← Ch.389 | Ch.391 → |
Lúc này Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi khí lạnh, rốt cục đã coi như hoàn thành, dây Thiên Ma Cầm này đã bị ăn mòn, nếu như Đông Phương Minh sử dụng thức sau cùng Thiên Ma Bát Âm, như vậy nhất định sợi dây đàn nhỏ nhất này sẽ bị đứt.
"Đông Phương Minh ơi Đông Phương Minh! Tên ma đầu người có địa vị võ lâm Minh chủ chí cao, còn có ý trung nhân tình sâu như bể, nhưng người hung tàn bạo ngược như vậy, bần tăng cũng là thay trời hành đạo."
Lúc này, dường như thiếu nữ bên trong phòng động một cái, bên trong truyền ra thanh âm lách cách nho nhỏ.
- Ngươi ôm ta đi, ta muốn được người ôm, chỉ cần ngươi có thể thích ôm ta, bảo ta làm gì ta cũng bằng lòng.
Thanh âm của thiếu nữ càng ngày càng yêu mộ đến tận xương tủy, khiến cho Hoắc Nguyên Chân nghe thấy cảm giác có chút không được tự nhiên, thiếu nữ này nhất định là một tiểu yêu tinh, sợ rằng bất cứ nam nhân nào cũng không thể ngăn cản.
Nếu có khả năng, Hoắc Nguyên Chân thật không muốn làm cho một nữ tử như vậy đau lòng, nhưng rất đáng tiếc có một số việc sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi.
Tay hắn nhẹ nhàng buông dây Thiên Ma Cầm ra.
Hoàn thành nhiệm vụ, tâm lý buông lỏng hơi ảnh hưởng Hoắc Nguyên Chân một chút, đến khoảnh khắc cuối cùng này, động tác ngón tay hắn chợt hơi mạnh hơn một chút.
Không nghĩ tới Thiên Ma Cầm này bén nhạy như vậy, bất quá chỉ chạm phớt qua lập tức có một thanh âm rất nhỏ phát ra.
Thật ra thì thanh âm này rất nhỏ, cơ hồ có thể không để ý tới.
Nhưng bên trong đại điện yên tĩnh này, thanh âm nhỏ như vậy chẳng khác nào sấm nổ, khiến cho Hoắc Nguyên Chân lập tức hôn phi phách tán.
Nguy rồi! Xong đời!
Quả nhiên, thanh âm tức giận kinh hoàng của nữ tử lại vang lên sau tấm bình phong:
- Là ai?!
Hoắc Nguyên Chân không nói hai lời, thân thể nhảy lên một cái, từ trên bàn lăng không mà qua, rơi xuống đất.
Chân mới vừa chạm đất, Hoắc Nguyên Chân lập tức thi triển Đại Na Di chạy ra ở ngoài thật xa, sau đó sử dụng Nhất Võ Độ Giang tới cực hạn, xông về cửa đại điện như gió lốc..
Từ trước tới nay hắn chưa từng chạy nhanh như vậy, hắn biết nếu như Đông Phương Minh đi ra, mình sẽ vô cùng nguy hiểm, chỉ có thúc giục tốc độ đến cực hạn. Chỉ cần rời đi đại điện Minh chủ, mình sẽ có hy vọng thoát thân.
Từ khi hắn nhảy lên đến lao ra đại điện Minh chủ cũng chỉ là hai giây mà thôi.
Nhưng lúc hắn lao ra trước đại điện Minh chủ, sau tấm bình phong bóng người chợt lóe, một thiếu nữ một thân bạch y xốc xếch nhảy ra.
Trong tay của nàng, một đạo ngân quang sức thể chờ phát.
Cửa đại điện, nhờ ánh trăng chiếu rọi, đầu Hoắc Nguyên Chân hơi phản quang, thiếu nữ ngẩn người một chút, tay nâng lên lại nhẹ nhàng để xuống.
Sau khoảnh khắc, Hoắc Nguyên Chân đã biến mất tăm mất tích, thiếu nữ không đuổi, cũng không động, chẳng qua là nhìn theo bóng lưng của hắn nở nụ cười ngọt ngào.
Hoắc Nguyên Chân nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể chạy trốn từ trong tay Đông Phương Minh. Mặc dù hắn không biết người sau tấm bình phong ra ngoài có phải Đông Phương Minh hay không, nhưng hắn biết trong khoảnh khắc ấy sát cơ dày đặc đã bao phủ lấy mình, thậm chí đã cảm thấy tử vong uy hiếp.
Nhưng lúc hắn ra khỏi cửa, sát cơ lập tức biến mất. Hắn không biết tại sao, hắn chỉ hiểu mình đã trốn ra được, mình đã sống sót.
Sau khi ra khỏi cửa, dưới chân Hoắc Nguyên Chân nổi gió, làm dấy lên một cỗ bụi mù cuồn cuộn biến mất ở trong màn đêm, cho dù là ai cũng không thể đuổi kịp.
Sau khi vòng vo một hồi, xác định không có bất kỳ người nào theo dõi, Hoắc Nguyên Chân mới lặng lẽ chạy về tiểu viện của mình.
Hiện tại nhớ lại hết thảy trải qua, hắn vẫn còn toát mồ hôi.
Bất kể thế nào, quả thật mình đã thoa bột lên dây Thiên Ma Cầm, chỉ cần Đông Phương Minh thúc giục Thiên Ma Bát Âm Diệt Chi Âm, sợi dây đàn kia sẽ đứt, chẳng những không thể tạo thành sát thương cho người khác, ngược lại sẽ làm thương tổn tới Đông Phương Minh.
Hy vọng chuyện này sẽ không bị Đông Phương Minh phát hiện, như vậy ngày mai Triệu Vô Cực phát động đại kế đoạt quyền, mới có thể tạo được hiệu quả ngoài ý muốn.
Trở lại trong phòng, Hoắc Nguyên Chân ngồi trên giường bình tĩnh một hồi, trong lòng suy tư chuyện của ngày mai.
Hoắc Nguyên Chân đã xác định, trong đại điện Minh chủ phải là có hai người, Đông Phương Minh, còn có một nữ tử.
Chẳng qua là nghe thấy những lời đó đã làm cho Hoắc Nguyên Chân có một cảm giác hỗn loạn, thậm chí hắn không thể hiểu được ý tứ trong đó. Nếu là nữ tử kia đang nói chuyện với Đông Phương Minh, tại sao lại không nghe Đông Phương Minh trả lời?
Sau khi so tài xếp hàng ngày mai kết thúc, chắc chắn sẽ có một màn kịch hay.
Đến lúc đó sẽ có người vui kẻ buồn, bao nhiêu anh hùng hào kiệt hoàn toàn trầm luân trong vòng xoáy giang hồ, suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy nản lòng.
Mặc dù thủ đoạn Đông Phương Minh tàn nhẫn, nhưng dù sao cũng là một đời kiêu hùng, nếu như y thật sự ngã xuống vào ngày mai, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng đây chính là giang hồ, địa phương có người thì có tranh đấu, dù là ai cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể mặc cho vòng xoáy cuốn đi.
Hoắc Nguyên Chân chỉ hy vọng tiến trình mình hoàn thành nhiệm vụ có thể mau một chút, Thiếu Lâm phát triển có thể thuận lợi một chút, tranh thủ cho mình sớm ngày hoàn thành yêu cầu Hệ Thống, sớm ngày giải phóng.
Một đêm Hồ Điệp cốc nhìn như bình tĩnh đã qua, sáng sớm hôm sau không có ánh mặt trời, sắc trời mờ tối, mây đen bao phủ, cuồng phong thổi cây cối lay động. Những con bướm ngày xưa có thể thấy được bất cứ nơi đâu tựa hồ trong một đêm biến mất, khiến cho tất cả những người thức dậy sớm đều cảm thấy lạnh lẽo.
Tiết trời âm u như vậy rất hiếm thấy trong Hồ Điệp cốc, dường như cũng biểu thị hôm nay nhất định là một ngày bất thường của Hồ Điệp cốc.
Những môn phái mạt đẳng ngày hôm qua đã xếp hạng kết thúc không có mấy người rời đi, dựa theo quy củ vốn là bọn họ có thể đi rồi, nhưng mọi người vẫn không đi.
Không đơn thuần là bởi vì hôm nay muốn xem môn phái nhất nhì tam đẳng so tài xếp hạng, có rất nhiều người tin tức linh thông tựa hồ cũng biết sợ rằng hôm nay sẽ có một trường náo nhiệt, nhưng lại không có mấy người biết rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì.
Có vài người cố ý tung một ít tin tức, cũng đều là hết sức mơ hồ không có gì là thật, khiến cho những ai cảm thấy tò mò đều quyết định ở lại.
Sáng sớm Tử Dương đạo nhân tới tìm Hoắc Nguyên Chân, nói là Triệu Vô Cực muốn gặp hắn.
Hoắc Nguyên Chân biết Triệu Vô Cực muốn biết kết quả, bèn theo Tử Dương đi tới lầu các Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực tựa hồ một đêm không ngủ, cả người râu ria xồm xàm, nhưng lại cảm giác tinh thần rất hưng phấn, thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào, lập tức ném ánh mắt hỏi thăm.
Hoắc Nguyên Chân hơi gật đầu một cái, không nói nhiều cùng Triệu Vô Cực.
Trong lòng hắn rất là không ưa Triệu Vô Cực, mặc dù Đông Phương Minh là một ma đầu, nhưng Triệu Vô Cực càng là một tiểu nhân. Nếu như không phải lo lắng sẽ bị Đông Phương Minh diệt trừ, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không lựa chọn hợp tác cùng lão.
Hơn nữa hai người hợp tác cũng là tạm thời, đợi đến khi Hoắc Nguyên Chân đứng vững gót chân, địch nhân kế tiếp của hắn chính là Triệu Vô Cực.
Có lẽ sang năm tranh đoạt võ lâm Minh chủ, sẽ là triển khai giữa hắn cùng Triệu Vô Cực này.
Thấy Hoắc Nguyên Chân gật đầu, Triệu Vô Cực chợt cảm thấy hưng phấn.
Rốt cục lão cũng đã chờ được ngày này, vì ngày này lão đã nỗ lực biết bao, chuẩn bị đã lâu. Mặc dù lần này phát động có chút vội vàng, nhưng hiện tại xem ra khả năng thành công rất lớn.
Đông Phương Thiếu Bạch đắc thủ, Nhất Giới đắc thủ, Đông Phương Minh này bất quá cũng chỉ có vậy.
Mặc dù võ công của y cao, nhưng trong thời gian qua, tựa hồ Đông Phương Minh đã không còn đáng sợ. Im hơi biệt tích lâu như vậy khiến cho người ta không còn sợ y như trước, hơn nữa cũng rất ít nghe tin có người chết ở trong tay Đông Phương Minh.
Tối đa cũng chỉ là mấy ngày trước Trần Tiêu chết ở phía dưới cửa sổ đại điện Minh chủ, còn có Tứ Tiểu Danh Kiếm chết.
Mọi người không rõ ràng lắm nguyên nhân cái chết của Trần Tiêu, nhưng Tứ Tiểu Danh Kiếm là người Hồ Điệp cốc đang đuổi bắt, Đông Phương Minh chủ giết bọn họ là chuyện đương nhiên, như vậy Đông Phương Minh so với trước kia quả thật chính là thiên sứ.
Triệu Vô Cực ít nhiều cũng bị ảnh hưởng một chút, rốt cục lão cũng lấy can đảm bước lên con đường đối kháng Đông Phương Minh.
Mà hôm nay lão đã thấy được hy vọng, có lẽ qua trưa hôm nay, Võ Lâm Minh này sẽ phải đổi chủ nhân.
- Phương trượng Nhất Giới, ngươi làm rất tốt, chỉ cần đại sự chúng ta có thể thành, bản Minh chủ sẽ ghi công đầu cho ngươi, chắc chắn làm cho ngươi trở thành trưởng lão Võ Lâm Minh ta trong vòng một năm, đây là cam kết của ta với ngươi.
- A Di Đà Phật, nếu là dựa vào mưu lợi riêng làm loạn mà trở thành trưởng lão, như vậy bần tăng không làm trưởng lão cũng được. Hôm nay chịu hiệp trợ Triệu thí chủ đối kháng Đông Phương Minh cũng là có nguyên nhân, không dám giành công.
- Phương trượng, ngươi không cần khách sáo, chỉ cần chuyện thành, thiên hạ võ lâm này chính là của chúng ta, đến lúc đó muốn nói thế nào cũng được. Đi, chúng ta ra sân, sáng hôm nay người phải lấy được thành tích tốt nhất, xếp hạng cao một chút trong môn phái tam đẳng. Bởi vì bất kể hôm nay phát sinh chuyện gì, chỉ cần Võ Lâm Minh này vẫn còn, như vậy chuyện xếp hạng này cũng sẽ không sửa lại, vì ích lợi Thiếu Lâm các ngươi, ngươi cũng phải ra sức tranh đoạt.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu đáp ứng, cùng Triệu Vô Cực, Tử Dương, một đám thủ hạ Triệu Vô Cực, chạy thẳng tới sân.
Sau khi bọn họ tới nơi, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, vẫn là náo nhiệt giống như hôm qua, chỉ bất quá suy nghĩ của mỗi người mỗi khác.
Người chủ trì kia lại chạy lên đài, bắt đầu tuyên bố quy tắc tranh tài hôm nay.
Hoắc Nguyên Chân nghe một hồi, ý tứ đại khái chính là xếp hạng tính toán dựa theo thời gian nhập minh dài ngắn, nếu môn phái nhập môn sau muốn thứ hạng mình lên cao vậy phải khiêu chiến với môn phái xếp trước, chỉ cần thành công sẽ thay thế vị trí môn phái xếp trước.
Dĩ nhiên môn phái xếp trước cũng không thể cự tuyệt khiêu chiến của môn phái xếp sau, nếu bị đánh bại sẽ bị môn phái đó thay thế vị trí.
Dù là môn phái mới vừa gia nhập Võ Lâm Minh, chỉ cần có thể đánh thắng một mạch, như vậy là có thể leo lên tới vị trí thứ nhất trong các môn phái cùng đẳng cấp, hưởng thụ nhiều đãi ngộ trọng hậu hơn.
Quy củ giang hồ cường giả vi tôn, thể hiện ra hết sức rõ ràng.
Hoắc Nguyên Chân nhất định phải tranh thủ xếp hạng này, nhưng không nên tranh thủ hạng nhất môn phái tam đẳng, chỉ cần nằm trong mấy hạng đầu là được, danh tiếng quá thịnh cũng không tiện.
Đầu tiên là so tài xếp hạng môn phái tam đẳng.
Người chủ trì tuyên bố năm nay xếp hạng môn phái tam đẳng, bởi vì Thiếu Lâm tự là môn phái cuối cùng gia nhập Võ Lâm Minh, cho nên xếp ở vị trí cuối cùng của môn phái tam đẳng. Ngay trước Thiếu Lâm tự là Lục Hợp môn, đứng hàng thứ hai đếm ngược, những môn phái tam đẳng còn lại đều đã gia nhập từ sớm.
Sau đó người chủ trì lại tuyên bố danh sách môn phái nhất đẳng cùng môn phái nhị đắng, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không quá mức chú ý, chỉ biết là môn phái nhất đẳng hạng đầu hình như là Không Động phái.
Tuyên bố xong những chuyện này, tranh tài xếp hạng bắt đầu, chỉ cần muốn khiêu chiến người nào là có thể thân thính, sau đó dựa theo thứ tự trước sau tiến hành an bài.
Hoắc Nguyên Chân không nhúc nhích, hắn đang đợi, chờ trước mặt đánh một hồi, mình mới ra khiêu chiến. Dù sao Thiếu Lâm mình xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, cũng không cần lo lắng người khác tới khiêu chiến mình.
Môn phái tam đẳng chiến đấu tương đối kịch liệt, thật ra thì môn phái tam đẳng yêu cầu có ba tên Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực chưa chắc kém hơn môn phái nhị đẳng thậm chí một ít môn phái nhất đẳng, vẫn phải xem cao thủ có thực lực mạnh nhất trong môn phái mạnh hay yếu.
Hoắc Nguyên Chân chỉ có một mình, không có mang Tuệ Nguyên tới, cũng không có mang Nhất Đăng tới, chiến đấu chỉ có thể dựa vào mình, hắn cần quan sát thực lực của đối thủ trước.
Quan chiến ước chừng nửa canh giờ, chiến đấu đã tiến hành năm sáu trận, Hoắc Nguyên Chấn quan sát cũng đã tạm đủ, bèn đi tới địa phương ghi danh xin khiêu chiến.
Môn phái xếp ngay phía trước Thiếu Lâm chính là Lục Hợp môn.
Lục Hợp môn khiêu chiến một lần, nhưng thất bại, trước mắt còn xếp hạng hai đếm ngược trong môn phái tam đẳng, thấy Thiếu Lâm tự tới khiêu chiến lập tức tỏ ra cảnh giác.
Hoắc Nguyên Chân không cần biết tới phản ứng của Lục Hợp môn, đây chẳng qua chỉ là một hạt cát trên đường mình đi tới, không được tính là hòn đá cản đường. Thấy phương trường Thiếu Lâm lần này gây náo nhiệt rốt cục đã ra sân, người phía dưới cũng đều để ý quan sát, xem thử rốt cuộc thực lực hòa thượng này như thế nào.
Rất nhanh đã đến Thiếu Lâm tự ra sân, Hoắc Nguyên Chân trực tiếp nhảy một cái lên đài đầu, nhìn Lục Hợp môn Lưu chưởng môn phía dưới, lên tiếng nói:
- A Di Đà Phật! Bần tăng Thiếu Lâm tự Nhất Giới, mời Lưu chưởng môn chỉ giáo.
Lưu chưởng môn kia cũng lập tức bay người lên lôi đài, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Hòa thượng Thiếu Lâm, ngươi còn nhỏ tuổi, hẳn cũng là mới vừa tiến vào Tiên Thiên, tuổi này đã có thể trở thành Tiên Thiên hậu kỳ, cũng coi là kỳ tài. Nhưng đạo luyện võ chú trọng tích lũy năm dài tháng rộng, phải biết tôn trọng võ lâm tiền bối, ngươi hãy ngoan ngoãn...
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân hàm dưỡng không tệ, nhưng lão nhân trước mắt này cũng quá mức dài dòng, lên lôi đài thì cứ việc tỷ võ, lại còn lên lớp mình như vậy.
Nếu không phải bây giờ mình không có tâm trạng, nhất định phải nói cho lão á khẩu nghẹn lời.
- A Di Đà Phật! Có thể tranh văn cũng không cần đấu võ, Lưu chưởng môn, xin mời!
- Giỏi cho hòa thượng Thiếu Lâm cuồng vọng, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, cái gì gọi là người mạnh có người mạnh hơn...
Hoắc Nguyên Chân rất ít khi xuất thủ trước trong tình huống tỷ võ quang minh chính đại như vậy, nhưng giờ phút này hắn không muốn đợi nữa, thân thể nhảy một cái đi tới trước mặt của đối phương, vung chưởng đánh tới.
Tối thiểu làm cho con ruồi này câm miệng trước rồi hãy nói.
← Ch. 389 | Ch. 391 → |