← Ch.414 | Ch.416 → |
Đã đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân cũng không khách sáo, dẫn theo hai người Tuệ Nguyên cùng Tuệ Kiếm ăn một bữa thật ngon.
Trong tiệc có không ít người nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân với ánh mắt vô cùng kính ngưỡng. Hiện tại Thiếu Lâm tự cũng coi như đại phái trong chốn giang hồ, địa vị phương trượng Thiếu Lâm cũng không thấp.
Hơn nữa trận chiến Hồ Điệp cốc càng gia tăng thanh thế cho Hoắc Nguyên Chân. Chuyện đánh chết chưởng môn Thiên Sơn cùng môn chủ Đường môn khiến cho người giang hồ không thể không coi trọng vị phương trượng trẻ tuổi này hơn.
Hơn nữa sự thật chứng minh, chưởng môn Thiên Sơn cùng môn chủ Đường môn quả thật sai lầm rồi, đi theo Triệu Vô Cực làm loạn, cuối cùng gánh lấy kết quả thê thảm, khiến cho môn nhân đệ tử bọn họ có tâm tư báo thù cho bọn họ cũng không dám nói rõ ra. Có thể đánh chết cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, còn không phải là Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông, danh hiệu cao thủ tuyệt đỉnh của Hoắc Nguyên Chân coi như không chạy đi đâu được.
Thật ra thì trong lòng Hoắc Nguyên Chân biết rõ ràng, hắn còn phải đi một đoạn đường rất dài mới tới được đẳng cấp cao thủ tuyệt đỉnh.
Nếu đối phương nghiên cứu thông suốt võ học lộ số của hắn, một Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông cũng đủ khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Chỉ bất quá cũng không dễ dàng bị người khác nhìn thấu lá bài tẩy của mình.
Đã là cao thủ, là tông chủ một phái, Hoắc Nguyên Chân cũng phải giữ phong thái một chút, đối với những người khác lấy lòng nhiều nhất cũng chỉ gật đầu đáp lễ, khí độ cao thủ mười phần.
Giữa tiệc Hoắc Nguyên Chân chợt hỏi Triệu Nguyên Khuê:
- Điện hạ, Nhất Đăng sư đệ hôm nay chính là thời kỳ bế quan mấu chốt, khó có thể trở lại, cho nên bần tăng tới thay, người có chỗ nào không yên lòng hay không?
- Không có không có, Đại sư có thể tới, bản vương cũng đã thiên ân vạn tạ, có Đại sư ở Trường An, tin tưởng đại sự bản vương đầy hy vọng.
- Vậy không biết điện hạ muốn bần tăng tới, rốt cục có mệnh lệnh cụ thể gì?
Triệu Nguyên Khuê vội vàng nói:
- Đại sư ngài tới chỗ bản vương cũng không có chuyện gì, chủ yếu chính là ở lại giữ vương phủ, bảo vệ an toàn của ta là được rồi. Những chuyện đấu màu đấu trí trong triều tự nhiên có người đặc biệt lo liệu. Hiện tại chỗ của Đại ca ta cao thủ không ít, uy hiếp chúng ta rất lớn. Mấy ngày gần đây, Tuệ Nguyên Đại sư cũng không đi ra.
- Ủa, đã nguy hiểm như vậy sao?
- Không sai, quá nguy hiểm, Đại ca cuồn cuộn không ngừng tìm người giang hồ đến Trường An, ám sát tập kích người ủng hộ ta, thậm chí bản thân ta cũng từng bị tập kích qua. Hơn nữa thực lực những sát thủ kia cũng càng ngày càng mạnh, nếu bên ta không có cao thủ trấn giữ, bản vương có thể nói sáng sống khó giữ được đến tối.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Đã như vậy bần tăng sẽ ở vương phủ, nhưng có lời phải nói trước, bần tăng chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho điện hạ, những chuyện khác bần tăng một mực bất kể, cũng không tham dự.
- Đa tạ Đại sư, không dối gạt Đại sư, trước đó vài ngày phụ hoàng đã từng có một thời gian tỉnh táo, âm thầm triệu kiến hai trọng thần, hai người này đều bày tỏ ủng hộ đối với bản vương.
- Ủa, còn có chuyện này sao, vậy thật sự là phải chúc mừng Vương gia.
- Chuyện này cũng không phải bí mật gì, Đại ca cũng biết, chẳng qua là thời gian tỉnh lại của phụ hoàng quá ngắn, rất nhiều chuyện cũng không thể làm ra an bài, nếu không bản vương sẽ được ủng hộ nhiều hơn. Dù vậy bản vương cũng chiếm cứ thượng phong, hôm nay chỉ cần ta có thể sống sót, lần này tranh ngôi vị Hoàng đế, phần thắng cũng sẽ rất lớn.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, xem ra ông trời cũng đứng về phe Triệu Nguyên Khuê.
Triệu Nguyên Khuê lại nói:
- Cũng chính bởi vì như vậy, Đại ca cũng trở nên giống như chó cùng cắn càng khoảng thời gian này giở ra thủ đoạn ám sát không ngừng nghe nói gần đây lại đi tìm cao thủ giang hồ tới, cho nên bản vương mới nóng lòng. Hôm nay thấy Đại sư đến, ta mới an tâm một ít, Đại sự thật đúng là mưa đúng lúc.
Nói tới đây cũng đã tạm đủ, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn biết quá nhiều chuyện cơ mật của Triệu Nguyên Khuê, dù sao nhiệm vụ của hắn chẳng qua là phụ trách bảo vệ an toàn cho Triệu Nguyên Khuê, những chuyện khác không liên quan với hắn.
Cũng đã ăn uống xong xuôi, mấy người đứng dậy trở về chỗ ở.
Triệu Nguyễn Khuê an bài chỗ ở cho Hoắc Nguyên Chấn ở sát vách y, một khi có chuyện cũng tiện tiếp ứng lẫn nhau.
Hoắc Nguyên Chân cự tuyệt để cho Tuệ Nguyên bảo vệ mình, mà an bài y trên nóc phòng Triệu Nguyên Khuê. Dù sao Tuệ Nguyên chính là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa còn không phải là hậu kỳ phổ thông, đủ để đối phó tuyệt đại đa số chuyện xảy ra.
Ở bên trong căn phòng của Triệu Nguyên Khuê còn có mấy người tâm phúc của y, bất quá thực lực người mạnh nhất cũng chỉ là một tên mới vừa tiến vào Tiên Thiên trung kỳ, cũng không vừa mắt Hoắc Nguyên Chân.
An bài bố trí thỏa đáng, Hoắc Nguyên Chân tạm thời ở nơi này.
Tuệ Kiếm nhận trách nhiệm nặng nề, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân tới rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, báo cho Hoắc Nguyên Chân biết những chuyện xảy ra ở Trường An trong thời gian gần đây.
Lúc bọn Tuệ Kiếm vừa tới Trường An, thế cục vẫn chưa trở nên tệ hại như vậy, khi đó Tuệ Nguyên và y còn có thể thường xuyên ra ngoài động thủ với người của Thành Vương phủ. Nhờ có võ học cực cao của Tuệ Nguyên, quả thật một lần đánh cho người Thành Vương phủ bại lui chạy dài.
Nhưng thời gian gần đây lại không được, cao thủ Thành Vương phủ càng ngày càng nhiều, thậm chí còn xuất hiện Tiên Thiên hậu kỳ.
Sinh mạng bản thân Triệu Nguyên Khuê bị uy hiếp từng giờ từng phút, cho nên Tuệ Nguyên cũng không dám tự tiện rời đi Khuê Vương phủ.
Nghe thấy Tuệ Nguyên coi như hiểu chuyện, Hoắc Nguyên Chân cũng yên tâm một chút, bèn hỏi Tuệ Kiểm:
- Ngươi có biết người của Thành Vương phủ mời cao thủ nào tới hay không?
Tuệ Kiếm suy nghĩ một chút nói:
- Cho tới trước mắt vẫn chưa có nhân vật gì đặc biệt lợi hại xuất hiện, bất quá đệ tử biết có một người, gọi là Hà Lạc đại hiệp Phùng Thiết Tâm. Người này là Tiên Thiên hậu kỳ, công lực bản thân lão có lẽ còn không bằng Tuệ Nguyên sư huynh, nhưng người này giao thiệp rất rộng, những người giang hồ Thành Vương phủ đều là do lão kéo tới.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Cao thủ tranh đấu đến trình độ nhất định, người thực lực thấp nhiều hay ít một chút đã không có được tác dụng gì nhiều, chỉ cần lão không mời tới cao thủ quyết định, vậy không liên quan đến đại cục.
Trải qua nhiều cuộc chiến đấu, Hoắc Nguyên Chân bất tri bất giác cũng đã có tâm tính cao thủ, cũng bộc lộ ra trong giọng nói.
- Đúng vậy, nhưng đệ tử từng nghe nói, một thời gian trước Phùng Thiết Tâm đi qua không ít địa phương, căn cứ tình huống giao hữu thường ngày của lão, cũng có thể đại khái suy đoán ra lão đã đi tìm ai.
- Lão tìm ai vậy?
- Đây cũng chỉ là suy đoán, nơi này người giang hồ không ít, căn cứ mọi người phân tích, hắn phải là đi tổng đàn Ma giáo Thiên Sơn, hơn nữa còn đi Chung Nam Sơn.
← Ch. 414 | Ch. 416 → |