← Ch.042 | Ch.044 → |
Lợi Không Pháp Vương liên tục thất lợi có vẻ thẹn quá hóa giận, bất ngờ kéo tay áo lên nói:
- Ngươi chớ có giảo biến khoác lác ở nơi này, người tạo ra lời đồn rằng Thiếu Lâm tự có thần tích, bọn bần tăng đều không nhìn thấy, vậy sẽ không tin được.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Lợi Không Pháp Vương một cái, nói với lão:
- Phương trượng Lợi Không lão không nhìn thấy, cho nên không tin phải không. Được rồi, vậy bản phương trượng hỏi lão, nếu ta nói hiện tại trong tay của ta có một viên đá, lão có tin không?
Lợi Không trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Ta không nhìn thấy, làm sao biết?
Hoắc Nguyên Chân giang hai tay ra, trong lòng bàn tay mặt có một viên đá nhỏ.
- Phương trượng Lợi Không, thứ mà lại không nhìn thấy là không tồn tại sao?
Lợi Không ngạc nhiên nói không ra lời.
- Hay!
Trong đám người vang lên tiếng vỗ tay rung trời lần nữa, phương trượng Nhất Giới này nói rất hay, lão không nhìn thấy cũng dám tùy tiện phủ định, bị người ta làm nhục quả thật đáng đời.
Pháp Vương tự xuất hiện một màn quỷ dị, đầu tiên là Lợi Huyền làm khó dễ đối với Hoắc Nguyên Chân, nghi ngờ chuyện thần tích Thiếu Lâm tự. Kết quả bị Hoắc Nguyên Chân phản kích sắc bén, đánh cho tơi bời hoa lá thua trận, cho tới bây giờ cũng không dám lên tiếng phản bác.
Sau phương trượng Lợi Không Pháp Vương tự mình ra trận, nhờ vào ưu thế sân nhà lại ỷ vào mình Phật học tinh thông, từ góc độ chuyên môn công kích Hoắc Nguyên Chân. Kết quả chẳng những không thể đạt tới mục tiêu, ngược lại bị đối phương phản kích cho tơi tả, hiện tại hết sức xấu hổ.
Mắt thấy hai người bêu xấu, rốt cục Lợi Trí thiền sư kia không thể ngồi yên.
Vốn là lão cho rằng Hoắc Nguyên Chân chỉ là một tiểu hòa thượng, căn bản không đủ nhét kẽ răng, mình cũng không cần liếc nhìn hắn dù chỉ một lần.
Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải là như vậy, tiểu hòa thượng này chẳng những miệng lưỡi lanh lợi, hơn nữa đầu óc bén nhạy, rất nhanh đã có thể nắm bắt được trọng điểm vấn đề.
Mặc dù Lợi Trí thiền sư rất rõ ràng Nhất Giới này là đang cố ý giả bộ thương xót chúng sinh, nhưng không biết sao người ta giã bộ thật giống. Lão không tin cũng không sao, chỉ cần đám dân chúng tin là đủ rồi.
Mắt thấy Lợi Không Lợi Huyền không thể làm chủ được cục diện, Lợi Trí biết mình phải đích thân ra mặt, nếu không hôm nay thần tích Pháp Vương tự khai quang suy đoán cũng không tạo nên hiệu quả gì, chắc chắn sẽ mất hết thể diện.
Tằng hắng một tiếng, Lợi Trí đứng lên.
Mặc dù chỉ là tằng hắng một cái, nhưng mỗi người tại chỗ đều có thể nghe được rõ ràng. Có vài người còn đang kỳ quái, tại sao một lão hòa thượng tằng hắng ở xa như vậy mình cũng có thể nghe được, chẳng lẽ ngũ quan mình đột nhiên trở nên thông tuệ hay sao?
Sắc mặt của Quan Sơn Nguyệt có hơi thay đổi, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, lão hòa thượng này... nội lực rất mạnh.
- Mạnh đến trình độ nào?
- Nếu so với đệ chỉ có hơn chứ không có kém.
Tài nghệ Quan Sơn Nguyệt thế nào, Hoắc Nguyên Chân biết rất rõ ràng, lão là cao thủ Hậu Thiên đại viên mãn, một chân tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, ở Hà Nam là một trong những cao thủ đứng đầu.
Mà Quan Sơn Nguyệt nói nội công Lợi Trí thiền sư này chỉ cao chớ không thấp hơn lão, đã nói lên hòa thượng này ít nhất cũng là Hậu Thiên viên mãn, thậm chí rất có khả năng là cao thủ Tiên Thiên.
Bất quá cho dù lào là cao thủ Tiên Thiên, Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ. Đầu tiên tình cảnh hôm nay không thích hợp động võ, hơn nữa cho dù là động võ, tin tưởng bằng vào Nhất Võ Độ Giang mình cũng có thể dễ dàng rời đi.
Lợi Trí thiền sư đứng lên, ra hiệu báo Lợi Không ngồi xuống, ngược lại nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân.
- A Di Đà Phật, bần tăng trụ trì Lợi Trí của Đại Tướng Quốc Tự chốn kinh thành, ra mắt phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm.
Mặc dù Lợi Trí là trụ trì Đại Tướng Quốc Tự, nhưng dù sao còn không phải là phương trượng, cho nên giọng điệu lão nói với Hoắc Nguyên Chân tỏ ra tôn kính một ít, theo lý là phải.
Nhưng sự thật là Đại Tướng Quốc Tự là đệ nhất thiên hạ tự, mà Thiếu Lâm tự chẳng qua là Phật tự do hai ba con mèo nhỏ tạo thành, thân phận Hoắc Nguyên Chân cùng Lợi Trí thiền sư không thể nào so sánh ngang hàng được.
Lợi Trí nói như thế chỉ là cố ý tỏ ra mình khoan dung đại độ trước mặt đông người mà thôi, nhằm lấy được hảo cảm của mọi người ngay từ câu nói ban đầu.
Hoắc Nguyên Chân biết rõ như lòng bàn tay những chuyện này, lập tức hoàn lễ:
- Đại Tướng Quốc Tự chính là quốc tự, Lợi Trí thiền sư càng là cao tăng đắc đạo, để cho Lợi Trí thiền sư làm lễ ra mắt như vậy, bần tăng thẹn không dám nhận.
Nếu lão khách sáo đối với ta, vậy ta cũng không thèm tranh hơn thua làm gì. Chờ đến khi lão ra chiêu, lúc ấy ta mới phản kích, Hoắc Nguyên Chân ta mới không bị mọi người coi thường.
Thấy Hoắc Nguyên Chân không hề mắc bẫy, sắc mặt Lợi Trí lại trở nên ngưng trọng mấy phần, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Mới vừa rồi lão nạp nghe phương trượng Nhất Giới nói những câu danh ngôn có thể nói là vô cùng chí lý, giống như thể hồ quán định, làm cho lão nạp thật sự là mở rộng tầm mắt. Cái gọi là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, dùng ở nhà Phật chúng ta cũng là rất sát sao.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, những lời vô bổ này không cần câu nào cũng phải đáp lời lão.
Nói xong đôi câu khách sáo, giọng điệu của Lợi Trí thiền sư chợt đổi:
- Bất quá bần tăng cũng có một mối nghi ngờ, xin phương trượng giải đáp.
- Xin Lợi Trí thiền sư cứ nói.
Lợi Trí lão hòa thượng nói:
- Phật môn ta chú trọng tứ đại giai không, không biết phương trượng Nhất Giới cho là tứ đại này là vật gì?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Bần tăng không biết.
Nghe nói Hoắc Nguyên Chân không biết, Lợi Trí lão hòa thượng mặt lộ vẻ đắc ý, bắt đầu phô trương:
- Phật gia ta cho là, bốn vật trong tứ đại giai không là địa thủy hỏa phong, cho dù là chỉ có bốn loại như vậy nhưng cơ hồ bao la vạn tượng. Mà Phật thảy đều là hư ảo, cho nên khi người chân chính không nhìn thấy sự tồn tại của bốn loại này, mới coi như là lĩnh ngộ chân lý của tứ đại giai không.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, mà là quay đầu nói gì đó cùng Quan Sơn Nguyệt, tựa hồ cũng không có nghe thấy những lời Lợi Trí thiền sư vừa nói.
Trong lòng Lợi Trí lão hòa thượng có vẻ không vui, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Cũng có cách nói tứ đại giai không chỉ là bốn tính kiên, thấp, noãn, động (cứng, ẩm, ấm, động). Sở dĩ xưng là Đại là bởi vì nó phổ biến tồn tại trong bất kỳ vật thể nào, nói cách khác, tứ đại là tính chất cố hữu của bản thân mỗi một vật thể, mà không riêng gì chị đất nước gió lửa mà thôi. Lại còn bao quát cả đặc tính bản thân con người, lại càng sát sao hơn cả đất nước gió lửa, chắc ngươi cũng hiểu.
Lợi Trí thiền sư vừa dương dương đắc ý nói những này, vừa nhìn Hoắc Nguyên Chân, thấy hắn vẫn còn đang nói đùa cùng Quan Sơn Nguyệt, cũng không biết hắn có nghe lọt tại những gì mình nói hay không.
Vốn là muốn giáo huấn người, nhưng người căn bản không có nghe mình nói, giống như một quyền đánh vào bông gòn mềm mại khó chịu vô cùng, trong lòng Lợi Trí lão hòa thượng cũng đang nổi giận, nhưng vẫn còn kiên trì nói:
- Bất quá bần tăng cho là, tứ đại giai không có một cách giải thích khác, bao gồm bốn loại tâm, Phật, tự ngã, chúng sanh, bốn loại đều là không, lộ ra chân tình là vô ích, vô ngộ, vô mê, vô thánh, vô phàm, vô thị, vô thụ. Kẻ nào lãnh ngộ chân lý trong này mới có tư cách giảng kinh thuyết pháp, phổ độ thế nhân.
Hiển nhiên Lợi Trí thiền sư cho là mình đã đạt đến cảnh giới này, cho nên mới nói đây là mình lãnh ngộ.
Vốn cho rằng một phen trường thiên đại luận này có thể hoàn toàn chấn nhiếp Hoắc Nguyên Chân, nhưng lão nhìn lại, không ngờ rằng Hoắc Nguyên Chân đang vỗ vai cười đùa với một lão hòa thượng bên cạnh hắn, không thèm nhìn mình một lần nào.
Mặc dù đám Lợi Không Lợi Huyền bên cạnh vẫn đang nhìn lão với ánh mắt sùng bái, nhưng dù sao bọn chúng cũng không phải là đối tượng mà lão muốn dạy bảo trong tình cảnh này, chỉ có dạy bảo Hoắc Nguyên Chân mới có ý nghĩa.
Lợi Trí lão hòa thượng không nhịn được lửa giận trong lòng nữa, thình lình hét lớn một tiếng:
- Nhất Giới! Ngươi đang làm gì vậy? Rốt cuộc có nghe bần tăng nói chuyện hay không?!
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân đã từ từ ngẩng đầu lên, nói với Lợi Trí thiền sư:
- Lão cho là hết thảy là không, vậy lửa giận này từ đầu mà có? Lợi Trí Đại sư, lão tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn!
Chỉ một câu nói hết sức nhẹ nhàng nhưng lại giống như một gậy giáng xuống đầu, hay một chiếc búa tạ nên mạnh vào giữa ngực. Làm cho lão hòa thượng chỉ có thể ngây người đứng yên tại chỗ, hồi lâu không thể nói nên lời.
Đây quả thật là chuyện hết sức nực cười, lão hòa thượng đang nói thao thao bất tuyệt hết thảy là không hiện tại thảy đều vô ích. Người ta chỉ nói vài câu đùa giỡn lão đã không nhịn được cơn giận dữ, kết quả lại bị một câu nói người ta đã kích cho á khẩu không trả lời được. Bao nhiêu năm khổ tu hiện tại hoàn toàn mất hết, thiên hạ còn có chuyện nào mất mặt hơn nữa hay không?
Đám dân chúng dưới đài đang lắng nghe chăm chú, vốn cho rằng lão hòa thượng này nói rất hay, còn đang định vỗ tay khen lão. Nhưng hiện tại xem ra rõ ràng là phương trượng Thiếu Lâm cảnh giới cao hơn, thì ra là lão hòa thượng từ kinh thành tới này cũng bất quá chỉ giỏi đầu môi chót lưỡi, gặp chuyện thật sự lại không nhịn được.
Ánh mắt khinh bỉ của mọi người đổ dồn vào mặt ba hòa thượng Lợi Trí thiền sư, giống như kim châm làm cho bọn họ vô cùng khó chịu. Nếu không phải là đại lễ khai quang còn chưa cử hành, bọn họ hận không thể lập tức quay đầu đi liền, để không phải nhìn gương mặt đáng ghét ghê tởm của Nhất Giới nữa.
Mắt thấy ba hòa thượng mất hết uy tín, trên đài duy nhất còn lại Tri phủ Trịnh Châu Lục Học Chương cũng ngồi không yên, vội vàng đứng lên nói:
- Còn chưa phải lúc nói những vấn đề này, mắt thấy đã sắp tới giờ lành, nếu còn không khai quang sẽ trễ.
Lợi Huyền cũng vội vàng nói:
- Đúng đúng đúng, đã đến giờ lành, mới vừa rồi mải lo hàn huyên cùng phương trượng Thiếu Lâm, thiếu chút nữa quên đi chính sự, ha ha, nhanh lên nhanh lên, bắt đầu nhanh lên.
Bọn họ giả vờ ngớ ngẩn cho qua, bên kia Lợi Trí cùng Lợi Không cũng khôi phục một chút. Dù sao bọn họ cũng đã có một đống tuổi trên đầu, tu luyện da mặt cũng rất dày, mặc dù biết đại lễ khai quang hôm nay bất quá chỉ là làm dáng một chút, Pháp Vương tự không thể nào bởi vì khai quang thần tích này gia tăng bao nhiêu uy vọng, nhưng vẫn muốn làm cho đến cùng.
Lợi Không đứng lên, lớn tiếng nói:
- Giờ lành đã đến, thần tích Pháp Vương tự khai quang chính thức bắt đầu, cung thỉnh thần tích Phật tổ.
Bên này nói xong, bên kia Lợi Huyền vội vàng kêu người dỡ ra lụa đỏ đang che phủ trên Đại Hùng Bảo Điện, cổ nhạc cũng chuẩn bị trình diễn lần nữa, bất ngờ đúng vào lúc này, Hoắc Nguyên Chân lại lên tiếng nói:
- Các vị Đại sư, bần tăng thấy bây giờ mặt trời hơi lệch đi, khai quang là phải canh thời gian chuẩn xác, thông thường chính Ngọ là hay nhất. Các ngươi khai quang như vậy coi như đã bỏ qua giờ lành, làm như vậy coi chừng Phật tổ trách tội...
Lợi Không phương trượng trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, sắc mặt cũng không còn bình thản như trước nữa, tức tối nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Phật tổ làm sao có thể trách tội Pháp Vương tự chúng ta, lúc này thời gian còn chưa tới. Huống chi cho dù là thời gian đã qua, Phật tổ trách tội cũng không liên quan với Thiếu Lâm tự người, không liên quan với Nhất Giới ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn chờ xem!
- Không liên quan tới bần tăng phải không, bần tăng cũng cho là như thế. Vậy cũng tốt, bần tăng sẽ ở đây quan sát, tuyệt đối không nói thêm lời nào nữa.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, cười nhìn người của Pháp Vương tự kéo ra lụa đỏ đang che phủ trên Đại Hùng Bảo Điện.
Những biểu hiện liên tiếp của Hoắc Nguyên Chân làm cho ba lão hòa thượng chật vật không chịu nổi, dần dần hắn được mọi người tôn kính.
Nếu như Hoắc Nguyên Chân chỉ dựa vào châm chọc kể khổ để làm được điều này, mọi người sẽ không tôn kính hắn như vậy. Nhưng mỗi lần Hoắc Nguyễn Chân lên tiếng nói đều hết sức tự nhiên, không nóng không lạnh, hơn nữa giọng điệu ẩn chứa thiền cơ. Mặc dù hắn chỉ là một phương trượng trẻ tuổi, nhưng lúc này trong lòng dân chúng, hắn đã hơn mấy lão hòa thượng kia hàng ngàn hàng vạn làn.
Bất đắc dĩ, Pháp Vương tự chỉ có thể lập tức bắt đầu cử hành đại lễ khai quang, để cho Đại Hùng Bảo Điện mau sớm xuất hiện trước mặt mọi người, ngõ hầu hóa giải cục diện khó xử hiện tại.
Lụa độ che phủ cả tòa Đại Hùng Bảo Điện được kéo ra, cái gọi là thần tích này đã được tuyên truyền rất lâu, hiện tại rốt cục lộ ra Lư sơn chân diện mục.
Đại điện rộng mấy chục trượng, có thể nói là kim bích huy hoàng.
Toàn thân đại điện vàng chói, phản chiếu ánh mặt trời chói chang rực rỡ. như được chế tạo bằng vàng ròng.
Bốn góc mái cong vút, trên điêu khắc những vật cát tường như tiên nhân, hải mã, rồng, phượng... Ngói lưu ly trên mái không chỉ có một màu mà là ba màu vàng, xanh, đỏ, lấp lánh rực rỡ.
Đại môn sơn son đỏ chói, trên cửa có những hàng định màu vàng ngay ngắn chỉnh tề, vòng cửa bằng đồng hình miệng thú, cánh cửa cao to dày nặng.
Lan can xung quanh bằng bạch ngọc điêu khắc tinh xảo, vây quanh cả tòa đại điện. Bậc thang cũng bằng bạch ngọc chia ra trên dưới chín tầng, nền cao hơn mặt đất xung quanh. Cả tòa đại điện nhìn qua cao quý hết sức, khiến cho người ta nhìn thấy lập tức sinh lòng cảm kích, muốn quỳ vái lạy ngay tức khắc.
Mặc dù dân chúng không công nhận mấy đại hòa thượng này, nhưng tòa đại điện này vừa xuất hiện, phía dưới đồng loạt vang lên tiếng hít thật sâu hết sức chỉnh tề.
- Giỏi thật, có thể làm ra đại điện đồ sộ như vậy, nếu như là do người làm ra, e rằng không có mười vạn lượng là không thể nào làm được. Pháp Vương tự có nhiều tiền như vậy sao, xem ra rất có thể là thần tích Phật tổ giáng xuống..
← Ch. 042 | Ch. 044 → |