← Ch.456 | Ch.458 → |
Đang suy nghĩ, Hoắc Nguyên Chân chợt thấy dường như trên vách bằng đối diện có thứ gì đó.
Giụi giụi mắt cẩn thận xem thử, Hoắc Nguyên Chân ngạc nhiên phát hiện, trên vách bằng lại có chữ.
Hơn nữa đây còn không phải là một hai chữ, trên vách băng đối diện viết rất nhiều chữ rậm rạp chằng chịt.
Đáng tiếc ánh sáng bên trong hốc băng này quá mức mờ tối, có hơi không thấy rõ.
Hoắc Nguyên Chân nhìn ra ngoài xem thử, vách băng dày nửa thước ngăn cách khiến cho hắn không thể nào nhìn thấy tình huống bên ngoài, thanh âm cũng rất nhỏ.
Hắn thận trọng mở Phật quang thử một cái, sau đó lập tức tắt đi, lắng nghe thanh âm bên ngoài.
Không cảm giác được bên ngoài có chuyện gì khác thường, Hoắc Nguyên Chân mới yên lòng, thúc giục nội lực mở ra một ít Phật quang sau gáy, bên trong hốc bằng lập tức sáng lên.
Hoắc Nguyên Chân mượn ánh sáng nhìn về phía chữ viết trên vách bằng, liếc mắt nhìn, lập tức không rời mắt đi nơi khác.
- Ta nhận được tin tức của y, ta tới nơi này tìm x, y có ở đây không?
Chữ khắc trên vách bằng rất nhỏ, hơn nữa nét chữ mềm mại, hắn là do một nữ tử công lực không kém dùng vật rất nhỏ khắc lên, có thể là mũi trâm.
Nhìn chữ viết trên đó, Hoắc Nguyên Chân lập tức hiểu ra nơi này cũng từng có một người ngồi qua, có thể là một nữ nhân, không biết nguyên nhân gì núp ở nơi này, có thể cũng là vì nguyên nhân giống như mình, hơn nữa còn để lại chữ viết ở đây.
Trong này bị tuyết trắng ngăn chặn, không khí trong ngoài không lưu thông, ngay cả bụi bặm cũng không có, cũng không cách nào phân biệt chữ viết trên vách băng này có đã bao nhiêu năm.
Mang theo nghi ngờ trong lòng, Hoắc Nguyên Chấn tiếp tục xem xuống dưới. Câu thứ nhất là:
- Ta lấy được tin tức của y, ta tới nơi này tìm y, y có ở đây không?
Như vậy có thể thấy được, nữ nhân khắc chữ này, giả thiết nàng là một nữ nhân, là tới tìm một nam nhân, nhưng nam nhân này là ai, Hoắc Nguyên Chân hết a sức hiếu kỳ.
Xem xuống phía dưới, còn có rất nhiều chữ viết, từng đoạn từng đoạn rất rành mạch.
- Ta không biết ta có phải quá ngu hay không, trong lòng của y căn bản cũng không có ta, chỉ có nữ nhân kia, hết thảy đều như vậy, căn bản không có khe hở để cho người khác tiến vào, dù là một khe nhỏ cũng không có.
Thông qua đoạn văn này, Hoắc Nguyên Chân cơ bản có thể xác định, người khắc chữ ở phía trên băng sơn này là một nữ tử, tựa hồ còn là một nữ tử tương đối si tình.
- Người ngu không chỉ có riêng ta, còn có y, nàng của y không yêu y.
- Y yêu nàng, nàng cũng yêu y, chỉ cần có mặt nàng, thứ gì cũng là của y, ta hận nàng!
Xem tới đây Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có chút hỗn loạn, vì sao nhiều người thứ ba như vậy, những người này là ai?
- Rốt cục ta lấy được tin tức, lúc ta tới nơi, mọi người cũng không biết y ở nơi nào, nhưng ta biết, ta biết y ở nơi này, lần này ta xem y còn có thể cự tuyệt ta hay không.
- Ta đã chuẩn bị xong hết thảy, bằng lòng giao hết thảy của mình cho y. Nhất định y không cách nào cự tuyệt ta, y không làm được, cũng không ai làm được, ta có tự tin này.
- Bên ngoài nhiều người tuyết như vậy, ta không biết ta còn có thể sống sót rời đi hay không. Ta tin tưởng đây là một lần khảo nghiệm của trời cao đối với ta, chỉ cần ta có thể qua cửa ải này, như vậy nhất định có thể gặp y.
Xem tới đây Hoắc Nguyên Chân xác định, nữ nhân này cũng bị người tuyết vây khốn ở chỗ này. Xem ra mình thật đúng là hữu duyên cùng người này, lại có tạo ngộ giống nhau, chỉ bất quá không biết nữ tử kia khắc những chữ này từ khi nào.
- Đã qua ba ngày, người tuyết còn chưa chịu rời đi, ta đã không chịu nổi. Nếu như ta chết ở chỗ này, y cũng sẽ không biết, không biết nữ tử đã từng theo đuổi y đến vùng băng thiên tuyệt địa này, đã từng chôn cất nơi này. Có lẽ mười năm sau, năm mươi năm sau, một trăm năm sau, mới có người phát hiện được ta tồn tại.
- Chỉ mong băng tuyết vĩnh viễn không tan, vĩnh viễn giữ lại thân thể ta ở chỗ này, cho dù là phong ấn trong băng cũng không tiếc nuối.
- Như vậy có lẽ có một ngày, y có thể thấy dung mạo ta vẫn trẻ trung, thấy ta vẫn xinh đẹp.
Hoắc Nguyên Chân im lặng không nói, nữ tử này không phải là tinh thần không tốt lắm. Lại muốn phong ấn mình trong khối băng, sau đó để cho người mình ở thích có cơ hội nhìn mình một cái.
- Bảy ngày, người tuyết còn ở bên ngoài, ta nghĩ ta sẽ không cách nào kiên trì, đợi thêm ba ngày nữa. Nếu như ba hôm sau người tuyết còn không rời đi, như vậy ta sẽ kết thúc tánh mạng của mình.
- Mười ngày. Ta... A, ông trời thương xót, rốt cục đám người tuyết đáng chết kia cũng đi rồi, rốt cục ta có thể ra ngoài.
Chữ viết tới đây có hơi mờ đi, trong đầu Hoắc Nguyên Chân không khỏi hiện ra một bức tranh.
Một nữ tử xinh đẹp một mình bị vây ở bên trong không gian phong bế thu hẹp nơi này, không khí trong ngoài không lưu thông, chỉ có thể dựa vào nội tức duy trì sinh mạng.
Nhưng nội tức là không cách nào kéo dài được, cho dù là ở dưới nước còn có một ít biện pháp giữ được, nhưng bên trong không gian không có không khí là không cho phép sinh mạng tồn tại, công lực cao hơn nữa cũng không được.
Trong lúc nàng tuyệt vọng, rốt cục những người tuyết bên ngoài cũng rời đi, khó có thể che giấu kích động trong lòng, chữ nàng khắc ra nghiêng ngả xiêu vẹo, đã mất đi tỉnh táo bình thường.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, quả thật làm cho không ai có thể giữ được tấm bình thường.
- Thật là hay quá, rốt cục ta có thể đi ra ngoài, ta thật cao hứng, vốn là muốn hủy đi những chữ viết này, nhưng ta quyết định bảo lưu lại. Có lẽ sau này ta sẽ tới nơi này xem thử, có lẽ ta sẽ không trở lại, nơi này sẽ bị những người khác phát hiện.
- Bất kể ngươi là ai, bất kể người làm thế nào phát hiện chữ viết này, chúng ta cũng là người hữu duyên, có thể đi tới nơi này hơn nữa sống sót, chứng minh ngươi cũng không phải người bình thường, ta sẽ nói cho ngươi biết nhũ danh của ta. Ta tên là Nữu Nữu, trong thiên hạ kẻ biết cái tên này của ta không vượt qua năm người, bây giờ thêm người. Nếu như có một ngày người tìm được ta, phát hiện ta là ai, ngươi chỉ cần nói một câu "Nữu Nữu, chúng ta về nhà", chuyện gì ta cũng đáp ứng ngươi.
- Ngươi tin lời của ta không? Bản thân ta cũng không dám tin tưởng, thử một chút đi!
Chữ viết viết đến nơi này đã hết, không có ký tên cũng không có lạc khoản.
Hoắc Nguyên Chân xem tới đây, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười.
Một nữ tử trong tuyệt vọng có được hy vọng, trong lòng vui mừng, người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, chữ viết viết cũng nhanh hơn, cuối cùng những chữ viết này sâu cạn không đồng nhất, rất hiển nhiên trong lòng của nàng tràn đầy vui sướng.
Những lời cuối cùng nửa đùa nửa thật, nàng thật là vui, những chữ viết cuối cùng này là một ước mơ vô thời hạn của nàng đối với tương lai tốt đẹp, là một giấc mộng đẹp trong lòng thiếu nữ, mặc dù nàng đã thích người khác nhưng vẫn viết như vậy, đó là ảo tưởng của nàng.
Ảo tưởng này có hai mặt, có lẽ thật sự có một ngày, lúc nàng thất ý vô tình gặp phải người hữu duyên kia, thật sự là có thể có khả năng đáp ứng đối phương một chuyện.
Nhưng dưới tình huống bình thường chắc là sẽ không, ai dám cam đoan là sẽ có người thấy những chữ viết này? Vạn nhất là một nữ tử thì sao?
Cho nên cuối cùng như thế nào, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Nữu Nữu, đây bất quá cũng chỉ là một trò đùa của nàng.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân vẫn rất có hứng thú đối với chuyện này, đầu tiên y mà nàng nhắc tới là người nào, đây là một chuyện đáng để suy nghĩ sâu xa, nói không chừng dính đến một ít bí mật không muốn người biết.
Hơn nữa Nữu Nữu này là ai, hiện tại nàng còn sống hay không?
Hoắc Nguyên Chân nghĩ, có lẽ có một ngày mình thật sự hoàn tục, lúc không có chuyện gì làm đi hỏi thăm người này một chút, coi như là một chuyện lý thú trong đời, cũng cảm thấy hay hay.
Nữu Nữu ở trong hốc bằng cực khổ mười ngày, điểm này làm cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy bất an. Chẳng lẽ những người tuyết này cũng giống như lúc vây khốn Nữu Nữu, cũng vây khốn mình ở đây mười ngày sao?
Cố gắng lắng nghe tiếng động bên ngoài, trong mơ hồ, Hoắc Nguyên Chân còn có thể nghe ra tiếng kêu quái dị của người tuyết bên ngoài, những người tuyết này vẫn chưa đi.
Căn cứ thói quen động vật, giữa từng bầy động vật với nhau cũng có phân chia lãnh địa, những người tuyết này cũng là từng bầy từng bầy, nói không chừng chúng cũng có lãnh địa.
Băng sơn này nằm rất kín gió, coi như là địa phương khá ấm áp bên trong Đại Tuyết cốc này. Nói không chừng những người tuyết bên ngoài cũng biết được điểm này, ở lại tránh gió mãi không chịu rời đi.
Hoắc Nguyên Chân ở chỗ này chờ một hồi, lắng nghe động tĩnh những người tuyết kia, phát hiện bên ngoài vẫn có thanh âm. Bất đắc dĩ hắn dứt khoát tựa vào trên vách bằng, yên lặng vận chuyển Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể sưởi ấm, chậm rãi ngủ.
Dù sao truyền thừa này phải một tháng mới có thể kết thúc, còn có hơn hai mươi ngày, Hoắc Nguyên Chân không vội.
Ngày xưa không phải là bôn ba bên ngoài, chính là tu luyện bên trong Phương Trượng viện, một khắc cũng không dám lười biếng. Lần này Hoắc Nguyên Chân ở chỗ này tu luyện cũng không có gia tốc gì, muốn ra cũng không ra được, dứt khoát ngủ thiếp bên trong hốc băng này, hơn nữa ngủ rất say sưa.
Có lúc tỉnh lại, mơ mơ màng màng lắng nghe một chút, người tuyết vẫn còn bên ngoài, lại tiếp tục ngủ, tỉnh lại tiếp tục nghe ngóng. Nửa mê nửa tỉnh cũng không biết nghe bao nhiêu lần, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng không xác định rốt cục mình có nghe ngóng gì không.
Chẳng biết lúc nào rốt cục mơ màng rơi vào mộng, Hoắc Nguyên Chân nằm mơ thấy mình đã hoàn tục, hơn nữa trở lại quê quán đời trước, còn mang theo bên người những hồng nhan tri kỷ kia.
Ninh Uyển Quân là tiểu thế tử điềm tĩnh ôn nhu nhất, yêu mình đến tận xương tủy, hơn nữa học tập thiết kế thời trang, y phục mình không cần mua, một tay Ninh Uyển Quân may hết.
Mộ Dung Thu Vũ là tiểu quỷ thích gây sự lại vô cùng khả ái. Bởi vì tuổi tác của nàng và Ninh Uyển Quân xấp xỉ nhau, lúc không có chuyện gì làm cũng thích kiếm chuyện trêu chọc Ninh Uyển Quân, trêu một hồi làm cho Ninh Uyển Quân mặt đỏ tới mang tai, nàng cũng có cảm giác thành tựu.
La Thái Y lại trở thành nữ cường nhân trong nhà, phụ trách đầu tư mục công trình kiếm tiền nuôi gia đình. Chỉ bất quá nữ cường nhân này về đến nhà, xung quanh toàn là nữ nhân yếu ớt, mặc cho nàng định đoạt.
An Như Huyễn là bến cảng yên bình nhất, vĩnh viễn thông cảm bao dung, không bao giờ nổi giận với hắn. Sau khi hắn hoàn tục để tóc dài, An Như Huyễn rất thích nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, dịu dàng xoa bóp cho hắn, cảm giác ấm áp này luôn luôn làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy say mê.
Bất quá thỉnh thoảng hắn cũng sẽ lặng lẽ rời nhà, rời khỏi các nàng, len lén đi ra ngoài tìm Đông Phương Tình.
Thiên hạ vô địch Đông Phương Minh chú mở ra một vườn trẻ, nhiệm vụ mỗi ngày chính là dạy các em nhỏ ca hát khiêu vũ. Mỗi lần Hoắc Nguyên Chân tới nơi này, cô giáo xinh đẹp kia đều khiêu vũ với hắn, chỉ bất quá yêu cầu Hoắc Nguyên Chân phải mặc đồng phục viền hoa mới được.
Mộng luôn là biến ảo vô thường, một lúc lâu sau, Hoắc Nguyên Chân lại nằm mơ thấy mình chân chính trở thành hòa thượng, hoàn toàn kết thúc trần duyên, mặc cho mấy hồng nhan ruột gan đứt từng khúc cũng không thể đánh động tâm địa sắt đá của hắn.
Cuối cùng, các nàng tự vẫn tập thể trước mặt Hoắc Nguyên Chân, hắn vốn muốn trở thành một đời cao tăng rốt cục giác ngộ.
Nhưng lúc ấy đã chậm, mấy sinh mạng giống như đóa hoa điêu linh ở trước mặt hắn, trong lòng hắn ôm một người, lay gọi người khác, nhưng không ai tỉnh lại.
Một đời cao tăng lên tiếng khóc rống, cơn đau xé nát ruột gan hành hạ Hoắc Nguyên Chân, làm cho hắn cơ hồ chết đi trong đau khổ.
Nhưng hắn không chết đi trong đau khổ, ngược lại cảm thấy bình yên trong đau khổ.
Bỗng nhiên thức tỉnh, phát giác chẳng biết lúc nào mặt đầy nước mắt. Hắn thở ra một hơi thật dài, may mắn đây chỉ là mộng!
Bất quá mộng này cũng nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân, tới cuối cùng nhất định mình phải hết sức thận trọng.
Là thành tựu một đời cao tăng, ở lại một tay xây dựng Thiếu Lâm tự? Hay là đi theo các hồng nhan thoái ẩn giang hồ đấy?
Hai kết cục này đều không viên mãn, đều sẽ lưu lại tiếc nuối, Hoắc Nguyên Chân không muốn lưu lại tiếc nuối gì.
Trong lòng yên lặng suy nghĩ một hồi chuyện sau này, xung quanh rất yên tĩnh, Hoắc Nguyên Chân cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, phát hiện chẳng biết lúc nào, những người tuyết kia đã rời đi.
Không biết ngủ trong bao lâu, Hoắc Nguyên Chân xem thử thời gian Hệ Thống, vừa nhìn qua nhất thời kinh hãi:
- Trời ơi không tốt! Hai năm không có ngủ thật sự lần nào, lần này vừa ngủ không ngờ rằng đã ngủ tới mười ngày mười đêm!
Cẩn thận lắng nghe tình huống bên ngoài một chút, sau khi xác định nhất định là không có người tuyết nữa, Hoắc Nguyên Chân dựng đơn chưởng đánh ra, đánh xuyên vách bằng kia thò đầu ra ngoài nhìn, đúng là không có người tuyết nữa.
Bất quá dấu chân chung quanh coi như mới mẻ, đoán chừng là vừa đi cũng không lâu.
Không nghĩ đến những người tuyết này thật sự là giống như thời điểm vây khốn Nữu Nữu, ở chỗ này mười ngày không đi, cũng không biết có phải là cùng một bầy người tuyết hay không.
Phía ngoài gió vẫn lạnh lùng, tuyết vẫn bay đầy trời, Hoắc Nguyên Chấn hít thở không khí trong lành vài cái, quay đầu nhìn lại hốc băng mà mình đã náu thân mười ngày qua.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân trở lại nơi này, đưa ngón tay ra vận chỉ viết như bay bên dưới những hàng chữ kia, ngón tay hắn dễ dàng đâm thủng vách bằng, viết thêm mấy chữ bên dưới:
- Nữu Nữu, chúng ta về nhà!
Có lẽ nơi này sẽ không có ai trở lại, nhưng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hay hay, dứt khoát viết hai chữ Nguyên Chân bên dưới, coi như câu trả lời cho nữ tử không biết từ năm tháng nào kia.
Làm xong hết thảy, Hoắc Nguyên Chân lăng không chộp lấy rất nhiều tuyết nhét vào hốc băng này, khôi phục trở lại nguyên trạng.
← Ch. 456 | Ch. 458 → |