← Ch.424 | Ch.426 → |
Mà bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng có người đang ngó chừng, là An Như Huyễn.
Khóe miệng Hoắc Nguyên Chân hơi nhếch một nụ cười, trong lòng vẫn là có chút không chắc chắn, sẽ là An tỷ tỷ sao?
Đêm qua sau khi trở về, Hoắc Nguyên Chân đã suy nghĩ chuyện này rất lâu.
Có hai khả năng, một là An Như Huyễn, một chính là An Như Sương.
Thế nào Hoắc Nguyên Chân cũng không thể tin tưởng An Như Huyễn thật sự muốn đối phó mình, cho nên nếu như là An Như Sương, cũng là hợp lý.
Nhưng chỗ này liền có vấn đề xuất hiện, chẳng lẽ trên thế gian này lại có chuyện trùng hợp tới mức này, sau khi An Như Sương tới Hoàng cung, cũng lựa chọn lãnh cung kia làm chỗ ẩn nấp hay sao?
- Có thể, nhưng có khả năng rất nhỏ.
Nhưng nếu như là An Như Huyễn, như vậy trong này cũng có vấn đề, An Như Huyễn không gặp mình nhất định là có nguyên nhân, nguyên nhân cụ thể thế nào vẫn không cách nào suy đoán.
- An tỷ tỷ, ôi An tỷ tỷ, nếu như là tỷ, rốt cục là tỷ muốn làm gì đây?
Hoắc Nguyên Chân mang theo vừa Triệu Nguyên Khuê chạy đi, vừa cảnh giác chú ý xung quanh. Nếu như đối phương muốn động thủ, bây giờ mục tiêu hai người mình lộ liễu như vậy, cũng đã đến lúc bọn họ hành động.
Quả nhiên mới vừa nghĩ tới đây, trong đám đông có một bóng người yểu điệu bay lên, trường kiếm trong tay vung lên, một đạo kiếm khí tung hoành, một hàng hộ vệ cầm nó cứng trong tay lập tức ngã xuống.
Một mảnh tên nỏ bắn tới, trường kiếm nàng hóa thành kiếm hoa đầy trời, đánh rơi tất cả tên nỏ kia.
Liên tục xuất kiếm, sau khi đánh ngã mười mấy tên hộ vệ, nàng đã rơi xuống trước mặt Hoắc Nguyên Chân, trường kiếm trong tay giơ ngang, chỉ vào mặt Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nói:
- Phương trượng Thiếu Lâm, ngươi chỉ có thể đi tới đây.
Hoắc Nguyên Chân nhìn người ngọc trước mắt, hít sâu một hơi khí lạnh, trầm giọng nói:
- An tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?
An Như Huyễn cầm kiếm đi tới trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, nàng không có mang khăn che mặt, gương mặt mỹ tuyệt nhân hoàn lộ ra bên ngoài, vẻ mặt lạnh như băng sương, sau khi nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chấn lạnh lùng nói:
- Ai là An tỷ tỷ của ngươi, ta là người muốn lấy mạng ngươi!
- Không, An tỷ tỷ, ta sẽ không nhận lầm.
- Ngươi sai lầm rồi, sai quá mức, ta là An Như Sương!
- An Như Sương.... Chẳng lẽ ta sai lầm rồi?
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu một cái:
- Đã như vậy, nàng còn đợi gì nữa, động thủ đi thôi!
- Xem kiếm!
An Như Sương vung tay lên, một đạo hàn quang chạy thẳng tới cổ họng Hoắc Nguyên Chân, kiếm pháp hết sức sắc bén.
Hoắc Nguyên Chân không có mở ra Kim Chung Tráo, công lực An Như Sương lại có tiến bộ, ban đầu cấp bậc tỷ muội các nàng bất quá là miễn cưỡng có thể chiến đấu cùng Mã Chấn Tây, bây giờ vừa ra kiếm, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác được, chỉ sợ lúc trước Mã Chấn Tây cũng không có được tài nghệ này.
- Tới hay lắm!
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không phải Hoắc Nguyên Chân ngày xưa nữa, thấy kiếm An Như Sương đâm tới, không tránh không né, giơ tay lên ngăn cản.
Lúc mũi kiếm sắp đâm tới cổ họng, ngón tay Hoắc Nguyên Chân búng một cái, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Mũi kiếm bị Hoắc Nguyên Chân búng một cái văng ra, đâm sang một bên.
An Như Sương kinh hãi, xoay người lại thu kiếm, kiếm như du long, trong lúc run rẩy lại đâm thẳng vào bụng Hoắc Nguyên Chân.
Kiếm pháp nàng nhanh, chỉ pháp Hoắc Nguyên Chân càng hung hiểm hơn, lần này hắn cũng không vung tay lên, chợt có một đạo chỉ lực phá không bắn ra, bắn trúng thần kiếm An Như Sương, kiểm nàng lại bị bắn giạt sang bên.
Liên tục tấn công bị cản trở, An Như Sương có chút nóng nảy, khẽ quát một tiếng, thân thể lui ra ngoài mấy thước, thân kiếm lay động, một đạo kiếm hoa bay ra, nhanh như điện chớp đâm thẳng vào ngực Hoắc Nguyên Chân.
Lần này An Như Sương là vận dụng nội lực hùng mạnh công kích, kiểm khí cũng không phải là tay không có thể ngăn cản.
Nàng cơ hồ đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, nội lực cường hãn như Hoắc Nguyên Chân nhìn một kiếm này đâm ra cũng biết uy lực bất phàm.
Dường như mục đích của An Như Sương muốn bức lui hoặc làm cho mình tránh ra, làm bại lộ Triệu Nguyên Khuê sau lưng.
Chuyện này có nghĩa là tên sử dụng phi đao kia đang ở đối diện, mình cản trở rồi sao?
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không tránh né, thậm chí hắn cũng không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn An Như Sương, trong mắt có vẻ khổ sở.
Đối diện An Như Sương xuất thủ sắc bén, nhưng nàng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân lại không tránh không nhé.
Trong khoảnh khắc xuất kiếm, nàng nhìn thấy vẻ khổ sở trong mắt Hoắc Nguyên Chân, trong lòng khiếp sợ, hắn thật sự không tránh đi sao?
Trước mắt nàng đột nhiên có một luồng sáng xuất hiện, nguồn gốc là từ sau gáy hòa thượng kia.
An Như Sương theo bản năng lấy tay lên che mắt, sau đó vội vàng nhìn về phía đối diện.
Chi thấy Hoắc Nguyên Chân lấy tay che ngực, ngực hắn tuôn ra một mảnh máu đó, ánh mắt ảm đạm, bi thương nhìn An Như Sương đối diện.
An Như Sương nhất thời sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong nháy mắt nước mắt lập tức lăn dài.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi ngồi xuống. Tay hắn vẫn còn đang ôm ngực, những tia máu chảy ra theo kẽ tay xuống dưới, nhưng ánh mắt hắn không hề rời khỏi nữ tử tự xưng là An Như Sương này.
Tay của An Như Sương run rẩy, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thất thanh, nhảy một cái đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, ngồi xổm xuống đỡ thân thể hắn, thanh âm khàn khàn nói:
- Tại sao ngươi không tránh?
- An tỷ tỷ muốn ta chết, vậy ta sẽ chết là được, tránh cho An tỷ tỷ khó xử.
- Ngươi... Ta không phải là...
- Ta sắp chết rồi, đến bây giờ An tỷ tỷ còn muốn phủ nhận sao?
- Không!
Nàng lắc đầu thật mạnh, nước mắt vẫy ra, đột nhiên ôm Hoắc Nguyên Chân vào ngực:
- Ngươi thật là ngu xuẩn, người biết rất rõ ràng ta có chỗ khó xử, vì sao vẫn một mực ngăn cản? Chỉ cần người tránh ra một chút là có thể kết thúc chuyện này, vì sao vậy?
Hoắc Nguyên Chân yếu ớt dựa vào lòng nàng, đột nhiên đưa tay lên che miệng ho khan hai tiếng.
Lúc hắn bỏ tay xuống, trong đó toàn là máu đỏ.
An Như Huyễn nhìn tới đây, nước mắt rơi như mưa, vừa khóc vừa nói:
- Ta là An tỷ tỷ của ngươi, ngươi đừng chết!
- Đã quá muộn rồi...
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi lắc đầu, nói với An Như Huyễn:
- An tỷ tỷ, chết trong tay tỷ, ta không oán không hối, cả đời này có thể biết tỷ tỷ, hơn nữa được tỷ tỷ khuynh tâm, đời này của ta đã sống xứng đáng.
- Ta cũng cảm thấy xứng đáng.
An Như Huyễn cố gắng lấy tay gỡ tay Hoắc Nguyên Chân đang ôm ngực ra, nhưng bị Hoắc Nguyên Chấn lắc đầu cự tuyệt.
- Vô dụng, một kiếm tỷ đã đâm xuyên qua tim của ta, Đại La kim tiên hạ phàm cũng không cứu được. Chẳng qua là ta không hiểu rõ, tại sao.... khụ khụ... Tại sao tỷ tỷ nhất định phải làm như vậy?
An Như Huyễn nghe thấy thanh âm của Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng yếu ớt, tâm như tro tàn, vẫn còn cố kiên trì:
- Đừng nói tới vấn đề này, ta cũng là bất đắc dĩ.
- Khụ... Tỷ tỷ, ta chỉ cầu tỷ tỷ một chuyện.
- Ngươi cứ nói đi.
- Nhiệm vụ của ta là bảo vệ Triệu Nguyễn Khuê, bảo vệ y bình an, ta không hy vọng.... Không hy vọng nửa đường hủy bỏ, nhưng ta biết... Ta đã không được, tỷ không nên để cho y chết ở chỗ này, như vậy... cũng không coi là ta thất chức.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân dùng ánh mắt mong chờ nhìn An Như Huyễn, không hy vọng nàng cự tuyệt.
An Như Huyễn rơi lệ gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, cũng không biết ý của nàng, chẳng qua là ôm Hoắc Nguyên Chân thật chặt. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả thế này, chẳng lẽ đây chính là tạo hóa trêu người sao?
Thấy An Như Huyễn gật đầu, Hoắc Nguyên Chân nở một nụ cười khổ, chậm rãi giơ tay lên, cố gắng chạm tới mặt của An Như Huyễn.
An Như Huyễn cố gắng cúi đầu, hy vọng hắn có thể sờ tới.
Nhưng tay của Hoắc Nguyên Chân chỉ giơ lên được nửa đường, rốt cục không thể chạm tới, từ giữa không trung rơi xuống, mắt cũng theo đó nhắm lại.
Tim An Như Huyễn phảng phất bị xé tan trong khoảnh khắc này, nhưng nàng vẫn cố gắng nén đau buồn, tay run rẩy thăm dò hơi thỏ dưới mũi hắn, phát hiện không còn chút hô hấp.
Đầu nàng lắc tới lắc lui, tóc dài phất phơ theo gió, An Như Huyễn không dám tin tưởng cảnh tượng này, nàng không dám tin tưởng mình tự tay giết chết hắn, hết thảy đều không phải là thật.
Một tay cầm lấy bảo kiếm đang nằm dưới đất, An Như Huyễn hoành kiếm trước cổ mình, nói với Hoắc Nguyên Chân đã chết đi:
- Hoắc Nguyên Chân, đời này là ta thiếu ngươi, được ngươi cứu, cuối cùng rồi lại tự tay giết người. Ta đã không thể trả cho ngươi món nợ này, chỉ cầu kiếp sau luân hồi lần nữa làm người, ta còn có thể gặp được ngươi, thích ngươi, đời đời làm vợ người trả lại món nợ hôm nay. Trên đường xuống hoàng tuyền ngươi hãy đi chậm một chút, ta sẽ theo cùng.
Nói xong nàng chuẩn bị tự sát, nhưng vào lúc này, Hoắc Nguyên Chân trong ngực nàng đột nhiên động một cái.
An Như Huyễn giật mình kinh hãi, chẳng lẽ người chết còn có thể sống lại sao?
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi mở mắt, thanh âm đã cực kỳ yếu ớt nói:
- An tỷ tỷ, ta còn có một tâm nguyện cuối cùng chưa dứt.
- Ngươi còn có chuyện gì?
Bị Hoắc Nguyên Chân thình lình sống lại làm cho có chút khiếp sợ, An Như Huyễn chỉ cảm thấy đầu óc có chút hỗn độn. Nàng biết rõ ràng uy lực kiếm kia, đâm vào giữa tim chính là vì ép Hoắc Nguyên Chân né tránh. Hắn có thể sống từ nãy tới giờ đã là kỳ tích, chẳng lẽ đây chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết sao?
- Ta không muốn ở lại chỗ này, tỷ đem ta về Thiếu Lâm tự đi.
Nghe thấy thỉnh cầu cuối cùng của Hoắc Nguyên Chân, An Như Huyễn gật đầu thật mạnh đáp ứng. Đây là hy vọng cuối cùng của hắn, thế nào cũng không thể cô phụ hắn.
Cùng lắm thì sau khi đến Thiếu Lâm, mình hãy theo hắn là được.
Thấy An Như Huyễn gật đầu, Hoắc Nguyên Chân mới nở một nụ cười, sau đó nhắm mắt lại, hoàn toàn không có hô hấp.
An Như Huyễn chỉ cảm thấy sống không bằng chết, nhưng vẫn xốc thi thể Hoắc Nguyên Chân lên lưng.
Nơi xa hai người Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đao vẫn còn đang chiến đấu quên sống chết, bị một số người cố ý dẫn dắt, bọn họ cách nơi này rất xa, cũng không biết tình huống của bên này.
Lúc này, đối diện một đôi nam nữ trẻ tuổi, còn có một lão hòa thượng đi về phía này, thấy An Như Huyễn cõng Hoắc Nguyên Chân lảo đảo lắc lư tới, nam tử lên tiếng nói:
- An cung chủ quả nhiên là xuất thủ bất phàm, dễ dàng giải quyết hòa thượng này, trừ đi đại họa tâm phúc cho chúng ta.
An Như Huyễn không nhìn nam tử này, chẳng qua là thấp giọng nói:
- Lưu lại mạng Triệu Nguyên Khuê, tối thiểu không để cho y chết ở chỗ này, đây là yêu cầu duy nhất của ta.
- Nếu An cung chủ lên tiếng, như vậy chúng ta sẽ đem y về cho Thành Vương điện hạ xử lý, nàng yên tâm đi thôi.
Nam tử miệng đáp ứng, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho nữ tử bên cạnh.
Nữ tử tâm lĩnh thần hội, tay chậm rãi đưa về phía bên hông.
Chân của An Như Huyễn dừng lại một chút:
- Các ngươi tính toán sau khi ta rời đi liền động thủ chứ gì?
Nam tử nhìn An Như Huyễn một cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Chuyện này cũng không cần phải thông báo cùng An cung chủ, nàng nên mau mang theo hòa thượng kia rời đi là hơn, chuyện đã kết thúc, nhiệm vụ của nàng cũng kết thúc, đừng quên là ai ra mệnh lệnh cho nàng.
Bước chân An Như Huyễn dừng lại một chút, nói với nam tử kia đã đi tới bên người chưa tới mười thước:
- Lúc ngươi trở về nói cho nàng biết, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, sau này trên thế giới này cũng không có An Như Huyễn nữa.
- Bất quá, nhất định Triệu Nguyên Khuê không thể chết ở chỗ này.
An Như Huyễn dừng lại một chút, giọng nói kiên quyết nói ra những lời này, đây là yêu cầu của hắn trước khi chết, nhất định nàng phải hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Nam tử khinh thường hừ lạnh một tiếng:
- An cung chủ nên mau rời đi đi, không nên ở chỗ này xen vào việc của người khác nữa. Mặc dù ta không biết cùng chủ có quan hệ với nàng như thế nào, nhưng quyền quyết định cuối cùng chuyện này vẫn nằm trong tay ta.
An Như Huyễn ngưng đi về phía trước, giương đôi mắt đã khóc sưng đỏ nhìn nam tử kia:
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
- Vậy cũng phải hỏi xem phi đao ta có đồng ý hay không.
Nam tử vừa nói, đột nhiên trong tay ngân quang chớp động, một thanh phi đao tinh xảo lả lướt xuất hiện trong tay.
- An cung chủ, nàng không ngăn cản được ta giết Triệu Nguyên Khuê, hơn nữa sợ rằng trạng thái tinh thần nàng bây giờ cũng đã giảm sức chiến đấu nhiều, cho nên không nên ương ngạnh làm gì, tránh cho hại tới bản thân mình.
An Như Huyễn nhẹ nhàng để Hoắc Nguyên Chân xuống, sau đó thấp giọng nói bên tai:
- Ngươi không nên gấp, ta đi hoàn thành tâm nguyện vì ngươi, nếu như ta thất bại, như vậy ta sẽ theo cùng ngươi.
Vừa nói, An Như Huyễn chậm rãi đứng dậy, kiếm nàng đã ném sang bên, nhưng nàng vẫn muốn ngăn cản nam tử này làm như vậy.
Thấy An Như Huyễn cố ý muốn ngăn cản mình, nam tử khẽ cau mày, nói với lão hòa thượng bên cạnh:
- Khô Mộc Đại sư, bây giờ phải trông vào lão ngăn cản nữ nhân điển này.
- A Di Đà Phật! Không nghĩ tới cuối cùng lão nạp vẫn phải xuất thủ sao?
An Như Huyễn vừa nghe nam tử kia gọi tên lão hòa thượng, nhất thời mặt liền biến sắc, không nghĩ tới đây lại là chủ nhân của Tịnh Niệm Thiền Tông, nàng còn có thể hoàn thành tâm nguyện của hắn sao?
Quả thật đòn cuối cùng này của Triệu Nguyên Thành vô cùng sắc bén, người phe Triệu Nguyên Khuê trinh sát rất lâu, cũng không biết không chỉ có chủ nhân Linh Tiểu cung An Như Huyễn đến nơi này, hơn nữa chủ nhân Tịnh Niệm Thiền Tông Khô Mộc hòa thượng cũng tới Trường An.
Thân phận Khô Mộc hòa thượng là tương đối thần bí, trên giang hồ chỉ biết có người này, cũng không biết lai lịch của lão. Người này ở Tịnh Niệm Thiền Tông trăm năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng đặt chân vào giang hồ, thậm chí rất nhiều người đều cho rằng chỉ sợ Khô Mộc hòa thượng sớm đã chết.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay, nhân vật trong truyền thuyết này bất ngờ xuất hiện tại Trường An, vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
← Ch. 424 | Ch. 426 → |