Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phương Trượng - Chương 440

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 440: Chuyện Cũ Của Đông Phương Tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hoắc Nguyên Chân nhất thời đầu đầy mồ hôi, hắn hiểu ý Đông Phương Tình, nhưng chuyện này...

- Tình, nàng lo lắng như vậy phải chăng là quá xa vời?

- Không xa, không xa vời chút nào cả.

Đột nhiên Đông Phương Tình thả tay xuống:

- Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, người vượt qua thiên sơn vạn thủy chạy đến Thiên Sơn cứu nàng, nếu như nói giữa các ngươi không có chuyện gì mới gọi có quỷ. Nếu như là những người khác, ta dứt khoát dùng một chiêu giết nàng, cũng coi như kết thúc hết thảy, nhưng là nữ nhi Mạc Thiên Tà, ta lại không tiện hạ thủ.

- Nhất định là ta sẽ không rời ngươi, chắc chắn nàng ấy cũng không chịu. Cho nên sớm muộn có một ngày, chúng ta sẽ phải gặp mặt, khi đó.... . Ôi chao, ta nào có mặt mũi gặp nàng!

Sau khi nói xong, Đông Phương Tình lần nữa bụm mặt cúi đầu, thật sự là không biết làm thế nào cho phải

Nghe thấy Đông Phương Tình nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy tràn đầy khát vọng vô hạn đối với tương lai, nói với Đông Phương Tình:

- Tình, sẽ có ngày đó sao?

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân hỏi vấn đề này, đột nhiên Đông Phương Tình ngẩng đầu lên:

- Sẽ có, nhất định sẽ có, chờ lần này ta báo thù xong sẽ trở lại tìm người, làm vợ của ngươi có được hay không?

- Báo thù? Rốt cục cừu nhân của nàng là ai?

Lần nữa nghe Đông Phương Tình nhắc tới chuyện báo thù, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cảnh giác. Hôm nay Đông Phương Tình là Tiên Thiên viên mãn, nói đến chuyện báo thù còn tỏ ra trịnh trọng như vậy, có thể thấy cừu nhân của nàng chắc chắn là không đơn giản.

Nghe Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi, trong mắt Đông Phương Tình lộ ra vẻ phân hận:

- Nguyên Chân, vốn ta tính toán sau này vĩnh viễn không giao thiệp với chuyện trong chốn giang hồ, nhưng mỗi lần ta nghĩ đến hơn hai mươi năm qua phải chịu uất ức cùng đau khổ, trong lòng ta lập tức oán hận. Nữ nhân kia hại ta nhiều năm vậy, hôm nay ta đã đạt tới Tiên Thiên viên mãn, nàng ta không là đối thủ của ta, cho nên nhất định ta phải tìm nàng ta báo thù!

Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày:

- Nàng ta là ai vậy, đi đâu mà tìm?

Đông Phương Tình nói:

- Chính là Đại sư tỷ ta Lý Thanh Hoa, nàng đang ở Tây Vực.

- Đại sư tỷ nàng, người biết tuyệt kỹ phi đao đó sao?

- Không sai, sư phụ truyền thụ cho nàng tuyệt kỹ phi đao, môn võ học này hơn thiệt đều rất rõ ràng, điểm lợi là phi đao cơ hồ là không thể địch nổi, cảnh giới tương đương căn bản không cách nào tránh né một đao mạnh nhất của nàng. Mặc dù ta tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển có thành tựu, nhưng lại không nắm chắc chống được một đao của nàng, cho nên hận thù này vẫn đè ép trong lòng ta hơn hai mươi năm qua.

Dừng lại một chút, Đông Phương Tình lại nói:

- Bất quá tuyệt kỹ phi đạo này cũng có nhược điểm rất lớn, chính là một đao mạnh nhất của nàng ta chỉ có thể sử dụng một lần, toàn thân tinh khí thần tập trung vào một đao, sau khi dùng một đạo sẽ trở nên không còn chút sức lực nào. Nếu như mất đi uy hiếp của một đao này, lực chiến đấu của nàng cũng không mạnh.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, toàn thân tinh khí thần tập trung trên một đao phát ra, một đao kia nhất định là uy lực vô cùng, nhưng một đao kia qua rồi, tiêu hao khẳng định cũng là cực lớn, còn muốn phát ra một đao giống như vậy tuyệt đối là không có khả năng.

- Vậy vì sao Lý Thanh Hoa kia muốn hại nàng?

Đối với vấn đề này, Đông Phương Tình tựa hồ hơi có chút nhăn nhó, suy nghĩ một chút nói:

- Nữ nhân này là vì lòng ghen tỵ mà thôi, lúc trước sư phụ đầu tiên thu nhận nàng, nàng là đệ tử duy nhất lấy được sư phụ sủng ái. Nhưng sau đó sư phụ lại nhận ta, nàng cho là sư phụ không thích nàng, thích ta, cho nên liền sinh lòng ghen tỵ.

Đông Phương Tình lộ ra vẻ như nhớ lại:

- Năm đó ta mới vừa vào sư môn, Lý Thanh Hoa mượn cớ thân cận cùng ta, đưa cho ta một loại hương nói là có tác dụng ngưng thần, đặt ở trong phòng của ta. Ta không biết, còn tưởng là lòng tốt của nàng, mỗi ngày đều đốt loại hương này. Nhưng không ngờ rằng nữ nhân ác độc này lại đưa cho ta loại hương hết sức đặc thù, loại hương này hít vào một ít sẽ có ích cho người, nhưng hít nhiều sẽ bị loại hương này ảnh hưởng.

Nói tới đây, Đông Phương Tình bất ngờ rơi lệ:

- Khi đó ta vẫn còn nhỏ, bị hương này ảnh hưởng, từ từ thân thể ta không phát dục, thanh âm dần dần biến lớn, không ngờ rằng bắt đầu phát triển theo phương hướng có hơi giống nam nhân. Ban đầu ta còn cho rằng mình bị bệnh, ra sức giấu giếm, rốt cục có một ngày sư phụ ta phát hiện ra điểm khác thường.

Hoắc Nguyên Chân nghe cũng rung động trong lòng, Lý Thanh Hoa này không khỏi quá mức ác độc, tại sao lại tàn hại Đông Phương Tình như vậy?

- Trải qua điều tra, sư phụ phát hiện ra loại hương đó có vấn đề, sư phụ vô cùng tức giận, chuẩn bị vận dụng hình phạt sư môn đối với Lý Thanh Hoa. Nhưng sau một lần Lý Thanh Hoa gặp sư phụ nói chuyện, không biết vì sao rốt cục sư phụ lại không trừng phạt nàng.

- Ta có lòng đi tìm Lý Thanh Hoa báo thù, nhưng biết mình không chống nổi phi đao của nàng, cho nên vẫn trì hoãn. Cho đến có một ngày, sư phụ cho ta một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển, nói cho ta biết sau khi tu luyện quyển bảo điển này tới cảnh giới đại thành, là có thể hoàn toàn tống ra độc tố ta hấp thu vào, khi đó ta có thể hoàn toàn khôi phục thân nữ nhi.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, thì ra Quỳ Hoa Bảo Điển là truyền thụ cho Đông Phương Tình như vậy.

- Sau sư phụ lại lục tục nhận Mạc Thiên Tà cùng Chư Viễn, chỉ bất quá sau khi bọn họ nhập môn vẫn cho ta là Nhị sư huynh, cũng không có ai biết thật ra ta là sư tỷ.

Khó trách Giác Viễn nói với Hoắc Nguyên Chân Đông Phương Tình là sư huynh, thì ra khi y nhập môn, những chuyện này đều đã qua.

- Vì sớm ngày khôi phục thân thể của ta, cũng vì có thể trả thù Lý Thanh Hoa, ta liều mạng tu luyện, quyển bảo điển này trợ giúp gia tăng công lực rất nhiều. Tốc độ tu luyện của ta cũng rất nhanh, lúc hai mươi tuổi đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, sau sư phụ rời khỏi chúng ta không biết đi đâu, mọi người ai đi đường này. Ta rời khỏi sư môn tới Hồ Điệp cốc, chuyện về sau trên giang hồ rất nhiều người đều biết.

Nói tới chỗ này, Đông Phương Tình đột nhiên nhớ lại:

- Ta cho rằng mình đời này không có hy vọng, nam không ra nam nữ không ra nữ, cũng không thể nào có hậu duệ, mà ta lại thích hài tử, cho nên mới thu nuôi Đông Phương Thiếu Bạch.

Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân hơi cảm thấy có chút kỳ quái:

- Lúc đó nàng tu luyện khẩn trương như vậy, vì sao lại còn nuôi dưỡng hài tử?

Đông Phương Tình suy nghĩ một chút:

- Chuyện này có hơi kỳ quái, lúc ta thu Đông Phương Thiếu Bạch, đứa bé này đúng lúc xuất hiện ở địa điểm luyện công của ta, có vẻ như lưu lạc không nhà để về. Hơn nữa còn chủ động đi theo sau ta, đi theo ta chừng mấy ngày cũng không rời đi, cho đến có một ngày bất tỉnh ngã xuống ở gần địa điểm luyện công của ta. Sau đó ta nhất thời mềm lòng, nghĩ đến tình cảnh bản thân, bèn ôm y trở về, nuôi dưỡng như nghĩa tử.

Hoắc Nguyên Chân cảm thấy chuyện này tựa hồ có chút kỳ quặc, nhưng cảm giác lại không có sơ hở gì, dứt khoát cũng không suy nghĩ, nói với Đông Phương Tình:

- Vậy sau đó Lý Thanh Hoa làm gì?

- Sau đó sự phụ rời đi, chúng ta cũng mạnh ai đi đường nấy. Ta đi Hồ Điệp cốc, Mạc Thiên Tà đi Ma giáo, hài tử Chư Viễn không chịu tập võ, một lòng nghiên cứu trộm đạo. Duy chỉ có hướng đi của Lý Thanh Hoa không rõ, những năm qua ta làm võ lâm Minh chủ vẫn âm thầm dò xét tung tích của nàng. Nhưng khi đó ta tâm tàn ý lạnh, cũng không chăm chú điều tra, mãi cũng không tìm được. Cho đến trước đây vài ngày ta mới ngẫu nhiên biết được, nàng đã từng xuất hiện qua ở Tây Vực.

Nghe Đông Phương Tình nói những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân nhớ tới một vấn đề:

- Lý Thanh Hoa bao nhiêu tuổi?

Nói đến vấn đề này, Đông Phương Tình cũng do dự một chút:

- Lý Thanh Hoa tựa hồ không thể nhìn ra tuổi tác cụ thể. Ta cảm giác tuổi của nàng tựa hồ lớn hơn ta nhiều, nhưng bề ngoài nàng giống như yêu tinh, khiến cho người ta không thể phân biệt được. Không riêng gì nàng, chúng ta đều biết sư phụ, hơn một trăm tuổi rồi, nhưng nhìn qua sư phụ cũng không chênh lệch với chúng ta.

Hoắc Nguyên Chân có vẻ lo lắng nói:

- Lúc công lực nàng còn là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cơ hồ gần đạt tới Tiên Thiên viên mãn, còn không phải là đối thủ của Lý Thanh Hoa, như vậy hiện tại cũng khó lòng bảo đảm nàng ta sẽ không đột phá.

Đông Phương Tình lắc đầu một cái:

- Hẳn sẽ không, lúc ta là hậu kỳ đỉnh phong, quả thật không ngăn được một đao của Lý Thanh Hoa, nhưng hôm nay ta đã vào Tiên Thiên viên mãn, phi đao nàng không hề tạo thành uy hiếp với ta được nữa. Tiên Thiên viên mãn cũng không phải là dễ dàng đột phá như vậy, ta không tin nàng cũng có vận may giống như ta.

Thấy Đông Phương Tình tâm ý đã quyết, Hoắc Nguyên Chân cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói:

- Vậy nhất định nàng phải thăm dò rõ ràng, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Đông Phương Tình gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm đi, làm Minh chủ nhiều năm như vậy, ta đã sớm nhìn thấu lòng người giang hồ, biết chuyện sâu cạn, duy nhất chính là địa khu Tây Vực kia ở vào biên thùy, quanh năm rất ít có nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đi Tây Vực. Sau khi qua Hoàng Hà, qua Lương châu, căn bản cũng không có môn phái Võ Lâm Minh, ngược lại là thế lực Thiên Sơn Ma giáo ở đó lớn mạnh hơn một chút.

- Tây Vực rộng lớn, nàng có biết địa điểm cụ thể Lý Thanh Hoa xuất hiện hay không?

- Lương châu, mấy ngày trước đây, Lý Thanh Hoa lên đường từ Lương châu đi thẳng về phía Tây. Ta phái người theo dõi, nhưng những người đó cuối cùng đều không có truyền tin tức về, hắn là đã bị Lý Thanh Hoa giết. Bất quá ta xác định, nhất định Lý Thanh Hoa có một sào huyệt, nói không chừng một tà phái Tây Vực chính là sào huyệt của nàng, bất quá sau khi ta tới Tây Vực phải chậm rãi dò xét.

Đông Phương Tình lại kể một ít chuyện của nàng cho Hoắc Nguyên Chân nghe, sau đó lại nói với hắn:

- Nguyên Chân, nhiều năm qua ta cô khổ không nơi nương tựa, hôm nay may mắn gặp được ngươi, ngươi cũng không thể bỏ mặc ta mà không để ý.

Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng:

- Đáng tiếc bần tăng là một...

- Không cho ngươi nói!

Lúc này Đông Phương Tình đột nhiên mân mê đôi môi nhỏ nhắn:

- Ta cảm giác dường như ngươi có nỗi khổ gì đó, xuất gia cũng không phải là bản ý của người. Nhưng mọi việc đều có thời điểm giải quyết, người có chuyện gì khó xử cứ nói ra, ta trợ giúp người giải quyết.

Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:

- Chuyện này người khác không cách nào giúp một tay, hãy chờ một thời gian. Nàng nói đúng, mọi việc đều có thời điểm giải quyết, chỉ cần ta hoàn thành mấy chuyện, nhất định cho các nàng một tương lai.

- Các nàng.... .

Đông Phương Tình lặp lại một câu, sắc mặt có vẻ không vui:

- Ta cũng biết trong lòng của người đã có không chỉ một người.

Hoắc Nguyên Chân có lòng giải thích một câu, nhưng há miệng cuối cùng lại không có nói ra, cho đến ngày nay, rất nhiều chuyện hắn đều có chút thân bất do kỷ.

Thiếu Lâm tự không tiện dứt bỏ, mấy hồng nhan bên cạnh cũng khó mà vứt bỏ.

Người khác dễ nói, An Như Huyễn làm sao mình có thể bỏ? Ninh Uyển Quân mình có thể nào bỏ được, còn có La Thái Y cùng Mộ Dung Thu Vũ, nếu các nàng không muốn rời khỏi mình, vậy mình phải làm sao?

Còn có Đông Phương Tình trước mắt càng là chỗ yếu trong lòng Hoắc Nguyên Chân, hắn không đành lòng làm tổn thương nàng.

Thấy thái độ Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt Đông Phương Tình ảm đạm, hơi quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Nàng thích phương trượng này, nhưng cũng rất khó khăn tiếp nhận Hoắc Nguyên Chân còn thích nữ tử khác.

Nàng là võ lâm Minh chủ, là Tiên Thiên viên mãn kiêu ngạo, đối mặt hậu bối như Ninh Uyển Quân, bảo nàng làm sao đối mặt?

- Nguyên Chân, người cần phải cân nhắc cho thật kỹ chuyện này, bằng không thật sự có ngày đó, mọi người sẽ không tiện đối mặt lẫn nhau. Ngươi cũng có thể thử dò xét tâm tư Uyển Quân, xem thử trong lòng nàng định chuyện này thế nào.

Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, ý thức được lời của Đông Phương Tình rất có đạo lý.

Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y có thể ở chung một chỗ hòa thuận, đó là bởi vì các nàng vốn là tình như tỷ muội, nếu như bảo Mộ Dung Thu Vũ cùng Ninh Uyển Quân ở chung hòa thuận, chỉ sợ độ khó sẽ không nhỏ.

Dĩ nhiên những chuyện này còn không phải là vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất chính là lựa chọn giữa Thiếu Lâm tự cùng mấy hồng nhan, làm cho Hoắc Nguyên Chân vô cùng khó xử.

Đã từ lâu, thậm chí Hoắc Nguyên Chân thầm nghĩ nếu như mình có thuật phân thân vậy thì hay biết bao nhiêu, một người ở lại trong Thiếu Lâm làm phương trượng, gây dựng danh tiếng đệ nhất thiên hạ. Người khác sẽ đi theo mấy hồng nhan thoái ẩn giang hồ, tiêu dao bình sinh.

Trong đầu suy nghĩ miên man, Đông Phương Tình lại nói:

- Bây giờ ta không thể ở lại Thiếu Lâm tự, ta cũng không muốn gặp lại các nàng Ninh Uyển Quân, ta muốn đi.

- Đi ư, nàng muốn đi đâu?

Đông Phương Tình quay đầu lại, nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:

- Lát nữa khảo hạch môn phái nhất đẳng các ngươi sẽ thông qua, ta sẽ lập tức a rời đi, đi Tây Vực, đây là lần cuối cùng ta giao thiệp với giang hồ. Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ trở lại, trở lại bên cạnh ngươi, chờ ngươi cho ta hạnh phúc sau cùng.

Nghe thấy Đông Phương Tình nói như thế, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên có một linh cảm bất tường.

Đời trước hắn đã thấy nhiều trong phim ảnh, bình thường đều nói một lần cuối cùng. Tỷ như phí đồ muốn làm một chuyến cướp cuối cùng sẽ rửa tay gác kiếm, tỷ như tiêu sư muốn bảo vệ một chuyến tiêu cuối cùng rồi sẽ thối lui ra giang hồ.

Nhưng một lần cuối cùng này, thông thường là một lần cuối cùng thật sự.

Trước đây thật lâu thực lực Lý Thanh Hoa đã mạnh hơn Đông Phương Tình, hôm nay Đông Phương Tình tiến vào Tiên Thiên viên mãn không sai, nhưng ai biết trải qua những năm qua Lý Thanh Hoa có đột phá tới Tiên Thiên viên mãn hay không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-738)