← Ch.403 | Ch.405 → |
Thấy Động Huyền Tử đứng lại, Triệu Vô Cực không khỏi ngẩn người một chút:
- Đạo trưởng, đã xảy ra chuyện gì?
Động Huyền Tử không trả lời Triệu Vô Cực, mà là sắc mặt tái nhợt quay đầu lại, nhìn về phương hướng đại điện Minh chủ.
Lão là cao thủ đứng đầu thiên hạ, cảm giác của lão cực kỳ bén nhạy, lão có thể cảm giác được rõ rệt ở đại điện Minh chỉ có một cỗ khí tức làm cho lão cảm thấy hết sức bất an truyền tới.
Khí tức hùng mạnh kia khiến cho lão có cảm giác sợ run lên, tay nắm bảo kiếm cũng phải run rẩy.
Ngược lại Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang hoàn toàn không có cảm giác này, mặt mũi ngơ ngác nhìn Động Huyền Tử có vẻ thất thổ, không hiểu chuyện gì.
- Đạo trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rất có thể Nhất Giới kia đang ở phía sau thác nước, vì sao chúng ta còn không đi vào?
Trong ba người, Động Huyền Tử là đầu não, không có Động Huyền Từ dẫn đầu, Triệu Vô Cực cũng không dám mạo hiểm tiến vào sau màn nước, công kích sắc bén của hòa thượng kia đến nay lão vẫn còn nhớ như in.
Không ngờ Động Huyền Tử nhìn đại điện một hồi, hai chân có hơi run lên, đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Vô Cực nói:
- Triệu Minh chủ, chuyện của Võ Lâm Minh, bần đạo đã không muốn xía vào nữa, ân oán giữa các ngươi để chính các ngươi đi giải quyết đi.
- Đạo trưởng, lão nói như vậy là có ý gì?
Động Huyền Tử không có lý tới Triệu Vô Cực, mà là hướng về phía sau màn nước hô to một tiếng:
- Phương trượng Thiếu Lâm, nếu người ở phía sau, xin nghe bần đạo một lời, bần đạo cũng là nhất thời mê muội mới đối phó người cùng đối với phương Minh chủ. Hôm nay bần đạo đã triệt để tỉnh ngộ, quyết định không hề nhúng vào nước đục này nữa. Bây giờ trở về Không Động sơn đóng cửa sám hối, ngày sau có cơ hội, sẽ nói lời xin lỗi ngay trước mặt phương trượng.
- Đạo trưởng, người làm sao vậy? Chúng ta có thể làm thịt hòa thượng này bất cứ lúc nào, người điên rồi sao?
Động Huyền Tử nhìn hai người một cái, nói một câu:
- Bần đạo cáo từ, các ngươi tự cầu phúc cho mình đi.
Sau khi nói xong, Động Huyền Tử không dừng lại chút nào, thân thể phóng lên cao, lăng không chuyển hướng mấy lần đã lên tới đỉnh vách đá, nháy mắt biến mất không thấy.
Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang ngơ ngác nhìn nhau, căn bản không hiểu xảy ra chuyện gì.
Động Huyền Tử đột nhiên rời đi làm cho Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang không hiểu đầu cua tại nheo ra sao cả.
Thác nước này cũng không phải hoàn toàn không thấy được ở khoảng cách gần, thậm chí bọn họ có thể thấy phía sau thác nước có bóng người, mặc dù mơ hồ không rõ, nhưng cũng có thể xác định.
Hiện tại ở phía sau thác nước trừ hòa thượng Thiếu Lâm kia không còn người nào khác, chuyện này không cần nghi ngờ.
Nhưng tại sao đến lúc tối hậu quan đầu Động Huyền Tử lại giở trò này, bỏ lại hai người bọn họ, một mình tìm đường chạy. Theo như dáng vẻ của lão chẳng khác nào bị lửa đốt dưới mông, dường như trong thiên hạ chưa có người nào có thể làm cho lão sợ hãi như vậy.
Phải biết Động Huyền Tử là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, vả lại thân hoài tuyệt kỹ, thuộc về vài người đỉnh cấp nhất trên giang hồ. Cho dù là Đông Phương Minh ở trạng thái hoàn hảo cũng chưa chắc thắng được Động Huyền Tử dễ dàng.
Nếu suy đoán có người có thể thắng chắc Động Huyền Tử, như vậy cũng chỉ có thể là Đinh Bất Nhị trăm năm trước.
Nhưng Đinh Bất Nhị đã biến mất một trăm năm, có lẽ hiện tại xương cũng không còn, không có cách nào chuyển thể sống lại.
Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Chưởng môn Võ Đang định thần nhìn vào trong thác nước một hồi, nói với Triệu Vô Cực:
- Triệu Minh chủ, không sai được, quả nhiên hòa thượng kia đang ở phía sau thác nước.
Sắc mặt Triệu Vô Cực âm trầm bất định gật đầu một cái:
- Ta biết hắn ở phía sau, nhưng ta có chút lo lắng.
- Không cần lo lắng, Động Huyền Tử cùng ta cùng là người tu đạo, nhưng bần đạo cảm giác người này tác phong hành sự cổ quái, thường hay làm một ít chuyện bất ngờ ra ngoài dự liệu người khác. Cũng giống như lúc chúng ta cùng nhau đối phó Đông Phương Minh, lão vẫn đứng nhìn, chờ mọi chuyện ngã ngũ mới chịu động thân. Chuyện này cũng không có gì, nhưng đến lúc này mắt thấy sắp sửa gặt hái thắng lợi lão lại bỏ chạy, không phải là tinh thần lão không được tốt sao?
Chưởng môn Võ Đang gọi là Linh Hư Tử, là một đạo sĩ hơn năm mươi tuổi, danh tiếng trên giang hồ cũng rất lớn, nghe thấy lời của lão, Triệu Vô Cực gật đầu một cái.
Mặc dù lời của Linh Hư Tử không thể làm Triệu Vô Cực hoàn toàn tin phục, nhưng bây giờ cũng không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn.
- Cũng được! Việc đã đến nước này, chúng ta thu thập Nhất Giới trước, sau đó quay đầu lại nghĩ biện pháp đối phó Đông Phương Minh núp trong đại điện Minh chủ. Chỉ cần diệt trừ hai người kia, ta sẽ nắm giữ chặt chẽ Võ Lâm Minh trong tay.
Hai người thương nghị xong, cùng nhau tung người nhảy một cái, tiến vào sau thác nước kia.
Vào trong chỉ thấy quả nhiên Thiếu Lâm Nhất Giới đang ngồi xếp bằng trên một khối nham thạch ở phía sau thác nước, tay phải chặn trước ngực, giương mắt nhìn hai người bọn họ.
Thấy quả nhiên Nhất Giới ở chỗ này, Triệu Vô Cực không khỏi cười ha hả:
- Nhất Giới, sao hả? Ngươi tính toán đủ điều phá hư chuyện tốt của Triệu mỗ, vì sao hiện tại lại bất động ở chỗ này? Cảm giác làm anh hùng có phải là rất thích hay không? Nhưng người không nghĩ tới làm anh hùng là phải trả giá thật lớn, ngươi quá kích động rồi.
Linh Hư Tử cũng lắc đầu lia lịa:
- Nhất Giới ôi Nhất Giới, mặc dù hai ta đều là người xuất gia, Phật đạo bất đồng, nhưng bần đạo vẫn cảm thấy tiếc nuối vì ngươi. Người xuất gia tu tâm dưỡng tính, tâm cảnh người không đủ, vì sao có thể lỗ mãng trợ giúp công địch của võ lâm như Đông Phương Minh, hiện tại rơi vào tình cảnh này còn có thể trách ai được.
Hoắc Nguyên Chân xếp bằng ngồi dưới đất, một tay đặt trước ngực, chuẩn bị đánh đứt tâm mạch bất cứ lúc nào. Lúc này hắn nhìn Triệu Vô Cực cùng Linh Hư Tử tiểu nhân đắc chí trước mắt, mỉm cười nói:
- Đời người ta có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Bần tăng đi tới bước này do do dự dự, không hoằng dương Phật pháp được hoàn toàn, cũng thẹn với một ít người tốt với bần tăng, trông trước trông sau, do dự không quyết.
Nói đôi câu, Hoắc Nguyên Chân cúi đầu:
- Thế gian khó vẹn cả đôi đường, chẳng phụ Như Lai chẳng phụ khanh... Lời này nói thì đơn giản, làm lại khó hơn lên trời, bần tăng làm không tốt, hôm nay chỉ cầu có thể giữ được bản tâm. Đông Phương cô nương cũng coi là tri kỷ bần tăng, làm sao bần tăng có thể nhìn nàng bị tiểu nhân giết hại mà làm như không biết!
Đột nhiên Hoắc Nguyên Chân lại ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Vô Cực cùng Linh Hư Tử:
- Hai người các ngươi uổng là nhân vật lãnh tụ chính đạo, thủ đoạn ti tiện, trong hai năm qua Đông Phương cô nương cơ hồ chưa từng rời đi đại điện Minh chủ, làm sao có thể giết hại nhân sĩ võ lâm? Bản thân nàng vô dục vô cầu vật chất, làm sao có chuyện tham lam tài vật?
- Các ngươi cưỡng ép tội danh vụ hãm nàng, lừa gạt bần tăng một lần. Mà khi đó bần tăng cũng sa chân vào vũng lầy, tạo ra sai lầm lớn. Rất may hiện tại có thể ghìm cương trước bờ vực thẳm, hốt nhiên tỉnh ngộ, không cầu gì khác, chỉ cầu có thể cứu được tính mạng của Đông Phương cô nương, không thẹn với lòng!
Nghe thấy Nhất Giới hòa thượng này khiển trách hai người mình, Triệu Vô Cực giận dữ nói:
- Nhất Giới, ngươi quả thật không biết tốt xấu, đến lúc này còn dám nói với Triệu mỗ như vậy, xem ra hôm nay không lấy mạng cho ngươi là không được!
Hoắc Nguyên Chân cười một tiếng:
- Bần tăng sẽ tự động kết liễu, các ngươi sẽ không có cơ hội này.
Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
- Người chết rồi, Triệu mỗ cũng sẽ phơi thi thể người bên trong Hồ Điệp cốc, mặc cho chim ăn gà mổ, khiến cho người chết không tử tế.
- Bất quá là một túi da hôi thối mà thôi, nếu như vì vậy có thể cứu được mấy con chim con gà đói bụng, cũng coi như chút công đức.
Đã quyết tâm cầu chết, Hoắc Nguyên Chân bất chấp tất cả, tay đặt trên ngực sắp sửa phát lực.
Xuất ra một chưởng nhất định có thể đánh đứt tâm mạch, tự tuyệt bỏ mình.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên bên tai Hoắc Nguyên Chân truyền tới một tiếng kêu thất thanh của nữ tử:
- Hoắc Nguyên Chân, đừng!
Hoắc Nguyên Chân mở bừng mắt:
- Là ai đang nói?!
Hắn đột nhiên nói như vậy, Triệu Vô Cực và Linh Hư Tử lập tức sững sờ ngây dại.
Phía sau thác nước này chỉ có một địa phương lõm vào nho nhỏ như vậy, hiện tại ở đây chỉ có ba người bọn họ, làm sao còn có những người khác nói chuyện.
- Nhất Giới, ngươi lại muốn giả thần giả quỷ sao? Bất quá ngươi không có cơ hội này!
Triệu Vô Cực nói xong, đơn chưởng nâng lên, chuẩn bị cho Hoắc Nguyên Chân một đòn chí mạng.
- Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực... Vô Cực. Vô Cực!
Một tiếng quát yểu điệu đột nhiên nổ vang bên tai Triệu Vô Cực, hồi âm không ngừng, lần này không riêng gì Triệu Vô Cực nghe, Linh Hư Tử cùng Hoắc Nguyên Chân cũng nghe được.
Triệu Vô Cực sợ cả người run run một cái, vì sao thanh âm này giống nữ tử do Đông Phương Minh biến thành như vậy?
Nhưng không phải là Đông Phương Minh đang ở đại điện Minh chủ sao, làm sao có thể nói chuyện bên tai mình?
- Ngươi... Ngươi là ai?
Thanh âm kia lại truyền tới một lần nữa:
- Triệu Vô Cực, Linh Hư Tử, bây giờ hai người các ngươi mau cút đi cho ta, ta tha cho các ngươi khỏi chết, hơn nữa còn để cho lão tiếp tục làm võ lâm Minh chủ. Nếu dám động tới một cọng tóc gáy của phương trượng Thiếu Lâm, Đông Phương Minh ta nhất định bằm thây róc thịt các ngươi!
Thanh âm như trong hư không truyền tới, lại lọt vào tai rõ ràng, làm cho người ta nghe dựng ngược tóc gáy.
Sắc mặt Triệu Vô Cực tái nhợt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, vốn cho là hắn giở trò quỷ, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn cũng luống cuống tay chân ngồi ở chỗ đó, có vẻ trợn mắt há mồm, rõ ràng cũng là không biết chân tướng.
Không nhịn được nghi ngờ trong lòng, Triệu Vô Cực chợt nhảy ra thác nước, đi ra tảng đá phía ngoài.
Đưa mắt nhìn bốn phía, bốn phía đầm nước trống rỗng, loáng thoáng có thể thấy được đại điện Minh chủ nơi xa, nhưng ở cách đầm nước tới mấy dặm đường, thanh âm làm sao có thể truyền tới với khoảng cách xa như vậy được.
- Đông Phương Minh! Ngươi đừng giả thần giả quỷ nữa, ta biết người đã ra ngoài, núp trong bóng tối, bởi vì ngươi đã tán công, căn bản không có năng lực tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Triệu mỗ muốn khuyên người một câu, ngoan ngoãn nghe lời làm tiểu thiếp Triệu Vô Cực ta, chưa chắc đã kém hơn làm võ lâm Minh chủ.
- Nói lời tổn âm đức, không biết sống chết, Triệu Vô Cực, lão nhất định phải chết!
Thanh âm của Đông Phương Minh có chút tức giận, lại có chút nóng nảy, giống như đang bận rộn chuyện gì. Bất quá giọng nàng mềm mại, cho dù là đang tức giận cũng rất dễ nghe.
- Giả thần giả quỷ, Triệu mỗ thu thập Nhất Giới trước, một hồi sẽ đi thu thập ngươi!
Triệu Vô Cực vừa nói chuyện, trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm, bởi vì Đông Phương Minh hắn đã tán công rồi, vì sao hiện tại nói chuyện trung khí mười phần, hơn nữa làm cho lão không thể nào phát hiện được vị trí?
Trong lúc lão xoay người định tiến vào sau thác nước, dị biến xảy ra.
Đại điện Minh chủ ngoài xa, cánh cửa sắt vạn cân đã hạ xuống thình lình ngã xuống.
Sức nặng cửa sắt vạn cân thậm chí không chỉ một vạn cân, chỉ cần vật này hạ xuống, người bên ngoài cũng không cần nghĩ đến chuyện đi vào.
Cho tới bây giờ Triệu Vô Cực không nghĩ tới, lại có người có thể phá hư cửa sắt vạn cân.
Nhưng bây giờ cửa sắt vạn cân kia bất ngờ ngã xuống, nên mạnh xuống mặt đất phía trước đại điện Minh chủ phát ra một tiếng ầm rất lớn, cho dù là trong mưa gió cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nghe thấy tiếng cửa sắt ngã xuống đất, đột nhiên Triệu Vô Cực ý thức được chuyện gì.
Đông Phương Minh nói với mình nãy giờ, rõ ràng chính là thủ pháp thiên lý truyền âm!
Thiên lý truyền âm, mẹ ơi...
Triệu Vô Cực nhất thời cảm giác chân mình như nhũn ra, khó trách lão mũi trâu Động Huyền Tử bỏ chạy giống như có lửa đốt dưới mông, thì ra nguyên nhân là ở chỗ này.
Khốn kiếp! Mũi trâu! Phát hiện vấn đề, lão cướp đường chạy trước, để cho mình ở lại gánh lấy hậu quả.
Nhưng cho dù là Triệu Vô Cực oán hận mắng thầm, cũng không che giấu được sợ hãi trong lòng.
Xong rồi, thật sự xong rồi, nếu Đông Phương Minh tới đây, Triệu Vô Cực biết mình sẽ không có một chút lực chống cự, nói không chừng hôm nay thật sự là ngày chết của mình.
Mặt xám như tro tàn nhìn đại điện Minh chủ một cái, lại quay đầu lại nhìn thác nước, Triệu Vô Cực đang bên bờ vực tuyệt vọng đột nhiên linh cơ thoáng động.
Nhất Giới!
Không phải là Đông Phương Minh không cho phép mình đụng tới Nhất Giới sao, vậy mình có thể bắt Nhất Giới để uy hiếp, đổi lấy mạng sống của mình.
Tâm niệm thoáng động, Triệu Vô Cực lập tức cảm giác có được một đường sinh cơ, cũng bất chấp hết thảy lập tức động thân xông vào trong thác nước, chuẩn bị bắt lấy Nhất Giới trước làm con tin.
Nhưng vào lúc này, phía đại điện Minh chủ truyền tới một tiếng kêu to duyên dáng:
- Triệu Vô Cực, lão dám!
- Tới lúc này rồi, không có gì là Triệu mỗ không dám!
Triệu Vô Cực xông vào thác nước, mắt thấy sắp sửa tiến vào đột nhiên cảm giác sau gáy có tiếng gió vang lên, khiến cho lão sợ hãi tới nỗi hồn phi phách tán.
Đông Phương Minh mới vừa rồi còn không thấy bóng, chẳng lẽ đã tới nhanh như vậy?
Cố gắng giãy dụa thân thể tránh né, chân đạp một cái, Triệu Vô Cực lại rơi xuống trên tảng đá trước cửa động, vẫn không thể nào tiến vào thác nước.
Mà sau gáy lão, một cây kim may mang theo chỉ bắn tới ghim sâu vào vách đá thác nước.
Không nói uy lực kim này như thế nào, chuyện làm cho Triệu Vô Cực khiếp sợ là cây kim này lại bắn ra từ trong đại điện Minh chủ. Sợi chỉ này thông tới đại điện Minh chủ, cũng không biết nó dài bao nhiêu.
Cách xa nhau khoảng cách mấy dặm, có thể bắn một cây kim mang theo chỉ tới, hơn nữa còn ghim sâu vào vách đá, thủ đoạn này đã không còn nằm trong phạm vi ám khí.
← Ch. 403 | Ch. 405 → |