← Ch.472 | Ch.474 → |
Kế Vô Song nghe thấy Hoắc Nguyên Chân cũng biết một ít sao chuyển động, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Thì ra phương trượng cũng hiểu biết chuyện này, vậy nói ra chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều.
Vốn An Như Sương còn muốn phản bác Kế Vô Song, nhưng nghe thấy Hoắc Nguyên Chân cũng nói có một số ngôi sao chuyển động, cũng cảm thấy ngạc nhiên, không nói gì nữa, ở bên cạnh lắng nghe.
Kế Vô Song tiếp tục nói:
- Phương trượng có biết trên bầu trời có Ngũ Hành chi tinh hay không?
- Biết, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Kế Vô Song ngẩn người một chút, y không nghĩ tới phương trượng này nói ra đơn giản như vậy.
Hoắc Nguyên Chân cũng là thuận miệng nói, bởi vì vào thời đại này thiên văn học cơ hồ là con số không, cũng không biết có người đặt tên cho các hành tinh trong thái dương hệ hay không, hắn chỉ là căn cứ vào đời trước mà biết được chuyện như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ bất ngờ của Kế Vô Song vì bị mình nói trúng, nhất thời trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã có suy đoán.
Xem ra Kế Vô Song này hoặc là Thiên Cơ lão nhân cũng thật sự có bản lĩnh, sẽ không ngờ rằng cũng biết trên trời còn có những ngôi sao như vậy.
Kế Vô Song có chút không hiểu hỏi:
- Làm sao ngươi biết có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành chi tinh?
Hoắc Nguyên Chân chưa kịp trả lời, An Như Sương khẽ cười nói:
- Ngươi đã nói Ngũ Hành chi tinh, dĩ nhiên là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Kế Vô Song lộ vẻ bừng tỉnh ngộ vỗ vỗ trán:
- Đúng rồi.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy buồn cười, cũng không giải thích mà hỏi Kế Vô Song:
- Kế tiên sinh, biết Ngũ Hành chi tinh này thì thế nào?
Kế Vô Song có chút thần bí nói:
- Người nghe nói qua Ngũ Tinh Liên Châu hay chưa?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút mới nói:
- Đã nghe qua, nghe nói Ngũ Tinh Liên Châu chính là điềm cát tường.
- Ngươi nói không sai, Ngũ Tinh Liên Châu, cũng gọi là Ngũ Tinh Tụ. Nhưng cũng không phải là dựa sắp theo thứ tự Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mà là theo thứ tự Thủy, Kim, Hoa, Mộc, Thổ. Hiện tượng này là rất hiếm thấy, mấy chục năm, trên trăm năm thậm chí mấy trăm năm cũng khó thấy được một lần.
Kế Vô Song lại nói:
- Mỗi một lần Ngũ Tinh Liên Châu đều là điềm cát tường không sai, nhưng thế gian vạn vật, bao gồm sao trên bầu trời, đều phải dựa theo quỹ đạo đã định của chúng đi tới, không thể có sai lệch, đây gọi là thuận theo thiên ý, nếu như có sai lệch, sẽ có tai nạn phát sinh.
- Kế tiên sinh nói là phương pháp xem sao phải không?
- Không sai, phương pháp xem sao còn gọi là phương pháp chiêm tinh, đã có từ thời cổ. Kế mỗ được sư phụ truyền thụ, nghiên cứu đạo này nhiều năm, đến nay cũng chỉ biết chút da lông bên ngoài mà thôi.
Kế Vô Song vuốt vuốt chòm râu, có vẻ đắc ý nói mấy câu, sau đó nói tiếp:
- Ngũ Tinh Liên Châu đã là hết sức hiếm thấy, lúc Kế mỗ còn nhỏ cho tới nay cũng chưa từng chính mắt quan sát, nhưng sư phụ đã tận mắt thấy qua Ngũ Tinh Liên Châu.
- Chẳng lẽ Kế tiên sinh nói, trong thời gian gần nhất sẽ xuất hiện thiên tượng Ngũ Tinh Liên Châu sao?
- Cũng không phải!
Kế Vô Song khoát tay áo một cái:
- Gần đây quả thật thiên tượng sắp có phát sinh kỳ quái, nhưng không phải là Ngũ Tinh Liên Châu.
- Đó là cái gì?
Kế Vô Song đột nhiên ghé đầu đến gần Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Sương, hạ thấp giọng nói:
- Đại tai nạn, đại sự tình, hơn nữa còn là Thất Tinh Liên Châu không bình thường.
Lúc này An Như Sương cũng kinh ngạc nói:
- Như thế nào là không bình thường? Thất Tinh Liên Châu có nghĩa là gì?
- Sư phụ ta nói, trên bầu trời này, trừ nhật nguyệt bởi vì phát sáng cho nên có thể thấy được rõ ràng ra, ngoài ra còn có mấy vì sao bình thời chúng ta không thấy được, trong đó bao gồm Ngũ Hành chi tinh mà Kế mỗ mới nói. Năm vì sao này có thể tạo thành Ngũ Tinh Liên Châu, nhưng nếu cộng thêm nhật nguyệt trên trời chính là bảy vì sao, nếu như bảy ngôi sao này thẳng hàng với nhau, đó chính là Thất Tinh Liên Châu, tình huống này hàng ngàn hàng vạn năm khó gặp. Thậm chí sư phụ nói, vốn chúng không có cơ hội thẳng hàng.
- Vốn không có cơ hội thẳng hàng, nhưng bây giờ có cơ hội phải không?
- Không sai, vốn là bảy ngôi sao không thể thắng hàng nhau, hiện tại dưới sự ảnh hưởng của một ít lực lượng kỳ quái cho nên sắp sửa thẳng hàng. Đây là hết sức vi phạm quy luật tự nhiên, vi phạm thiên ý, cho nên nhất định phải có đại tại nạn xảy ra. Ba mươi năm trước sư phụ phát hiện điểm này, cho nên những năm qua ẩn cư không ra, chính là vì nghiên cứu chuyện này.
An Như Sương nói:
- Ta nhớ lúc ta mới vừa học nghệ có thành tựu rời núi, quả thật Thiên Cơ lão nhân vẫn còn hiện thân ở giang hồ, nhưng rất nhanh liền im hơi lặng tiếng, tính toán thời gian quả thật đã có ba mươi năm.
- Đúng vậy, khi đó s phụ chính là ẩn cư chuyên tâm nghiên cứu chuyện này, trải qua ba mươi năm quan sát, sư phụ cho ra một kết luận.
- Kết luận gì vậy?
Lần này Hoắc Nguyên Chân cũng mở miệng hỏi thăm, bởi vì hắn nghe Kế Vô Song này nói cũng có cơ sở, dường như cũng không phải là đặt điều nói dối.
Kế Vô Song suy nghĩ một chút, sửa sang lại ý nghĩ, dường như đang suy nghĩ nói thế nào cho hòa thượng này và An Như Sương có thể chấp nhận.
Qua một lúc lâu, Kế Vô Song mới nói:
- Sư phụ nói có người đang nghịch thiên, hơn nữa còn lợi dụng một ít lực lượng không biết tên làm ảnh hưởng thiên thể vận hành, hơn nữa còn đạt được thành quả rất lớn, dường như cách ngày thành công không còn xa nữa.
Hoắc Nguyên Chân kỳ quái nói:
- Lực lượng gì có thể lớn tới mức ảnh hưởng thiên thể vận hành? Hơn nữa lại chính là Thất Tinh Liên Châu, mà người chủ trì sau màn kia có được ích lợi gì?
Kế Vô Song lắc đầu một cái:
- Chúng ta không cách nào suy đoán cụ thể, nhưng có thể khẳng định là một khi Thất Tinh Liên Châu xảy ra, sáu vì sao ngăn trở mặt trời, cả mặt đất mờ tối một mảnh. Hơn nữa sư phụ nói, lực lượng bảy vì sao tụ tập sẽ làm cho một thứ gì đó trên mặt đất phát sinh cải biến, mà cải biến này chính là chuyện người nghịch thiên kia hy vọng.
Trầm ngâm một chút, Kế Vô Song lại nói:
- Nói cách khác, người nghịch thiên kia là muốn mượn loại thiên tượng này hoàn thành bước cuối cùng, để y có thể tiến vào thế gian này.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chấn lấp lánh nhìn chằm chằm Kế Vô Song:
- Chẳng lẽ lệnh sư cũng chưa từng nói qua, người nghịch thiên kia là ai sao?
Kế Vô Song lắc đầu một cái:
- Cụ thể là ai chẳng biết, nhưng có thể khẳng định là một người cực kỳ lợi hại, cực kỳ hùng mạnh. Hơn nữa sau khi người này hoàn thành bước cuối cùng này, trong thiên hạ cũng không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản y nữa.
Hoắc Nguyên Chân xoay người nhìn An Như Sương một cái, An Như Sương cũng đang nhìn hắn.
- An Các chủ, nàng thấy thế nào?
An Như Sương suy nghĩ một chút nói:
- Nếu nói là người cực kỳ lợi hại hùng mạnh, trừ Đinh Bất Nhị ra, ta không nghĩ ra còn ai khác, nhưng ta không nghĩ ra điểm này, bản thân Đinh Bất Nhị cũng đã là đệ nhất thiên hạ, lão cần gì phải cố ý ra vẻ huyền bí ẩn núp trăm năm như vậy? Lão chỉ cần dùng công lực năm xưa, hiện tại đi ra cũng không ai chế phục được lão. Huống chi ta không cho là người nào có thể ảnh hưởng đến các ngôi sao, dựa vào cái gì? Dựa vào nội lực hay là dựa vào ám khí? Phương trượng, người này từ trước đến giờ nói chuyện không thể nào tin được, ngươi không nên tin y.
Nghe thấy An Như Sương nghi ngờ, Kế Vô Song lớn tiếng nói:
- An Các chủ, nàng có thể nghi ngờ nhân cách của ta, nhưng nàng không thể nghi ngờ lời của sư phụ ta, lời nói này là sư phụ nói cho ta biết, là người bảo ta thông báo cho các ngươi môn phái thiên hạ!
- Vậy lệnh sư có thông báo với người Thất Tinh Liên Châu sẽ xuất hiện vào lúc nào không?
- Mau thì một năm, lâu thì ba năm.
An Như Sương khinh thường nói:
- Xem đi, ngay cả bản thân sư phụ ngươi cũng không thể xác định, làm sao có thể bảo người khác tin lời lão?
- Sư phụ nói cho ta biết như vậy, sư phụ còn nói, đại kiếp giáng xuống, nếu như không thể tìm được người ứng đối kiếp số, người trên giang hồ này cũng đừng mong được yên thân.
- Vậy sư phụ ngươi ở nơi nào, vì sao đích thân lão không nói rõ ràng?
Kế Vô Song lại hạ thấp giọng:
- Ta cũng không biết sư phụ ở địa phương nào, sư phụ là dùng bồ câu đưa tin cho ta.
An Như Sương lạnh lùng nhìn Kế Vô Song một cái, hiển nhiên là không tin tưởng lời y chút nào.
Kế Vô Song cũng cảm giác lời của mình tựa hồ thiếu một chút lực thuyết phục, lại bổ sung:
- Sư phụ còn nói, kiếp nạn không phải xuất phát từ Tây Bắc thì là Đông Bắc.
An Như Sương nghe nói như thế, càng không nhịn được bật cười:
- Tây Nam cùng Đông Nam không có khả năng sao? Nếu như người thêm cả sáu phương hướng còn lại, nhất định sẽ có một phương hướng trúng.
Kế Vô Song tựa hồ tức tốổi An Như Sương, lúc này không nói với nàng nữa, mà quay đầu nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, ngươi có tin lời ta hay không?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:
- Những lời này của Kế thí chủ không có căn cứ, quả thật khiến cho người ta khó lòng tin được.
Kế Vô Song cũng biết mình nói có chút vô căn cứ, thiếu lực thuyết phục, nhưng y vẫn còn đang cố gắng kiên trì:
- Thật ra thì sư phụ nói rất nhiều, để ta nhớ lại... Đúng rồi, sư phụ còn nói mệnh số của người ứng kiếp rất kỳ quái, thậm chí cảm giác, người ứng kiếp kia tựa hồ không thuộc về thế giới này.
An Như Sương nghe thấy lời của Kế Vô Song, càng không nhịn được mở miệng giễu cợt:
- Ngươi nói như vậy lại càng kỳ quái, không thuộc về thế giới này, vậy thuộc về nơi nào? Chẳng lẽ trừ thế giới này ra còn có thế giới khác hay sao?
Bọn họ vẫn còn tiếp tục biện luận, nhưng trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng đã dậy sóng trùng trùng.
Thiên Cơ lão nhân là người thế nào?
Sau khi Kế Vô Song nói xong những lời này bèn quan sát thần sắc của Hoắc Nguyên Chân và An Như Sương. Bởi vì quả thật lời y nói hết sức vô lý, sau khi y nghe Thiên Cơ lão nhân nói xong, bản thân y cũng cảm thấy khó lòng tin được.
Chuyện mà mình không tin, làm sao có thể trông cậy người khác có thể tin được?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân đứng lên, nói với Kế Vô Song:
- Kế thí chủ, lời nói của người thật sự làm cho người khó có thể tin tưởng, huống chi trong lời nói ngươi sơ hở rất nhiều, không bằng người tìm lệnh sư ra mặt, như vậy mới có lực thuyết phục hơn.
Kế Vô Song không phục nói:
- Chuyện mà các ngươi không biết chưa chắc không phải là thật, lời của ta có sơ hở gì chứ?
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Ngươi nói trên bầu trời có sao này sao kia nhưng người không biết, mặt đất mà chúng ta đạp dưới chân cũng là một ngôi sao, cho nên thật ra khi người thấy Thất Tinh Liên Châu, thêm vào ngôi sao dưới chân chúng ta tổng cộng là tám ngôi sao, cho nên Thất Tinh Liên Châu người nói cũng không tồn tại.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Kế Vô Song nhất thời cười to:
- Tên hòa thượng này quả thật là mở miệng nói càn, đất dưới chân chúng ta hóa thành ngôi sao từ khi nào vậy?
Không riêng Kế Vô Song không tin, ngay cả An Như Sương cũng không tin.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- An Các chủ, ta xin hỏi nàng, nàng ở trên đảo nhỏ, thấy thì là thấy buồm trên thuyền trước hay thấy thân thuyền trước?
An Như Sương thuận miệng nói:
- Chuyện này còn phải nói sao, đương nhiên là thấy cột buồm trước.
- Nếu là thấy cột buồm trước, mà mặt hồ bằng phẳng, chẳng lẽ thuyền là từ dưới nước dâng lên hay sao?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Kế Vô Song cùng An Như Sương đều ngẩn người ra, trong lúc nhất thời chìm vào trầm tư.
Vẫn là năng lực tiếp nhận sự vật mới của Kế Vô Song mạnh hơn một ít, rốt cục do dự hỏi:
- Chẳng lẽ nói, vùng đất dưới chân chúng ta thật ra cũng là một quả cầu?
- Không sai, vùng đất dưới chân chúng ta cũng là một quả cầu, như vậy mới có thể giải thích tại sao thuyền chạy trên mặt nước phương xa thấy buồm thuyền trước, sau đó mới thấy thân thuyền. Cho nên nói người thấy Thất Tinh Liên Châu, lúc thất tinh che kín mặt trời, khi đó trên thực tế là Bát Tinh Liên Châu.
Từ trước tới nay Kế Vô Song chưa từng nghe nói qua lý thuyết Bát Tinh Liên Châu, ngây người ra trầm tư một hồi, có chút do dự nói:
- Chuyện Bát Tinh Liên Châu, Kế mỗ cũng chưa từng nghe nói chuyện này.... . Chuyện này....
Lúc này Hoắc Nguyên Chân nói:
- Kế thí chủ không biết Bát Tinh Liên Châu, cũng không biết mặt đất thật ra là hình cầu, như vậy ngươi có biết, trên bầu trời trừ sao Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành ra, còn có sao Thiên Vương, Hải Vương, Diêm Vương hay không?
Kế Vô Song do dự nói:
- Dường như sự phụ có nhắc qua hai sao Thiên Vương, Hải Vương, nhưng sư phụ cũng chưa từng chính mắt quan sát được, tựa hồ cũng là xem qua ghi chép từ tinh đồ cổ đại. Về phần sao Diêm Vương lại chưa từng nghe qua.
Mặc dù Kế Vô Song không nghe nói, nhưng y đã tin lời của Hoắc Nguyên Chân. Bởi vì người bình thường thế nào cũng sẽ không thể nào nói lung tung mà nói trúng được hai ngôi sao Thiên Vương cùng Hải Vương.
- Ngươi không biết ba ngôi sao này, như vậy ánh mắt người vẫn còn giới hạn trong một tinh không nho nhỏ mà thôi. Chắc ngươi cũng không biết lỗ đen là gì, cũng không biết Bạch Ải tinh là gì, càng không cần nói tới khủng long bạo chúa sống ở kỷ Jura, thật ra cũng không biết bản thân Kế tiên sinh người cũng là từ một con khỉ tiến hóa mà thành.
Hoắc Nguyên Chân đưa ra một chuỗi vấn đề giống như pháo liên châu, khiến cho Kế Vô Song trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Thật lâu sau, Kế Vô Song mới đỏ mặt tía tai nói:
- Ta đi theo sự phụ học nghệ cũng không tới ba mươi năm không hiểu một ít chuyện rất bình thường, nếu như là sư phụ ta tới đây, nhất định người có thể biện luận với ngươi.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Kế thí chủ nói như vậy cũng không phải là lời thật. Nếu như ngay cả lệnh sư ở nơi nào ngươi cũng không biết, vậy làm sao có thể liên lạc được với lão? Chỉ có lừa gạt bần tăng, thí chủ không biết rằng người ta nói lời hư dối, sau khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục rút lưỡi hay sao?
← Ch. 472 | Ch. 474 → |