← Ch.477 | Ch.479 → |
Mà giáo chủ Lạc Hoa thần giáo còn được Mã Đạo Viễn chính miệng sắc phong làm Lạc Hoa Thánh Mẫu, hơn nữa tin đồn rằng Mã Đạo Viễn đã từng nói, chỉ cần Lạc Hoa Thánh Mẫu bằng lòng, vị trí Hoàng hậu Đại Hạ bất cứ lúc nào cũng là của nàng.
Trước đó Hoắc Nguyên Chân cũng chưa từng nghe nói qua Lạc Hoa thần giáo, nhưng lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng nghĩ đến rất nhiều thứ.
Rất rõ ràng, người giang hồ sử dụng phi đao kia là xuất thân từ Lạc Hoa thần giáo, lập công trong trận chiến ấy, cho nên Mã Đạo Viễn luận công ban thưởng, cho Lạc Hoa thần giáo làm quốc giáo.
Nhưng Lạc Hoa Thánh Mẫu này là ai chứ? Chẳng lẽ là Lý Thanh Hoa sử dụng phi đao sao?
Nếu như là Lý Thanh Hoa, như vậy Đông Phương Tình đi tìm nàng báo thù đã lâu hiện tại ra sao?
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cảm giác lòng mình chợt lạnh, tại sao còn chưa có tin tức của Đông Phương Tình?
Hoắc Nguyên Chân còn nhớ, lúc đi Đông Phương Tình đã nói với mình, nếu như thuận lợi, ba tháng là có thể trở lại.
Lúc đi là đầu tháng Mười, bây giờ đã là hạ tuần tháng Mười Hai, ngày mai sẽ là đưa ông Táo.
Nhưng đến lúc này Đông Phương Tình còn không có bất kỳ tin tức gì, chuyện này không thể không làm cho Hoắc Nguyên Chân lo lắng.
Nếu như Đại Hạ Thánh Mẫu thật sự là Lý Thanh Hoa, động tĩnh lớn như vậy, Đông Phương Tình không thể nào không biết, bởi vì nàng đi Tây Vực chính là tìm kiếm Lý Thanh Hoa.
Đã gần ba tháng, không thể nào Đông Phương Tình không có chút tin tức nào, mình ngồi ở Thiếu Lâm tự còn nhận được tin tức.
Hơn nữa Đông Phương Tình là Tiên Thiên viên mãn, với bản lãnh thần kỳ cơ hồ là thiên thị địa thính, chuyện gì có thể giấu giếm được nàng?
Nếu như Lạc Hoa Thánh Mẫu này thật sự là Lý Thanh Hoa, như vậy rất có thể nàng đã gặp mặt Đông Phương Tình, rất có thể giữa hai người đã giao thủ với nhau.
Nhưng Đông Phương Tình chưa trở về, mà Lý Thanh Hoa làm Đại Hạ Thánh Mẫu.
Còn nhớ Đông Phương Tình từng nói qua, những phương diện ngoài võ công của Lý Thanh Hoa cũng không phải là rất mạnh, nếu như động thủ tuyệt đối không phải là đối thủ Đông Phương Tình, sở trường duy nhất cũng chính là điểm mạnh nhất của nàng, chính là một đao kia.
Vừa nghĩ tới đặc tính của Tiểu Lý Phi Đao, mồ hôi trên trán Hoắc Nguyên Chân đột nhiên chảy xuống.
Nếu Đông Phương Tình chiến đấu cùng Lý Thanh Hoa, thắng bại có lẽ chỉ phân ra trong nháy mắt. Tránh thoát một đao của nàng, Đông Phương Tình thắng, tránh không thoát một đao của nàng, Đông Phương Tình chết.
Hoắc Nguyên Chân vốn là bình tĩnh tu luyện, giờ khắc này trong lòng rối loạn, cũng không cách nào tiếp tục tu luyện nữa.
Hà Nam ở cách xa Tây Bắc một chút, bên kia đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, mình lại chỉ có thể ở bên này không thể ra sức, chỉ biết chờ đợi.
Nếu là Thiếu Lâm tự giống như Ma giáo, có được thật nhiều phân đà trải rộng khắp thiên hạ, có tin tức gì cũng có thể kịp thời truyền trở lại thì hay biết mấy. Không phải như bây giờ sau khi thỉnh thoảng nghe thấy một tin, chỉ có thể ở nhà vò đầu gãi tai, không biết làm sao.
Đến lúc vất vả lắm mới đưa ra được một quyết định, chuẩn bị ứng phó, mới phát hiện tin tức trước đây đã quá hạn.
Bây giờ chuyện đầu tiên Hoắc Nguyên Chân muốn biết, chính là rốt cuộc Lạc Hoa thần giáo này có phải là môn phái của Lý Thanh Hoa hay không?
Chẳng lẽ phải ngồi Kim Nhãn Ưng bay một chuyến Tây Vực nữa sao?
Trong lúc hắn đang khổ sở, bên ngoài Tuệ Nguyên báo lại, nói là Nhất Đăng tới.
Hoắc Nguyên Chân cho là giang sơn Triệu gia bọn họ bị uy hiếp, có thể là Nhất Đăng lại đứng ngồi không yên.
Mới vừa mình mới có hơi đứng ngồi không yên, bây giờ Nhất Đăng lại tới, Hoắc Nguyên Chân ngược lại cảm thấy trong lòng bình tĩnh một chút, bảo Tuệ Nguyên mời Nhất Đăng vào. Hoắc Nguyên Chân ở bên trong phòng pha một ấm trà đậm, hiện tại khí trời giá rét, uổng chút trà nóng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Nhất Đăng vào phòng thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, sau đó ngồi xuống, cũng không hề tỏ ra nôn nóng cầm chén trà lên thong thả uống, hơn nữa chủ động thảo luận cùng Hoắc Nguyên Chân vấn đề trà đạo.
Chẳng những công lực Nhất Đăng tiến bộ vượt bậc, hơn nữa công phu hàm dưỡng cũng không tệ. Hoắc Nguyên Chân âm thầm gật đầu, trò chuyện trên trời dưới đất với Nhất Đăng một hồi, Nhất Đăng mới đi vào chính đề.
- Phương trượng, sư đệ ta đến tìm ngài là muốn thương lượng cùng ngài một chuyện.
- Sư đệ có lời cứ nói đừng ngại.
- Có thể phương trượng sư huynh cũng nghe nói, hôm nay quân đội triều đình Tây Bắc thất bại, toàn bộ Tây Bắc cộng thêm phần lớn Tây Vực cũng đã trở thành lãnh địa của Mã Đạo Viễn, còn sắp thành lập Đại Hạ quốc, phương trượng có biết chuyện này?
- Bần tăng cũng mới vừa nghe nói.
- Sư huynh, sư đệ cũng không phải tới thỉnh cầu phương trượng lần nữa trợ giúp tên điệt nhi kém cỏi bất tài kia. Hôm nay sư đệ đã là người xuất gia, trong lúc quốc gia nguy nan, phương trượng ra tay trợ giúp y leo lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng quốc gia xảy ra vấn đề vậy chính là vấn đề của y. Nếu thật sự mất giang sơn, đó cũng là khí số Thịnh Đường đã tận, không trách được ai cả, sư đệ sẽ không quản.
Nghe thấy Nhất Đăng nói như thế, Hoắc Nguyên Chân có vẻ hơi bất ngờ:
- Ủa, vậy sư đệ tới đây là...
- Là như vậy, Tây Bắc vừa định, Đại Hạ sắp lập quốc, chuyện này đã không thể nghịch chuyển, bất kể Nguyên Khuê bằng lòng hay không cũng không thể thay đổi được gì, Thịnh Đường cũng tạm thời vô lực chinh phạt Đại Hạ. Sư đệ đến tìm sư huynh là muốn thương lượng cùng sư huynh một chút.
- Thiếu Lâm tự chúng ta nằm ở Trung Nguyên, ngoại trừ lúc Quan Thiên Chiếu cát cứ có chút phiền phức ra, vẫn luôn thái bình vô sự. Tăng lữ bản tự cũng hưởng thụ cuộc sống an nhàn lâu dài, hơn nữa từ trước tới nay phương trượng vẫn coi trọng ăn ở sinh hoạt của tăng lữ. Có thể nói ngoại trừ không thể nhậu nhẹt ra, tăng lữ còn hưởng thụ cao hơn cả người bình thường, e rằng như vậy sẽ bất lợi cho tu hành.
Nghe thấy Nhất Đăng nói một phen, Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, Nhất Đăng nói như vậy rất có lý.
Lúc mới vừa xuyên qua tới đây, Hoắc Nguyên Chân cho là đệ tử Thiếu Lâm ngoại trừ bị giới luật nhà Phật trói buộc, không thể làm một ít chuyện dâm tà, vọng ngữ cùng với rượu thịt vân vân ra, những phương diện khác không thể sinh hoạt quá kém.
Nhưng cuộc sống như thế kéo dài, dần dần đi ngược lại với bản ý thanh tu của nhà Phật.
Đời sống vật chất có thể có, nhưng không thể quá mức. Thiếu Lâm vẫn là Phật môn, vẫn phải bồi dưỡng tác phong gian khổ mộc mạc cho tăng lữ, bồi dưỡng tinh thần chịu khổ cần lao cho mọi người, như vậy mới là lâu dài.
Nếu không một ngày kia đột nhiên hương hoa chùa miếu không được, mọi người không có y phục mặc, không có một năm bốn mùa đủ các thức ăn, chẳng lẽ là giải tán ai đi đường nấy sao?
Có thể cùng nhau chịu khổ mới được, chỉ hưởng thụ là không được.
- Sư đệ nói rất có đạo lý, nếu đệ đã nói như thế, hắn là trong lòng đã có kế hoạch gì, nói thử ta nghe một chút.
Lúc này Nhất Đăng mới lên tiếng nói:
- Khu vực Tây Bắc cực khổ rét lạnh, dân chúng người sống cuộc sống nghèo khổ chiếm đa số, bọn họ cần tín ngưỡng trên phương diện tinh thần. Mà Mã Đạo Viễn còn chưa chính thức lên ngôi đã bắt đầu tự tung tự tác, lập một Lạc Hoa thần giáo làm quốc giáo, chuyện này sớm muộn y cũng sẽ cầm đá tự đập vào chân mình.
Hoắc Nguyên Chân nghe đến đó thoáng động trong lòng, nhưng cũng không lập tức đặt câu hỏi, chờ đợi Nhất Đăng nói hết lời.
- Sư đệ cho là chúng ta phải tổ chức đệ tử Thiếu Lâm, tổ chức ước chừng trăm người làm khổ hạnh tăng, sẽ do sư đệ tự mình dẫn dắt, đi bộ tới Tây Vực không mang theo một văn tiền. Mục đích tới Tây Vực là để giáo hóa những con dân biên thùy kia, để cho bọn họ có thể tín ngưỡng ngã Phật, tìm được chỗ gởi gắm tinh thần.
- A Di Đà Phật!
Hoắc Nguyên Chân tuyên một tiếng Phật hiệu:
- Bị tâm nguyện lực của sư đệ làm cho bần tăng sinh lòng kính phục, suy nghĩ một chút chuyện này thật sự có thể làm được.
- Đúng vậy, chúng ta đi Tây Vực như vậy nhất cử lưỡng tiện, chẳng những có thể rèn luyện đệ tử hơn nữa còn có thể hoằng dương Phật pháp. Trước đây rất lâu sư đệ đã có ý nghĩ này, chẳng qua là vẫn không có cơ hội thích hợp thực hành, hôm nay Tây Bắc vừa định, mọi người đều cần có tín ngưỡng gởi gắm tinh thần, cho nên sư đệ mới kiên định thực hành ý tưởng này.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Bần tăng căn bản đồng ý chuyện này, nếu như muốn đi Tây Vực vậy phải coi trọng chuyện này, cũng phải chọn đệ tử Phật pháp tinh thông, biết được yếu nghĩa tu hành.
- Ừm, thật ra về nhân tuyển đệ đã chọn được không ít, chỉ còn chờ phương trượng đồng ý.
- Còn có một điểm chính là chúng ta có thể đi Tây Vực, nhưng đi rồi mục đích chỗ nào? Không thể đi mà không mục đích, phải định ra một lộ tuyến.
- Điểm này sư đệ cũng đã nghĩ xong, trước đây có Phật môn khu vực Tây Bắc mời Thiếu Lâm ta qua đó cùng nhau nghiên cứu tham khảo Phật pháp. Trong đó Sa Châu Cam Lâm tự coi như Phật môn chân chính, sư đệ tính toán trạm thứ nhất chuyện này chúng ta sẽ tới Cam Lâm tự, sau đó từ Cam Lâm tự tiến vào địa khu Tây Vực.
Nghe thấy Nhất Đăng nói như vậy Hoắc Nguyên Chân gật đầu lia lịa:
- Suy tính rất cặn kẽ, làm rất tốt, nhưng có một điểm chẳng hay sư đệ có nghĩ tới không, đó chính là Mã Đạo Viễn sắp lập quốc đã từng nói, phàm là con dân Đại Hạ không cho phép tín ngưỡng những giáo phái khác. Người có thể không tin Lạc Hoa thần giáo, nhưng người không thể tín ngưỡng giáo khác, các ngươi đi như vậy không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
- Chuyện này ta cũng đã cân nhắc qua, đầu tiên chúng ta đi nhất định sẽ không để lộ ra, chỉ là khổ hạnh tăng đi Tây Bắc, tin tưởng là bọn họ sẽ không quản. Hơn nữa chúng ta phải tuyên truyền khu vực trọng điểm là địa khu Tây Vực, không phải là khu vực Tây Bắc, là những địa phương mới vừa sáp nhập bản đồ Đại Hạ không lâu. Ở những địa phương này, Đại Hạ trấn an còn không còn kịp nữa là, làm sao có thể chèn ép, cho nên phương trượng cứ việc yên tâm.
Hoắc Nguyên Chân vẫn có vẻ không yên lòng, hỏi Nhất Đăng:
- Trong các nước Tây Vực, có những quốc gia nào hiện tại đã bị sáp nhập vào nền thống trị của Đại Hạ?
Nhất Đăng suy nghĩ một chút:
- Chuyện này còn chưa có tin tức chính xác, nhưng nghe nói trong năm nước Tây Vực, dường như Ô Tôn đã trở thành quốc thổ Đại Hạ, nhưng Cao Xương quốc, Lâu Lan quốc vân vân, đến nay vẫn thuộc về trạng thái thù địch cùng Mã Đạo Viễn.
- Nếu như xuất phát, nhất định phải hiểu rõ chuyện này, nếu không sẽ không có mục đích rõ ràng, cũng không có mục tiêu trọng điểm.
Hoắc Nguyên Chân căn dặn mấy câu, cũng không nói lúc nào để Nhất Đăng lên đường, chính là muốn lão lập ra một kế hoạch cặn kẽ, sau khi mình xem qua sẽ quyết định.
Nói đến chỗ này, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Vậy đệ biết được bao nhiêu về Lạc Hoa thần giáo?
- Không phải là rất nhiều, nhưng cũng nghe thấy một ít chuyện, phương trượng, giáo chủ Lạc Hoa thần giáo này lại là một nữ tử.
- Đây là tự nhiên, nếu không làm sao Mã Đạo Viễn lập nàng là Thánh Mẫu.
Lúc này Nhất Đăng mới ý thức được mình nói một câu nói nhảm, lúng túng cười cười:
- Chẳng những giáo chủ Lạc Hoa thần giáo là nữ nhân, hơn nữa nội bộ môn phái cũng đa số là nữ nhân, các nàng cho là bách hoa đều có sinh mạng, thường tự ví như hoa. Loại nữ nhân như vậy làm sao có thể giáo hóa con dân, cho nên ta nói Mã Đạo Viễn tự tung tự tác như vậy, sớm muộn gì cũng chuốc lấy ác quả.
Hoắc Nguyên Chân là lần đầu tiên nghe nói chuyện Lạc Hoa thần giáo, hắn không muốn hỏi tới tín ngưỡng người ta là cái gì, hắn chỉ muốn biết giáo chủ Lạc Hoa thần giáo này rốt cục là người thế nào.
Nhưng khi hắn hỏi vấn đề này, Nhất Đăng cũng không có cho hắn câu trả lời, chẳng qua là do dự hồi lâu mới nói:
- Chuyện này thật sự không có nghe nói, chẳng qua là có tin đồn, nói Lạc Hoa giáo chủ võ công cực cao, tính tình vô cùng bá đạo, nhưng sẽ không khinh suất xuất thủ.
Nói tới chỗ này, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nếu như khổ hạnh tăng Thiếu Lâm chúng ta đi Tây Vực, sợ rằng chân chính cần phải chú ý không phải là quân đội Mã Đạo Viễn, mà là Lạc Hoa thần giáo này.
Nhất Đắng lòng tin tràn đầy nói:
- Không sao, sư đệ hôm nay dù gì cũng đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa cũng đã luyện thành Lục Mạch thần kiếm. Chỉ cần nàng là người trong giang hồ, vậy đệ sẽ không sợ nàng, nàng dám tới tìm đệ gây phiền phức, cũng phải hỏi thử xem Lục Mạch thần kiếm của đệ có đồng ý hay không.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, tổ chức một đội khổ hạnh tăng đi Tây Vực, thật đúng là một chủ ý tốt.
Chỉ bất quá Nhất Đăng dẫn đội, Hoắc Nguyên Chân còn chưa yên lòng lắm, có lẽ tự mình đi sẽ khá hơn một chút.
Nhưng có kế hoạch này cũng không thể lập tức thực hành, bởi vì ngày mai sẽ là đưa ông Táo, phải quay thưởng, sau đó quay thưởng tháng Mười Hai, cùng với quay thưởng mùa Xuân đều sắp đến, trước hết phải qua khoảng thời gian này mới được.
Mặc dù đưa ra chuyện Lạc Hoa thần giáo, nhưng trên nguyên tắc Hoắc Nguyên Chân vẫn đồng ý đề nghị của Nhất Đăng, đi Tây Vực cũng được, nhưng nhất định phải biết rõ tình huống Tây Vực, không thể mạo hiểm đi bừa.
Hoắc Nguyên Chân đưa ra mấy trọng điểm, chính là liên quan tới những quốc gia thành bang Tây Vực gia nhập Đại Hạ, còn có chuyện Lạc Hoa thần giáo, không thể đến Tây Vực bị Lạc Hoa thần giáo trói buộc tay chân khắp nơi.
Ngoài ra Hoắc Nguyên Chân cũng muốn đích thân hắn dẫn đội mà đi. Đông Phương Tình đi Tây Vực đến nay hoàn toàn không có tin tức, mà nữ nhân nghi ngờ là Lý Thanh Hoa kia lại trở thành Đại Hạ Thánh Mẫu.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân là lo lắng cho Đông Phương Tình, phương trượng Thiếu Lâm rất ít bị nỗi nhớ nhung quấy nhiễu, giờ khắc này quả thật có chút nhớ nhung vị võ lâm Minh chủ kia.
Nếu Đông Phương Tình thật sự đã xảy ra chuyện, đây đối với Hoắc Nguyên Chân cơ hồ chính là một chuyện không cách nào tiếp nhận. Bình thời hạn khuyên giải người khác rất hay giỏi, đến lúc đó không biết có thể khuyên giải được mình bỏ được cừu hận hay không.
← Ch. 477 | Ch. 479 → |