← Ch.313 | Ch.315 → |
Ngoại trừ thuộc làu Phật pháp ra, mấy thủ đoạn phụ trợ này ắt không thể thiếu.
Thời kỳ này chưa có khoa học, những chuyện nào càng thần kỳ càng có thể làm chấn động người khác. Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không quay trúng được Thưởng Lớn, nhưng quay trúng hai phần thưởng này cũng rất tốt.
Lấy được Pháp Tướng tầng thứ hai cùng Phạm âm tầng thứ ba, vốn Hoắc Nguyên Chân cho là quay thưởng kết thúc, đột nhiên thanh âm nhắc nhở Hệ Thống lại vang lên:
- Túc chủ mở ra nhiệm vụ thỉnh kinh, cống hiến cực lớn đối với Phật giáo, Hệ Thống sẽ tặng thưởng ba lần.
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân nhất thời vui mừng không thôi, vì sao nhiệm vụ thỉnh kinh này cống hiến đối với Phật giáo lớn như vậy, cho mình tới ba phần thưởng?
- Phần thưởng gì vậy?
Thanh âm nhắc nhở Hệ Thống tiếp tục nói:
- Túc chủ mở ra nhiệm vụ, Hệ Thống tặng thưởng lần đầu tiên, phần thưởng là áo cà sa cùng thiền trượng. Bởi vì túc chủ đã quay trúng áo cà sa, Hệ Thống chỉ tặng thiền trượng, mà túc chủ có thể lấy thêm một phần thưởng bên trong hạng mục pháp khí coi như làm bồi thường.
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở Hệ Thống Hoắc Nguyên Chân không nhịn được cảm thán, quả thật là mình vô cùng may mắn. Nếu như mới vừa rồi quay trúng thiền trượng, như vậy bây giờ sẽ phải chọn lựa một phần thưởng khác trong hạng mục pháp khí, coi như vô duyên lấy được Pháp Tướng tầng thứ hai cùng Phạm âm tầng thứ ba.
Cũng phải nói Hệ Thống thật đúng là có chút âm hiểm, mở ra nhiệm vụ thỉnh kinh cũng không nhắc nhở mình, làm hại mình thiếu chút nữa trúng chiêu, may là không có quay trúng thiền trượng.
Lúc này Hệ Thống xuất hiện một đống pháp khí Phật giáo, Phật đàn, Tu Di đàn, cờ, lọng, cột đá khắc hình Phật, chuông, trống, khánh, kẻng, bình bát, niệm châu, vòng tay, Mạn Đồ La, Kim Cương linh, Kim Cương xử, pháp loa, phất trần, như ý, lược, bồ đoàn... có tới mấy chục món như vậy, làm cho hắn nhìn hoa cả mắt.
Nhìn một lúc cũng không phân biệt được thứ nào tốt hơn thế nào, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân dứt khoát chỉ bừa, chọn đại một món.
Thanh âm nhắc nhở Hệ Thống vang lên:
- Túc chủ lựa chọn bình bát tử kim.
Hoắc Nguyên Chân nhìn lại, mình chỉ bừa trúng vào một cái bình bát làm bằng tử kim, nhìn qua không có gì là nổi bật, đen như mực.
Đây không phải là đồ dùng ăn cơm cho người thỉnh kinh sao? Chẳng lẽ muốn ta phải đưa ra vật này luôn sao?
Tạm thời không có nhận lấy phần thưởng này, Hoắc Nguyên Chân còn muốn nghe xem Hệ Thống sẽ còn cho ra thứ gì.
Thanh âm nhắc nhở Hệ Thống tiếp tục nói:
- Sau khi túc chủ tìm được người thỉnh kinh, hơn nữa sau khi người thỉnh kinh chân chính quyết định xuất phát, lúc ấy sẽ nhận được phần thưởng giai đoạn thứ hai.
- Phần thưởng giai đoạn thứ hai là cái gì?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô vàn mong đợi, dựa theo ý nghĩ của mình, phần thưởng giai đoạn thứ hai nhất định là sẽ vượt xa phần thưởng giai đoạn thứ nhất, có lẽ có thể cho mình một bất ngờ vui mừng không nhỏ.
Trong sự mong đợi của Hoắc Nguyên Chân, Hệ Thống cho biết phần thưởng giai đoạn thứ hai:
- Sau khi người thỉnh kinh quyết định thỉnh kinh, túc chủ sẽ nhận được phần thưởng giai đoạn thứ hai, là một đại lễ bao võ công.
Nghe nói có cơ hội lấy được đại lễ bao võ công, Hoắc Nguyên Chân lập tức tỉnh táo tinh thần.
Đại lễ bao võ công nhất định là có một món võ học cao cấp, điều này trợ giúp rất lớn cho mình, như vậy mới coi như thưởng cho mình. Về phần phần thưởng giai đoạn thứ nhất này, rõ ràng là cho người thỉnh kinh dùng.
- Phần thưởng giai đoạn thứ ba thì sao? Thanh âm nhắc nhở Hệ Thống tiếp tục nói:
- Phần thưởng giai đoạn thứ ba là phần thưởng thần bí, sau khi thỉnh kinh thành công mới phát phần thưởng này.
Hoắc Nguyên Chân gãi gãi đầu, không ngờ rằng Hệ Thống không chịu cho mình biết, bất quá dựa theo lẽ thường suy đoán, giai đoạn thứ ba hắn sẽ tốt hơn giai đoạn thứ hai. Dù sao cũng là hoàn thành nghiệp lớn thỉnh kinh, suy đoán phải trải qua một thời gian dài, chắc chắn phần thưởng sẽ không kém.
Những giai đoạn thứ hai đã thưởng cho võ học vậy giai đoạn thứ ba sẽ có thứ gì tốt hơn?
Sau khi thanh âm nhắc nhở Hệ Thống dứt lời, tích trường chín vòng cùng bình bát tử kim xuất hiện bên trong phần thưởng, bất quá Hoắc Nguyên Chân không có lập tức nhận lấy. Hiện tại nhận lấy phải dùng tay mà cầm, cứ để trong Hệ Thống, khi nào cần sẽ lấy ra.
Hệ Thống quay thưởng kết thúc, cũng sắp sửa đến lúc trời sáng, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị lên đường đi quốc đô.
Thành trì Thiên Trúc không có tường thành, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi ra ngoài, hắn chuẩn bị đi ra bên ngoài thành sẽ lệnh cho Kim Nhãn Ưng chở mình đi một đoạn, mau chóng tới quốc đô.
Mới vừa ra đến bên ngoài thành, một chiếc xe ngựa dừng ở phía trước không xa trên đại lộ.
Bên cạnh có người, không thích hợp cho gọi Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua bên cạnh xe ngựa, đột nhiên Hứa Tiêm Tiêm xuất hiện từ trong xe ngựa, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, lên xe đi.
Lúc ở lữ điếm, vốn Hoắc Nguyên Chân muốn hỏi Hứa Tiêm Tiêm chân tướng, nhưng vì quay thưởng gấp rút cho nên không thể không rời đi. Hiện tại nhìn thấy Hứa Tiêm Tiêm, hắn cũng đang muốn hỏi thăm nàng bèn leo thẳng lên xe ngựa.
Đây cũng là một chiếc xe song mã, cũng không biết Hứa Tiêm Tiêm tìm được ở đầu, Hoắc Nguyên Chân lên xe ngồi yên vào chỗ.
- Đại sư, Tiêm Tiêm thỉnh tội với ngài, vì sư huynh của ta.
Hứa Tiêm Tiêm bỏ khăn che mặt ra, đầu tiên là thi lễ với Hoắc Nguyên Chân tỏ vẻ xin lỗi.
- Hứa cô nương không cần như vậy, bần tăng đã nói qua có thể không phế võ công sư huynh nàng, nhưng nhất định bần tăng phải biết đã xảy ra chuyện gì, tránh cho ngày sau còn sinh ra chuyện rắc rối.
Hứa Tiêm Tiêm lộ vẻ khó khăn, tựa hồ chuyện này không tiện mở miệng
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Hứa cô nương, theo bần tăng biết, Từ Hàng Tĩnh Trai các ngươi tựa hồ toàn là nữ tử, vì sao nàng lại có một sư huynh như vậy?
- Đại sư, ngươi có chỗ không biết, Từ Hàng Tĩnh Trai là nữ tử làm chủ không sai, nhưng cũng là đệ tử nội môn làm nòng cốt, ngoại môn còn có thật nhiều nam tử. Chẳng qua là những nam tử này vĩnh viễn cũng không cách nào cai quản Từ Hàng Tĩnh Trai, bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể là đệ tử.
Hứa Tiêm Tiêm nói tới chỗ này, chợt nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Đại sư, ta biết Đại sư huynh làm không đúng, người phế bỏ võ công của hắn cũng là chuyện đương nhiên, nhưng hắn cũng là thân bất do kỷ thôi.
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt:
- Thân bất do kỷ? Chẳng lẽ còn có người bức bách y động thủ với bần tăng hay sao?
Hứa Tiêm Tiêm lại lộ vẻ khó xử, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, chuyện này liên quan đến cơ mật trong môn phái, Tiêm Tiêm thật sự rất khó mở miệng.
- Hứa cô nương, đây không phải là lời mà bần tăng muốn nghe thấy.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Hứa Tiêm Tiêm cũng cắn môi thật chặt, lộ ra vẻ vô cùng mâu thuẫn.
Xe ngựa đi từ sáng sớm đến trưa, rốt cục đi tới bên ngoài quốc đô Thiên Trúc.
Đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị xuống xe, đang muốn cáo từ Hứa Tiêm Tiêm, đột nhiên nàng lên tiếng nói:
- Đại sư, lần này Tiêm Tiêm tìm kiếm Kim Cương Pháp Vương ở quốc đô, nếu y thật là người trộm đồ, vậy Tiêm Tiêm ắt sẽ liều chết đánh một trận. Nhưng tặc nhân kia võ nghệ cao cường, sợ là Tiêm Tiêm dữ nhiều lành ít, nếu Tiêm Tiêm còn có thể sống được, nhất định sẽ nói cho Đại sư tất cả mọi chuyện. Nếu Tiêm Tiêm bất hạnh, như vậy xin Đại sư không truy cứu chuyện này nữa, có được chăng?
Trên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Hứa Tiêm Tiêm lộ vẻ quyết tuyệt, Hoắc Nguyên Chân nhìn nữ tử kiên cường này khẽ gật đầu:
- Nhất định nàng sẽ sống.
Người bên trong quốc đô Thiên Trúc hôm nay đã vượt qua Thịnh Đường Trường An, khắp nơi toàn là người người huyên náo.
Hôm nay chính là ngày Ni Duy Nhã Công chúa chọn Phò mã, con dân Thiên Trúc từ bốn phương tám hướng đi tới quốc đô xem lễ.
Hoắc Nguyên Chân cầm chứng minh xem lễ vào thành, đi theo dòng người tới quảng trường trước mặt vương cung. Bởi vì lát nữa đây Ni Duy Nhã Công chúa chọn Phò mã sẽ tiến hành trên quảng trường.
Hoắc Nguyên Chân cho là đến lúc đó có thể Sa La Vương sẽ tới, mình có thể xem thử quốc vương này có thật sự kính Phật hay không, nếu như lời đồn đại là thật, sẽ tìm cơ hội tiếp xúc cùng y một phen.
Sóng người cuồn cuộn, tốc độ di động chậm chạp, Hoắc Nguyên Chân cũng nhẫn nại theo dòng người từ từ đi về phía trước.
Mới vừa đi được một lúc, đột nhiên phía sau truyền tới một tràng tiếng vó ngựa, có người gọi to:
- Tránh ra, tránh ra! A Dục Già điện hạ tới, mau tránh ra!
Nghe thấy tên A Dục Già, vốn là đám đông chật chội không chịu nổi lập tức tản ra hai bên, ai nấy cố gắng chen chúc, sợ rằng tránh né không kịp. Trong nháy mắt không ít người bị xô ngã, bị người đạp trúng cũng không kịp kêu đau, vội vàng lăn mấy vòng dạt sang hai bên.
Một tràng tiếng vó ngựa truyền tới, một thanh niên vận áo màu đỏ lửa, đầu đội mão quan có cắm lông chim, ngoài khoác áo choàng hai màu đỏ trắng giục ngựa chạy như bay, coi đám đông dày đặc trước mặt mình như không có.
Phía sau y còn một ít kỵ sĩ đi theo, cũng là chạy một mạch như điên, lướt qua bên cạnh Hoắc Nguyên Chân.
Hành động giục ngựa chạy như bay ngoài đường phố như vậy, ở bất kỳ địa phương nào cũng hết sức đáng ghét, hơn nữa nơi này đồng người như vậy.
Mặc dù những người xung quanh lộ vẻ căm phẫn nhưng không ai dám nói nửa lời. Thậm chí những kẻ té ngã phải chờ vị A Dục Già điện hạ này chạy xa mới dám kêu đau.
- Người này là ai? Vì sao lớn lối như thế?
Hoắc Nguyên Chân vừa nói ra lời này, người chung quanh rối rít ghé mắt nhìn, thậm chí không ít người đều tách ra thật xa, dường như trên người hòa thượng này có ôn dịch vậy.
Có vài người thấp giọng nói:
- Kẻ ngoại lai này quả thật có mắt như mù, ngay cả A Dục Già điện hạ cũng không biết.
- Đúng vậy, chúng ta không nên nói chuyện với hắn, vạn nhất bị người tố cáo đến điện hạ, nhất định phải chết.
- Đúng đúng đúng, điện hạ còn kinh khủng hơn cả bệ hạ.
Nghe thấy người chung quanh nghị luận, Hoắc Nguyên Chân cũng đoán được một ít đầu mối.
A Dục Già này hẳn là con trai quốc vương Sa La Vương, cho nên được gọi là điện hạ, hơn nữa dường như hết sức lợi hại, có lực ảnh hưởng rất lớn trong lòng dân chúng Thiên Trúc.
Sa La Vương, A Dục Già...
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, đột nhiên trong lòng cả kinh, A Dục Già không phải là A Dục Vương tương lai sao?!
Trong tiền kiếp, Khổng Tước vương triều Thiên Trúc là vương triều hùng mạnh nhất trên bán đảo này từ trước tới nay, mà quân chủ vĩ đại nhất của Khổng Tước vương triều chính là A Dục Vương.
Thủ đoạn A Dục Vương tàn nhẫn, dựa vào sắt máu chinh phục thống nhất toàn bộ bán đảo, lúc ấy tất cả quốc gia chung quanh đều là lãnh thổ Khổng Tước vương triều.
A Dục Vương là một giáo đồ Phật giáo, sau đó còn trở thành hộ pháp Phật giáo.
Kinh điển nhà Phật nói từ nhỏ A Dục Vương đã có Phật tâm Phật tính, nhưng hành động năm xưa của y cũng không có thể hiện ra điểm này.
Trong thế giới trước kia của mình, nửa đời trước A Dục Vương được xưng là thời kỳ Hắc A Dục Vương, chính là sắt máu chinh phục, chém giết, đánh chiếm một mảnh thiên hạ thật to, vạn dân thần phục, không ai dám không phục tùng sự thống trị cai quản của y.
Y phát động một loạt chiến tranh thống nhất Nam Á tiểu lục địa, từng chinh phục Thấp Bà quốc.
Lần quy mô lớn nhất là viễn chinh Yết Lăng Già quốc (vương quốc Kalinga) ở vùng duyên hải Mạnh Gia Lạp (Bangladesh). Chiến tranh lần này giúp cho Khổng Tước vương triều căn bản hoàn thành sự nghiệp thống nhất Ấn Độ. Trận chiến này là bước ngoặt cả đời của A Dục Vương, cũng là bước ngoặt lịch sử của Ấn Độ.
A Dục Vương bị tình cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông làm cho chấn động, cảm thấy hối hận vô cùng. Phật tính chôn sâu trong lòng y từ nhỏ từng bị danh vọng quyền lực che lấp, rốt cục vào lúc này được lòng trắc ẩn đánh thức. Sau nhiều lần trò chuyện với cao tăng Ni Câu Đà, rốt cục được cảm hóa, quyết tâm quy y Phật môn, hoàn toàn thay đổi sách lược thống trị.
Nửa đời sau là thời Bạch A Dục Vương, cố gắng phổ biến Phật pháp rộng rãi trên cả nước, rốt cục giúp cho Phật giáo trở thành tôn giáo phồn vinh nhất thế giới. Thời kỳ thống trị của A Dục Vương trở thành thời đại hùng mạnh chưa từng có trong lịch sử Ấn Độ.
A Dục Vương giúp cho Phật giáo trở thành quốc giáo nhưng cũng không xâm hại những giáo phái khác, ngược lại còn rộng rãi quyên góp cho Bà La Môn giáo và những giáo khác. Bởi vì A Dục Vương chú trọng chủ nghĩa phi bạo lực và tha thứ, cho nên thống trị được bốn mươi mốt năm dưới tiếng hoan hô ca ngợi của dân chúng.
Bất quá sau khi A Dục Vương chết, Khổng Tước vương triều cũng chia năm xẻ bảy.
Hoắc Nguyên Chân biết là A Dục Vương của thế giới khác, mà A Dục Già điện hạ này rốt cục có giống như A Dục Vương mà mình biết hay không, vậy còn phải quan sát.
Bất quá từ dân chúng xung quanh nói chuyện với nhau, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể đoán được tựa hồ A Dục Già rất tàn ác, dân chúng còn sợ y hơn cả quốc vương Sa La Vương hiện tại.
Hiện tại A Dục Già giục ngựa chạy tới, trung tâm đường phố không người, Hoắc Nguyên Chân sải bước theo sau đám kỵ sĩ này, thừa dịp dòng người còn chưa trở lại kín trung tâm đường phố đi thẳng tới quảng trường trước mặt vương cung.
Trung tâm quảng trường xây dựng khán đài nổi lên thật cao, giống như một tiểu lâu, thảm đỏ thật dài được trải từ vương cung cho đến khán đài. Hai bên thảm màu sắc rực rỡ, vệ binh mặc đồng phục tươi đẹp đứng thành hai hàng, bảo vệ lối đi trải thảm này, cũng ngăn không cho dân chúng tới gần.
Đến gần khán đài, Hoắc Nguyên Chân lại bị đám đông chen chúc vây vào giữa.
Chờ ở chỗ này một hồi, phương hướng vương cung cổ nhạc vang trời, một ít kỵ sĩ khoác khối giáp sặc sỡ xếp hàng từ trong vương cung tiến ra.
Từng hàng kỵ sĩ đều bước, cầm trường thương màu vàng trong tay, nhìn qua uy phong lẫm lẫm.
Phía sau kỵ sĩ là một đám tăng lữ áo đỏ, tay cầm các loại nhạc khí như đàn sắt, tù và... tiến ra theo sau.
← Ch. 313 | Ch. 315 → |