← Ch.338 | Ch.340 → |
Hắn mang theo Ninh Uyển Quân lặn xuống đến đáy nước lần nữa, còn phải không ngừng đi tới, bởi vì một khi dừng lại cũng sẽ bị lưới lớn phía sau đuổi theo tóm lấy, vậy thì sẽ lâm vào hiểm cảnh.
Nhưng mắt thấy Ninh Uyển Quân hai mắt nhắm nghiền, ngực phập phồng kịch liệt, hành động vô lực, tay nàng nắm lấy mình có vẻ muốn buông lỏng ra, trong lòng Hoắc Nguyên Chân nóng nảy.
Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, suy đoán mình không đợi được bọn Kim Nhãn Ưng, ong vò vẽ tới cứu viện, Ninh Uyển Quân đã vì thiếu dưỡng mà ngạt thở.
Hoắc Nguyên Chân không thể cho phép phát sinh chuyện như vậy, Ninh Uyển Quân là nữ tử thứ nhất khiến cho hắn động lòng kể từ sau khi đi tới thế giới này, thà hắn chịu khổ cũng không thể để nàng bị thương tổn.
Lần này nàng mạo hiểm chạy ra ngoài, mặc dù mang đến một ít phiền phức, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không trách nàng, bởi vì nếu không phải nàng cùng La Thái Y chạy, như vậy chuyện lần này thật đúng là phiền toái.
Người của Cái Bang dưới chân núi không thể ngăn cản Tứ Đại Danh Kiếm, lão quạ đen cùng Kim Nhãn Ưng cũng không phát hiện địch nhân đến, chính là bởi vì các nàng đã rời đi, Tứ Đại Danh Kiếm mới về trật đích. Nếu như lúc ấy các nàng vẫn còn ở trong phòng, như vậy nhất định sẽ bị Tứ Đại Danh Kiếm bắt lại mang đi, lúc này có thể hết thảy đều đã chậm.
Cho nên may nhờ các nàng chạy loạn, lúc này mới tránh được một kiếp, cũng cho mình thời gian cứu viện.
Hoắc Nguyên Chân không trách nàng, cũng không hận nàng, nhìn Ninh Uyển Quân bây giờ bởi vì thiếu dưỡng khí mà cơ hồ hít thở không thông, trong lòng nóng nảy.
Miệng nhỏ của Ninh Uyển Quân đã sắp há ra, chuyện này chứng tỏ nàng cũng sắp mất đi tri giác, nếu như không được không khí bổ sung, như vậy chắc chắn sẽ phải uống nước.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm cắn răng, chẳng lẽ nhất định phải làm như vậy mới được sao?!
Cảm thấy hành động Ninh Uyển Quân càng ngày càng vô lực, tay nắm tay mình dần dần buông ra, Hoắc Nguyên Chân biết không được nữa.
Nếu không cho Ninh Uyển Quân hô hấp một lần, tính mạng nàng sẽ bị uy hiếp nghiêm trọng, Hoắc Nguyên Chân không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Mặc dù chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, nội lực không thể sinh ra không ngừng, nhưng mình có ba bình xăng, còn có thể bằng vào nội tức duy trì, cũng có thể dùng cứu viện Ninh Uyển Quân một chút.
Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nước sông vẩn đục lưu chuyển trước mắt.
Đưa tay ra nắm ở eo thon Ninh Uyển Quân, Hoắc Nguyên Chân đưa nàng tới trước mặt mình.
Uyển Quân là người hắn yêu thích nhất, mặc dù hắn xuất gia làm tăng, nhưng cho tới bây giờ ý niệm cùng chung sống với Uyển Quân trong lòng cũng chưa hề đoạn tuyệt.
Chẳng qua là thân phận có hạn, không thể nói gì cả, cũng không thể làm gì, trừ ban đầu Uyển Quân nắm tay hắn một lần, giữa hai người nữa không có bất kỳ cử động thân mật nào khác.
Nhưng bất kể là Hoắc Nguyên Chân hay là Ninh Uyển Quân đều biết rằng đối phương thích mình, chẳng qua là chưa từng mở miệng nhắc tới, cũng không cần mở miệng nhắc tới.
Có tình cảm cần có ngôn ngữ nhiệt tình thú nhận, có tình cảm lại không cần.
Mặc dù từ góc độ Hoắc Nguyên Chân mà nói, dưới tình cảnh này chỉ cần đối phương là một người khác, hắn cũng sẽ cứu, nhưng Uyển Quân lại khác, thậm chí Hoắc Nguyên Chân có thể cảm thấy nhịp tim kịch liệt của mình.
- Uyển Quân, bần tăng muốn dùng phương thức này cứu nàng, nàng cũng sẽ không trách ta chứ.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của đối phương trước mắt, rốt cục Hoắc Nguyên Chân quyết định, Phật tổ trách tội thì trách tội đi, nhất định phải cứu Uyển Quân.
Dù là từ nay về sau áy náy trong lòng, dù là từ nay về sau bị người đời chê cười...
Dù là kiếp này không cách nào thành Phật, dù là kiếp sau không cách nào làm người...
Dù là từ nay chìm vào bể oan vô lượng, dù là vì vậy rơi vào địa ngục vô biên...
Bất kể thế nào cũng phải cứu Ninh Uyển Quân khỏi cơn nguy cấp.
Đầu lưỡi ẩn chứa một hợp chân khí, rốt cục Hoắc Nguyên Chân ôm Ninh Uyển Quân vào trong lòng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
Ninh Uyển Quân là mặt trái xoan tiêu chuẩn, Hoắc Nguyên Chân tay nâng cằm nàng, cảm thán trời sinh giai nhân, rốt cục áp miệng mình vào miệng nhỏ xinh của Ninh Uyển Quân.
Cho dù là ở dưới nước, cảm giác ướt át thơm tho từ miệng Ninh Uyển Quân cũng không thể ngăn cản Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trong đầu như nổ ùng một tiếng, dường như bị một tiếng Sư Tử Hống hùng mạnh cắn trả, nháy mắt không thể suy nghĩ như thường.
Đây không phải là hôn, mà là cứu người, nhưng vì sao mình cứu người bằng cách này, giờ phút này lại mất đi năng lực suy nghĩ?
Nếu không phải là định lực coi như hùng mạnh, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ muốn nuốt chửng lấy cái lưỡi mềm mại ướt át của Ninh Uyển Quân. Hắn phải dùng tay tự véo mình mấy cái liên tục, mới coi là miễn cưỡng khôi phục lại.
Lưỡi hắn tách răng Ninh Uyển Quân ra, miệng hai người áp sát vào nhau không có khe hở, Hoắc Nguyên Chân rót một khẩu chân khí qua cho nàng.
Sau khi được hơi thở của hắn bổ sung, ngực Ninh Uyển Quân khẽ động.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hiệu quả, lần nữa sử dụng nội tức, nội lực chuyển hóa hơi thở, lại tiếp thêm một hơi cho nàng.
Nội lực không ngừng thi triển sử dụng từng làn hơi rót qua, dần dần ý thức của Ninh Uyển Quân đã khôi phục lại.
Nàng ôm chặt lấy Hoắc Nguyên Chân đối diện theo bản năng, có hơi tham lam hít từng khẩu chân khí do hắn cung cấp.
Đầu lưỡi trong lúc vô tình đụng chạm Ninh Uyển Quân không có cảm giác gì, dần dần Hoắc Nguyên Chân lại có cảm giác không dễ chịu.
Liều mạng đè nén ý tưởng mình xúc phạm Ninh Uyển Quân, trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm trách móc định lực của mình còn chưa đủ.
Tu hành cùng rèn luyện thời gian dài như vậy, không ngờ rằng cũng không thể ngăn cản cảm giác thân mật cùng người mình yêu thích. Rốt cục hiện tại nên đè nén cảm tình, một lòng hướng Phật, hay hết thảy cứ thuận theo bản tâm, tận tình hưởng thụ chuyện tốt đẹp trong chốn nhân gian đây?
Hắn rót hơi thở sang cho Ninh Uyển Quân một cách máy móc, hai tay hắn bất quá chỉ ôm ngang hông nàng giữ yên ở đó, không có động tác gì quá đáng khác.
Mà Ninh Uyển Quân cũng ôm cổ Hoắc Nguyên Chân, sau khi được đối phương độ khí một thời gian, rốt cục dần dần khôi phục ý thức.
Tay nàng đang run rẩy, nàng hiểu tình cảnh giữa mình và Hoắc Nguyên Chân, nhưng nàng không dám mở mắt, không dám lộn xộn.
Trái tim thiếu nữ đập càng kịch liệt hơn cả Hoắc Nguyên Chân.
Đây là thân mật giữa những kẻ yêu nhau sao, hắn đang hôn mình..
Không, có lẽ nói chuẩn xác, hắn cũng không phải là đang hôn mình, mà là đang cứu mình. Mặc dù môi rằng hai người kề sát nhau, nhưng hắn cũng không có cử động khinh bạc, bất quá chỉ đơn thuần tiếp khí cho nàng.
Ngược lại cử động của bản thân Ninh Uyển Quân có hơi táo bạo hơn một chút, đồng thời hô hấp hơi thở đối phương, nàng không tự chủ được càng có tiếp xúc nhiều hơn với đối phương.
Vì sao như vậy?
Vì sao có thể như vậy?
Ninh Uyển Quân ảo tưởng qua vô số lần tương lai mình có thể sống chung một chỗ cùng hắn, nhưng nàng không hề nghĩ tới, lần đầu tiên mình và hắn tiếp xúc thân mật lại xảy ra dưới tình huống này. b4chng0cs4ch. c0m Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Ninh Uyển Quân cho tới bây giờ cũng chưa bị nam nhân chạm qua, có vẻ tay chân luống cuống.
Hai cánh tay có hơi cứng, giờ phút này nàng rất muốn nhìn xem sắc mặt của Hoắc Nguyên Chân, nhưng lại không dám mở mắt.
Cảm giác được thân thể Ninh Uyển Quân đang run rẩy, Hoắc Nguyên Chân biết thành công rồi, mình kịp thời độ khí, rốt cục đã kéo được Ninh Uyển Quân từ lằn ranh sắp sửa hôn mê bất tỉnh trở lại.
Nếu như có thể lựa chọn, thậm chí Hoắc Nguyên Chân không muốn động, cứ ở yên như vậy thêm một lúc nữa với người mình thích, không cầu vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, thế nhưng cảm giác này cũng khiến cho người ta khó lòng dứt bỏ.
Nhưng thực tế luôn luôn vô tình, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được lưới cá sau lưng sắp đuổi kịp mình, nếu còn không động chỉ sợ cũng sẽ bị lưới cá bao trùm, bị Tứ Đại Danh Kiếm trên bờ phát hiện.
Hắn nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ lưng Ninh Uyển Quân, rốt cục Ninh Uyển Quân thẹn thùng mở mắt.
Ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân gần trong gang tấc, ánh mắt Ninh Uyển Quân né tránh, không dám nhìn thẳng hắn.
Hoắc Nguyên Chân cũng không tỏ vẻ gì khác, nhẹ nhàng buông Ninh Uyển Quân ra, sau đó nhanh chóng tiếp tục đi lên thượng nguồn.
Ninh Uyển Quân bị hắn kéo tay, cảm giác khuôn mặt mình giống như bị lửa đốt, đi theo phía sau hắn theo bản năng khuấy nước, cùng nhau nỗ lực đi lên thượng nguồn.
Trên bờ, Tứ Đại Danh Kiếm càng ngày càng nóng lòng.
Lão nhân áo bào trắng không nhịn được nói:
- Bọn họ xuống nước cũng đã được một lúc, vì sao vẫn chưa thấy ló đầu lên, chẳng lẽ thủy tính bọn họ thật sự giỏi như vậy hay sao?
Lão nhân áo xanh bên cạnh nói:
- Đại ca yên tâm, hòa thượng kia còn khó mà nói, nhưng cảnh giới Ninh Uyển Quân kia chỉ là Hậu Thiên viên mãn, cho dù nàng hiểu phương pháp nội tức, những chân khí không cách nào dựa vào bản thân sinh ra không ngừng. Hơn nữa ở dưới nước, nàng không cách nào hấp thu chân khí từ bên ngoài, mỗi thời mỗi khắc đều đang tiêu hao, rất nhanh nội lực sẽ khô kiệt. Chỉ cần chúng ta canh chừng nghiêm ngặt trên mặt nước, chờ một lát chắc chắn nàng sẽ ngoi lên lấy hơi bằng không nhất định sẽ ngạt thở mà chết.
- Đạo lý này ta hiểu được, nhưng dù sao bọn họ đi xuống đã một lúc lâu, chúng ta không thể khinh thường. Nơi này cách Thiếu Lâm tự không xa, hơn nữa lão ưng của hòa thượng kia mang theo La Thái Y đi về, ta lo rằng một hồi sẽ có viện binh của đối phương tới đây. Nếu không thể giải quyết bọn họ trước khi viện binh của đối phương đến, chỉ sợ chúng ta cũng không có cơ hội.
- Đại ca, kiên nhẫn chờ đợi một hồi nữa, suy đoán bọn họ cũng không kiên trì được bao lâu dưới nước, ta cũng không tin bằng vào thực lực Hậu Thiên viên mãn Ninh Uyển Quân lại không ngoi lên lấy hơi!
Tứ Đại Danh Kiếm càng ngày càng cẩn thận, nhìn chằm chằm mặt nước, chuẩn bị một đòn sấm sét đối với người dám ngoi lên mặt nước bất cứ lúc nào.
Bọn họ đoán cũng không sai, quả thật Ninh Uyển Quân dưới nước không kiên trì được bao lâu.
Mặc dù được Hoắc Nguyên Chân bổ sung nội tức, nhưng cố gắng lặn về phía trước một lúc, mới vừa mới khoảng cách với lưới cá kia ra được một chút, thân thể Ninh Uyển Quân lại bắt đầu hơn mềm ra, di chuyển khó khăn.
Không riêng nàng gấp gáp, Hoắc Nguyên Chân cũng gấp, ở dưới nước cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, vì sao Kim Nhãn Ưng vẫn chưa trở lại?
Dĩ nhiên dưới tình huống này, Kim Nhãn Ưng đơn độc trở lại cũng là vô dụng, Tứ Đại Danh Kiếm nghiêm thủ trên mặt nước, Kim Nhãn Ưng căn bản không cách nào đáp xuống, nếu như đáp xuống nhất định sẽ bị kiếm khí công kích.
Chỉ có ong vò vẽ, Đại Thánh, Ngưu Ma Vương vẫn vẫn cùng nhau tới đây mới có thể đối phó Tứ Đại Danh Kiếm, nhưng chúng cũng không có tốc độ như Kim Nhân Ưng, xem ra chậm chính là chậm ở chỗ này.
Cho nên mình và Ninh Uyển Quân phải tiếp tục kiên trì, kiên trì đến khi viện binh tới mới coi như là thành công.
Thấy Ninh Uyển Quân bên cạnh lại có vẻ không kiên trì nổi, Hoắc Nguyên Chân kéo kéo tay của nàng, đưa mắt ra hiệu cho nàng.
Hắn cho là nếu đã cứu một lần, vậy lần thứ hai cũng không đáng kể gì.
Cho dù là ở dưới nước, hắn cũng có thể nhìn thấy mặt Ninh Uyển Quân đỏ như gấc.
Lần đầu tiên ý chí Ninh Uyển Quân không tỉnh táo, nhưng bây giờ đã khác, nàng đã tỉnh lại. Hiện tại thấy Hoắc Nguyên Chân muốn làm như trước, nhất thời tim nàng đập thình thịch kịch liệt vô cùng.
Thôi, hết thảy nghe theo hắn đi, dù sao đời này Ninh Uyển Quân cũng không có ý định sẽ tiếp xúc cùng bất kỳ nam nhân nào khác. Nếu như hắn có thể hoàn tục, mình sẽ chờ hắn hoàn tục, nếu hắn không thể hoàn tục, mình sẽ ở bên cạnh phụng bồi hắn cho đến già.
Nghĩ tới đây, nội tâm thiếu nữ trở nên kiên định, lấy can đảm tới sát người hắn, tay choàng qua cổ hắn chủ động đưa môi hồng ra.
Cả hai đang ở tình trang tỉnh táo, có cảm giác không giống nhau. Không biết là vì nguyên nhân Ninh Uyển Quân đã hoàn toàn quyết tâm hay vì gì khác, không ngờ rằng nàng chủ động đưa lưỡi ra.
Cảm giác mềm mại ngọt ngào khiến cho Hoắc Nguyên Chân như bị sét đánh, toàn thân chết lặng.
Không nghĩ tới phương trượng thường ngày uy phong hiển hách giờ phút này kém cỏi như vậy, hoàn toàn luống cuống tay chân.
Đời trước lý luận kiến thức rất phong phú, nhưng thật ra Hoắc Nguyên Chân căn bản không có kinh nghiệm yêu đương gì cả. Hiện tại hắn mới biết, lý luận cho dù phong phú đến mấy cũng chỉ là lý luận, hoàn toàn khác hẳn thực tế.
Nha đầu này là thành tâm muốn đưa mình vào địa ngục.
Hoắc Nguyên Chân cố gắng đè nén dục vọng muốn hôn môi Ninh Uyển Quân, ra sức khống chế tâm trạng của mình.
Không phải là không muốn, mà là không dám, bởi vì nguy cơ ngay ở phía sau, lúc này Ninh Uyển Quân đã có chút động tình, nếu mình cũng là như vậy, chỉ sợ rốt cục sẽ cùng nàng làm một đôi uyên ương mắc lưới.
Thân thể mềm mại trong lòng hắn thậm chí có hơi nóng lên, nhưng Hoắc Nguyên Chân liều mạng áp chế, đầu óc dần dần tỉnh táo, suy nghĩ cũng từ từ rõ ràng hơn.
Chậm rãi độ chân khí cho Ninh Uyển Quân, trong lúc Hoắc Nguyên Chân đang hoàn toàn khắc chế dục vọng, đột nhiên cảm giác được nội lực của mình giống như nước đứng đã không biết bao lâu, giờ phút này có một ít dao động.
Vị trí hai mạch Nhâm Đốc bất ngờ có hơi giãn ra.
Cảm giác được hai mạch Nhâm Đốc trong cơ thể có dị động, Hoắc Nguyên Chân không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Chẳng lẽ là... ?
Kể từ khi đi tới thế giới này, Hoắc Nguyên Chân nhận được ba nhiệm vụ Hệ Thống, trong đó khó khăn nhất chính là luyện Đồng Tử Công đến cảnh giới đại thành.
Trở thành võ lâm Minh chủ cùng phát triển Thiếu Lâm thành đại phái đệ nhất thiên hạ, mặc dù hai nhiệm vụ này khó khăn, nhưng coi như có manh mối có thể làm được. Có Hệ Thống phụ trợ, quay trúng các loại võ công, giúp cho thực lực bản thân càng ngày càng mạnh, như vậy trở thành đệ nhất nhân võ công cũng không phải là ước mơ.
Sau khi có võ công chiêu thu đệ tử, tuyên dương giáo phái, chỉ cần mình vẫn còn, chỉ cần Hệ Thống vẫn còn, như vậy Thiếu Lâm thành đệ nhất thiên hạ cũng không phải là quá khó, chẳng qua là cần thời gian mà thôi.
← Ch. 338 | Ch. 340 → |