Vay nóng Tinvay

Truyện:Phương Trượng - Chương 029

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 029: Quan Sơn Nguyệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


- Nguyện vọng lớn nhất của lão hủ là có thể lấy được một món vật phẩm Phật tổ ban phúc, hy vọng phương trượng nghĩ tình lòng thành kính của lão hủ, để cho lão hủ đi theo xem thần tích Phật tổ.

Hoắc Nguyên Chấn quay đầu lại liếc mắt nhìn Quan lão tiên sinh:

- Lào thí chủ, thần tích Phật tổ há có thể giáng xuống vào thời điểm để cho người ngoài dễ dàng chiêm ngưỡng?

- Ta... ta không tính là người ngoài, ta cũng là tín đồ.

- Trong Thiếu Lâm ta, không phải là người Thiếu Lâm đương nhiên là người ngoài. Không cần nhiều lời, chắc chắn bần tăng không thể nào dẫn lão đi cùng.

- Không! Không được, nhất định ta phải đi theo...

Không nghĩ tới lão nhân này hơn sáu mươi tuổi, lúc này lại vòi vĩnh giống như trẻ con, nói gì cũng nhất định đòi đi theo Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân có chút bất đắc dĩ nhìn lão:

- Lão thí chủ, nếu như lão nhất định muốn đi theo, ắt sẽ bị bần tăng bỏ lại. Ta đây tuổi trẻ sung sức, lão sẽ không theo kịp cước bộ ta.

Không nghĩ tới Quan lão tiên sinh bĩu môi một cái:

- Phương trượng, mặc dù ngài là cao tăng, nhưng muốn bỏ lão hủ lại phía sau ư... Hừ hừ, không phải là lão hủ nói khoác, ở địa giới Hà Nam này, kẻ dám nói lời này không vượt qua năm người.

- Vậy sao, nếu như có thể đuổi theo, vậy lão theo ta.

Hoắc Nguyên Chân nói xong, thân thể đột nhiên bay lên trời, rơi xuống trên ngọn cây trong rừng ven đường.

Lần đầu tiên sử dụng khinh công, Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng thuần thục, bởi vì sớm học được hoàn toàn Nhất Vì Độ Giang, bay lên ngọn cây không có chút khó khăn nào.

Thấy khinh công Hoắc Nguyên Chân cao minh như vậy, Quan lão tiên sinh nhất thời kinh hãi, trong lòng cũng không dám khinh thị Hoắc Nguyên Chân chút nào nữa. Lão cũng phóng người lên, đáp xuống trên ngọn cây, nhưng bất kì thân pháp hay là khinh linh, so với Hoắc Nguyên Chân còn kém hơn không chỉ một bậc.

Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới lão, dang rộng hai tay, thân thể giống như chim bay vào rừng, phi độn đi xa thật nhanh.

Từ lúc sanh ra tới nay, trước sau hai đời lần đầu tiên thi triển khinh công, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng hưng phấn. Cảm giác tự do dong ruổi trên trời làm cho hắn hưng phấn muốn hoan hô, gia tăng cước lực, rất nhanh đã bỏ xa Quan lão tiên sinh lại phía sau.

Quan lão tiên sinh ở phía sau càng ngày càng kinh ngạc, khinh công vị phương trượng trẻ tuổi này không khỏi quá mức hùng mạnh.

Mùi chân hắn điểm vào ngọn cây một cái, toàn thân nhảy vọt đi xa gần mười trượng, tăng bào lăng không bay lượn, tựa như thân ứng lượn giữa núi rừng.

Võ công của Quan lão tiên sinh rất khá, đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên viên màn, tiến thêm một bước chính là cao thủ Tiên Thiên. Đây chính là nhân vật có thể khai tông lập phái, mặc dù phương diện khinh công lão cũng không phải là rất mạnh, nhưng thế nào cũng không ngờ mình lại thất bại dưới tay vị phương trượng mới nhìn qua chưa đầy hai mươi tuổi này.

Cho dù là hắn bắt đầu luyện công từ lúc còn trong bụng mẹ, hiện tại có thể đạt tới mức độ nào, vì sao lại lợi hại như thế?

Khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng lão nhân vẫn dốc hết toàn lực đuổi theo. Không vì cái gì khác, có thể chính mắt quan sát quá trình thần tích Phật tổ giáng xuống, cho dù là mình chết cũng cam tâm.

Tín đồ tín ngưỡng thành kính tới mức nào, dưới tình huống không thấy tận mắt thần tích, cũng khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ, nghĩ rằng thần linh mà mình tín ngưỡng không biết có tồn tại hay không.

Quan lão tiên sinh là một tín đồ thành kính Phật giáo, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua thần tích, thậm chí cũng không thể tìm được một món pháp khí có Phật tính. Có lúc trong lòng lão thỉnh thoảng cũng nghi ngờ không biết Phật tổ có thật tồn tại hay không.

Cho nên cơ hội chứng minh nghi ngờ trong lòng này, ngàn vạn lần lão không thể bỏ qua.

Mệt đến hộc máu cũng phải đuổi.

Quan lão tiên sinh liều mạng đuổi theo, một mạch theo bóng Hoắc Nguyên Chân chạy tới chân núi.

Đường từ chân núi dẫn lên núi chính là sơn đạo bậc thang bằng đá xanh mà Hoắc Nguyên Chân mới xây dựng gần đây.

Lúc xây dựng bậc thang, Hoắc Nguyễn Chân cố ý khoét sâu vào núi thành một mảnh đất trống, để dành sau này xây dựng sơn môn. Trước kia đám thợ đề xuất xây dựng cả sơn môn, Hoắc Nguyên Chân không đồng ý, cũng là vì hắn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ quay trúng lệnh bài xây dựng sơn môn, cho nên không cần xây dựng làm gì.

Hơn nữa thứ con người xây dựng cùng thứ quay trúng của Hệ Thống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Gần đây thường ra vào Vạn Phật tháp, Hoắc Nguyên Chân đà phát hiện một ít đầu mối. Chẳng những Vạn Phật tháp rực rỡ đẹp đẽ, hơn nữa cực kỳ chắc chắn. Hắn đã từng thử âm thầm lặng lẽ dùng búa gõ vào tường tháp vài cái, mặc dù không dùng quá nhiều sức lực, nhưng thậm chí ngay cả chút bụi bặm cũng không thấy rơi xuống.

Sơn môn càng có yêu cầu chất lượng tốt hơn, bằng không có ngày nào đó sụp đổ sẽ trở thành trò cười.

Hoắc Nguyên Chân đến chỗ đất trống, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Quan lão tiên sinh biến thành một điểm đen nhỏ, đang cố gắng bay về phía này.

Đây chính là mục đích của Hoắc Nguyên Chấn, để cho Quan lão tiên sinh thấy thần tích, nhưng không thể để cho lão thấy mình lấy ra lệnh bài xây dựng sơn môn.

Thấy Quan lão tiên sinh từ từ bay đến gần, Hoắc Nguyên Chân lấy ra lệnh bài xây dựng, xác định sử dụng.

Một hư ảnh sơn môn bắt đầu tạo thành ở không trung, hơn nữa từ từ ngưng thật.

Bản thân Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng ở bên cạnh, hai tay chắp chữ thập, bảo tướng trang nghiêm diễn trò ở chỗ này, giống như là đang cung thỉnh thần tích Phật tổ giáng xuống vậy.

Bên kia rốt cục Quản lão tiên sinh cũng đã chạy đến, đi tới nơi này, vốn là tính toán hỏi thử Hoắc Nguyên Chấn xem lúc nào sẽ có thần tích giáng xuống. Nhưng đột nhiên lão thấy hư ảnh sơn môn trên không trung càng ngày càng ngưng thật, không khỏi kinh hãi trong lòng, ngay cả thi triển khinh công đáp xuống đất cũng quên mất, rơi thẳng từ giữa không trung xuống, ngã toàn thân lấm lem bụi đất cũng không để ý.

Sơn môn là một cổng chào to lớn, là do bạch ngọc điêu khắc mà thành, trên có hoa văn tượng đá bay trên trời, có tượng Phật, còn có tình cảnh vạn Phật triều tông.

Trung tâm công chào có ba chữ to Thiếu Lâm tự như rồng bay phượng múa, cho dù là thư pháp gia giỏi nhất hiện nay cũng không thể nào viết ra khí thế hùng vĩ như vậy.

Hai bên cổng chào còn có một đôi liễn.

Thượng liễn là: Thâm sơn tham Phật lý, đại giác thị phi vô quái ngại. (Thâm sơn tham Phật lý, chợt ngộ thị phi không vương vấn. )

Hạ liễn là: Cổ sát ngộ thiên cơ, tài trị sắc tướng bản thì không. (Cổ sát ngộ thiền cơ, mới hay sắc tướng vốn là không. )

Cổng chào càng ngày càng ngưng thật, dần dần hoàn toàn ổn định, sau khi chấn động một trận hào quang, rốt cục tạo thành sơn môn chân chính.

Hoắc Nguyên Chân bên này chợt mở mắt, xá một cái về phía giữa không trung, sau đó nói một câu:

- Cung tiễn Phật tổ, Phật tử có rảnh rỗi xin ghé thường xuyên...

Đáng tiếc những lời này là vô ích, bên kia Quan lão tiên sinh nhìn chằm chằm cổng chào, nước dãi chảy ròng ròng bên mép.

Toàn thân Quan Sơn Nguyệt run rẩy lảo đảo tiến tới trước cổng chào, thình lình hô to một tiếng:

- Thần tích Phật tổ, rốt cục lão hủ thấy thần tích rồi!

Sau khi nói xong, Quan lão tiên sinh quỳ rạp xuống đất, liên tiếp dập đầu, trong miệng không ngừng niệm A Di Đà Phật, thậm chí bởi vì kích động, gần như không thốt ra lời.

Hoắc Nguyên Chân lẳng lặng ở bên cạnh nhìn lão.

Qua một lúc lâu, Quan lão tiên sinh mới ngẩng đầu lên, nhìn đôi liễn trên cổng chào.

- Thâm sơn tham Phật lý... chợt ngộ thị phi không vương vấn... cô sát ngộ thiền cơ... mới hay sắc tướng vốn là không... cổ sát, vốn là không...

Đột nhiên ánh mắt Quan lão tiên sinh sáng lên, thành kính nói:

- Phật tổ ở trên cao, đệ tử đã hiểu, sắc tướng vốn là không, hết thảy đều là hư ảo, nực cười lão hủ còn tự cho là tín ngưỡng thành kính, những năm qua một mực lăn lộn ở hồng trần thật là lãng phí thời gian. Từ hôm nay, lão hủ sẽ quy y làm tăng, trốn vào không môn, vĩnh viễn hầu hạ trước mặt Phật, chuyện hồng trần không còn dính dáng gì tới lão hủ nữa.

Sau khi nói xong, Quan lão tiên sinh quay sang Hoắc Nguyên Chân, hai tay tạo thành chữ thập nói:

- Phương trượng, đệ tử Quan Sơn Nguyệt, thỉnh cầu phương trượng quy y cho, từ hôm nay Quan Sơn Nguyệt chính là đệ tử Thiếu Lâm.

Không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại khoát tay áo một cái:

- Lão tuổi tác đã cao, không thích hợp ở Thiếu Lâm ta, hôm nay đã thấy thần tích Phật tổ, lão nên rời khỏi nơi này đi thôi.

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chấn xoay người tiến lên trên núi.

"Muốn vào Thiếu Lâm ta nào có dễ dàng như vậy, mặc dù ta muốn lão vào, những thứ quá dễ dàng có được, chỉ sợ lão cũng không biết quý trọng."

Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ trong lòng, cước bộ không dừng lại chút nào.

Bên kia Quan Sơn Nguyệt nóng nảy, thấy tận mắt chứng thần tích Phật tổ giáng xuống Thiếu Lâm tự, lão cho là đây là Phật tổ rủ lòng thương, lòng tin nháy mắt gia tăng mấy bậc, quyết tâm muốn xuất gia ở Thiếu Lâm. Không ngờ rằng lại bị phương trượng từ chối, đây là chuyện mà Quan Sơn Nguyệt ngàn vạn lần không thể tiếp nhận.

Lão vội vàng sải bước đuổi theo Hoắc Nguyên Chấn, lủi thủi đi sát sau lưng Hoắc Nguyên Chân không còn chút vẻ cao ngạo nào như trước, cất tiếng cười vuốt:

- Phương trượng, ngài hãy thu nhận ta đi, tuy rằng ta có hơi lớn tuổi nhưng có võ công, hơn nữa đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn, gần đây còn cảm thấy thiên địa nguyên khí lưu động, phỏng đoán không bao lâu sau sẽ tiến vào Tiên Thiên. Ta thấy Thiếu Lâm còn phải chiêu thu đệ tử tục gia, cũng cần người dạy và công, ngài thấy lão hủ...

- Lào cảm thấy ta không thể dạy được sao?

Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng hỏi ngược lại một câu.

- Dĩ nhiên dĩ nhiên, thần công phương trượng vũ nội vô song.

Quan Sơn Nguyệt khẩn trương vuốt mông ngựa một câu, sau đó lại nói:

- Nhưng thân phận phương trượng bực nào, làm sao có thể tự mình đi dạy những tiểu tử chưa ráo máu đầu chẳng ra gì được, đây chỉ là chuyện nhỏ, lão hủ hoàn toàn có thể thay mặt phương trượng giải quyết.

Suy nghĩ một chút cảm thấy điều kiện đưa ra còn chưa đủ, lão lại nói tiếp:

- Huống chi cho dù lão hủ xuất gia rồi, thân phận thế tục vẫn còn đó. Tốt xấu gì nhi tử Quan Thiên Chiếu của lão hủ cũng là một Tiết Độ Sứ, nếu sau này có người trong quan phủ có mắt như mù xúc phạm, tự nhiên có lão hủ đuổi cổ bọn chúng.

Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng, thật ra thì hắn hao phí tâm lực để cho Quan Sơn Nguyệt nhìn thấy sơn môn xuất hiện, chủ ý chính là vì chuyện này.

Quan Sơn Nguyệt là một lão nhân, xuất gia cũng không phải là phá hư gia đình tục gia, hơn nữa còn có võ công, còn có thân phận, chính là nhân tài Thiếu Lâm rất cần. Huống chi lão đã chính mắt thấy thần tích, về phương diện trung thành càng không có vấn đề.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân còn cảm thấy chưa đủ, lạnh lùng nói:

- Không được là không được, bần tăng phải đi về, lão đi đi thôi.

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chấn lần nữa bay lên trời, chạy thẳng tới hướng cửa chùa.

Thấy phương trượng lại bay, Quan Sơn Nguyệt cũng không chịu bỏ cuộc, lập tức bay sát theo sau.

Lần này Hoắc Nguyên Chân không bay quá nhanh, để cho Quan Sơn Nguyệt tận lực phi hành có thể theo kịp. Hai người một trước một sau đi tới Thiếu Lâm tự, sau khi Hoắc Nguyên Chân đáp xuống đất bèn cất bước tiến vào trong chùa.

Quan Sơn Nguyệt thở hổn hển đuổi theo ở phía sau, thình lình nhanh chóng quỳ trước cửa, lớn tiếng nói:

- Phương trượng! Nếu như ngài không chịu thu nhận, đệ tử... đệ tử sẽ quỳ chết chỗ này!

Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại bất đắc dĩ nói:

- Lão vốn không có Phật duyên, cần gì phải cưỡng cầu như vậy?

- Không, phương trượng, đệ tử cảm thấy trước kia không có Phật duyên, nhưng bây giờ đã khác. Phương trượng là thần nhân có thể cầu thông cùng Phật tổ, đệ tử may mắn đi theo bên cạnh phương trượng, tận mắt chứng kiến thân tích Phật tổ giáng xuống, hiện tại đã có Phật duyên, hơn nữa còn là Phật duyên lớn bằng trời. Trong thiên hạ phương trượng Phật duyên đệ nhất, đệ tử coi như đệ nhị, làm sao có thể nói không có Phật duyên?

Không thể ngờ rằng lão già này còn có thể tìm ra được lý do dài dòng như vậy, Hoắc Nguyên Chân không khỏi bật cười, nhưng vẫn lắc đầu một cái, đi vào bên trong chùa.

Thấy phương trượng vẫn không đồng ý, bên kia Quan Sơn Nguyệt đột nhiên cho tay vào ngực, bất ngờ móc ra một thanh đoản đao.

- Lão muốn làm gì?

Hoắc Nguyên Chấn lạnh lùng nhìn đối phương, trong lời nói giữa ẩn chứa lực lượng Sư Tử Hống, trong phút chốc bình phong cuồn cuộn đánh thẳng về phía Quan Sơn Nguyệt.

Quan Sơn Nguyệt nội công thâm hậu, nhưng vẫn cảm thấy phương trượng quát to một tiếng làm cho mình có hơi choáng váng, không khỏi càng thêm nhìn không thầu Hoắc Nguyên Chấn, sinh lòng sợ hãi.

Những lời vẫn phải nói, Quan Sơn Nguyệt lên tiếng nói:

- Phương trượng, không phải là đệ tử bất kính đối với phương trượng, đệ tử chỉ muốn...

Còn chưa nói xong, Quan Sơn Nguyệt cầm đoản đao lên vùng mấy đạo, bất ngờ cắt tóc của mình. Tốc độ cao thủ cũng hết sức mau lẹ, rất nhanh Quan Sơn Nguyệt đã trở thành một lào nhân đầu trọc.

- Phương trượng, đệ tử đã xuống tóc tỏ rõ chí mình, nếu không được xuất gia ở Thiếu Lâm sẽ quỳ chết ở sơn môn, mong rằng phương trượng thành toàn!

Sau khi nói xong, lại chuẩn bị dập đầu.

Thấy đã tới nước này, Hoắc Nguyên Chân cũng không làm khó nữa, vội vàng tiến tới đỡ Quan Sơn Nguyệt dậy, buông tiếng than dài:

- Ôi, lão cần gì phải khổ sở như vậy... Thôi được, thôi được, lão cứ tạm thời ở lại Thiếu Lâm ta, chờ bần tăng quan sát một thời gian. Nếu như thấy lão thành tâm quy y ngã Phật, sẽ thu lão nhập môn.

- Đệ tử đa tạ phương trượng!

Quan Sơn Nguyệt kích động lệ nóng đoanh tròng, không để ý Hoắc Nguyên Chân ngăn trở, liều mạng dập đầu ba cái.

Sau khi dập đầu xong, Quan Sơn Nguyệt đứng lên mặt mày rạng rỡ, lăng xăng theo sau Hoắc Nguyên Chân. Thấy Hoắc Nguyên Chân muốn vào chùa lão vội vàng chạy tới, nhanh nhẹn mở cửa chùa ra cho phương trượng tiến vào.

Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân vẫn hết sức ung dung, cất bước vào cửa, tựa hồ đây hết thảy đều là chuyện đương nhiên, khí độ phương trượng cao quý không gì sánh kịp.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-738)