← Ch.427 | Ch.429 → |
Thấy Hoắc Nguyên Chân nhận Bắc Minh thần công, Giác Viễn thật sự cao hứng, cuối cùng cũng làm được một chút chuyện vì phương trượng.
Vốn là Giác Viễn tính toán cáo từ, Hoắc Nguyên Chân chợt gọi y lại nói:
- Nói cho bần tăng nghe một chút chuyện liên quan tới sư phụ, các sư huynh sư tỷ ngươi đi.
Giác Viễn ngẩn người một chút, không biết tại sao phương trượng lại hỏi những chuyện này, lên tiếng nói:
- Đệ tử biết chuyện cũng không phải quá nhiều, không biết nói ra có thể làm cho phương trượng hài lòng hay không.
Hoắc Nguyên Chân có vẻ hết sức hứng thú nói:
- Ngươi biết bao nhiêu cứ nói bấy nhiêu đi, ừ... trước hết hãy bắt đầu từ sư phụ ngươi.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chấn hỏi tới sư phụ y, Giác Viễn đột nhiên cười cười:
- Sư phụ của đệ tử gọi là Nhiễm Đông Dạ, là đệ nhất mỹ nữ trăm năm trước, ngay cả Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị cũng khuynh tâm với sư phụ.
- Lợi hại vậy sao, vậy sư phụ ngươi có từng chung sống với Đinh Bất Nhị hay không?
Theo Hoắc Nguyên Chân nghĩ, mặc dù Đinh Bất Nhị là ma đầu, nhưng cũng là đệ nhất thiên hạ cao thủ. Thiên hạ này không chỉ có chuyện anh hùng mỹ nhân, chuyện kiêu hùng mỹ nhân cũng có không ít, có lẽ Nhiễm Đông Dạ cũng thích Đinh Bất Nhị.
Không ngờ Giác Viễn lại lắc đầu một cái:
- Đinh Bất Nhị thích sư phụ không sai, nhưng lão cũng bất quá chi là tương tự đơn phương mà thôi.
Trong Phương Thượng viện, Giác Viên bắt đầu kể cho Hoắc Nguyên Chân chuyện liên quan tới sư phụ cùng sư huynh đệ tỷ muội y.
Y nói cũng không nhiều, Giác Viễn trước kia gọi Chư Viễn, bái sư là vào hơn hai mươi năm trước, về phần chuyện Đinh Bất Nhị cùng Nhiễm Đông Dạ, y cũng nghe được từ các sư huynh sư tỷ của mình.
Trong ấn tượng y, khi đó Đông Phương Minh còn là thiếu niên tuấn mỹ, Mạc Thiên Tà cũng không đến ba mươi, Đại sư tỷ lại không cách nào phân biệt cụ thể tuổi tác. Giác Viễn nói, năm tháng chỉ để lại dấu vết trên người Mạc Thiên Tà và y, làm cho y từng hơn một lần hoài nghi, thậm chí Đại sư tỷ cùng Đông Phương Minh nhỏ hơn bọn y, chẳng qua là nhập môn sớm hơn mà thôi.
Thậm chí Nhiễm Đông Dạ cũng là loại người không sợ thời gian.
Chư Viễn làm môn hạ Nhiễm Đông Dạ chỉ trong thời gian rất ngắn, Nhiễm Đông Dạ truyền thụ cho y một ít thứ căn bản, sau đó bèn giao bí tịch Bắc Minh thần công cho y, từ đó không biết tung tích.
Hoắc Nguyên Chân nghe một hồi, đột nhiên hỏi:
- Lúc ngươi bái sư học nghệ là ở địa phương nào?
- Lương châu.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, Lương châu đã thuộc về biên thùy Tây Bắc, phải qua Hoàng Hà mới tới được.
Sau khi Giác Viễn nói xong lại nói:
- Phương trượng, đệ tử hoài nghi Đinh Bất Nhị cũng chưa chết.
- Vì sao người nghĩ như vậy?
- Phương trượng thử nghĩ xem, đám thủ hạ Đinh Bất Nhị hiện tại lục tục tái xuất, bọn họ cũng có thể sống hơn trăm năm, mà Đinh Bất Nhị trăm năm trước chính là Tiên Thiên viên mãn làm sao có thể dễ dàng chết đi? Năm đó sau khi đánh chết Thập Đại Cao Thủ phe Chính đạo, mặc dù không thấy Đinh Bất Nhị đâu, nhưng đệ tử từng nghe Đại sư tỷ nói sư phụ biết chân tướng của chuyện này năm đó, một lần vô tình sư phụ đã từng lỡ miệng nói qua, nói người không muốn gặp lại Đinh Bất Nhị.
Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, hắn cũng cho là Đinh Bất Nhị chưa chết. Chỉ bất quá đó cũng là suy đoán, chân chính có chết hay không cũng không ai biết.
Nhưng nếu như Nhiễm Đông Dạ biết, đó cũng là chuyện hết sức bình thường.
- Theo ấn tượng của ngươi, Đông Phương Minh là hạng người thế nào?
Giác Viễn suy nghĩ một chút:
- Nhị sư huynh tính tình rất quái lạ, rất ít nói chuyện, hầu như ta không hề qua lại với y. Trước khi sư phụ chúng ta rời đi, Nhị sư huynh cũng đã đi trước, y còn thu nuôi một đứa bé, chính là Đông Phương Thiếu Bạch.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Ngươi xác định Đông Phương Minh là sư huynh của ngươi, mà không phải sư tỷ của người ư?
Giác Viễn ngẩn người một chút:
- Phải... Phải là sư huynh, ban đầu lúc gặp mấy vị sư huynh sư tỷ là sư phó giới thiệu, quả thật bề ngoài Đông Phương Minh không giống sư huynh, nhưng... chẳng lẽ y lại là nữ tử?
Hoắc Nguyên Chấn khoát tay áo một cái, Giáo Viễn mới vừa từ Thiên Sơn trở lại, còn chưa biết chuyện đã xảy ra ở Hồ Điệp cốc. Chờ qua mấy ngày nữa, đương nhiên y sẽ biết.
- Dường như tình cảm của mấy vị sư huynh sư tỷ các ngươi cũng không phải là rất tốt.
- Không sai, giữa Đại sư tỷ cùng Nhị sư huynh từ trước tới nay chưa từng nói chuyện. Người duy nhất mà đệ tử có thể nói chuyện chính là Tam sư huynh, bất quá dã tâm của lão quá lớn, một lòng muốn sau này xưng bá võ lâm, cũng không hợp với tính cách đệ tử.
Nói tới chỗ này. Giác Viễn suy nghĩ một chút lại nói:
- Bốn sư huynh tỷ chúng ta, thật ra thì tư chất đệ tử coi như là kém nhất, ba người bọn họ đều là kỳ tài ngút trời. Phương trượng cũng biết sau khi Nhị sư huynh rời đi, bất ngờ trở thành võ lâm Minh chủ, mà Tam sư huynh gia nhập Ma giáo, chưa đầy hai năm đã làm giáo chủ, một lòng muốn vượt qua Đinh Bất Nhị.
- Vậy Đại sư tỷ người thì sao, tên nàng là gì? Công phu như thế nào?
- Đại sư tỷ lại càng không được, nàng gọi Lý Thanh Hoa, năm đó võ công nàng chính là giỏi nhất, một ngọn phi đao không ai có thể tránh được. Ngay cả người cuồng vọng như Tam sư huynh, năm đó cũng phải thừa nhận nếu là đánh giết sinh tử, lão không tránh khỏi một đao của Đại sư tỷ.
Hoắc Nguyên Chân nghe vậy có chút ngạc nhiên, từ trước tới nay Lý Thanh Hoa này cũng chưa từng xuất hiện qua trên giang hồ, thanh danh không hiển hách, nàng có thực lực cao như vậy, vì sao không chịu xuất hiện?
Hơn nữa Nhiễm Đông Dạ cũng làm cho Hoắc Nguyên Chân tò mò, nàng có thể dạy ra mấy tên đệ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, thực lực bản thân nàng đạt tới trình độ nào?
Hai người lại đàm luận một hồi, Giác Viễn cáo từ rời đi.
Hoắc Nguyên Chân lại cầm lên bí tịch Bắc Minh thần công bắt đầu nghiên cứu.
Trang thứ nhất viết: "Biển Bắc có con cá gọi là cá côn, mình dài không biết mấy ngàn dặm..."
Hoắc Nguyên Chân có hơi bị hấp dẫn, tiếp tục lật xem bí tịch Bắc Minh thần công:
"Phương Bắc hoang dã có một biển gọi là Thiên Trì, trong biển có một con cá chiều ngang rộng mấy ngàn dặm, không biết chiều dài là bao nhiêu. Nước không sâu thì không chỉ được thuyền lớn, đổ một chung nước nhỏ vô một chỗ lõm nhỏ trong nhà, lấy một cọng có thể lên làm thuyền, thì thuyền tự nổi. Nếu lại lấy cái chung ấy làm thuyền mà thả lên, thì thuyền phải chìm. Đây là đệ nhất yếu nghĩa của việc tích lũy nội lực. Nội lực thâm hậu, võ công trong thiên hạ không gì là không dùng được, thuyền lớn thuyền nhỏ gì cũng có thể chở, cá lớn cá nhỏ gì cũng có thể dung chứa."
Xem một hồi, từ từ Hoắc Nguyên Chân hiểu được hàm nghĩa Bắc Minh thần công.
Thì ra Bắc Minh thần công này có thể hấp thu nội lực người khác cho mình sử dụng, là một môn công phu đường tắt nhanh chóng gia tăng công lực.
Có thể hấp thu người khác nội lực, miễn đi cực khổ tu luyện của mình, quả nhiên không uổng danh thần công.
Bắc Minh là chỉ đại dương phương Bắc mênh mông, ý rằng công phu này cũng mênh mông như biển cả, bất kể công phu loại nào đến nơi này cũng có thể bị hấp thu hòa tan, gia tăng thực lực của bản thân.
Hai loại tuyệt thế võ học nổi tiếng Hấp Tinh đại pháp, Hóa Công đại pháp, đều là căn cứ Bắc Minh thần công diễn hóa mà ra.
Hơn nữa Bắc Minh thần công cũng có được đặc tính thần công đặc biệt, chính là phòng ngự siêu cấp cường hãn.
Càng nghiên cứu, hiểu biết của Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng nhiều.
Vì sao Giác Viễn không tu luyện Bắc Minh thần công, đó cũng là có đạo lý của y, bởi vì muốn tu luyện Bắc Minh thần công, nhất định phải quên bất kỳ sở học nào trước kia. Bước đầu tiên chính là lợi dụng Hóa Công đại pháp trong đó hóa đi tu luyện nội lực trước kia, từ đó chuyên tâm tu tập công phu mới, nếu có chút hồn tạp, hai môn công phu xung khắc lẫn nhau lập tức trở nên điên cuồng, bách mạch bị phế, vô cùng hung hiểm.
Giác Viễn học tập Cửu Dương chân kinh xong còn muốn học tập Bắc Minh thần công, sau khi phát hiện điểm này, cân nhắc hơn thiệt, cuối cùng y lựa chọn tiếp tục tu luyện Cửu Dương chân kinh. Cũng cùng là thần công, Bắc Minh thần công cũng chưa chắc đã hơn được Cửu Dương chân kinh.
Tu luyện Bắc Minh sẽ phải buông bỏ Cửu Dương, cuối cùng Giáo Viên vẫn không nỡ bỏ Cửu Dương thích hợp với mình, mới quyết định như vậy.
Hoắc Nguyên Chân đã có ba loại nội lực Đồng Tử Công, Cửu Dương chân kinh cùng Vô Tướng Thần Công, chuyện này giúp cho hắn biết thể chất của mình khác với những người khác, có lẽ liên quan tới Hệ Thống.
Bắc Minh thần công đương nhiên là tốt, nhưng nếu muốn cho Hoắc Nguyên Chân từ bỏ ba loại nội công kia mà luyện nó là không thể nào.
Đầu tiên Đồng Tử Công vĩnh viễn không thể bỏ, đó là mấu chốt hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống.
Bất quá trong lòng Hoắc Nguyên Chân còn có một ý niệm, đó chính là nội lực trong cơ thể hắn bất đồng với những người khác. Có thể từ trước tới nay Tam Phân Chân Dương Khí chưa từng xuất hiện trên thế giới này, mình có thể dung hợp ba loại nội lực, như vậy có khả năng dung hợp cả Bắc Minh thần công vào hay không?
Ý niệm này chợt lóe trong lòng rồi biến mất, Hoắc Nguyên Chân không có lập tức bắt tay hành động, hắn vẫn muốn nghiên cứu Bắc Minh thần công này thật kỹ trước đã.
Càng nghiên cứu, Hoắc Nguyên Chân càng cảm thấy thích môn công phu này. Sau khi tu luyện Bắc Minh thần công hoàn chỉnh, chẳng những có thể thu nạp nội lực địch nhân, còn có thể đồng thời đạt được hai môn kỳ công Hấp Tinh đại pháp cùng Hóa Công đại pháp.
Nhớ tới Nhậm Ngã Hành, Đinh Xuân Thu, Hoắc Nguyên Chân không khỏi tim đập thình thịch.
Võ công không phân chính tà, chính tà là ở người sử dụng. Bắc Minh thần công này có ích lợi to lớn như thế, so ra thậm chí ích lợi không kém gì Cửu Dương chân kinh, tối thiểu Vô Tướng Thần Công cũng chắc chắn không thể nào sánh với Bắc Minh được.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân có một chút nghi ngờ, chính là trang cuối cùng của bí tịch chữ viết mơ hồ không rõ, không nhìn ra miêu tả là cái gì.
Dựa theo quy luật của bí tịch thông thường, phàm là đến địa phương cuối cùng chính là chỗ mấu chốt nhất của bí tịch, vì sao không thấy được phần mấu chốt nhất của Bắc Minh thần công.
Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu nửa ngày. Chữ viết này cũng không giống như là bị thấm nước, cũng không giống như bị người phá hỏng, dường như là một loại chữ viết mờ mờ, không thể nào thấy rõ.
Suy nghĩ rất lâu, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cắn răng, nếu là Tam Phân Chân Dương Khí mình có thể dung hợp cả Bắc Minh thần công, như vậy mình sẽ tu luyện nó, nếu không cách nào dung hợp như vậy sẽ bỏ môn kỳ công này, để lại cho kẻ hữu duyên.
Sau khi quyết định chủ ý, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu dựa theo phương pháp hành công Bắc Minh thần công, thử vận hành chân khí.
Bỏ qua vận chuyển Tam Phân Chân Dương Khí trong cơ thể, Hoắc Nguyên Chân đã sớm đắc tâm ứng thủ chuyện hành công.
Dựa theo phương pháp hành công trong đó, phối hợp đài sen đã cường hóa và Phương Thượng viện, tốc độ hành công của Hoắc Nguyên Chân đạt tới gấp mười ba lần. Tu luyện trong khoảng hai canh giờ tương đương với khổ tu hai ngày không ngủ nghỉ, rốt cục cảm nhận được một tia khí cảm.
Hoắc Nguyên Chân vui mừng trong lòng, chỉ cần có thể giữ lại được tia khí cảm này, chính là căn bản đặt chân của Bắc Minh thần công.
Chỉ cần tia nội lực này đứng vững gót chân trong cơ thể, sau này hắn có thể từ từ thử dùng Tam Phân Chân Dương Khí dung hợp Bắc Minh thần công, để cho Tam Phân Chân Dương Khí biến thành Tứ Phân Chân Dương Khí.
Nhưng sau khi ta khí cảm này vừa xuất hiện, Tam Phân Chân Dương Khí trong cơ thể hắn lập tức kích động. Luồng khí màu vàng đường kính đạt tới một thước trong cơ thể bắt đầu tự động nhanh chóng chuyển động, ép về phía Bắc Minh chân khí mới xuất hiện với khí thế không gì ngăn nổi.
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, quả nhiên đặc tính Bắc Minh thần công tương khắc với nội lực của hắn, không thể dung hợp.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân vất vả lắm mới tu luyện ra một tia Bắc Minh chân khí, làm sao có thể dễ dàng buông tha, vội vàng bắt đầu khống chế Tam Phân Chân Dương Khí dừng lại, không để cho nó tấn công Bắc Minh chân khí.
Nhưng không nghĩ tới Bắc Minh chân khí mới vừa xuất hiện kia cũng không chịu ở yên một chỗ, mặc dù chỉ là một tia yếu ớt nhưng cũng không cam lòng yếu thế muốn phóng tới, dường như muốn thu tóm luồng khí màu vàng Tam Phân Chân Dương Khí khổng lồ kia.
Đan Điền trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân là một thứ trừu tượng, trong cảm giác của hắn đường kính của Tam Phân Chân Dương Khí đã đạt tới một thước, thực tế thả ra bên ngoài là có thể đạt tới một thước, nhưng ở bên trong Đan Điền, đây chẳng qua là một cảm giác mà thôi.
Mắt thấy hai loại chân khí muốn công kích lẫn nhau, Hoắc Nguyên Chân nhất thời gấp tới nỗi đầu đầy mồ hôi, toàn lực khống chế duy trì, không để cho chúng đến gần nhau.
Hoắc Nguyên Chân luống cuống tay chân, cơ hồ là hao phí toàn bộ tinh lực mới có thể giữ cho hai loại chân khí này bình ổn được một chút. Hắn mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trong đầu vang lên thanh âm của Vô Danh:
- Phương trượng, đừng quên giữa hai ta còn có đánh cuộc, người phải trộm một quyển kinh từ chỗ của ta, ngươi có định hoàn thành hay không vậy?
Bị Vô Danh đột nhiên nói chuyện làm loạn, trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân quên mất áp chế chân khí, hai loại nội lực chợt xung kích với nhau.
Bắc Minh thần công có đặc tính hóa giải công lực của hắn, nhưng vì chỉ mới có một tia chân khí ít ỏi như vậy, chưa kịp hóa giải Tam Phân Chân Dương Khí đã bị luồng khí màu vàng kia ép cho tan tác.
Hơn hai canh giờ thành quả lao động thất bại trong gang tấc.
Hoắc Nguyên Chấn tức giận tới nội thất khiếu bốc khói, lão già Vô Danh này rồi không có chuyện gì trêu chọc mình như vậy... Đánh cuộc thì đánh cuộc, nếu như có nắm chắc, lão cho rằng bần tăng sẽ bỏ qua cho lão sao?
Thành quả lao động hai canh giờ tan thành mây khói, Hoắc Nguyên Chân có chút căm tức, nhưng hiện tại hắn vẫn không có cách nào đáp lời Vô Danh.
← Ch. 427 | Ch. 429 → |