Vay nóng Tinvay

Truyện:Phương Trượng - Chương 413

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 413: Bát Bộ Chúng Khẩn Na La
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Lazada


Hoặc giả Lạc Cửu Khuynh muốn hỏi thăm tiếp tục, Lục Mặc cũng không thể nào cho nàng nhiều tin tức hơn.

Lục Mặc cũng không nói nữa, thúc giục ngựa dưới chân cùng Lạc Cửu Khuynh tiếp tục đi tới.

Đi được một đoạn, đột nhiên Lạc Cửu Khuynh nói với Lục Mặc:

- Sư huynh xem kìa, nhìn lên trời thử xem.

Lục Mặc vội vàng ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng Lạc Cửu Khuynh chỉ.

Hôm nay đã là hai mươi mấy tháng Chín, cuối Thu trời quang mây tạnh, trên trời xa xa có một con lão ưng đang vỗ cánh lướt nhanh trên mây.

Con lão ưng này đặc biệt khổng lồ, ưng bình thường sải cánh dài chừng hai thước đã coi như rất lớn, nhưng con này có sải cánh tới chừng sáu bảy thước. Cho dù xa cuối chân trời, nhìn thấy cũng khiến cho người ta chấn động vô cùng.

- Tại sao có thể có lão ưng khổng lồ như thế? Có vẻ như nó có thể chở người phi hành..

Lạc Cửu Khuynh cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhìn lão ưng to lớn trên trời.

Lục Mặc gật đầu một cái:

- Quả thật có thể chở người, muội hãy nhìn kỹ một chút, trên lưng của lão ưng kia quả thật có một người đang ngồi.

Lạc Cửu Khuynh vội vàng ngưng thần quan sát, nhưng lão ưng kia đã bay xa, hơn nữa góc độ có thay đổi, nàng cũng không nhìn thấy trên lưng của lão ưng có người ngồi.

- Có không, vì sao muội lại không thấy?

- Quả thật có.

Lục Mặc nhìn một hồi lại nói:

- Lão ưng này bay theo phương hướng Tây Bắc, có thể người ngồi trên lưng lão ưng này chắc chắn cũng là nhân sĩ giang hồ. Chẳng lẽ mục đích người này cũng giống như chúng ta, là đi Trường An sao?

Lạc Cửu Khuynh bĩu môi:

- Sư huynh, huynh quá nhạy cảm rồi, chẳng lẽ đi hướng Tây Bắc đều là đi Trường An sao? Chẳng lẽ hắn cũng không phải đi Tây Vực?

Lục Mặc không trả lời lời nàng, mà là cau mày nói:

- Người ngồi trên lưng lão ưng này... giang hồ đồn đãi dường như phương trượng Thiếu Lâm tự có một con lão ưng cực lớn. Chẳng lẽ Thiếu Lâm cũng bị cuốn vào chuyện Trường An lần này sao?

- Chỉ một Thiếu Lâm tự nho nhỏ, cuốn vào thì đã sao, vì sao chúng ta phải sợ hắn?

- Muội không hiểu, phương trượng Thiếu Lâm này có quan hệ không cạn cùng Đông Phương Tình, bên trong Hồ Điệp cốc hai người bọn họ đồng sanh cộng tử. Ta chỉ sợ nếu hắn tham dự chuyện Trường An, thuận lợi thì tốt, nếu không thuận lợi, chỉ sợ Đông Phương Tình cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu nàng xuất thủ, chỉ sợ chuyện này sẽ hết sức phiền phức.

- Sư huynh, không cần quá lo lắng, có lẽ hắn không phải đi Trường An, có lẽ hắn cũng là ủng hộ Triệu Nguyên Thành.

Lục Mặc thở dài một tiếng:

- Chỉ mong là như thế.


Trải qua mấy ngày mưa không nghỉ, rốt cục sắc trời cũng trở nên tạnh ráo, hôm nay mây trắng nhẹ bay, khí trời quang đãng, quả thật cũng không phải là vô cùng thích hợp cưỡi Kim Nhãn Ưng phi hành.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn cố ý muốn rời khỏi Hồ Điệp cốc.

Thời gian đã đến hạ tuần tháng Chín, Hoắc Nguyên Chân vẫn lo lắng chuyện Trường An, quả thật không yên lòng tên Tuệ Nguyên xốc nổi bộp chộp kia.

Mặc dù Tuệ Nguyên được Hệ Thống tự động phán định là Dạ Xoa trong Thiên Long Bát Bộ, nhưng người này thật sự là không có được cơ trí như Dạ Xoa, rất dễ dàng làm loạn ở Trường An.

Tuệ Kiếm đi cùng y, sợ rằng không có được lực ước thúc gì.

Lúc rời khỏi Hồ Điệp cốc, Đông Phương Tình rất muốn cùng đi với hắn, nhưng vì hiện tại Hồ Điệp cốc quần long vô chủ, Hoắc Nguyên Chân yêu cầu nàng nhất định phải tạm thời thủ vững Hồ Điệp cốc, ngồi trên vị trí võ lâm Minh chủ.

Vị trí này vô cùng quan trọng đối với Hoắc Nguyên Chân, có thể nói chỉ cần Hoắc Nguyên Chân muốn làm Minh chủ, Đông Phương Tình lập tức sẽ nhường ngôi, vào thời kỳ phi thường này, sẽ không ai nghi ngờ quyết định của Đông Phương Tình.

Nhưng nhiệm vụ võ lâm Minh chủ Hệ Thống đặt ra là phải đảm nhiệm một kỳ mới đủ, không phải là hắn lên làm võ lâm Minh chủ coi như hoàn thành.

Cho dù Hoắc Nguyên Chân lên làm Minh chủ sửa đổi quy tắc, đổi tuyển cử Minh chủ thành năm năm một lần hoặc là tuyển cử ba năm một lần, cũng cần đảm nhiệm mãn một nhiệm kỳ mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Mà bây giờ công lực hắn còn chưa đủ, cho dù đảm nhiệm chức Minh chủ cũng khó mà phục chúng, cho nên hiện tại vị trí này chỉ có thể để cho Đông Phương Tình tiếp tục làm tiếp.

Chờ đến sang năm cũng vào lúc này, Hoắc Nguyên Chấn tin tưởng nhất định công lực của hắn sẽ đột nhiên tăng mạnh, khi đó dùng thân phận chưởng môn môn phái tam đẳng trong minh tranh đoạt vị trí Minh chủ, cũng là thuận lý thành chương.

Đông Phương Tình ngàn vạn lần không bằng lòng, nhiều lần mặc cả cùng Hoắc Nguyên Chân, cuối cùng rốt cục đạt thành một nhận thức chung, đó chính là chỉ cần Đông Phương Tình tìm được một người thích hợp có thể tạm thời chủ trì đại cục Hồ Điệp cốc, như vậy nàng sẽ có thể tạm thời rời đi.

Cho dù là như vậy, Đông Phương Tình cũng không bằng lòng cho Hoắc Nguyên Chân rời đi, kiên quyết giữ lại Hoắc Nguyên Chân thêm một ngày ở Hồ Điệp cốc dưới tình huống thương thế đã lành hẳn.

Hai người một ngày một đêm không ra khỏi chăn, Đông Phương Tình lần nữa hóa thân thiếu nữ câm, cũng không nói lời nào, chỉ vùi đầu vào ngực Hoắc Nguyên Chân, nở nụ cười dịu dàng như có thể làm tan vàng chảy sắt, ở bên nhau một ngày hết sức ngọt ngào.

Cho đến sáng sớm Hai Mươi Hai tháng Chín, Hoắc Nguyên Chân được Đông Phương Tình đưa tiễn, ngồi Kim Nhãn Ưng bay lên không ở trước cửa đại điện Minh chủ, rời khỏi Hồ Điệp cốc.

Trước khi đi Đông Phương Tình còn nói cho hắn biết, nàng sẽ mau sớm tìm kiếm người có thể thay thế mình chủ trì công việc hàng ngày của Hồ Điệp cốc. Nếu như nhanh, có thể lúc Hoắc Nguyên Chân còn chưa rời khỏi Trường An, nàng cũng đã tới đó.

Mặc dù khí trời cũng không thích hợp Kim Nhãn Ưng phi hành, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào, chỉ có thể để cho Kim Nhãn Ưng bay cao một chút. Cho dù người bình thường nhìn thấy, cũng không thấy được mình trên lưng Kim Nhãn Ưng.

Bây giờ chuyện mình có một con Kim Nhãn Ưng đã không phải là bí mật ở trên giang hồ, tin tưởng nhất định hình tích mình sẽ rơi vào trong mắt của mắt của một ít người có lòng. Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không quan tâm, dù sao mình tới Trường An cũng phải lộ diện, có bại lộ hành tung hay không cũng không thành vấn đề.

Từ Hồ Điệp cốc lên đường đi Trường An cần ước chừng nửa ngày, Kim Nhãn Ưng gia tốc lên đường, ba bốn canh giờ sau, đã thấy Trường An thành ở xa xa phía dưới.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân không có tới Trường An thành, bởi vì hắn chợt nhìn thấy trong vùng hoang dã cách Trường An thành chừng mười dặm đang xảy ra một cuộc chiến đấu.

Giang hồ tranh đấu quá nhiều, Hoắc Nguyên Chân không thể nào nhất nhất quản, vốn là tính toán bay thẳng qua, nhưng lúc cách địa điểm chiến đấu mấy dặm, Hệ Thống đột nhiên phát ra thanh âm nhắc nhở:

- Phát hiện nhân tuyển thích hợp khẩn Na La, có lập tức đi tới đó hay không?

Hoắc Nguyên Chân nhất thời ngẩn người, Võ Lâm Minh nhiều người như vậy, Hệ Thống cũng không nhắc nhở có nhân tuyển thích hợp Bát Bộ Chúng, không ngờ rằng lại gặp Khẩn Na La ở nơi này.

Hoàn thành nhiệm vụ Bát Bộ Chúng, Hệ Thống sẽ cho phần thưởng thần bí, không vì cái gì khác, chỉ riêng hai chữ "thần bí" này, nhất định Hoắc Nguyên Chân phải tranh thủ một lần. Hắn lập tức điều khiển Kim Nhãn Ưng bay thẳng tới địa điểm chiến đấu.

Nhân số hai phe chiến đấu bên dưới tương đối chênh lệch, một phe trong đó có mười mấy người, trong đó bốn người cảnh giới Tiên Thiên mang theo tám chín tên Hậu Thiên viên mãn, đang vây công một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ.

Mười mấy người này ăn mặc gần giống như nhau, hẳn là thuộc cùng một tổ chức, cơ hồ tất cả đều dùng kiếm.

Mà tên Tiên Thiên trung kỳ lại là tay cầm song đao, một dài một ngắn, là Nghịch Thu Nhận, thuộc về binh khí tương đối kỳ môn.

Người này một thân áo đen, ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên người đã bị mấy chỗ thương tích, trên mặt đất cũng ngã xuống bốn năm cỗ thi thể.

Mặc dù y còn có chiến lực, nhưng rất rõ ràng muốn thoát khỏi vòng vây là căn bản không nhiều khả năng, chỉ cần hơn mười người đối phương đồng tâm hiệp lực, sớm muộn y cũng sẽ bị tru diệt tại chỗ.

Nhưng nếu muốn giết y, vậy mười mấy người kia nhất định cũng phải bỏ ra một cái giá tương đối.

Thấy Hoắc Nguyên Chân từ trên trời giáng xuống, hai phe đang chiến đấu lập tức ngừng lại.

Sau khi người cầm đầu của phe mười mấy người kia nhìn thấy một hòa thượng từ trên lưng lão ưng bước xuống, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói:

- Phải chăng người tới là Hà Nam Tung Sơn Thiếu Lâm tự phương trượng Nhất Giới Đại sư?

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, không có nghĩ tới ở đây lại có người nhận biết mình lên tiếng nói:

- Bần tăng chính là Nhất Giới, không biết vị thí chủ này xưng hô như thế nào?

- Quả nhiên là Nhất Giới Đại sư, thật tốt quá, tiểu nhân là hộ vệ trong phủ Triệu Nguyên Khuê điện hạ, những huynh đệ bên cạnh ta cũng vậy. Nhất Giới Đại sư, đồ đệ của ngài Tuệ Nguyên Đại sư hôm nay vẫn còn ở trong phủ chúng ta, y thường nhắc tới ngài, các huynh đệ đều rất kính ngưỡng ngài!

- A, ngươi nói bây giờ Tuệ Nguyên ở trong phủ Triệu Nguyên Khuê điện hạ ư?

- Không sai, còn có Tuệ Kiếm Đại sư cũng ở đây, khoảng thời gian này, tranh đấu cùng những người Thánh Vương phủ đều do Tuệ Nguyên Đại sự dẫn dắt chúng ta. Tuệ Nguyên Đại sư võ công thật cao, đã đánh bại người của Thành Vương phủ rất nhiều lần, gần đây điện hạ cũng từ từ đứng vững vàng gót chân ở Trường An, Tuệ Nguyên Đại sư không thể không có công lao.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, may quá, Tuệ Nguyên còn chưa có gây nên chuyện gì, như vậy mình cũng có thể yên tâm một chút.

Nhìn nhìn những người này, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Vậy các ngươi đây là?

- Đại sư, người này là cao thủ do Thành Vương phủ mời tới, chúng ta đuổi giết y rất nhiều ngày, hôm nay vừa hay ngăn cản được y ở chỗ này. Người này võ công rất cao, chúng ta đã chết mấy huynh đệ vẫn không thể bắt được. Bất quá Đại sư ngài đã đến rồi, như vậy bắt lại y sẽ không thành vấn đề.

Sau khi nói xong, người này xoay mặt ngó người áo đen tay cầm song đao kia nói:

- Họ Dương kia, đây là phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới Đại sư, cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ, chính là ân nhân Khuê Vương điện hạ chúng ta, đặc biệt tới Trường An trợ giúp Khuê Vương điện hạ. Đại sư tới đây, đám người Thành Vương phủ các ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ, ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống, để cho Đại sứ phát lạc!

Người áo đen kia nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, trong lòng cũng rất khẩn trương.

Người có tên, cây có bóng, trong khoảng thời gian này thanh danh Thiếu Lâm tự vang dậy trên giang hồ, từng câu chuyện về phương trượng Thiếu Lâm đã được sớm lan truyền rộng rãi trên giang hồ.

Sau trận chiến Thiên Sơn, mọi người đã phổ biến nhận định phương trượng Thiếu Lâm là Tiên Thiên hậu kỳ thực lực cường hãn, gây ra động tĩnh lớn ở tổng đàn Ma giáo Thiên Sơn, chấn động giang hồ.

Hơn nữa sau đó chuyện Hoắc Nguyên Chân đánh bại Đông Hiền Chu Cẩn cũng được tuyên dương ra ngoài.

Đánh bại Chu Cẩn, thậm chí đánh chết Mã Chấn Tây, hai chuyện này làm cho vô số cao thủ giang hồ phải há mồm tận ngực.

Chu Cẩn cùng Mã Chấn Tây là lão ma trăm năm trước, cao thủ đứng đầu giang hồ, không ngờ rằng cũng đại bại dưới tay phương trượng Thiếu Lâm. Chẳng lẽ phương trượng Thiếu Lâm này đã có thực lực không kém gì Bất Tử Đạo Nhân rồi sao?

Nhưng cho dù là Bất Tử Đạo Nhân cũng rất khó đánh chết Mã Chấn Tây trong tỷ thí chính diện, trừ phi thực lực cao hơn một tầng, đạt tới trình độ như Lý Dật Phong. Nếu không chỉ có thể đánh bại, đánh chết cơ hồ là chuyện không thể nào.

Nhưng phương trượng Thiếu Lâm lại làm được, thậm chí có những người liệt Nhất Giới vào nhóm cao thủ hàng đầu giang hồ, cùng một cấp bậc với đám người Lý Dật Phong, Mạc Thiên Tà.

Bất kể rốt cục hắn có thực lực như bọn Lý Dật Phong hay không, nhưng chỉ bằng chiến tích của hắn cũng đã làm cho vô số người rét lạnh trong lòng, kể cả người áo đen cầm song đao trước mắt này.

Nghe thấy là Thiếu Lâm Nhất Giới tới, y đã có ý muốn bỏ chạy. Nhưng lúc Nhất Giới chưa tới còn không chạy được, bây giờ càng không có khả năng. Hiện tại chỉ có thể cắn răng kiên trì, thấy Nhất Giới nhìn sang, lập tức lên tiếng nói:

- Bất kể là ai tới, cũng đừng mơ tưởng làm cho Dương mỗ khuất phục!

Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía người này, hẳn là Tiên Thiên trung kỳ, dường như còn kém một chút sẽ đạt tới đỉnh phong. Nhưng như vậy đã là vô cùng hiếm có, tuổi này đã đạt tới cảnh giới như vậy đều là kỳ tài tập võ.

Khẩn Na La! Người này là môn hạ nhất định phải thu được, bây giờ khó xử ở chỗ y là người của phe địch, nếu như đường đột thu nhận, chỉ sợ sẽ đưa tới thủ hạ Triệu Nguyên Khuê hiểu lầm.

Mình tới Trường An chính là muốn trợ giúp Triệu Nguyên Khuê, không thể mới vừa tới đây liền sinh ra hiểu lầm, vậy sẽ bất lợi cho triển khai về sau.

Nhìn về phía người này, Hoắc Nguyên Chân nói:

- A Di Đà Phật! Vị thí chủ này, phải làm thế nào người mới bằng lòng thả đồ đao trong tay xuống đây?

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân chất vấn, thanh âm trung khí mười phần, khí thế của người này liền yếu đi mấy phần, nhưng vẫn còn cố kiên trì nói:

- Nhất Giới, người thân là võ lâm danh túc, cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ, chẳng lẽ ỷ lớn hiếp nhỏ xuất thủ đối với ta hay sao? Ngươi cũng không quan tâm thân phận của ngươi sao? Chẳng lẽ không sợ người giang hồ cười đến rụng răng?

Nghe thấy người này nói chuyện, Hoắc Nguyên Chân không khỏi thấy buồn cười, mình cũng trở thành võ lâm danh túc bắt đầu từ khi nào vậy?

Còn nói mình ỷ lớn hiếp nhỏ, phải biết Đồng Tử Công bần tăng mới tiến vào Tiên Thiên không bao lâu, ngươi cũng sắp trung kỳ đỉnh phong rồi, nói ý lớn hiếp nhỏ là nói ngươi mới phải.

Hơn nữa so sánh tuổi tác, người này cũng lớn hơn Hoắc Nguyên Chân, nói ra lời này thật sự khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nói rõ ra, nếu các ngươi hiểu lầm ta là cao thủ tuyệt đỉnh, như vậy dĩ nhiên là Hoắc Nguyên Chân muốn tiếp tục giả bộ. Từ trước tới nay, thân phận một cao thủ tuyệt đỉnh thường là có thể giải quyết rất nhiều phiền phức không cần thiết.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-738)