không ổn, cảm giác có triệu chứng tẩu hỏa nhập ma. Lão mới rời khỏi Ma giáo, muốn tìm một chỗ vượt qua kiếp này. Hoàng Kỳ liền đề cử lão đi La Sát cung, bởi vì Duy Ngã Độc Tôn công chính là công pháp dương tính, La Sát cung có hầm bằng, có thể áp chế dương khí tán loạn.

- Không ngờ rằng sau khi đi, trong quá trình tu luyện thình lình bị Tu La Sát cùng Ngọc La Sát dùng ống khóa hàn thiết khóa lại, bởi vì Ngọc La Sát trúng độc của Hoàng Kỳ cho nên mới bị uy hiếp.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới hoàn toàn hiểu được đầu đuôi, nhưng vẫn hỏi:

- Vậy công phu của ngươi thì sao?

- Không dối gạt Đại sư, ban đầu ta học được Bắc Minh thần công, đã từng tu luyện một môn võ công âm hàn, có hơi không đành lòng bỏ qua, cho nên tạm thời không có học tập Bắc Minh thần công. Vì muốn bảo đảm, ta đem giấu bí tịch Bắc Minh thần công dưới đáy Thiên Trì.

- Mà đến lúc ta phát hiện công phu âm hàn mình khó có thể đại thành, muốn bắt đầu học tập Bắc Minh thần công, mới phát hiện mình đã không cách nào chịu đựng hàn khí Thiên Trì. Cho dù là tu luyện công phu âm hàn, nhưng xuống Thiên Trì cũng sẽ bị đóng băng, cho nên những năm qua đều hoang phế.

Nghe thấy Chư Viễn nói, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết nói với y thế nào. Rõ ràng là có mắt mà không biết minh châu, Bắc Minh thần công không học, chạy đi học công phu âm hàn gì đó, đây không phải là tự mình làm bậy sao?

- Cho nên chuyện cấp bách trước mắt của ta là phải mau chóng tu luyện một môn công phu chí dương để hóa giải khí tức âm hàn trong cơ thể, hoàn toàn hóa giải hàn khí. Như vậy chẳng những công lực ta có thể tiến bộ rất nhanh, hơn nữa cũng có thể đi xuống đáy Thiên Trì tìm lại bí tịch Bắc Minh thần công.

- Cho nên thí chủ cho là, Cửu Dương chân kinh ta vừa hay thích hợp người tu luyện phải không?

- Không sai, mong rằng Đại sư thành toàn, chỉ cần có thể tu luyện Cửu Dương chân kinh, bất kể ngày sau có có thể tìm về Bắc Minh thần công hay không, Chư Viễn cũng sẽ đầu nhập Thiếu Lâm. Chuyện có thể ràng buộc ta trên thế gian này đã không nhiều lắm, chẳng qua là hy vọng trên phương diện võ đạo có thể có điều tiến bộ.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, lòng hướng Phật của Chư Viễn coi như tạm được, chỉ bất quá bây giờ Chư Viễn còn không phải là đệ tử Thiếu Lâm, mình không thể truyền thụ Cửu Dương chân kinh cho y.

Hắn suy nghĩ một chút nói:

- Vậy cứ như thế, nếu Chư thí chủ thật lòng quy thuận ngã Phật, sau chuyện Thiên Sơn lần này có thể đi tới Thiếu Lâm. Trước hết bần tăng sẽ thu người làm đệ tử Thiếu Lâm, sau đó mới có thể thuận tiện truyền thụ võ nghệ.

- Đa tạ Đại sư! Chư Viễn cũng nghĩ như thế!

Chư Viễn kích động định dùng đại lễ tham bái, Hoắc Nguyên Chân ngăn cản y, đến lúc thu y nhập môn hãy lạy cũng không muộn.

- Chẳng qua là còn có một điểm, ngươi đã từng trộm kinh thư Thiếu Lâm, nếu trở về thu người làm đệ tử đời thứ hai, e rằng sẽ làm cho rất nhiều người bất mãn trong lòng.

- Không sao, Chư Viễn bằng lòng vào Thiếu Lâm, chỉ cần có thể vào Thiếu Lâm, làm đệ tử đời thứ ba cũng được, chạy tới chạy lui sai vặt cũng không sao, trông chừng sơn môn làm Tri Khách tăng cũng không thành vấn đề.

- Ừm!

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, đã như vậy, mọi chuyện rất dễ.

- Phương trượng, vậy chuyện Thiên Sơn lần này ta tiếp tục lưu lại, hay là trở về Thiếu Lâm chờ ngươi?

- Ngươi không cần ở lại, bây giờ trên người bần tăng cũng không có mang theo bí tịch, ngươi có thể trực tiếp đi Thiếu Lâm, tìm kiếm sự đệ bần tăng Nhất Đăng, cứ nói ta cho ngươi tạm thời lưu lại. Nếu lão không tin, người chỉ cần nói với lão hai chữ "Thối lắm", lão sẽ biết ngay.

- A...

Chư Viễn do dự nửa ngày mới đáp ứng, thầm nghĩ đây là khẩu lệnh Thiếu Lâm sao? Thật là khẩu vị đặc biệt tới cực điểm.

- Được rồi, chỗ này không còn gì nữa, ngươi đi Hà Nam trước đi.

Nếu đối phương đã quyết tâm vào Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân cũng không khách sáo, trực tiếp chỉ huy.

Vốn là Chư Viễn có lòng ở lại Thiên Sơn trợ giúp phương trượng, nhưng phương trượng trực tiếp đuổi người đi, y cũng không tiện ở lại, nếu phương trượng bảo về trước chờ vậy mình cứ về trước.

Sau khi cáo từ Hoắc Nguyên Chân, Chư Viễn rời khỏi sơn cốc, chạy về phía Đông.

Biết những tình huống này, lại thu được Chư Viễn làm đệ tử, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng hài lòng. Dù sao Cửu Dương chân kinh sớm muộn cũng phải truyền thụ đệ tử, truyền thụ cho Chư Viễn trước cũng không phải là không được.

Hắn vội vàng bảo Chư Viễn rời đi cũng là vì bây giờ thời gian đã khuya lắm rồi, mắt thấy sắp tới nửa đêm, thời gian quay thưởng lập tức sắp tới, mình không thể tiếp tục trì hoãn.

Ngồi trên Kim Nhãn Ưng rời đi nơi này, phi hành một hồi, tìm một địa điểm kín đáo hơn hạ xuống, Hoắc Nguyên Chân để cho Kim Nhãn Ưng ở trên trời dò xét, canh chừng cho mình, mình phải bắt đầu quay thưởng.

Mới vừa đáp xuống không có bao lâu, ngồi xuống chưa kịp chuẩn bị gì, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống liền vang lên:

- Quay thưởng Thất Tịch đã đến giờ, có lập tức quay thưởng hay không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-738)