← Ch.364 | Ch.366 → |
Trần Tiêu cùng Quách Nhan hai người đều có tâm trạng kích động, quay đầu lại muốn cùng nhau chúc mừng người còn lại, nhưng quay đầu nhìn lại, người kia đã đi tới một tảng đá rất lớn.
- Người làm gì vậy?
Trần Tiêu kêu lên một câu, người kia không có quay đầu lại, mà là tiếp tục đi tới tảng đá kia, vừa đi vừa nói:
- Ở đây ghi lại kiếp trước, kiếp này còn có kiếp sau của ta, ta muốn xem một chút, kiếp này có phải ta chết hay không.
Quách Nhan kéo Trần Tiêu muốn đi theo lại:
- Không nên đi, đó là Tam Sinh Thạch, có thể mê hoặc người.
Trần Tiêu được Quách Nhan nhắc nhở, đổ mồ hôi trán gật đầu một cái, nhìn đồng bạn mình đi tới.
Quả nhiên, người kia nhìn một hồi đột nhiên hét lớn:
- Ta phải chết, ta sẽ phải chết vào hôm nay! Ta không cam lòng!
Sau khi kêu mấy tiếng, người này cũng chạy như điên về phía trước, biến mất ở trong sương mù.
Quách Nhan nhìn Trần Tiêu một chút:
- Trần tiên sinh, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, nhất định phải kiên trì tới cùng!
Sắc mặt Trần Tiêu thẫn thờ gật đầu, đồng bạn biến mất từng người một, đến lúc này trong lòng của hắn cũng không có nắm chắc chút nào.
Hai người đang muốn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên thấy một đài cao cực lớn xuất hiện ở bên cạnh hai người, bên cạnh còn có thềm đá dẫn lên đài cao, một cảm giác về nhà mãnh liệt đang kêu gọi hai người đi lên xem một chút.
Kể từ sau khi tiến vào Quý Môn Quan, có một bóng ma bao phủ trong lòng Quách Nhan cùng Trần Tiêu, đuổi mãi không đi.
Quỷ Môn Quan, Bỉ Ngạn Hoa, Vong Xuyên Hà, Tam Sinh Thạch, những thứ này đã làm cho bốn tên thủ hạ Trần Tiêu không biết tung tích, suy đoán cũng là dữ nhiều lành ít.
Mà đài cao này kêu gọi mãnh liệt càng làm cho hai người cảm thấy kích động không nhịn được muốn xông lên.
- Quách trưởng lão, nơi này là địa phương nào? Tại sao ta có cảm giác kích động muốn đi lên xem một chút?
Lúc này, thanh âm cổ quái trong hư không truyền tới lần nữa:
- Lên Vọng Hương đài có thể nhìn về cố hương, chỉ cần nhìn qua một cái còn có thể thấy nhân gian. Đi đi, nhìn lại thân nhân của các ngươi trên dương thế, nếu lần này không nhìn, sẽ không còn cơ hội nữa.
Thấy bước chân Trần Tiêu đã muốn bước lên Vọng Hương đài, rốt cục Quách Nhan không nhịn được nữa, bảy kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một luồng gió lốc chém tới hư không.
- Rốt cục ngươi là ai, muốn giả thần giả quỷ hại lão phu hay sao?
Toàn Phong Thất Tuyệt Kiếm uy lực vô cùng, vừa ra tay đã khuấy động hư không lay động, Quách Nhan nhất thời vui mừng trong lòng.
Giờ phút này lão ý thức được, hết thảy chuyện quỷ dị nơi này có khả năng là do con người làm ra. Mặc dù không biết đối phương làm thế nào được như vậy, nhưng Quách Nhan thủy chung tin chắc mình sẽ không chết, nhất định có thể thoát khỏi quỷ vực này.
- Trần tiên sinh, chúng ta cùng nhau động thủ...
Quách Nhan quay đầu lại kêu Trần Tiêu, lại phát hiện Trần Tiêu đã biến mất không thấy.
Quách Nhan quay đầu lại, sắc mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói:
- Bọn họ đã đi đâu? Ta biết nhất định là ngươi, ngươi là Nhất Giới hòa thượng, bởi vì chung quanh đây chỉ có ngươi, ngươi làm ra âm phủ tuyệt lộ này chính là muốn gia hại chúng ta! Lão phu nhất định sẽ không để cho người được như ý!
Quách Nhan nói xong, hai tay giơ cao song kiếm, năm kiếm sau lưng chuẩn bị ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, cảnh giác nhìn bốn phía.
Không để ý đến Vọng Hương đài, Quách Nhan tiếp tục đi về phía trước, lão có thể cảm giác được dường như mình sắp sửa ra khỏi quỷ vực này, điểm cuối hắn là trước mặt cách đó không xa.
Trước mắt một trận âm phong thổi qua, Quách Nhan lập tức trợn trừng mắt, bởi vì rốt cục lão đã gặp được người bên trong địa phương quỷ quái này.
Đó là một lão thái bà đang ngồi trong một cái đình phía trước, bên cạnh một sạp trà, giơ tay lên vẫy vẫy Quách Nhan:
- Tới đây, tới đây, uống một chén nước Vong Xuyên hà, kiếp trước không còn duyên với người nữa, Vong Tình thủy này của lão thái bà đã chuẩn bị cho ngươi rất lâu.
- Mạnh Bà thang!
Mắt Quách Nhan nheo lại, lão thái bà đã bưng chén lên, nước trong chén có sức cám dỗ chí mạng, dường như đang kêu gọi mình uống vào.
Quách Nhan hít sâu một hơi khí lạnh, cố nén kích động muốn đi tới uống Mạnh Bà thang, cầm bảo kiểm lên cắt mạnh vào cánh tay mình một nhát.
Một vết máu đỏ tươi ứa ra, đau đớn làm cho Quách Nhan thanh tỉnh một chút, cám dỗ của Mạnh Bà thang kia cũng không còn lớn như trước nữa.
- Ha ha ha! Đây hết thảy đều là giả! Nhất Giới hòa thượng, người đừng mơ tưởng đem Mạnh Bà thang kia cho lão phu uống. Hãy xem hiện tại ta phá quỷ vực này của ngươi, để xem lão khất bà này có thể ngăn nổi Toàn Phong Thất Tuyệt Kiếm của lão phu hay không!
Quách Nhan dứt lời, song kiếm cùng bay, thân hình nhảy lên thi triển nội lực, dùng hết khí lực bình sinh chém mạnh xuống đầu Mạnh Bà phía trước.
Một kiếm chém xuống, Mạnh Bà cùng sạp trà, kể cả lương đình hoàn toàn biến mất, không thấy tung tích.
- Ha ha ha! Sao hả Nhất Giới, lãnh giáo Thất Tuyệt Kiếm của lão phu mùi vị thế nào?
Thấy mình một kiếm lập công, can đảm Quách Nhan lập tức tăng nhiều, quay đầu lại quét ra một kiếm, Vọng Hương đài kia cũng dần dần biến mất, thân ảnh hôn mê của Trần Tiếu xuất hiện bên cạnh.
- Trở lại!
Lão lại xuất ra một kiếm, Tam Sinh Thạch cũng biến mất, một tên cao thủ Tiên Thiên ngửa mặt nằm ở nơi đó, không biết sống chết.
Quách Nhan càng thêm hưng phấn, đang chuẩn bị xông trở về chém tan tác cả Vong Xuyên hà kia, đột nhiên một trận kim quang lóe lên trong hư không, vô cùng chói mắt ở nơi quỷ vực âm u này.
Nhìn kỹ lại chỉ thấy cách đó không xa, một hòa thượng đang ngồi xếp bằng trên cầu Nại Hà, toàn thân hiện kim quang, sau gáy có vòng sáng hai màu cam đỏ, giống như La Hán giáng thế, ngũ tâm hướng thiện, hai mắt khép hờ.
- Nhất Giới, lão phu cũng biết là người giở trò quỷ, ngươi đã làm gì bọn họ?
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng chậm rãi mở mắt, mình còn chưa thể khống chế ảo cảnh Âm Dương giới trung cấp này đến nơi đến chốn, còn chưa nắm giữ triệt để, tiêu hao nội lực có hơi lớn, hơn nữa còn có sơ hở.
Nhưng chỉ tiêu hao một ít nội lực đã dễ dàng giải quyết Trần Tiêu cùng bốn tên cao thủ Tiên Thiên, Hoắc Nguyên Chân cho là hết sức xứng đáng.
Mặc dù Quách Nhan ý chí kiên cường, nhìn thấu ảo cảnh, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng có biện pháp đối phó lão.
Nếu là vào bình thời, hắn giao chiến chính diện với cao thủ như Quách Nhan, phần thắng cũng không cao, nhưng hôm nay ở trong ảo cảnh này, Hoắc Nguyên Chân tự có biện pháp.
- Quách thí chủ, lão nói lời rồi lại ăn lời, hợp tác cùng Trần Tiêu muốn mưu hại bần tăng, làm sao có thể nói bần tăng gia hại lão?
Quách Nhan cười lạnh một tiếng:
- Bốn đồ đệ ta đều bị hủy trong tay hòa thượng Thiếu Lâm ngươi, thù này làm sao có thể không báo. Hiện tại có cơ hội, tự nhiên lão phu sẽ tự tay tống tiễn người về Tây, nếu đã bị người đoán được, vậy lão phu cũng không có gì để nói, ngươi chuẩn bị chịu chết đi thôi!
- A Di Đà Phật, ảo cảnh này của bần tăng chính là để cho bọn người giác ngộ, biết sinh tử vô thường. Bất quá nếu Quách thí chủ người đã tới nước này còn không biết hối cải, vậy thì đừng trách bần tăng động thủ đối với lão.
- Hừ, lớn lối mà không biết thẹn, mặc dù ngươi đánh bại Chu Cẩn nhưng chưa chắc có thể thắng được lão phu, Toàn Phong Thất Tuyệt Kiếm lão phu chính là khắc tinh của ngươi!
- Vậy thì thử một chút! Đi!
Hoắc Nguyên Chân nói một câu, tay điểm ra một chi, trong hư không một Quỷ Hồn đột nhiên đánh tới Quách Nhan.
Nguyên tố trong ảo cảnh có thể cung cấp Hoắc Nguyên Chân lợi dụng, nhưng ở bên trong ảo cảnh, Hệ Thống võ học bị hạn chế, Hoắc Nguyên Chân trừ lợi dụng nguyên tố ảo cảnh ra, những thứ khác có thể dùng được không nhiều lắm. Phật quang, Pháp Tướng, còn có Tam Phân Chân Dương Khí là chính hắn luyện ra được, không thuộc về võ học Hệ Thống, còn có thể vận dụng.
Bọn Trần Tiêu bị hắn sử dụng nội lực lặng lẽ chấn cho ngất đi, nhưng Quách Nhan thủy chung không bị ảo cảnh mê hoặc, hắn không thể không tự mình hiện thân đấu với lão một phen.
Thấy Quỷ Hồn kia nhào tới, Quách Nhan chém ra một kiếm, Quỷ Hồn biến mất trong vô hình.
- Ha ha ha! Nhất Giới, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa cứ việc sử xuất ra đi!
Lại là một đạo Quỷ Hồn đánh tới, Quách Nhan chém qua một kiếm, Quỷ Hồn đột nhiên rẽ ngoặt một cái trên không, sau đó chợt gia tốc, sau khi tránh thoát kiếm Quách Nhan thình lình xông về phía lão.
Quách Nhan sợ hãi hồn vía lên mây, vốn tưởng rằng lần này sẽ xong đời, nói không chừng sẽ bị quỷ nhập vào người.
Nhưng không nghĩ tới Quỷ Hồn đánh tới cũng không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với lão, tựa hồ chỉ có một trận gió mát quất vào mặt, sau đó không còn tác dụng gì khác.
- Nhất Giới, lão phu vẫn cho rằng người giả thần giả quỷ ở đây, quả nhiên như vậy, để xem bây giờ ngươi còn có bản lĩnh gì!
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, nghĩ thầm chính là muốn làm cho lão tin tưởng Quỷ Hồn này đều là hư ảo, không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với lão, như vậy mới có thể thuận tiện xuất thủ bước kế tiếp.
Sau Hoắc Nguyên Chân lại làm ra một ít Quỷ Hồn, liên tục đánh tới Quách Nhan.
Quách Nhan lại dùng kiếm chém rụng, có khi dứt khoát không chém, sau khi liên tục thử nghiệm mấy lần, quả nhiên những Quỷ Hồn kia đều là xuyên vào cơ thể mà qua, không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với lão.
Đến sau đó, Quách Nhan dứt khoát cũng không ngăn trở tránh né, đứng yên tại chỗ, cười lạnh nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới, ngươi còn có bao nhiêu thủ đoạn cứ mặc tình thi triển đi.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Quách Nhan, tựa hồ có vẻ bối rối nói:
- Chuyện này không thể nào, vì sao Quỷ Hồn bên trong ảo cảnh không có chút uy lực nào, bần tăng không tin, còn muốn thử lại lần nữa!
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân vùng hai tay lên, tất cả Quỷ Hồn bên trong Vong Xuyên hà thoát ra một lượt, từng con bay thẳng lên trời. Rất nhanh trên không đã tập trung vô số Quỷ Hồn, rợp trời phủ đất.
- Ảo giác, cuối cùng chỉ là ảo giác, Nhất Giới, người làm ra nhiều đồ hư ảo như vậy, so ra vẫn kém một kiếm đơn giản mà thật của lão phu. Cho dù là những thứ hư ảo này nhiều hơn nữa thì có tác dụng gì?
- Bần tăng không tin, Quách Nhan, lão tiếp chiêu đi!
Hoắc Nguyên Chân vẫn không bị kiếm Quách Nhan chấn trụ, mà là chỉ về phía Quách Nhan nói:
- Nói lời rồi lại ăn lời, cố chấp khó dạy, hạng người phản phúc vô thường như lão không xứng làm người, hãy để cho oan hồn dưới Vong Xuyên hà này làm bạn với lão đi. Nếm thử một chút tuyệt chiêu của bần tăng, Thiên Không Phách Tà, Si Mị Võng Lượng!
Tiếng quỷ kêu rống vang lên đầy trời, vô số lệ quỷ giống như mưa sa, mặt xanh nanh trắng, dung mạo dữ tợn ào ào xông về phía Quách Nhan
Mặc dù biết những Quỷ Hồn này đều là ảo giác, nhưng nhiều lệ quỷ như vậy đập vào mặt, nỗi sợ hãi bản năng sâu trong linh hồn vẫn không cách nào biến mất.
Quách Nhan vẫn còn có hơi không nhịn được rợn cả tóc gáy, cổ thêm can đảm:
- Nhất Giới, đến đây đi, những Quỷ Hồn này của người đều là giả, ngươi cũng nếm thử một chút Toàn Phong Thất Tuyệt Kiếm của lão phu!
Vô số Quỷ Hồn sát bên người mà qua, Quách Nhan không bị thương chút nào, rốt cục trong lòng hoàn toàn yên chí. Song kiếm trong tay lão vung lên, chuẩn bị cho hòa thượng đang ngồi làm bộ làm tịch trên cầu Nại Hà kia một đòn sau cuối.
Nhưng đúng lúc này, một cỗ nguy cơ nồng đậm đập vào mặt, cảm giác này là hết sức rõ ràng.
Trên đỉnh đầu lão, một đám Quỷ Hồn mấy trăm con từ trên trời giáng xuống, vốn Quách Nhan đã định không để ý tới, nhưng cảm giác nguy cơ này vừa xuất hiện, lạo lập tức biết không ổn.
Nhưng hết thảy đều đã chậm, Quỷ Hồn che đậy tầm mắt của lão, khi lão chuẩn bị dùng kiếm ngăn cản, đỉnh đầu đột nhiên chợt lạnh.
Một quang cầu màu vàng to như quả bóng nấp trong đám Quỷ Hồn giáng xuống, nện thật mạnh vào đỉnh đầu Quách Nhan không có chút chuẩn bị nào.
Ầm một tiếng vanh lên, mặt đất rung động, uy lực Tam Phân Chân Dương Khí này hết sức khổng lồ, đánh cho tan xác Quách Nhan thành hàng trăm hàng ngàn mảnh, coi như tan thành tro bụi.
- Vốn không muốn giết lão, nhưng vì lão một lòng muốn gia hại bần tăng, cũng chỉ có thể đưa lão lên đường...
Nếu Quách Nhan chịu phục, bằng lòng trợ giúp Hoắc Nguyên Chân, chưa chắc Hoắc Nguyên Chân nhất định sẽ đối phó lão. Dù sao hắn tới Võ Lâm Minh cũng cần trợ thủ, nhưng cừu hận Quách Nhan đã bị kích phát ra, khó có thể ức chế, Hoắc Nguyên Chân cũng không có biện pháp khác.
Chiêu này nhìn như uy mãnh, thật ra thì chính là lợi dụng Quỷ Hồn trong ảo cảnh che giấu Tam Phân Chân Dương Khí, xuất kỳ bất ý cho đối thủ một đòn, rốt cục tiêu diệt cường địch trong ảo cảnh này.
Đánh bại Quách Nhan, Hoắc Nguyên Chân lập tức triệt thoái ảo cảnh, lúc này nội lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết bảy tám thành, quả thật không duy trì ảo cảnh được nữa, cần lập tức trở về ngồi tĩnh tọa điều tức.
Về phần bọn Trần Tiêu hôn mê trên mặt đất, Hoắc Nguyên Chân lại không để ý tới bọn họ. Hắn còn cần người đi Võ Lâm Minh báo tin, huống chi cho dù bọn họ tỉnh lại cũng không thể xác định đã xảy ra chuyện gì.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm phái người giám thị bọn Trần Tiêu, những người này bởi vì bị ảo cảnh mê hoặc, suy nghĩ hỗn độn, bị hắn dùng Tam Phân Chân Dương Khí chấn ngất, cứ như vậy nằm ở giữa rừng.
Sau khi tỉnh lại, mấy người này phát hiện mình còn chưa chết, không có dừng lại chút nào, lập tức trốn đi xa, đi về phương hướng Hồ Điệp cốc.
Suy đoán hành trình ảo cảnh lần này sẽ vĩnh viễn để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng bọn họ.
Hy vọng đêm ngủ bọn họ sẽ không gặp phải ác mộng.
Về phần tại sao Quách Nhan mất tích, Trần Tiêu cũng không quan tâm, dù sao lão cũng không phải là người phe mình, có chết hay không cũng không quan trọng.
Theo như suy nghĩ của bọn Trần Tiêu, nhất định là tối hôm qua bọn mình đã gặp phải quỷ, hoặc có thể đã đi làm vào âm phủ, có thể giữ được mạng sống đã hết sức không dễ dàng.
← Ch. 364 | Ch. 366 → |