← Ch.328 | Ch.330 → |
Thậm chí trường sam màu trắng thật dài kéo lê trên đất, nhưng lại không vấy bẩn chút nào.
Mặt đất bóng loáng như gương, không ngờ rằng cũng có thể phản chiếu bóng y.
Bước chân có hơi uyển chuyển, lúc này trông Đông Phương Minh có vẻ phong tình vạn chủng, vừa đi vừa nói:
- Thiếu Bạch, con cũng biết, cho dù cha muốn cho con trở thành võ lâm Minh chủ cũng không phải dễ dàng như vậy. Muốn trở thành võ lâm Minh chủ, chẳng những đầu tiên môn phái hoặc là thế gia sở tại phải trở thành giang hồ đại phái, hơn nữa còn phải được môn phái đề cử, trở thành người được đề cử chức Minh chủ.
Đông Phương Thiếu Bạch cúi đầu lắng nghe Đông Phương Minh dạy bảo, đối với bất kỳ lời nào của Đông Phương Minh, y đều phục tùng vô điều kiện.
- Chỉ có trở thành người được đề cử chức Minh chủ, cuối cùng mới có thể đi Thiên Đô Phong, hơn nữa còn phải thông qua rất nhiều khảo nghiệm. Chỉ có người biểu hiện ưu tú nhất, hơn nữa được đa số chưởng môn nhân đại phái tán đồng mới có thể trở thành Minh chủ, mỗi một lần quy củ đều rất hà khắc.
- Đúng vậy, hài nhi biết những chuyện này.
- Với cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ của con muốn dòm ngó chức võ lâm Minh chủ là không thể nào. Cho nên ta quyết định một khi con thông qua khảo nghiệm lần này, như vậy chờ con trở lại, ta sẽ tăng công lực của con lên tới Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa truyền thụ một thức sau cùng Thiên Ma Bát Âm cho con, tranh thủ giúp cho con sang năm được tuyển làm võ lâm Minh chủ thành công.
- Có thể tăng công lực hài nhi lên tới Tiên Thiên hậu kỳ sao?
Đông Phương Thiếu Bạch vui mừng quá đỗi, y đã dừng lại đã lâu ở Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, nằm mơ cũng mong đợi mình có thể trở thành Tiên Thiên hậu kỳ, trở thành cao thủ hàng đầu chân chính trên giang hồ.
- Cha đảm nhiệm võ lâm Minh chủ nhiều năm như vậy, thiên tài địa bảo vẫn phải có, cũng không phải là không có cách điều chế một ít đan dược có thể tăng tiến công lực. Chỉ cần dụng tâm bồi dưỡng, nhất định sẽ trợ giúp con đột phá bình cảnh, tiến vào hậu kỳ.
- Đa tạ phụ thân Đại nhân thành toàn!
Đông Phương Thiếu Bạch kích động đi tới trước mặt Đông Phương Minh, quỳ sụp xuống định dập đầu.
Đông Phương Minh đưa tay ra vịn Đông Phương Thiếu Bạch, Đông Phương Thiếu Bạch nắm tay của nghĩa phụ, chỉ cảm thấy mềm nhũn như không có xương, chạm tay lạnh cả người.
Ngẩng đầu nhìn lên, Đông Phương Minh đang nhìn y mỉm cười, diện mạo xinh đẹp, y lại có cảm giác tim đập thình thịch.
Đông Phương Thiếu Bạch kinh hoàng cúi đầu giấu vẻ lúng túng. Mặc dù bề ngoài nghĩa phụ mình như thiếu nữ, nhưng dù sao cũng là đại nam nhân, tại sao mình có thể sinh ra ý niệm xấu xa như vậy.
Đông Phương Minh nhìn ra Đông Phương Thiếu Bạch lúng túng, mỉm cười nói:
- Được rồi, ta chỉ muốn nói cho con biết không nên giống như trẻ con vậy, trở về chỗ ngồi đi.
Đông Phương Thiếu Bạch trở lại chỗ ngồi, còn cảm thấy xấu hổ vì khoảnh khắc động lòng vừa rồi của mình.
Đông Phương Minh tiếp tục nói:
- Con cũng không nên cao hứng quá sớm, cha đã nói qua trước đó sẽ cho con một khảo nghiệm. Nếu như con vượt qua, như vậy tự nhiên vô sự, nếu không thông qua, vậy cũng đừng hy vọng vào lần đại tuyển võ lâm Minh chủ này.
- Xin phụ thân Đại nhân cứ dặn dò.
- Chuyện này, nhắc tới chắc con cũng sẽ vui vẻ, con còn nhớ chuyện Thiên Sơn hay không?
Đông Phương Thiếu Bạch mặt liền biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giặc trọc Thiếu Lâm Nhất Giới kia, hài nhi trọn đời không quên, con cùng hắn không đội chung trời.
- Lần này cha giao nhiệm vụ cho con chính là muốn con đi đối phó Thiếu Lâm tự, con có nắm chắc hay không?
Đông Phương Thiếu Bạch ngẩn người một chút, Thiếu Lâm tự Nhất Giới đoạt Ninh Uyển Quân chạy, mình hận thấu xương. Nhưng Nhất Giới võ công rất cao, một Tiên Thiên hậu kỳ Hồ Điệp cốc cũng không phải là đối thủ của hắn, lúc ấy mình cũng không thể làm gì, chỉ có thể ôm hận chạy về.
Sau khi trở về, Đông Phương Minh tuyên bố Thiếu Lâm tự là tà giáo, người trong thiên hạ người ai ai cũng có thể giết. Hơn nữa hạ thông điệp cuối cùng cho Nhất Giới, nếu trước mồng Chín tháng Chín tiết Trùng Dương Nhất Giới không đem trả lại Ninh Uyển Quân, hơn nữa đích thân tới đây phụ kinh thỉnh tội, Đông Phương Minh sẽ xuất thủ đối với Thiếu Lâm tự.
Nhưng bây giờ còn chưa tới Mười Năm tháng Tám, tại sao Đông Phương Minh ở lại giao cho mình nhiệm vụ, bảo mình để đối phó Thiếu Lâm tự như vậy?
Nhìn ra Đông Phương Thiếu Bạch nghi hoặc, Đông Phương Minh khẽ cười một tiếng:
- Đứa nhỏ ngốc, chẳng lẽ con cũng không biết đạo lý binh bất yếm trá sao?
Đông Phương Thiếu Bạch chợt hiểu ra:
- Ý của phụ thân Đại nhân là cái hẹn mồng Chín tháng Chín chỉ là kế hoãn binh, lúc bọn chúng còn chưa quyết định, chúng ta sẽ tranh trước hạ thủ, diệt trừ bọn chúng hay sao?
- Cũng không hoàn toàn như vậy.
Đông Phương Minh chậm rãi đi tới bên người Đông Phương Thiếu Bạch, đưa tay ra, giống như phụ thân vuốt ve đầu cùng gò má Đông Phương Thiếu Bạch.
Chỉ bất quá bàn tay nhỏ bé lạnh như băng mềm mại kia thế nào cũng không thể mang lại cho Đông Phương Thiếu Bạch cảm giác giống như phụ thân, ngược lại hàng loạt lông măng trên thân thể y dựng đứng, nhưng lại không dám động, sợ rằng Đông Phương Minh không vui.
- Ý của cha là hy vọng trong khoảng thời gian này, con có thể ra sức gây phiền phức cho Thiếu Lâm tự. Trong thiên hạ hiện tại đã có rất nhiều người nhận định Thiếu Lâm là tà giáo, thậm chí có một ít nhân sĩ giang hồ còn tổ chức lại, chuẩn bị đi chinh phạt Thiếu Lâm.
- Thiếu Lâm không đơn thuần là môn phái giang hồ, đồng thời cũng là một Phật môn, con phải đả kích danh dự và uy tín của Thiếu Lâm trên mọi phương diện. Không cần con nhất cử đánh tan bọn họ, chỉ cần con ra sức bêu xấu Thiếu Lâm, để cho cha thấy được tài năng và trí tuệ của con, như vậy là được rồi.
Đông Phương Minh vừa nói chuyện, tay nhỏ bé không tự chủ vuốt ve đến cằm Đông Phương Thiếu Bạch, nơi đó có râu ria lún phún cứng rắn.
Những dấu hiệu đặc thù của nam nhân như râu, trái khế ở cổ... là không thấy được trên người của Đông Phương Minh, trên người của y chỉ có dáng vẻ yểu điệu có thể thể hiện ra.
Đông Phương Thiếu Bạch cố hết sức không để ý nghĩa phụ vuốt ve, gật đầu nói:
- Nghĩa phụ, hài nhi đã hiểu, phải tận lực lợi dụng lực lượng phụ thân hiệu triệu nhân sĩ giang hồ, để cho bọn họ đả kích Thiếu Lâm, hoặc là dứt khoát làm ra một vài chuyện khiến cho người ta không còn tin tưởng Thiếu Lâm nữa.
- Đúng, cứ dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, làm cho bọn chúng càng bốc mùi càng tốt. Nhưng phải nhớ kỹ một điểm, lúc làm những chuyện này, nhất định con phải nấp sau màn.
- Xin nghĩa phụ bất tất phải nhọc lòng, những chuyện này rất dễ dàng, hiện tại hài nhi cũng đã nghĩ ra mấy phương án, lát nữa trở về hài nhi sẽ tìm thêm người cẩn thận nghiên cứu một phen, xác định một ít biện pháp cụ thể.
- Ừm, hãy tiếp xúc với những người phản đối Thiếu Lâm tự một phen, nói không chừng con sẽ có được thu hoạch bất ngờ.
Đông Phương Thiếu Bạch gật đầu, có vẻ phẫn hận nói:
- Nhất Giới, ngươi cướp thê tử ta, ta há có thể tha cho ngươi, lần này đầu tiên là thu chút lợi tức, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nhất định phải làm cho người cùng môn phái của ngươi vạn kiếp bất phục!
← Ch. 328 | Ch. 330 → |