← Ch.310 | Ch.312 → |
Kim Chung Tráo lặng lẽ xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân không có lập tức quay đầu lại, mà từ từ đi về phía trước hai bước.
Cỗ sát cơ kia chập chờn bất định, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể xác định nhất định là có người đang theo dõi mình.
Ở nơi dị quốc này, mình cơ hồ không quen biết người nào, vì sao có người lại nảy sinh sát cơ với mình?
- Lại tiếp tục đi hai bước, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại, nhìn về phương hướng cảm giác kia truyền tới.
Bất quá hắn chỉ thấy được ánh mắt lạnh lùng chợt lóe lên giữa đám đông người.
Thật sự có người!
Hoắc Nguyên Chân bất chấp những chuyện khác, lập tức đuổi theo thật nhanh.
Chen chúc giữa đám đông, người qua lại trên đường vẫn vô cùng đông đúc, dường như người Thiên Trúc không ít hơn Thịnh Đường, muốn tìm người mới vừa rồi giám thị mình đã không tìm được.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân đang hoài nghi, phải chăng là mới vừa rồi cảm giác của mình sai lầm rồi.
Nhưng quả thật mình thấy được ánh mắt lạnh như băng kia, ánh mắt người kia nhìn về phía mình mang theo sát ý nồng đậm, điểm này tuyệt đối sẽ không sai.
Tại sao?
Kể từ khi đi tới Thiên Trúc hai ngày nay, người duy nhất mình đắc tội chính là Ba Y lão gia ở trấn nhỏ kia, nhưng loại người như Ba Y lão gia chính là một thổ tài chủ, người mới vừa rồi theo dõi của mình không phải là lão có thể mời được.
Người kia có thực lực tuyệt đối không thấp, hơn nữa cho người ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm, ít nhất cũng là cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa rất có thể không phải là cao thủ sơ kỳ.
Nhưng ngoài chuyện này ra, mình chưa tiếp xúc qua những người khác, trừ Can Bố cùng Hứa Tiêm Tiêm.
Hẳn không phải là Can Bố, y cũng chỉ là một người bình thường.
Hứa Tiêm Tiêm thì sao... hẳn cũng không phải.
Người vừa rồi là nam nhân, hơn nữa Hoắc Nguyên Chân tin tưởng Hứa Tiêm Tiêm không có lý do đối phó mình, Nàng ngủ một ngày một đêm bên trong xe ngựa, tuyệt đối không phải là giả vờ, nàng hẳn phải rất tín nhiệm mình.
Không phải là nàng, vậy là ai chứ?
Mặc dù Kim Nhãn Ưng vẫn bay trên trời, nhưng tới khu thành thị nhộn nhịp đông đúc này nó đã mất đi tác dụng, bằng không nhất định có thể tìm được người mới vừa rồi.
Suy nghĩ một trận vẫn không hiểu được, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát không suy nghĩ nữa. Chuyện gì tới sẽ tới, chỉ cần bất cứ lúc nào mình cũng đề cao cảnh giác, tin tưởng không có người nào có thể dễ dàng làm thương tổn được mình.
Hắn cố ý đi trong khu náo nhiệt một hồi, không thấy cỗ sát cơ kia xuất hiện nữa.
Nó không xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân không thể chờ mãi được, bèn tìm một lữ điếm.
Lữ điếm Thiên Trúc cũng có thức ăn chay, Hoắc Nguyên Chân ăn qua loa một chút, sau đó vào phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay đã là Hai Mươi Bảy tháng Bảy, đến ban đêm là có thể quay thưởng. Kết thúc lần quay thưởng này hắn sẽ đi quốc đô, tranh thủ gặp Thiên Trúc Sa La Vương để xem y có đồng ý chuyện thỉnh kinh hay không.
Hy vọng Kim Cương Pháp Vương kia sẽ không cản trở chuyện này.
Đến nửa đêm hơn mười một giờ, Hoắc Nguyên Chân nằm trên giường bèn ngồi dậy. Đã sắp tới giờ, lát nữa sẽ tới thời gian quay thưởng, mình phải chuẩn bị một chút, ngàn vạn lần không thể để cho Hệ Thống quay tự động.
Mắt thấy thời gian Hệ Thống đã là mười một giờ bốn mươi, vốn Hoắc Nguyên Chân tính toán ngồi chờ đến giờ, nhưng thình lình cảm giác bị người theo dõi lúc ban ngày lại truyền tới.
Tên đáng chết! Thật sự tính toán dồn bần tăng vào chỗ chết!
Mặc dù không biết là người nào, nhưng Hoắc Nguyên Chân đã rất rõ ràng, nhất định là có người muốn bất lợi đối với mình.
Ban ngày bởi vì bị mình phát hiện, có lẽ là người này vì không có cơ hội động thủ mà rời đi, nhưng y còn đang âm thầm giám thị mình, thậm chí tra tìm được chỗ của mình, chuẩn bị hạ thủ trong lữ điếm.
- Hừ! Bần tăng cũng muốn xem thử rốt cục là thần thánh phương nào, lại dám động thổ trên đầu phương trượng.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không ngồi nữa, lặng lẽ nằm xuống, nếu đối phương muốn động thủ với mình, nhất định là phải chọn lựa thời gian mình đề phòng kém nhất. Mình thử giả vờ ngủ xem y có động thủ hay không...
Nằm một hồi, mắt thấy cũng sắp đến thời gian Hệ Thống quay thưởng, người ở này vẫn không động thủ, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút nôn nóng.
Trong lòng lặng lẽ kêu gọi Kim Nhãn Ưng, nhưng đột nhiên cảm giác được Kim Nhãn Ưng đang tìm thức ăn ở vùng hoang dã cách đây năm mươi dặm, muốn trở lại đây cần mấy phút.
"Tiểu tử, muốn động thủ vậy thì mau một chút, ngươi còn không động thủ, bần tăng cần phải quay thưởng.".
Hoắc Nguyên Chân lẩm bẩm trong lòng, yên lặng nhìn thời gian Hệ Thống.
Rốt cục thời gian đã sắp đến nửa đêm, mười hai giờ.
Mắt thấy thời gian đã đến nửa đêm mười hai giờ, chợt cỗ sát cơ kia dần dần tản đi, không thấy tung tích.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có buông lơi cảnh giác, thời thời khắc khắc chú ý tình huống chung quanh, trong lòng thúc giục Kim Nhãn Ưng trở về nhanh một chút, giám thị tình huống bên ngoài cho mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rốt cục đến nửa đêm, chuẩn bị mở ra quay thưởng.
Thật ra Hoắc Nguyên Chân không sợ kẻ ẩn trong bóng tối kia, hắn lo rằng quá trình quay thưởng của mình bị quấy rối, dẫn đến Hệ Thống tự động quay thưởng.
Cũng may đã tới mười hai giờ, người ẩn trong bóng tối kia còn chưa xuất hiện.
Hắn lẳng lặng chờ đợi thanh âm nhắc nhở Hệ Thống vang lên.
Đã qua mười hai giờ, nhưng thanh âm nhắc nhở Hệ Thống cho tới bây giờ đều là cực kỳ đúng lúc vẫn không thấy vang lên.
Chuyện này không phải là tầm thường, Hoắc Nguyên Chân nóng lòng muốn cho luân bàn Hệ Thống sáng lên, nhưng làm sao cũng không có phản ứng.
Chưa bao giờ Hệ Thống xảy ra trục trặc như vậy, Hoắc Nguyên Chân nhất thời xuất mồ hôi trán, vì sao lại xuất hiện tình huống này?
Trong lúc gấp gáp, đột nhiên bên ngoài sáng lên ánh lửa, khói mù dày đặc lan tràn.
Không ngờ rằng lữ điếm này phát hỏa.
Bên ngoài truyền tới một trận thanh âm huyên náo, chỉ chốc lát sau, bên ngoài có người chạy tới gõ cửa:
- Người ở bên trong mau ra đây, cháy rồi, mau ra đây, nếu không ra ta sẽ phá cửa.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy vô cùng buồn bực, bên này Hệ Thống quay thưởng không thể dùng được, tại sao bên ngoài lại xảy cháy như vậy?
Hệ Thống không xuất hiện, cũng không cách nào tiến hành quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu hồi lâu không có kết quả, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trước mắt vẫn nên rời đi lữ điểm này đi.
Bên ngoài tiếng đập cửa rất lớn, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là đứng lên, đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, chỉ thấy một nam nhân Thiên Trúc râu ria xồm xoàm đứng ở cửa, kinh hoảng muốn nói gì đó.
Cách đó không xa có khói dày đặc truyền tới, còn có ánh lửa sáng lên.
Hoắc Nguyên Chân vốn đang tính toán đi ra ngoài, đột nhiên phía sau, nơi cửa sổ nhẹ nhàng khua động một cái.
Chẳng lẽ kẻ muốn giết mình lại tới? Hoắc Nguyên Chân theo bản năng quay đầu lại, nhìn cửa sổ sau lưng. Quay đầu nhìn lại, cửa sổ đóng chặt, bên trong phòng không có người!
Không xong! Trúng kế!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nổi lên cảnh báo, đã biết vấn đề nằm chỗ nào.
Mặc dù nam nhân Thiên Trúc bên ngoài để hàm râu quai nón rất phổ biến nơi Thiên Trúc, nhưng hiện tại Hoắc Nguyên Chân mới nhớ ra, tên này rõ ràng là một người Thịnh Đường.
Chẳng qua là hiện tại mới nghĩ đến, không khỏi có hơi chậm. Trong khoảnh khắc Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại, nam tử râu xồm đối diện nháy mắt xuất hiện trong tay một thanh chủy thủ xanh biếc, đâm nhanh vào hậu tâm của hắn.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân có Thiết Bố Sam hộ thể, đao kiếm phổ thông căn bản không tổn thương được. Nhưng vào lúc nam tử râu xồm này xuất thủ, mặc dù hắn không nhìn thấy đối phương xuất thủ nhưng lại cảm nhận được nguy hiểm cực độ.
Thân thể hắn nháy mắt đã động, thi triển thân pháp Đại Na Di chạy thẳng về phía trước, hy vọng có thể tránh né một đao bất thình lình này.
Hậu tâm hắn giống như vừa bị muỗi chích một cái.
Đây bất quá chỉ là mũi chủy thủ đối phương chạm phải mình, hơn nữa mang tới thương tổn rất nhỏ.
Chỉ khẽ chạm như vậy đã có thể làm thân thể Hoắc Nguyên Chân bị thương, có thể thấy chủy thủ trong tay đối phương tuyệt đối là bảo bối. Hơn nữa người này nội lực thâm hậu, chỉ một nhát đâm đơn giản nhưng tốc độ lực đạo đều đạt tới một trình độ cực cao.
Chỉ là đâm rách da, lại có cảm giác tê dại mãnh liệt từ hậu tâm lan tràn ra.
Chủy thủ này là có độc, hơn nữa độc tính hết sức mãnh liệt, may nhờ hắn có Cửu Dương chân khí hộ thể, đây chính là bách độc bất xâm. Mặc dù chẳng qua là học tập quyển thứ nhất và quyển thứ hai Cửu Dương, những loại độc thông thường không làm gì được, thậm chí cũng không cần hắn chủ động vận công chống cự.
Mà loại độc này lại làm cho Cửu Dương chân khí Hậu Thiên viên mãn không cách nào tự động chống đỡ, có thể thấy được không phải tầm thường.
Sau khi tên kia đâm trúng một đạo lập tức nhảy vọt theo Hoắc Nguyên Chân không rời, muốn đâm cho hắn thêm một đao nữa, hoàn toàn kết liễu.
Tốc độ của người này rất nhanh, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được người này có lẽ là một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, hơn nữa khinh công đặc biệt giỏi, am hiểu kỹ xảo ám sát.
Khoảng cách này thúc giục Kim Chung Tráo không còn kịp nữa, Hoắc Nguyên Chân đành phải lần nữa sử dụng Đại Na Di, thân thể thấp thoáng lách tránh sang bên.
Đại Na Di lần này làm cho đối thủ trật đích.
Độc tố kia nhanh chóng hoành hành trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân, mà lúc này hắn lại không có thời gian thúc giục Cửu Dương chân kinh tiêu diệt nó.
Dứt khoát móc ra một viên Đại Hoàn Đan ném vào trong miệng, Hoắc Nguyên Chân trực tiếp thúc giục Kim Chung Tráo.
Không cần Đại Hoàn Đan cũng không phải không thể đấu cùng đối thủ, nhưng phải cần thời gian hóa giải độc tố trước. Nếu làm như vậy, rất có thể đối phương sẽ bỏ chạy thục mạng, Hoắc Nguyên Chân không muốn để cho y chạy thoát như vậy.
Quả nhiên người kia nhào tới lần nữa, chủy thủ trong tay hóa thành một đạo hàn quang lấp loáng đâm tới.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không lý tới y, dược lực Đại Hoàn Đan đã nhanh chóng công kích chút độc tố kia, tranh thủ hóa giải nó trong thời gian ngắn nhất.
Trên Kim Chung Tráo bắn ra một mảng hoa lửa tung tóe, người này liên tục xuất đao mấy chục lần, toàn bộ bị Kim Chung Tráo cản lại, không thể phá hư Kim Chung Tráo được chút nào.
- A! Kim Chung Tráo!
Trong lúc người này còn đang khiếp sợ, Hoắc Nguyên Chân đã lợi dụng Đại Hoàn Đan nhanh chóng hóa giải độc trong người.
Lãng phí một viên Đại Hoàn Đan, Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng đau lòng, giờ phút này nhìn nam nhân râu xồm trước mắt, cười lạnh một tiếng:
- Thí chủ muốn ám toán bần tăng, hỏa hầu còn kém một chút!
Không quay thưởng được còn mất một viên Đại Hoàn Đan, Hoắc Nguyên Chân hết sức căm tức trong lòng, vô cùng oán hận nam nhân trước mắt, trút cơn giận toàn thân lên đầu y.
Mới vừa dùng Đại Hoàn Đan, nội lực sung mãn, giờ phút này Hoắc Nguyên Chân không hề giữ lại chút nào, hai tay bắn ra Vô Tướng Kiếp Chỉ, miệng thét lớn:
- Thí chủ, ở lại đi thôi!
Vô Tướng Kiếp Chỉ thức thứ nhất, Vô Tướng Vô Ngã, một loại chỉ pháp hao phí tương đối ít, lực sát thương không phải là rất mạnh, nhưng hơn ở tốc độ nhanh, có thể thi triển liên tục.
Chỉ pháp này được hắn thúc giục toàn lực lập tức bắn ra ngoài nhanh như súng liên thanh.
Đối mặt vô số chỉ phong bắn tới, tên râu xồm ra sức uốn éo thân thể, hy vọng có thể né tránh.
Hoắc Nguyên Chân đã muốn giữ đối phương lại, làm sao có thể cho y dễ dàng thoát đi. Chỉ phong hắn bắn ra dường như không cần tiêu hao nội lực, hết đạo này tới đạo khác liên miên bất tuyệt. Trong lúc nhất thời kình phong gào thét, bắn cho vách phòng thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Rốt cục tên râu xồm tránh né không kịp, bị trúng một chỉ nơi eo.
Bị trúng một chỉ lập tức trúng chỉ thứ hai, sau đó là bốn năm đạo chỉ lực liên tục bắn trúng, khiến cho y miệng phun máu tươi.
Vốn y còn hy vọng chờ hòa thượng đối diện độc phát, nhưng bây giờ xem ra hòa thượng này mạnh khỏe như rồng cọp, không hề có dấu hiệu gì là trúng độc.
Tên râu xồm mất đi lòng tin đánh chết Hoắc Nguyên Chân, sau khi bị trúng mấy chỉ hú lên quái dị, thân thể uốn một cái, bay vọt về phía cửa sổ, hy vọng có thể ra ngoài sau đó sẽ bỏ chạy trối chết.
- Muốn chạy ư? Không có cửa đâu!
Hoắc Nguyên Chân làm sao để cho được y như nguyện, thấy bên cạnh có một cái bàn bèn bay lên xuất ra một cước, vận dụng kinh lực mềm mại đẩy cái bàn bay về phía cửa sổ.
Cửa sổ nhỏ, cái bàn lớn, lập tức cắm vào đó. Vừa đúng lúc tên râu xồm xông tới, lập tức va phải cái bàn.
Va chạm có hơi choáng váng đầu óc, thân thể còn chưa rơi xuống đất, tên râu xồm cảm giác chân của mình bị người bắt lại.
Trong lòng kinh hãi, xoay người lại chuẩn bị dùng chủy thủ chém một cái, để cho hòa thượng phía sau buông tay.
Nhưng y chưa kịp xoay người lại, một cỗ lực đạo hùng mạnh từ mắt cá chân truyền tới.
Mắt cá chân y bị hòa thượng bắt lại thật chặt, thân thể giống như đằng vân giá vũ, dường như mình chính là binh khí của hòa thượng, bị đập mạnh vào giường một cái.
Rắc một tiếng vang lên, chiếc giường bị đập gãy làm hai đoạn ngay giữa, tên râu xồm lại phun ra ngoài một ngụm máu tươi.
Đập gãy giường vẫn chưa xong, hòa thượng lại bắt chân y, nhắm vào vách tường đập tới.
Tên râu xồm sợ hồn phi phách tán, hét lớn một tiếng:
- Hòa thượng, lão tử liều mạng với người!
Nói xong thân thể y chợt vặn vẹo một cái, uốn một vòng khó tin giữa không trung, không hề chạm vào vách, chủy thủ trong tay mang theo hàn quang chém vào cổ Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cảm giác tay mình hơi trơn tuột, dường như xương cốt của đối phương trở nên mềm nhũn trong nháy mắt, thoát ra khỏi tay mình.
Đây là Súc Cốt công!
Đối thủ quả nhiên là cao thủ tinh thông ám sát, có thể dùng Súc Cốt công thoát khỏi tay mình.
Vốn không muốn buông tay, nhưng không thể nào không đối phó đạo đối thủ đang nhắm vào cổ họng mình. Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hơi ngửa về phía sau.
Mà tên râu xồm lại thừa cơ hội này lắc thân thể một cái, rốt cục đã rút mắt cá chân ra khỏi tay Hoắc Nguyên Chân.
← Ch. 310 | Ch. 312 → |