Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phương Trượng - Chương 483

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 483: Quay Thưởng Tết
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dù sao thời gian bọn họ tu luyện nhiều hơn Hoắc Nguyên Chấn rất nhiều, bởi vì hắn chạy tới chạy lui liên tục.

Tuệ Ngưu cũng chính thức tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, đến lúc này đệ tử hàng chữ Tuệ đã không còn cảnh giới Hậu Thiên nữa.

Tốc độ tu luyện của Nhất Tịnh cực nhanh, sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đột nhiên tăng mạnh, y lập chí phải trở thành Tiên Thiên trung kỳ trong vòng một năm.

Trong đám đệ tử hàng chữ Giác còn lại, thậm chí có hai người tiến vào Tiên Thiên, Hậu Thiên trung kỳ đã không thấy nữa, nhân số Hậu Thiên hậu kỳ cùng Hậu Thiên viên mãn cơ hồ mỗi bên một nửa, thực lực tổng thể gia tăng không ít.

Mặc dù có nhiều nhân tuyển có thể dùng như vậy, nhưng cuối cùng Hoắc Nguyên Chân vẫn chỉ dẫn theo Tuệ Nguyên, Tuệ Đao, Thập Bát La Hán cùng Giác Viễn.

Hai mươi mốt người này thêm vào Hoắc Nguyên Chân cũng đã đủ dùng, nhiều người hơn nữa ngược lại là gánh nặng.

Bởi vì điều tra tình huống Hồ Điệp cốc cùng Võ Đang, Thiếu Lâm tự ăn Tết cũng chỉ qua loa đã kết thúc.

Sau khi ăn buổi cơm chiều Ba Mươi Tết, Hoắc Nguyên Chân ra lệnh cho hai mươi mốt người chuẩn bị đợi lệnh, trước khi trời sáng bất kể thế nào cũng sẽ lên đường đi Hồ Điệp cốc

Để cho bọn họ chờ đợi, Hoắc Nguyên Chân trở lại Phương Trượng viện.

Sắp sửa tới mồng Một Tết, đây là lần quay thưởng cuối cùng trong năm nay, trước khi đi Hồ Điệp cốc nhất định phải hoàn thành chuyện này.

Hoắc Nguyên Chấn hy vọng có thể quay trúng Tuyệt Tình Thảo, hoàn toàn chữa khỏi bệnh tình Mộ Dung Thu Vũ, để cho mình không còn lo lắng ở nhà.

Nếu không, hắn sẽ không thể nào yên tâm đi Hồ Điệp cốc.

Tết đến, Hệ Thống có thể khai ân cho mình Tuyệt Tình Thảo hay không? Hoắc Nguyên Chân bằng lòng lấy bất kỳ phần thưởng nào ra đổi, chỉ cần Mộ Dung Thu Vũ có thể sống được.

Trong sự chờ đợi của hắn, cuối cùng cũng đã tới thời gian quay thưởng.

Trong một năm, lần quay thưởng quan trọng nhất chính là lần quay thưởng năm mới này, bởi vì đến lúc này, hình như là Hệ Thống ưu đãi túc chủ Hoắc Nguyên Chân, giúp cho hắn quay thưởng vô cùng may mắn.

Chẳng những cho phần thưởng tốt, hơn nữa xác suất quay trúng Thưởng Lớn cũng đặc biệt cao, gần như chắc chắn trúng, hơn nữa Thưởng Lớn cho ra phần thưởng cũng tốt.

Cho nên Hoắc Nguyên Chân chờ đợi nhất là lần quay thưởng này

Nhưng năm nay lại khác, Hoắc Nguyên Chân cũng không mong đợi những võ công cao thâm kia, hắn chỉ mong đợi có thể quay trúng được Tuyệt Tình Thảo, nếu không rất có thể sẽ không cứu được Mộ Dung Thu Vũ.

Chờ đến nửa đêm, rốt cục luân bàn Hệ Thống mở ra, Hệ Thống nói một tràng quy định quay thưởng năm mới, dài dòng một hồi.

Nếu như dựa theo Hệ Thống tưởng thưởng, Hoắc Nguyên Chân rất có thể đạt được võ công cao cấp lần nữa, thậm chí có thể được những vật phẩm khác.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân không có chút hưng phấn nào, bởi vì hắn không nhìn thấy Tuyệt Tình Thảo trong số phần thưởng xuất hiện trên luận bàn Hệ Thống.

Lại không xuất hiện!

Đến lúc này, những phần thưởng khác đã không thể hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Nguyên Chấn, thậm chí lần này lại cho ra Tẩy Tủy Kinh, cũng không thể hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Cho dù lấy được Tẩy Tủy Kinh thì có thể làm gì được?

Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Mộ Dung Thu Vũ chết ở trước mắt mình sao?

Thân là kẻ xuyên qua hết sức đặc thù, Hoắc Nguyên Chân không thể tiếp nhận loại chuyện như vậy phát sinh, người mình yêu chết đi trước mắt mình, mình lại không thể làm gì được.

Nếu là như vậy, học tập nhiều võ công hơn nữa thì có ích gì? Ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, không cứu sống được, vậy hoàn tục làm gì, không bằng dứt khoát không dính tới trần thế, cứ an tâm làm một hòa thượng là đủ.

Nhưng bất kể hắn không bằng lòng thế nào, không xuất hiện chính là không xuất hiện, phần thưởng Hệ Thống đưa ra là ngẫu nhiên, không phải là ý chí Hoắc Nguyên Chân có thể thao túng được.

Hắn hít sâu một hơi khí lạnh, vẫn phải tiến hành quay thưởng, kết thúc lần quay thưởng này rồi hãy tính.

Bởi vì không có Tuyệt Tình Thảo cho nên Hoắc Nguyên Chân không có động lực, nhắm bừa rồi nhấn nút Start, điểm sáng bắt đầu xông ra quay tròn.

Quả nhiên năm mới là thời khắc đặc thù, Hoắc Nguyên Chân chẳng qua là tùy tiện nhắm vào Thưởng Lớn, kết quả trúng thật.

Hoắc Nguyên Chân yên lặng nhìn từng phần thưởng được quay trúng.

Lệnh bài xây dựng Giới Luật viện, lại quay trúng một viên Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan trong hạng mục pháp khí tạp vật.

Phần thưởng thứ ba chính là thu được Pháp Tướng tầng thứ tư.

Có thể nói ba phần thưởng này khá vô cùng.

Lệnh bài xây dựng Giới Luật viện có diệu dụng giống như Bát Nhã đường, đều là gia tốc tu luyện gấp ba, vị trí thủ tọa sẽ được gia tốc, có thể gia tăng thực lực tổng thể Thiếu Lâm lên một bậc.

Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan không cần phải nói, chỉ cần quay trúng một viên nữa, Hoắc Nguyên Chân có thể hợp thành một viên Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan.

Pháp Tướng tầng thứ tư là có thể xuất hiện hư ảnh Bồ Tát phía sau, dùng để mê hoặc đối thủ, tuyệt đối là một đại lợi khí.

Nhưng.... Không có Tuyệt Tình Thảo.

Thanh âm nhắc nhở lạnh như băng Hệ Thống vang lên, nhưng cũng không phải là tuyên bố quay thưởng kết thúc, mà chỉ nói:

- Túc chủ quay trúng Pháp Tướng tầng thứ tư, dựa theo Hệ Thống yêu cầu, túc chủ có thể chọn một môn võ công làm phần thưởng, mời túc chủ tiến hành lựa chọn.

Nghe thấy nhắc nhở này, Hoắc Nguyên Chân hồi lâu không nhúc nhích, dò hỏi một câu:

- Trừ võ công ra còn có thể lựa chọn những phần thưởng khác hay không?

Vốn hắn cho là Hệ Thống sẽ lập tức trả lời không thể, nhưng không nghĩ tới Hệ Thống bất ngờ dừng lại một hồi, dường như đang tính toán cái gì, một lúc lâu sau mới trả lời:

- Túc chủ nhất định bỏ qua cơ hội lựa chọn võ công sao? Giá trị những phần thưởng khác kém xa không bằng võ công cao cấp.

Nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống, ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân lập tức sáng lên, vội vàng hỏi:

- Thật có thể không? Ta thật có thể dùng cơ hội lần này đổi lấy một phần ở thưởng khác sao?

- Có thể, nhưng tác chủ nếu bỏ qua võ công, Hệ Thống sẽ không bồi thường cho ngươi.

- Không cần bồi thường, không cần bồi thường, ta thà bỏ qua cho cơ hội đổi lấy võ công lần này, cho ta xin một gốc Tuyệt Tình Thảo.

- Túc chủ đã bỏ qua võ công, lựa chọn Tuyệt Tình Thảo, xin hỏi có lập tức nhận lấy phần thưởng hay không?

- Nhận lấy

Theo Hoắc Nguyên Chấn lựa chọn nhận lấy, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống báo quay thưởng năm mới kết thúc, luân bàn dần dần mờ đi.

Sau đó trong tay Hoắc Nguyên Chân xuất hiện hai phần thưởng, một là lệnh bài xây dựng Giới Luật viện, một là Tuyệt Tình Thảo.

Còn có phần thưởng Pháp Tướng tầng thứ tư, Hoắc Nguyên Chân đã trực tiếp học được.

Thu cất lệnh bài xây dựng, hắn cầm Tuyệt Tình Thảo, lập tức đi ngay ra hậu sơn.

Bên ngoài bọn Tuệ Nguyên đang đợi, trước khi trời sáng sẽ phải lên đường, Hoắc Nguyên Chân nhất định phải chữa hết cho Mộ Dung Thu Vũ trước khi xuất phát, nếu không đi Hồ Điệp cốc cũng không an lòng.

Đi tới hậu sơn, Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y cũng mới vừa nằm xuống, còn chưa ngủ. Hôm nay là năm mới, các nàng cũng không muốn ngủ sớm như vậy, hai người ở chỗ này nói chuyện với nhau.

Thấy Hoắc Nguyên Chân tới, hai người vội vàng rời giường để cho Hoắc Nguyên Chân đi vào.

- Nguyên Chân, vì sao hơn nửa đêm người lại tới?

La Thái Y lộ vẻ ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là hòa thượng này tới kể chuyện ma cho hai người mình...

Bất quá lần này nàng đã đoán sai, Hoắc Nguyên Chân vội vàng lấy ra Tuyệt Tình Thảo, nói với La Thái Y:

- Thái Y, mau nấu gốc thảo dược này thành thang, sau đó cho Mộ Dung Thu Vũ uống vào, chỉ cần uống vào coi như nàng được cứu.

Tình huống Mộ Dung Thu Vũ không chỉ là tâm bệnh của Hoắc Nguyên Chân, cũng là tâm bệnh của La Thái Y cùng Ninh Uyển Quân.

Trong khoảng thời gian này chăm sóc Mộ Dung Thu Vũ, các nàng cũng nảy sinh tình cảm với tiểu cô nương xinh đẹp không tỉnh lại này, tự nhiên không muốn thấy thiếu nữ đắm ngọc chìm hương như cánh hoa tàn.

Hơn nữa Ninh Uyển Quân vốn chính là người tâm địa hiền lành, tuổi Mộ Dung Thu Vũ cùng nàng cũng xấp xỉ với nhau, thấy Mộ Dung Thu Vũ như vậy, nhiều lần nàng cũng thương tâm rơi lệ. Hôm nay nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ được cứu, nhất thời vui như mở hội, chủ động yêu cầu tự mình đi nấu thuốc, sợ rằng La Thái Y nấu sẽ có sai lầm.

Ninh Uyển Quân đi ra ngoài nấu thuốc, Hoắc Nguyên Chân lại đi tới bên người Mộ Dung Thu Vũ.

Quả nhiên giống như hắn suy đoán, độc trong người Mộ Dung Thu Vũ vận hành càng lúc càng nhanh, hiệu quả trị liệu nội công của hắn càng ngày càng yếu. Nếu không lấy được Tuyệt Tình Thảo, chỉ sợ không được mấy ngày, Mộ Dung Thu Vũ sẽ lại phát độc như trước.

Nếu là như vậy, làm sao hắn có thể yên tâm đi Hồ Điệp cốc.

Một lát sau, Ninh Uyển Quân đã mang thuốc đi vào.

Hoắc Nguyên Chân đỡ Mộ Dung Thu Vũ dậy, đem thuốc chậm rãi đút cho nàng uống.

Sau hắn bèn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thu Vũ, xem phản ứng của nàng như thế nào.

Tuyệt Tình Thảo này quả nhiên là kê thuốc đối chứng, không tới nửa canh giờ, Mộ Dung Thu Vũ đã có phản ứng, sau khi ngủ say mấy tháng, trong mũi phát ra tiếng hừ khe khẽ.

Lông mi thật dài cũng đang chậm rãi lay động, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ tỉnh lại.

Ba người đều kích động không thôi, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt của Mộ Dung Thu Vũ.

Hoắc Nguyên Chân vận dụng công lực, trợ giúp Mộ Dung Thu Vũ đuổi độc tố lưu lại trong cơ thể.

Thật ra thì không cần hắn đuổi, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được độc trong người nàng đang nhanh chóng tiêu tán, trong thời gian ngắn, độc tố trị lâu không khỏi kia đã tiêu tan vô ảnh vô tung.

Lực lượng đuổi độc này đi chính là dược tính của Tuyệt Tình Thảo.

Qua một hồi, rốt cục Mộ Dung Thu Vũ chậm rãi mở mắt.

Hiện tại nàng tựa vào ngực Hoắc Nguyên Chân, bên cạnh La Thái Y cùng Ninh Uyển Quân một tả một hữu nhìn nàng.

Mở mắt ra, thị lực Mộ Dung Thu Vũ không phải là rõ ràng như thường, người đầu tiên nhìn thấy Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y.

Nhưng Mộ Dung Thu Vũ cũng không nhận ra hai người bọn họ, mặc dù chăm sóc nàng lâu như vậy, nhưng nàng vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, mở mắt liền thấy hai người xa lạ, Mộ Dung Thu Vũ có hơi sợ hãi.

- Nàng... Các nàng là ai?

Mấy tháng không có lên tiếng nói chuyện, giọng nàng còn có chút khàn khàn, trong lúc nhất thời thậm chí nói không trôi chảy.

Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y cũng biết tình huống Mộ Dung Thu Vũ, Ninh Uyển Quân vội vàng nhìn nàng cười cười nói:

- Mộ Dung cô nương, nàng không cần lo lắng, ta tên là Ninh Uyển Quân, trong lúc nàng ngã bệnh đã chăm sóc cho nàng, nàng biết ta chăng?

Có lẽ là Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y dung mạo xinh đẹp, nhìn qua có vẻ không phải là người xấu, cho nên Mộ Dung Thu Vũ cũng không lo lắng nữa, lấy tay xoa trán:

- Ta... Ta thế nào? Nơi này là địa phương nào?

Giở hai tay lên, Mộ Dung Thu Vũ đột nhiên kinh hãi kêu lên:

- A! Ta.... . Võ công của ta đã mất rồi sao...

Dù sao vẫn là một người luyện võ, mất đi võ công đối với một người luyện võ là đại sự chẳng khác nào trời sập. Tuổi Mộ Dung Thu Vũ còn nhỏ, mới vừa mười bảy mà thôi, tu luyện đến Hậu Thiên viên mãn đã hết sức không dễ dàng, có thể nào chấp nhận chuyện mất đi võ công như vậy.

Nàng vừa la hoảng lên, rốt cục Hoắc Nguyên Chân lên tiếng nói bên tai nàng:

- Thu Vũ, nàng đừng sợ, tuy rằng võ công nàng không còn nhưng ta sẽ trợ giúp nàng. Ta bảo đảm với nàng nhất định sẽ khôi phục võ công, hơn nữa nhất định lợi hại hơn trước, lợi hại gấp trăm lần!

Lúc này Mộ Dung Thu Vũ mới ý thức được mình đang nửa nằm tựa vào ngực một người, người kia ôm mình. Chỉ bất quá nằm như vậy quá ấm áp, quá thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn sau khi tỉnh lại còn chưa ý thức được.

Vội vàng ngẩng đầu quan sát, Mộ Dung Thu Vũ thấy được đầu trọc của Hoắc Nguyên Chân.

Lần này, Mộ Dung Thu Vũ phát ra tiếng thét chói tai càng thêm lớn hơn lần trước:

- A! Ngươi là ai? Vì sao lại ôm ta như vậy, mau mau buông ta ra...

Dứt lời, Mộ Dung Thu Vũ bắt đầu ra sức giãy giụa.

Những nàng đã là người bình thường, chút sức lực như vậy quả thật là không đáng kể gì, thậm chí còn không bằng cả thiếu nữ bình thường. Nàng bị bệnh lâu như vậy, không có ăn cái gì, nói trói gà không chặt còn có chút khoa trương, có thể ngay cả giơ tay lên cũng không làm được.

Hoắc Nguyên Chân nhất thời sự ngây người, vội vàng nói:

- Thu Vũ, nàng nhìn ta thử xem, ta là Hoắc Nguyên Chân, ta là phương trượng! Vì sao nàng lại không quen biết ta?

Hắn càng lớn tiếng nói chuyện, càng dọa cho Mộ Dung Thu Vũ sợ, nhất thời nước mắt chảy dài:

- Ta không quen biết ngươi, ngươi không được ôm ta, van cầu người buông ta ra.... . Hu hu...

Thấy tình huống Mộ Dung Thu Vũ, Ninh Uyển Quân vội vàng nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nguyên Chân, người buông nàng ra trước đã, bây giờ thần trí nàng còn chưa tỉnh táo, hơn nữa tình huống mất đi võ công không ổn định, ngươi ngàn vạn lần không nên hù dọa nàng.

Vừa nói chuyện, Ninh Uyển Quân vừa đón lấy Mộ Dung Thu Vũ từ trong lòng Hoắc Nguyên Chân. Để lại hắn ngồi ngây người ra đó, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.

Hoắc Nguyên Chân mắt thấy Mộ Dung Thu Vũ được Ninh Uyển Quân ôm, trong lúc nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Tại sao, tại sao sau khi Mộ Dung Thu Vũ tỉnh, lại không nhận ra mình?

Từ trước đến giờ Mộ Dung Thu Vũ là một trong những người quan trọng nhất đối với Hoắc Nguyên Chân, cân lượng không dưới Ninh Uyển Quân.

Tiểu cô nương khả ái nghịch ngợm này là điểm yếu trong lòng Hoắc Nguyên Chân, là người mà hắn không thể nào bỏ mặc. Hắn hết sức khổ tâm giúp nàng chữa thương trừ độc, thậm chí bỏ qua cơ hội đạt được Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư, vì nàng đổi lấy Tuyệt Tình Thảo, vì sao nàng mới vừa tỉnh lại không nhận ra mình như vậy?

Chẳng lẽ nàng đã quên mất những kỷ niệm ở Trường An, ở Đào Viên Tiểu Trúc, ở tửu quán, ở Hàng Châu, ở Tây Hồ rồi sao...

Hoắc Nguyên Chân không dám tin tưởng hết thảy trước mắt, hắn chỉ có thể hy vọng Mộ Dung Thu Vũ là mới vừa tỉnh lại có hơi thần trí không rõ, bây giờ còn không nhớ ra được nhiều chuyện như vậy, một lát nữa sẽ khỏi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-738)